Nữ Y Về Thời Loạn

Chương 27


Đọc truyện Nữ Y Về Thời Loạn – Chương 27

Edit: Yunchan

Thấy Mặt Thẹo phát hỏa, mấy tên đại lâu la đứng trước cuống cuồng đổi giọng, tru lên lần nữa: “Núi Nhạn Minh không phải ổ thổ phỉ! Gả vào đây là sa ổ phúc…”

Giọng hùng hồn như sấm, đục thẳng vào màng nhĩ.

Văn Đan Khê bị trận sấm này đánh cho cháy sém trong ngoài, cô ngó qua Tần Nguyên bên trái, lúc này đây mặt y đã xám đen, còn chớp mắt mấy cái ra vẻ vô tội, chứng tỏ mình vô can. Cô lại ngoảnh qua Trần tín bên phải, hắn khẽ chau mày, phất tay một cái đầy oai phong: “Đừng hét nữa, tất cả lui xuống hết đi.”

Bọn lâu la cúi thấp đầu dẹp trống thu binh, có kẻ giải tán, nhưng phần đông vẫn đứng lấp ló một bên xem náo nhiệt.

Trần Tín ra lệnh một tiếng, lâu la gác cổng bèn chậm rãi mở cổng sơn môn đồ sộ ra, Mặt Thẹo làm gương dẫn đường vào trước.

Tần Nguyên ngầm ra hiệu bảo Trần Tín lên trước, nhận nhiệm vụ hướng dẫn. Trần Tín ngẩng đầu ưỡn ngực, nét mặt nghiêm túc, tập trung giới thiệu cảnh quang dọc đường: “Đây là đài quan sát, bên kia là lương đình, bên này là đường nhỏ vào núi…”

Văn Đan Khê ngắm nghía mọi nơi, thầm khen mấy tên đầu đất này thật biết chọn chỗ ở. Núi Nhạn Minh không những trải lên mình thảm thực vật xanh um, giống loài phong phú, mà còn dựa lưng vào vách đá sừng sững, sơn thế hiểm yếu, dễ thủ khó công. Nơi vào núi là một cánh cổng thiên nhiên, vào thời điểm mấu chốt chỉ cần phái người trông giữ, tỏ rõ khí thế “Một người canh cửa, vạn người khó qua”.  Ở chân núi còn rải rác những vùng ao hồ lớn bé khác nhau và triền đồi trải dài bằng phẳng.

Trần Tín muốn phơi bày cho Văn Đan Khê thấy uy tín của mình với binh lính trên núi. Trong khi Văn Đan Khê chỉ chăm chăm chú ý tới thực vật và thảo dược trên núi.

Trên núi cây cối xum xuê nên khi đi qua con đường nhỏ trong núi không cảm thấy oi bức, mọi người vừa nói chuyện vừa rảo bước vào trong. Tần Nguyên cố tình chừa cho hai người không gian tiêng tư, tự giác thả chậm bước lại, Hạ hắc tử cũng nhanh trí lôi Mặt Thẹo theo, thành thử trên con đường rợp bóng cây chỉ còn lại Văn Đan Khê và Trần Tín. Văn Đan Khê vừa đi vừa ngó nghiêng thảo dược và rau dại đa chủng loại trên đường, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Ngọn núi đằng sau thôn Thanh Khê có nhiều loại thực vật phong phú thế này sao? Ngẫm lại cũng đúng, núi Nhạn Minh địa thế hiểm trở còn bị thổ phỉ chiếm cứ, mọi người tránh xa còn không kịp, ai dám lên núi chứ?


Tầm mắt của Văn Đan Khê bị những loại hoa cỏ thực vật ở đây thu hút hết cả, dĩ nhiên không để ý Trần Tín nói gì.

Trần Tín quyết định rèn sắt khi còn nóng, vào đề: “Thuộc hạ của ta có hơn hai ngàn người.” Ta từng làm thổ phỉ thế thôi, chứ ta vẫn là người có thuộc hạ, có thế lực.

Văn Đan Khê khom lưng lắc lắc một bụi thảo dược, đáp mà chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Ừ, nhiều lắm.”

Trần Tín còn nói thêm: “Trong sơn động cũng không thiếu tiền tài của cải.” Ta cũng là người có gia tài, dĩ nhiên nuôi được vợ.

Văn Đan Khê ngồi xổm xuống nghiên cứu rau dại mọc đầy trên đất, đáp y như trên: “Nhiều lắm.”

Trần Tín hết sức bất mãn với thái độ qua quýt cho xong của cô, hắn bực tới nỗi nghiến răng nhưng chẳng phát tác được, đành nhịn một lát, rồi giở trò đùa dai: “Cô ưng ta không?”

Văn Đan Khê bê nguyên xi trên xuống: “Nhiều lắm.”

Trần Tín: “…”

Văn Đan Khê trả lời xong xuôi mới sực nhận ra có gì đó sai sai, vội vàng ngước mắt nhìn hắn hỏi lại lần nữa: “Ngài vừa nói gì thế?”

Trần Tín hất đầu qua chỗ khác, hừ mũi một tiếng rồi bắt chước giọng cô đáp cụt lủn: “Nhiều lắm.”


Văn Đan Khê ngoái nhìn ra sau, chẳng thấy tăm hơi bọn Tần Nguyên và Mặt Thẹo đâu. Mấy tên này đi từ bao giờ thế?

Cô hỏi với vẻ mặt nghi ngờ: “Sao chỉ còn hai chúng ta vậy?”

Trần Tín tiếp tục lầu bầu: “Nhiều.”

Văn Đan Khê: “…” Đồ quỷ hẹp hòi có thù tất báo!

Văn Đan Khê quyết định lờ hắn luôn, tiếp tục vùi đầu đi tới. Vừa đi vừa không quên đánh dấu đường, định bụng buổi chiều sẽ mang theo dụng cụ tới hái.

Trần Tín không quen nhìn điệu bộ này của cô, hào phóng nói: “Về sau cả ngọn núi này là của cô, không cần đánh dấu.”

Văn Đan Khê cười cười không đáp. Cô đi bộ cũng mỏi rồi, nên lên tiếng nói: “Chúng ta về đi.”

Cơ thể này của cô hơi gầy yếu, đi xa thế này đã mệt lả từ lâu. Lúc trở về thì tốc độ dần chậm lại.

Trần Tín đi được hai bước thì dừng chân chờ cô, hắn do dự một lát rồi bất thình lình yêu cầu: “Cô lên đi, ta cõng cô.”

Văn Đan Khê lắc đầu: “Không cần, ta không mệt.”

Trần Tín cố chấp nói: “Cô mệt rồi.”


Văn Đan Khê nhăn mặt nhíu mày: “Ta có mệt thì cũng không thể để ngài cõng.”

“Tại sao không thể cõng, chẳng phải lần trước chúng ta còn cưỡi chung một con ngựa sao?” Thêm một lần hay bớt một lần thì có khác gì nhau?

Văn Đan Khê cố nhịn cái trợn trắng mắt xốc nổi, bình tĩnh phản bác: “Ngài có phải ngựa đâu, sao lại tự tiện cưỡi lên được chứ?” Cưỡi ngựa thì có thể không chịu trách nhiệm, nhưng đổi thành ngài thì hết cứu rồi!

Trần Tín bị nghẹn tới câm nín. Cặp môi của hắn giần giật nhưng chẳng thốt nổi lời nào. Hậm hực bước nhanh hai bước, kéo giãn khoảng cách để thể hiện sự bất mãn của mình. Vân Đan Khê chẳng vội đuổi theo hắn mà chỉ đi chậm đằng sau. Trần Tín đi băng băng một hồi thì cơn tức tan đi, dần chậm chân lại, cuối cùng tụt xuống đi sóng vai với cô. Hắn nhòm qua khóe mắt chỉ nhìn được nửa bên mặt của cô. Đôi má cô trắng trắng hồng hồng, gương mặt thanh tú đoan trang, dù im lặng nhưng vẫn tỏa ra phong thái nhã nhặn. Vấn đề là, thân thể này quá gầy, phải bồi bổ thật nhiều vào mới được…

Văn Đan Khê cảm giác được cái nhìn chăm chăm của người nào đó, thế nhưng cô vừa ngoảnh đầu qua thì Trần Tín lại cấp tốc xoay mắt đi, ra vẻ như đang ngắm hoa ngó cành, sau đó chờ tới lúc cô không chú ý thì lại len lén ngắm cô. Ba lần bốn lượt như thế, rốt cuộc Văn Đan Khê thẳng thừng không thèm quan tâm tới hắn nữa, chân đẩy nhanh tốc độ, muốn thoát thật nhanh khỏi cái nơi ám muội chỉ có độc hai người này.

Trần Tín thấy hai người sắp xuống núi tới nơi thì hơi sốt ruột trong lòng, hắn nhanh chóng đuổi theo cô, ngập ngừng hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Lời ta vừa nói cô có nghe thấy không?”

Văn Đan Khê suy nghĩ một lát rồi hỏi ngược lại: “Ngài nói trên núi của ngài có rất nhiều người, tiền tài của cải trong động cũng nhiều luôn?”

Trần Tín hắng giọng, ậm ừ đáp: “Phải.”

Văn Đan Khê gật đầu nghiêm trang: “Ta biết hết rồi.”

Trần Tín ra sức gãi đầu, lát sau mới nặn ra được một câu: “Rốt cuộc cô thấy thế nào?”

Văn Đan Khê đáp mà mặt không đổi sắc: “Nhiều, nhiều ơi là nhiều.”

Nói rồi rẽ hoa lướt cỏ bước đi nhẹ tênh. Trần Tín vừa ủ rũ vừa ấm ức đứng chôn chân tại chỗ, thật lâu vẫn không nhúc nhích.


Trong lương đình dưới chân núi, bọn Mặt Thẹo và Hạ hắc tử đang bàn nhau nên chiêu đãi khách quý thế nào.

Mấy người đầu bếp đều bị kêu lên hết.

Mặt Thẹo ra lệnh sai bảo đầy khí thế: “Hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt, các ngươi phải tung hết tài năng sở trường của mình ra. Đừng đánh mất thể diện núi Nhạn Minh của chúng ta nghe chưa.”

Lưu đầu bếp đáp với cái mặt đau khổ: “Ngũ tướng quân, nếu bọn ta có tài năng sở trường thì đã tung hết ra lâu rồi, đâu cần chờ tới giờ.”

Cao đầu bếp nói tốc hành: “Ngũ tướng quân, đây chẳng phải ngài đang làm khó bọn ta sao? Tài nấu nướng của vị Văn cô nương kia siêu đẳng như vậy, chúng ta làm cách nào cũng chẳng bằng cô ta nổi, nói chi chuyện làm cô ta hài lòng?”

Mặt Thẹo xoa cằm ra vẻ tư lự, hai tên này nói nghe cũng có lý, xem ra khó thể nào làm hài lòng nổi. Thất sách quá, biết sớm thế này hắn đã vào thành mời mấy vị đầu bếp tài năng về rồi. Giờ biết làm sao đây?

Mắt Hạ hắc tử xoay tít mù, bỗng nhiên gõ bốp lên đầu Mặt Thẹo một cú: “Có rồi.”

Mặt Thẹo liếc xéo hết sức bất mãn: “Hắc tử, làm phiền ngươi lần tới đập vào đầu mình được không?”

Hạ hắc tử nện tiếp cho hắn phát nữa, nói xa gần: “Cái đầu thông minh thứ hai trên núi, ta nỡ lòng nào gõ bừa bãi?”

Mặt Thẹo lười cãi nhau với hắn, hỏi ngay sang chủ đề chính: “Nói lẹ lên, ngươi nghĩ ra cách gì?”

Hạ hắc tử đáp: “Hôm nay chúng ta cứ bảo đầu bếp nấu ăn còn khó nuốt hơn mọi bữa, ngươi nghĩ đi, Văn đại phu nếm thử rồi nhất định sẽ nhủ lòng, hóa ra ngày nào họ cũng phải ăn mấy thứ này sao, chậc chậc, đáng thương quá đi. Cô ấy nghĩ vậy thì sẽ mủi lòng, mủi lòng rồi thì thể nào cũng nghĩ “Ôi ta phải nhanh nhanh gả vào chăm sóc ngài ấy mới được”, ngươi coi đi chẳng phải chuyện xấu quay ngoắc thành chuyện tốt sao?”

Mặt Thẹo đảo mắt nghĩ ngợi hồi lâu, sau cùng gật đầu tỏ ý khả thi.

Mấy người đang thương lượng thì từ đằng xa đã nhìn thấy Trần Tín và Văn Đan Khê đang xuống núi kẻ trước người sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.