Đọc truyện Nữ Vương Xuyên Qua Làm Thái Tử Phi: Thiên Hạ Này… Bổn Tọa Muốn! – Chương 40: Quyết định
Âm – Lãnh địa của Vương
Một không gian ba chiều dày đặc ma thú cấp Thần. Con ma thú cấp thấp nhất ở đây khi ra ngoài phải tới cấp bậc loài người chưa từng biết tới. Mọi thứ trong đây đều quy phục dưới sự thống trị của cô. Đây giống như một Ma giới thu nhỏ vậy.
****
Hắn gật gù như đã hiểu, vươn tay tóm cái thứ trên đầu mình xuống. Một con ấu trùng phượng hoàng màu tím, đôi mắt tròn vo chớp chớp nhìn hắn. Tần Úy Diên nhìn con kỳ lân ba sừng mới ở dạng ấu trùng của mình, Trịnh Lam Dực thì là một con dơi bốn cánh. Cả ba nghi hoặc nhìn cô, cô mở miệng:
– Đồng dạng linh sủng.
Ngắn gọn súc tích dễ hiểu, bọn hắn gật gù lần nữa. Bất chợt, không gian xung quanh méo mó lại, từ khoảng không xuất hiện vết nứt đang dần to ra. Đám Hồng Ngục Đào lập tức hóa thành hình người hạ xuống cạnh cô, bọn hắn nhìn biểu cảm mọi người, phán đoán tình huống. “Leng keng, leng keng” tiếng dây xích va chạm vào nhau vang lên, từ vết nứt ở khoảng không đó, một nam nhân thân hình cường tráng bị tám sợi hỏa xích trói lại đang lết tới phía này. Hồng Ngục Đào tức thì nổi trội sát khí:
– Vũ!!!
Hắn ngạc nhiên – kia là…
Nguyệt vung lên đuôi phượng, lại bị cô chặn lấy. Vũ mở mắt, đôi đồng tử hai màu đen trắng hiện rõ, mái tóc suôn mượt dài đến tận gót chân màu máu uyển chuyển theo từng động tác. Tứ chi, cổ, eo, hai vai bị dây xích trói chặt, nhưng nhìn trên gương mặt mĩ mạo kia lại chẳng mảy may đau đớn. Cô bước lên mấy bước, khuôn mặt hòa hoãn lại vẻ lạnh lẽo:
– Vũ
– Phong..
Âm giọng như hàn băng, lạnh lẽo hơn cả cô, nhưng nhìn ánh mắt nhu tình kia có thể thấy, người này đối với cô là bao nhiêu tình cảm. Hắn mặt hầm hầm sát khí đứng phí sau cô, địch ý cùng bình dấm cùng lúc bùng nổ. Vũ khẽ nhếch khóe môi, cười nhạt nhòa một cái. Lết đống dây xích lại gần, đứng trước mặt cô nhìn mấy cái, cuối cùng gục mặt xuống. Ở đỉnh đầu cô hạ một nụ hôn ấm áp, tiếp đó là trán, rồi khoé mi, cuối cùng là khoé môi. Hắn ở phía sau, Tần Uý Diên và Trịnh Lam Dực gồng mình giữ lấy tránh không cho hắn xông lên. Hắn nghiến răng kèn kẹt, bình dấm trên đầu đã đổ gần hết. Hồng Ngục Đào một tay tóm lấy gáy hắn, ngăn không cho tên phàm nhân này quấy rối. Vũ sau khi làm xong hết, xoa xoa đầu cô. Cô không nói gì, để y tuỳ ý làm gì mình. Vũ mở miệng:
– Kia…là người ngươi chọn sao?
– Phải – cô gật đầu
– Là phàm nhân, căn cơ chẳng có gì. Cơ mà…có vẻ được đó. – Vũ nghiêng mình đánh giá hắn
– Hắn sẽ làm được, dù sao ở thế giới kia, chỉ là tạp nham – cô phất tay áo
– Haha, không sai không sai. Dù sao…cũng chẳng có thế giới nào chứa đựng nổi ngươi
Vũ vừa nói vừa bay lên không trung, ở bầu trời kia mà dang rộng tay. Những dây xích va chạm vào nhau, tiếng động đau tai vang lên. Hắn ở dưới đã bình ổn lại, hỏi đám Hồng Ngục Đào:
– Hắn nói cái gì vậy?
– Vương đã ra một mệnh lệnh mấy trăm năm trước, sẽ du hành mọi dòng thơi gian, tàn phá hoặc chiếm đoạt mọi thế giới đi qua – Hồng Ngục Đào thả hắn ra, phủi phủi vạt áo
– Tính ra đến nay, đã mấy trăm năm rồi, thế giới này chẳng qua là vô tình Vương bị chuyển tới – Thần ngồi xếp bằng lơ lửng trên không, nói
– Nhưng ở đây…chỉ có thể để tàn phá, không đáng chiếm hữu. – Uyển nhếch mi, trả lời
– Những thế giới bị tàn phá sẽ ra sao? Mà chiếm hữu sẽ thế nào? – Tần Uý Diên hỏi
– Tàn phá, thì tất nhiên là biến mất vĩnh viễn như chưa từng tồn tại. Cả dòng thời gian đó cũng sẽ biến mất. Còn chiễm hữu thì giống như một phần Ma giới thôi. Tuỳ ý làm gì, nhưng cô nói chết, nhất định phải chết. – Hồng Ngục Đào vuốt mái tóc dài của mình ra sau
– Oác…. thật nhẫn tâm quá đi?? – Trịnh Lam Dực há miệng
– Hừ, các ngươi nghĩ Vương chúng ta là ai? Nhẫn tâm? Các ngươi chết là còn quá nhân từ! – Uyển khinh bỉ
– …….
Hắn ở một bên im lặng, nâng mắt nhìn bóng lưng của cô. Trịnh Lam Dực và Tần Uý Diên cũng im lặng – cũng phải, cô không phải là người mà bọn hắn với tới được. Thế giới mà cô sống từ nhỏ đến giờ, là một trời một vực a…..
Vũ mất một lúc mời chịu hạ tay xuống, ngửa cổ hít sâu một hơi rồi lại thở ra. Quay người vẫy vẫy tay với cô:
– Vậy nhé, đi ngủ đây. Gặp sau.
Chưa để ai nói gì, Vũ đã đi vào vết rách không giản rồi mất tăm. Cô phủi phủi vai mình, quay lại nhìn đám người kia, sau đó hỏi:
– Tiếp theo nên làm gì?
– Không thì, chúng ta đi chiếm hữu thế giới này đi? – hắn đề nghị
– Này… – Tần Uý Diên và Trịnh Lam Dực trợn tròn mắt nhìn hắn
– Đó là thế giới của ngươi? – Nguyệt khẽ nhìn hắn
– Ta sống cũng thấy thế giới này đủ phiền phức rồi, với lại ta cũng chẳng phải là con đẻ của hoàng tộc. Vốn ta chả để ý tới lắm – hắn phất tay
– Vậy còn mẫu thân ngươi? – Cô lên tiếng
– Ta sẽ nói với bà một tiếng, bà ấy cũng chỉ là mẹ nuôi ta. – hắn lắc lắc đầu
– Vậy quyết định, chúng ta sẽ chiếm hữu lấy thế giới này!
*******
Ây da xin lỗi mấy bạn, ad quên mất mật khẩu. Haha…