Đọc truyện Nữ Vương Xuyên Qua Làm Thái Tử Phi: Thiên Hạ Này… Bổn Tọa Muốn! – Chương 37: Nữ Hoàng thân chinh! (2)
Nhìn thấy động tĩnh đối phương, cô nhảy khỏi cái ôm của hắn. Phủi phủi quần áo, nói với đám Hồng Ngục Đào vừa xuất hiện cùng bọn hắn:
– Đám Tiên tộc các ngươi tự xử. Ta đi tìm nhóc con kia!
– Tuân lệnh!/Rõ!/Được!
Cả lũ đồng thanh, rồi nhìn nhau, cuối cùng là đồng loạt chạy ra đánh với Tiên Tộc. Cô vặn vẹo người mấy cái, căng cơ mấy cái, nhảy nhảy mấy cái rồi vỗ tay một cái. Bộ y phục hiện tại của cô được thay bằng một bộ váy nữ hoàng thời cổ màu đen, Hoạ tiết rồng bay phượng múa. Mái tóc của cô được buộc gọn phía sau, trên đầu còn có một cái vương miện màu đen kỳ dị. Sau đó, chân cô nhẹ nhàng từng bước không chạm đất đi ra ngoài.
Đám Hồng Ngục Đào nhìn nhìn cô, sau đó phân chia ra 4 hướng càng quét Tiên Tộc. Đám bọn hắn vận khinh công nhảy lên túm cánh đám Tiên Tộc rồi lôi xuống bắt đầu phanh thây. Trịnh Lam Dực vẻ mặt tiếc nuối xé cánh từng Tiên tộc giao cho thuộc hạ, sau đó tiếc nuối giết từng người. Hắn lạnh nhạt vặt đầu từng tên, thân thể uyển chuyển bé tránh từng mũi công kích. Tần Uý Diên nắm cổ áo thuộc hạ ném lên làm điểm tựa, lôi cổ Tiên tộc xuống đạp đạp dẫm dẫm.
Đám Tiên tộc bay bay quanh quanh bé tránh, vung gậy phép tấn công đám bọn hắn. Từng đợt lửa, băng, nước, gió các loại bắn tới loạn xạ. Uý Trì Lệ đập cánh, lao tới cùng mấy thuộc hạ tinh Nhuệ đối đầu với đạm Hồng Ngục Đào. Thực lực hai bên như trời với đất, hai bên rất nhanh kết thúc. Tiên tộc chưa tới hai khắc liền bị hạ hết. Đám binh hắn đồng loạt phủi phủi y phục, về chỗ cũ ngồi xuống ăn uống nhìn về phía cô.
****
Cô đứng trước mặt cô gái kia, nghiêng đầu nhìn y, mở lời:
– Tên gì?
– Thần… – âm giọng đứt quãng vang lên
– Ngươi…người Ma giới sao?
– Không….ta…người…Thiên…giới…bị.. đày….xuống…
– Hể….vậy sao?
– Đúng….vậy….
– Choảng thôi… – cô vươn vai
– Thất….lễ…rồi…
Nói thì đứt quãng, nhưng động tác lại cực nhanh. Thoắt một cái liền xuất hiện phía sau cô, ánh mắt màu vàng loé sáng, lạnh lẽo vung tay lên. Cô không tránh, không cử động, chỉ lẳng lặng nhìn trời. Động tác của Thần đột nhiên cứng lại, cả thân thể như đóng băng. Cô quay người lại, vươn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia, đánh mắt xuống phía dưới. Nâng cả hai tay lên, đặt vào, bóp bóp nhào nặn các kiểu. Thần câm nín, cả đám phía dưới trầm lặng. Cô vẫn mải mê nhào nắp bóp bóp, mắt mở to hơn thích thú. Thần đảo mắt một cái, mở miệng:
– Của.. ngươi… thật nhỏ…. nhỉ?
Cô giật lông mày, hai tay vận lực bóp mạnh một cái. Mặt Thần nhăn lại rõ rệt, hít khí run rẩy. Cô nhẹ nhàng lườm một cái, sau đó tập trung vào việc nhào nặn của mình. Thần câm lặng một chút, mắt vàng đảo quanh một hồi. Cô đang say sưa nắn bóp, suy nghĩ rằng bao giờ mình mới to như vậy??
Bất chợt, Thần đột nhiên biến mất. Để lại cô với hai bàn tay đang bóp bóp không khí. Khóe môi cô giật mạnh, âm trầm nhả ra một hơi khí lạnh.
Bên dưới, Hồng Ngục Đào lập tức vung tay lên, tạo ra một màn kết giới bao quanh khu bọn hắn đang ăn chơi.
Cô rét lạnh nói:
– Khôn hồn… Lăn ra đây để bổn tọa bóp!!!!
– Mơ… tưởng… – âm giọng đứt quãng của Thần vang vọng trên không gian
– Thật hay cho một súc sinh! – cô bật cười ghê rợn
– Chết… đi…
Lời vừa dứt, một hàng băng thương bao bọc lấy cô, chúng rung một cái rồi mãnh liệt đâm tới. Cô nâng một tay lên, nhanh như cắt phá vỡ từng cây. Thoắt một cái, cô lấy chân trái làm trụ, quay người 180 độ, chân phải như lưỡi dao quét ngang một cái. Thần đang ẩn thân vội nhảy ra, lộn vòng né tránh, hai tay vẽ một cái hình thù. Ba con quỷ nhanh chóng được triệu hồi, chúng lao tới phía cô cấu xé. Huyết Lãnh Băng Phong cô thủ thế, tay không chiến với ba con quỷ to gấp chục lần mình. Thần một bên liên tục triệu hồi ra thuộc hạ của mình, ra lệnh cho chúng tổng quây đánh cô. Băng Phong vung tay một cái, Thần ở phái dưới lập tức phát sáng rồi bay tới chỗ cô. Cô niệm chú như gió, nắm lấy một thanh hỏa kiếm to đùng từ Thần biến ra. Khua một vòng, toàn bộ lũ quỷ kia lập tức biến thành tro bụi. Thần kia dùng máu lập hẳn một đàn triệu hồi, hàng trăm vạn con quỷ mỗi lượt đều được sinh ra.
Uyển phía dưới phát sáng, lại bay tới chỗ cô. Một cây hắc đao to dài sắc bén rơi vào tay cô. Băng Phong một tay hỏa kiếm một tay hắc đao ràng bước tiến lên từng kiếm càn quét từng đao xuyên thủng. Mỗi con mỗi con quỷ đến gần cô đều bị cô chém thành mảnh nhỏ. Quay người một cái ném cả hai vũ khí xuống, Hồng Ngục Đào và Nguyệt cùng lúc phát sáng và rơi vào tay cô là một cây trường tiên màu đỏ và một cái quạt màu băng. Mỗi lần co vung trường tiên lên, kèm theo đó chính là một cỗ bạo phong rét lạnh từ cây quạt, hai thứ kết hợp khiến hai phần ba quỷ triệu hồi bị giết chết. Băng Phong lần nữa ném hai vũ khí xuống, Hồng Ngục Đào và Nguyệt hiện thành hình người, nhẹ nhàng đáp xuống, phủi phủi bụi trên người.
Lúc này, cô mới dừng lại, phủi phủi bụi bẩn trên quần áo. Cắn nhẹ ngón tay khiến nó rỉ ra một giọt máu nhỏ, khẽ vung lên. Giọt máu tròn trịa bay lên không trung, lập tức nổ oành một cái. Hồng Ngục Đào nói với bọn phía sau:
– Cố gắng trụ cho vững! Đừng có chết đấy!
Nghe lời này, cả đám nam nhân lật đật chạy tới xếp hàng phía sau từng người trong tứ đại Tử Thần, ló mỗi cái đầu ra nhìn