Đọc truyện Nữ Y Về Thời Loạn – Chương 17
Edit: Yunchan
Ngay hôm sau, vừa hay Trần Tín phải tới thôn Thanh Khê làm việc. Hắn hầm hầm tìm tới nhà Văn Đan Khê, lấy ra nửa quả tim còn dư, hỏi: “Tại sao cô nói ta thiếu đầu óc?”
Văn Đan Khê ngỡ ngàng ra mặt: “Tự ngài viết đơn thuốc, ta chỉ bốc cho ngài thôi mà.”
“Đơn thuốc? Đơn thuốc gì?” Trần Tín hỏi với vẻ nghi ngờ.
Văn Đan Khê nhìn dáng vẻ đối phương hình như là không biết thật, đành phải lôi nửa tờ giấy nhăn nheo ra: “Đây, ở đây.”
Trần Tín đưa tay giật lấy, vừa nhìn vào thì hai chữ “Tâm bệnh” cứng ngắc tới buồn cười đập ngay vào mắt hắn. Chân mày hắn xoắn tít lại hệt như dây thừng, nét chữ trên tờ giấy này thoạt nhìn là biết ngay của Hạ hắc tử, chữ hắn mà xấu như vậy hả?
Mặt Trần Tín đen thui hệt như đít nồi: “Không phải ta viết. Lẽ nào cô không nhìn ra được sao?”
Văn Đan Khê khoanh tay lên bàn, tỏ vẻ vô tội: “Ta nào biết đâu, với lại nét chữ này giống hệt tính ngài mà.”
Đôi đồng tử màu biển của Trần Tín phóng ra tia nghiêm khắc: “Rất giống với tính… ta sao?” Tính hắn mà lại hỏng bét như chữ của Hạ hắc tử sao?!!
Văn Đan Khê hoàn toàn chẳng sợ hắn tý nào, cười tủm tỉm hỏi vặn lại: “Vậy ngài nói thử xem?”
Trần Tín nhìn cô chằm chằm một lát, ráng hết sức dùng ánh mắt dọa nạt đối phương, trước đây, có không ít nam nhân phải sợ hãi chùn chân vì bão sát khí trong mắt hắn. Nhưng cô căn bản chẳng coi hắn vào đâu, còn thản nhiên dùng ánh mắt ngập ý cười nhìn trả lại hắn. Trần Tín nhìn chăm chăm một lát, bỗng cảm thấy đôi mắt cô trong trẻo có thần… có hơi giống với ánh mặt trời tháng tư, sáng sủa ấm áp, hơ nóng lòng người.
Hắn không cầm lòng được quay mặt đi, hừ nhẹ một tiếng: “Chẳng phải Văn gia là nhà thư hương sao? Có thể nào lại… nhìn người khác chòng chọc như vậy?”
Văn Đan Khê đáp thản nhiên: “Nhà của ta không có nội quy lúc người nhìn mình thì mình không được nhìn lại người.”
Trần Tín nghẹn họng, hắn đột nhiên cảm thấy ở trước mặt cô mình càng ngày càng mất uy nghiêm, ngẫm lại có phải hắn đối xử với cô quá hiền lành rồi không. Bây giờ hắn chỉ thấy bực mình hơn lúc đầu.
“Cô…” Cô hãy đợi đấy, cô cứ đợi đấy cho ta. Mấy câu mà hắn thường dùng này cứ quẩn quanh trong cổ họng mấy vòng, rồi lại ngoan ngoãn nuốt vào bụng. Sau cùng hắn chỉ nói độc một chữ đầy xúc tích “Cô”, sau đó ngoảnh mặt đi hầm hầm một nước.
Văn Đan Khê nhún nhún vai, chẳng thèm để ý tới hắn nữa, tiếp tục ngồi đọc sách thuốc của mình.
Trần Tín về lại núi rồi vẫn chưa hết bực.
“Bảo Hạ hắc tử, Quách lư đản tới đây gặp ta!”
Lính truyền tin ngoài phòng không chạy đi gọi người mà chỉ hướng mặt lên núi, gân cổ hét: “Hạ hắc tử, Quách lư đản tới đây —-“
Có người lo hai người này không nghe thấy, còn đón lời truyền tin đi tiếp. Trong chốc lát cả toàn sơn cốc oang oang tiếng la hét “Hạ hắc tử, Quách lư đản”.
Hạ hắc tử còn tàm tạm, riêng Mặt Thẹo vừa nghe ba chữ “Quách lư đản” thì mặt xệ xuống già quắc. Chả phải hắn đã cấm tiệt gọi tên này rồi sao?!!
Mặt Thẹo và Hạ hắc tử trông hệt như cà héo phơi sương, cúi gầm đầu khúm núm đi vào.
Trần Tín ngồi nghiêm chỉnh, mặt trầm như nước, cất giọng hỏi lời ít ý nhiều: “Nói, chuyện gì xảy ra!”
Mặt Thẹo đau khổ ra mặt, lầm bầm trong miệng: “… Là chuyện đó.”
Tốt xấu gì Hạ hắc tử vẫn nhạy hơn Mặt Thẹo chút đỉnh, hắn lập tức giở ra ý cười nịnh nọt, xum xoe bước lên, trả lời: “Tướng quân, tuy chúng thuộc hạ không thành công, nhưng cũng xuất phát từ thành ý. Mấy năm qua, tướng quân phải thức khuya dậy sớm, cực khổ gian lao vì các huynh đệ trên núi, thành thử vẫn cô đơn chiếc bóng tới tận bây giờ, làm chúng thuộc hạ nhìn ở ngoài mắt mà đau trong lòng. Vì thế mới hao tâm tổn trí muốn tác hợp Tướng quân và Văn cô nương, ấy chẳng phải vì muốn bên cạnh Tướng quân có người yêu thương chăm sóc sao?”
“Nhưng các ngươi không nên lén lút làm vậy, vứt hết mặt mũi của ta —-“
Mặt Thẹo vội vàng phân bua: “Đại ca mất mặt sao, huynh không trả được quả tim heo sao? Nếu huynh không thích ăn thì cứ để lại cho đệ.”
Mặt Trần Tín càng đen tợn, hắn lạnh giọng quát: “Các ngươi dám làm ra chuyện này sau lưng ta, vậy mà còn dám ngụy biện, đừng hòng ta tha cho các ngươi, người đâu —“
Hạ hắc tử hết chịu nổi trừng Mặt Thẹo, ai bảo ngươi lắm mồm!
Tuy Mặt Thẹo chẳng biết mình sai ở đâu, nhưng theo bản năng vẫn biết mình lỡ mồm, hiếm khi hắn thông minh gục đầu xuống ngậm miệng lại, chỉ dùng mắt ra hiệu cho Hạ hắc tử, chờ hắn cứu nguy.
Con ngươi Hạ hắc tử đảo vòng, đột nhiên cái khó ló cái khôn: “Tướng quân, xin ngài tha cho chúng thuộc hạ, sau này hai thuộc hạ không dám tốt bụng làm chuyện xấu nữa, không dám đưa tin cho Văn đại phu sau lưng Tướng quân, không dám nhắc tới tướng quân ở trước mặt Văn đại phu nữa…”
Trần Tín vừa nghe lời này, chân mày còn nhíu chặt hơn lúc nãy, nếu thật sự sau này bọn họ không làm vậy nữa, hình như… hơi gay go. Nói lại thì, lỗi cũng không phải hoàn toàn ở họ, đều tại cô ta, tại sao lại chửi hắn thiếu đầu óc! Phải rồi, hắn nên tìm cô ta tính sổ. Hai tên này cứ tạm tha đã.
Sắc mặt Trần Tín biến hóa xoành xoạch, hắn cau mày suy tư một hồi, rồi phất tay nói: “Quên đi, nể tình các ngươi lần đầu phạm lỗi, tạm tha cho các ngươi.”
Hai người như được đại xá, toan bỏ chạy thì chợt nghe Trần Tín gọi giật lại: “Chậm đã!”
Hai người còn tưởng hắn muốn đổi ý, hơi tái mặt.
Trần Tín vẫn ngồi ngay ngắn chỉnh tề, giọng điệu chậm rãi: “Hai người kể hết những chuyện xảy ra mấy ngày qua cho ta nghe.”
Mặt Thẹo thắc mắc: “Chẳng phải chuyện mấy ngày qua đại ca biết hết rồi sao?”
Ngày nào hắn về cũng báo cáo lại tiến trình, sao còn hỏi nữa?
Hạ hắc tử lặng lẽ ném cho hắn một cái liếc xéo khinh bỉ, tiện tay gạt phăng hắn qua một bên, để mình bước lên nói chuyện: “Tướng quân, để thuộc hạ nói.”
Hạ hắc tử bèn kể lại thật sinh động từng việc to việc nhỏ xảy ra mấy ngày nay cho Trần Tín, tỉ mỉ tới độ cả lời của đứa nhỏ như Văn Tuyết Tùng cũng báo cáo lại.
Mặt Thẹo thật tình cho rằng Trần Tín sẽ mất kiên nhẫn, đại ca của hắn vốn tính qua loa cẩu thả, mọi khi phiền nhất là mấy chuyện lặt vặt lông gà vỏ tỏi, sao hôm nay lại dở tính, nghe chăm chú tới hứng thú thế này.
Nghe Hạ hắc tử nhắc đến chuyện Chu gia tới gây sự, chân mày hắn nhíu lại trông cực hung ác, lớn tiếng quở trách: “Mấy người các ngươi đều là hạng bất tài hay sao? Vì sao không bước lên dạy dỗ một trận?”
Hạ hắc tử vội vàng nói: “Tướng quân, nếu họ là nam nhân thì chúng thuộc hạ đã đánh cho nhừ tử lâu rồi, nhưng chúng thuộc hạ là đại nam nhân không thể nào đánh một bầy nữ lưu được.”
Trần Tín hừ một tiếng rồi lạnh giọng nói: “Tìm thời gian giáo huấn Chu gia một lần, để bọn chúng biết đâu là tốt xấu!”
Mặt Thẹo lập tức bước lên nhận nhiệm vụ: “Đại ca yên tâm, việc này cứ giao cho đệ.”
Hạ hắc tử âm thầm quan sát sắc mặt của Trần Tín, lên tiếng bổ sung: “Nhưng mà, thuộc hạ nghe người ta nói, Văn cô nương không chịu thua thiệt, cô ấy còn mắng cho bà già kia máu chó xối đầu. Tới lúc đi rồi còn tặng cho bà ta một miếng vỏ cây, ngụ ý là “Cây cần vỏ, người cần mặt”, đây đúng là chửi thâm không cần nói tục.”
Trần Tín gật đầu, việc này rất hợp với phong cách cô. Hắn ngẫm lại một lát, thật ra cô vẫn còn giữ mặt mũi cho hắn, cô chỉ nói hắn “Thiếu đầu óc” thôi mà. Nghĩ vậy, sắc mặt hắn cũng dễ nhìn hơn rất nhiều. Nhưng hờn dỗi trong lòng vẫn chưa tan, hắn vẫn muốn tìm cô tính sổ.
Bởi cơn hờn dỗi này không tan, nên liên tiếp mấy ngày sau Trần Tín không tới thôn Thanh khê, đồng thời cũng không cho phép ai tới đó. Nhất thời trong quân doanh ám đặc mây đen xám xịt.
Mặt Thẹo không chịu nổi bèn oán giận Hạ hắc tử: “Người có học vấn thứ hai á hả? Ta thấy ngươi đơn thuần là ăn cơm thừa lớn lên —- đưa ra ý kiến thối!”
Hạ hắc tử không phục, độp lại: “Ngươi không hùa theo à? Sao chỉ chửi mình ta!”
Đến ngày thứ tư, Mặt Thẹo đã quá sức chịu đựng, đành vác thân tới cầu cứu Tần Nguyên: “Quân sư, huynh nghĩ ra cách gì đi, đại ca nhốt chân không cho bọn đệ đi làm. Đây là việc quan trọng của quân Phá Lỗ chúng ta, mấy hôm trước đã bàn xong rồi mà, không thể thất tín với người ta được. Dân đoàn còn đang chờ luyện binh kia kìa.”
Tần Nguyên nói: “Yên tâm đi, đại ca chỉ nói không cho các đệ đi, chứ không nói không cho người khác đi.”
Mặt Thẹo: “…”
Nhưng Tần Nguyên bỗng thay đổi thái độ: “Tuy nhiên, chúng ta là huynh đệ tốt, nếu ta không giúp đệ thì ai giúp đây. Thôi vậy, để ta đi xem thử.”
Mặt Thẹo nhất thời rạng rỡ hẳn lên.
Tần Nguyên đi tản bộ vào gian phòng của Trần Tín, lúc này Trần Tín đang đọc sách, không sai, đúng là đang đọc sách. Tần Nguyên cố ý thò đầu ra ngoài, ngửa mặt lên ngó trời.
Trần Tín khó hiểu hỏi: “Lão nhị, đệ đang nhìn gì vậy?”
Tần Nguyên: “Đệ coi thử có phải mặt trời mọc hướng Tây không?”
Trần Tín: “…”
Trần Tín không quan tâm tới y nữa, tiếp tục lật sách soàn soạt. Động tác vừa gấp gáp vừa cáu kỉnh, cứ như có thù với quyển sách.
Tần Nguyên chủ động bắt chuyện: “Đại ca, hay là chúng ta bàn về quyển sách huynh đang đọc đi.”
Trần Tín xoa xoa mắt, thừa cơ dừng lại.
Hắn hỏi: “Nhị đệ, trong sách nói, phàm là ai cũng phải tuân thủ pháp luật lễ giáo, nam nhân đã làm sai thì phải gánh trách nhiệm, lẽ nào chúng ta cũng phải làm vậy à?”
Tần Nguyên đáp như lẽ dĩ nhiên: “Đó là tất nhiên.”
Tần Nguyên không nóng vội mà im lặng chờ đoạn sau.
Trần Tín bỏ sách xuống, thả bước dạo bộ trong phòng. Tần Nguyên khó dằn được lòng ngờ vực, bình thường ngay cả chiến tranh người này vẫn chưa từng tốn sức suy nghĩ tìm tòi như vậy, bình thường cứ vỗ ót rồi quyết định ngay lập tức. Sao hôm nay lạ thế?
Tần Nguyên đang mãi nghỉ thì chợt nghe Trần Tín cất giọng: “Được rồi, ta quyết định, ta sẽ chịu trách nhiệm với cô ta, cưới cô ta về nhà!”