Đọc truyện Nữ Y Về Thời Loạn – Chương 2
Edit: Yunchan
Tim Văn Đan Khê thót lên, cô lập tức quan sát người đàn ông này một cách thần tốc. Hàm lún phún râu, lệ khí ngập thân, cặp mắt lồi, nom đích thị là một người có tính tình nóng nảy, mà còn là người của quân Phá Lỗ nữa, theo đà này mình cô đi không an toàn chút nào. Nhưng nếu không đi… thì giờ cô có quyền để từ chối sao? Rõ ràng hồi nãy họ đã đi rồi, sao lại quay về chứ?
Nghĩ đến đây, Văn Đan Khê nhanh chóng lựa lời nói khéo: “Y thuật của ta không bằng một phần mười đại ca, nếu những đại phu khác đều bó tay hết cách, thì ta cũng chỉ làm phí thời giờ thôi, chi bằng các vị hãy mời người cao minh khác thì hơn.”
Chưa đợi râu quai nón lên tiếng thì Mặt Thẹo kế bên đã mất kiên nhẫn trừng Văn Đan Khê, sừng sộ quát: “Tứ ca ta nghe ngoài đường kháo nhau cô là đại phu nổi danh ở vùng này, sao nào? Cô chữa cho người ngoài được mà không chữa cho Tam ca ta được à, chả lẽ quân Phá Lỗ ta ăn thịt người sao hả?”
Văn Đan Khê chờ hắn bốc hỏa xong mới đáp nhanh: “Vị đại ca này, ta là thầy thuốc thì bất kể ai mắc bệnh cũng nên đến xem. Có điều ta là thân nữ nhi, ở trong thôn thì còn dễ ăn nói, nhưng nếu một thân một mình tới quân doanh thì rất bất tiện. Hơn nữa, thường ngày ta chỉ xem cho hương thân mấy loại bệnh nhẹ như đau nhức cảm mạo, thật lòng không kham nổi việc lớn nhường này, mong đại nhân thông cảm.”
Mặt Thẹo giật giật mép, còn muốn khẹt lửa tiếp.
Râu quai nón thì suy tư một thoáng rồi nói: “Cô cứ yên tâm, tuy quân Phá Lỗ có tiếng ác bên ngoài, nhưng có một quân quy: Giết người có thể vô tội, nhưng *** người thì bị tùng xẻo! Văn đại phu có nghe thấy lời đồn nào nói quân Phá Lỗ ta khinh nhục phụ nữ chưa?”
Văn Đan Khê nghe mà ngỡ ngàng, cái quân quy này rõ là đặc biệt. Cô ngẫm lại, hình như đúng là chưa nghe ai nói quân Phá Lỗ từng lăng nhục phụ nữ cả.
“Sao nào, Văn đại phu có thể yên tâm rồi chứ.” Cặp mắt của Mặt Thẹo trợn lên tưởng như sắp lọt khỏi tròng tới nơi. Văn Đan Khê chẳng biết làm gì hơn là cười làm lành với hắn. Râu quai nón cũng liếc mắt ra hiệu cho Mặt Thẹo bớt nóng.
Văn Đan Khê hết cách đành nhìn qua hai đứa nhỏ bên cạnh, cô suy nghĩ một lát, đến nước này rồi thì cô muốn từ chối cũng chẳng xong, thôi thì đành đi theo coi sao.
Cô cúi người xuống nói với Tuyết Tùng: “Tùng nhi ngoan, cô cô phải đi xem bệnh cho một vị thúc thúc, Tùng nhi ở nhà chăm muội muội được không?”
Tuyết Tùng cắn môi, rụt rè ngó cô cô mình, lặng lẽ gật đầu mà mắt thì ầng ậng nước. Lúc này Vương bà bà chống gậy tập tễnh đi ngang thấy thế bèn đánh bạo bước lên: “Văn cô nương, cô cứ yên tâm đi đi, hai đứa bé cứ giao cho ta.”
Văn Đan Khê bèn lật đật nói cảm ơn, giao hai đứa nhỏ cho Vương bà bà. Cô quay về lấy hòm thuốc rồi lập tức theo nhóm của râu quai nón lên đường.
Văn Đan Khê không biết cưỡi ngựa, râu quai nón đành phải nhét cô vào một cỗ xe ngựa tồi tàn rồi kéo lạch cạch về hướng quân doanh.
Râu quai nón trầm mặt đánh xe ở đằng trước, Văn Đan Khê đợi mình bình tĩnh lại thì mở lời bắt chuyện câu được câu chăng với hắn.
Mới đầu râu quai nón rất kiêu căng, Văn Đan Khê hỏi mười câu thì hắn chỉ đáp mỗi một câu. Sau đó nước chảy đá mòn, nên dần dần cô cũng cạy được cái miệng đóng im ỉm của hắn. Đầu tiên Văn Đan Khê muốn nghe sơ lượt về tình trạng bệnh nhân.
Râu quai nón vừa nhắc tới người bệnh thì lập tức rầu rĩ ra mặt: “Bình thường người huynh đệ này của ta khỏe y như trâu vậy. Tháng trước đánh giặc xong quay về, thì nửa đêm đột nhiên kêu đau bụng, mời tới không dưới mười đại phu, uống hết mấy chậu thuốc to mà chả ăn thua gì. Đại phu nói là bị ung ruột.”
Văn Đan Khê vừa nghe hắn nói chuyện vừa suy nghĩ thật nhanh. Ung ruột chính là viêm ruột thừa, bệnh này ở hiện đại thì chỉ là bệnh thường chẳng đáng vào đâu, tới bệnh viện mổ một nhát là xong tất. Nhưng ở cổ đại này, nếu ở giai đoạn đầu thì có thể dùng thuốc Đông y để trị, nhưng giai đoạn giữa và giai đoạn cuối thì không thể. Vấn đề hóc búa ngần này, lẽ nào tới đó phải động dao thật sao? Nhưng nếu động dao rồi bị nhiễm trùng thì biết làm sao đây?
Râu quai nón thấy Văn Đan Khê nhíu mày rất chặt ra chiều khó khăn, vội vàng nói chậm lại: “Văn đại phu cứ yên tâm đi, huynh đệ bọn ta không phải là hạng không nói lý, nếu cô hết lòng chữa trị thì dù không trị dứt cũng chẳng ai dám gây sự với cô. Đây gọi là sống chết có số rồi, haizz…”
Lúc nói câu cuối, trong giọng của hắn chứa vẻ đau buồn làm cho người nghe chạnh lòng. Xem ra có tình cảm khác sâu nặng với người bệnh, Vân Đan Khê nhìn tướng mạo hắn tuy có vẻ hung ác, nhưng lời nói và hành động thì vẫn là một người hiểu chuyện. Thế là cô vội cười đáp:
“Bệnh ung ruột là do ngoại tà xâm nhập làm tắc nghẽn lòng ruột, thức ăn không thể bài tiết nên tổn hại tới dạ dày. Sau khi ăn no lại phải chạy nhanh hoặc lo âu và tức giận, dòng khí trong cơ thể bị nghẹt làm khí huyết tắc nghẹn, máu đục và khí bẩn bị nén lại tích tụ trong thành ruột, gây nên ung ruột. Nếu chất độc tích lại quá nhiều sẽ làm mưng mủ. Về phần có trị được hay không, thì ta còn phải xem tình trạng của người bệnh mới quyết định được.”
Râu quai nón nghe cô phân tích một hồi thì mắt vụt sáng, nói ngay: “Trước đây cũng có đại phu nói y vậy. Chẳng biết Văn đại phu có cách nào trị dứt không?”
Văn Đan Khê suy tư chốc lát rồi chậm rãi đáp: “Lúc trước, nhà ta từng có một quyển sách cổ, trên đó có nhắc tới…”
Văn Đan Khê còn chưa nói hết câu, thì Mặt Thẹo đang dỏng tai nghe lỏm bên cạnh không nhịn được chen ngang: “Nói vậy thì Tam ca của ta được cứu rồi! Ha ha, tốt quá!”
Văn Đan Khê không dám nói quá chắc ăn nên vội vàng tiếp lời: “Hai vị đại nhân, ta còn chưa nói hết mà.”
Mặt Thẹo nhanh nhảu đáp: “Ờ ờ, cô nói tiếp đi.”
Văn Đan Khê tính sẵn trong lòng rồi mới chậm rãi nói: “Tiếc là quyển sách cổ này đã thất lạc lúc ta chạy nạn rồi.”
“Hả, vậy chả phải cô đang bịp người sao?” Mặt Thẹo vỗ vỗ cổ ngựa, khó nén nổi cơn tức, bèn lườm Văn Đan Khê một cái, song lại bị râu quai nón lườm ngược lại.
Văn Đan Khê cũng không để bụng mà hé môi cười nói: “Tuy mất rồi nhưng ta vẫn nhớ hơn nửa. Cho nên lát nữa xem bệnh tình rồi mới dám quyết định.”
Mặt Thẹo mất kiên nhẫn lườm trời, nữ tử này muốn gì hả, trêu hắn vui lắm à, lúc nào cũng nói nửa này để dành nửa kia. Nhìn cái dáng trò chuyện tí tởn của cô ta với Tứ ca xem, trông chẳng có vẻ gì là sợ Tứ ca hết. Hừ hừ, gan to nhỉ. Nhưng mà, nếu cô ta thấy đại ca rồi mà còn giữ được cái dáng này thì hắn mới phục cô ta. Mặt thẹo ngồi một chỗ mà oán thầm trong bụng như thế.
Văn Đan Khê nói tới đây thì bỗng im lặng, vội vã kiểm tra dụng cụ và dược liệu trong hòm thuốc của mình một cách chăm chỉ. Hòm thuốc này đương nhiên là do đại ca của thân thể này để lại, sau khi Văn Đan khê thừa hưởng thì đã tiến hành cải tạo lại một lần. Lúc đầu cô định tự vẽ một bộ dụng cụ chữa bệnh để mang đi rèn, nhưng thợ rèn trong thôn chỉ biết chế tạo vài loại dụng cụ sơ sài, nếu vào thành thì một là quá loạn, hai là không có tiền. Cho nên bản vẽ của cô chỉ nằm mốc meo trong đáy hòm mà thôi. Song hôm nay lại là một cơ hội tốt, trong quân Phá Lỗ hẳn là có thợ rèn.
Nghĩ tới đây, Văn Đan Khê bèn lên tiếng dọ lời: “Hồng đại ca, xin hỏi trong quân có thợ rèn không vậy?” Người râu quai nón này họ Hồng, người ta gọi hắn là Hồng đại hồ tử (*), chuyện này cũng được Văn Đan Khê hỏi thăm lúc nãy.
(*) Đại hồ tử: nghĩa là râu quai nón.
Mặt thẹo lại cướp lời: “Đương nhiên là có. Nhưng chữa bệnh thì cần thợ rèn làm gì?”
Râu quai nón quất một roi lên ngựa rồi đáp: “Thợ rèn thì có, Văn đại phu có yêu cầu gì thì cứ việc nói.”
Văn Đan Khê đưa bản vẽ đã được gói kỹ cho râu quai nón nói: “Ta đoán có lẽ lát nữa sẽ dùng tới loại dụng cụ này. Nếu tiện thì hãy bảo người đi làm trước thì tốt hơn.”