Đọc truyện Nữ Vương Xuyên Qua Làm Thái Tử Phi: Thiên Hạ Này… Bổn Tọa Muốn! – Chương 27: Lễ kén rể! Nháo loạn! (3)
“Đônggg” một tiếng, cái chuông đồng to đùng rung mạnh một cái, mọi người phía dưới lập tức ồn ào. Vẫn là chất giọng già nua kia của lão quản gia:
– Bây giờ……lão nô xin tuyên bố……buổi lễ xin được phép bắt đầu!!!!
Bên dưới, những nam nhân cao to lực lưỡng cơ bắp cuồn cuộn gồng mình hét lớn, những thư sinh đẹp rạng ngời phe phẩy chiết phiến nhếch miệng cười, Tiểu Minh và Tiểu Dương đứng một góc còn bận cãi tay đôi, đếch thèm để ý. Những người khác nghe tiếng “Đônggggg” một cái, lập tức lao vào nhau. Tiểu Minh khoanh hai tay lại, nhếch khóe môi:
– Phàn Tiểu Dương, ngươi nên ngoan ngoãn nằm dưới. Bổn đại gia sẽ rộng lượng nhẹ nhàng!!!!
– Tú Tiểu Minh, ngậm miệng và nằm dưới. Bổn công tử sẽ cho ngươi khoái lạc! – Tiểu Dương vuốt tóc một cái
– Hừ! Ngươi là cái thối nam nhân. – Tiểu Minh đột nhiên giơ tay lên, nắm quyền, làm cái “Bốp”
– Ha~! Còn ngươi?!
Tiểu Dương cùi trỏ duỗi ra đằng sau, cũng làm cái “Bốp” to tướng. Hai tên nam nhân ý định đánh lén hai người, chỉ vì một hành động vô cùng tùy ý của hai đại nam nhân nhà tác giả, một người ăn nguyên cái cùi trỏ vào bụng, người còn lại bị một quyền giáng thẳng vào mặt. “Phốc” cùng lúc phun ra hai ngụm máu, người phía sau Tiểu Minh nhìn mặt là biết cái mũi chắc chắn dập nát. Người phía sau Tiểu Dương ôm ngực, nếu là một thầy thuốc có thể nhìn ra, ba chiếc xương sườn bị vỡ, xương ngực rạn nứt. Tiểu Dương và Tiểu Minh cùng lúc quay lại, sau đó đối mặt nhau, ngơ ngác cho ra một câu:
– Chúng làm sao vậy?!
– Ngươi……chết đi!
Một tên nhìn như anh em huynh đệ gì đấy với hai tên kia, một quyền nội lực đánh tới. Tiểu Minh nhìn Tiểu Dương một cái, sau đó nhếch môi, lao lên trước:
– Ta tới!
Tiểu Dương không ngăn cản, tên này không đáng để y động tay. Tiểu Minh lao tới, tung ra một quyền bằng bàn tay ngọc ngà kia. Nội kình va chạm, nội lực tác động, “ẦM” một tiếng. Kình phong bắn ra bốn phía. Những người xung quanh lảo đảo lùi ra sau. Lúc này, một tiếng hét thất thanh vang vọng tứ phương:
– AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!! TAY TAAAAA!!!
-Hừ! Yếu như sên!
Có thêm một giọng khinh bỉ vang lên ngay sau. Tiểu Minh hai tay khoanh lại, cao ngạo nhìn thân thể nam nhân đang quằn quại dưới chân. Nam nhân vừa hướng một quyền về Tiểu Minh và Tiểu Dương đang đau đớn mà ôm cánh tay đã nát bấy và đầy máu của mình. Những người xung quanh trợn tròn mắt, không thể tin nhìn Tiểu Minh đang chê bai nam nhân đó. Mọi hoạt động dừng lại một chút:
– Là Tạ Từ Khang.
– Ừ…hắn ta xếp thứ 38 trên bảng xếp hạng võ lâm! Cũng không thể nói là yếu được!
– Vậy mà….tên kia một tia nội lực cũng không động…mà có thể…..
– Tên này là ai?! Trong giang hồ làm gì có người nào như vậy?!
– Người mới sao? Sức mạnh thật ghê rợn!
– Oa, nhưng hắn cũng thật đẹp.
– Đúng vậy nha, quá đẹp luôn rồi.
– Đủ rồi, tập trung vào việc thôi. Tránh hắn ra là được!
Cuối cùng cũng ngừng bàn luận, không khí hứng khởi lại được khơi dậy. Mọi người lại lao vào đánh đánh đấm đấm, riêng chỗ của Tiểu Minh và Tiểu Dương là chả có ai dám bén mảng đến. Đám bọn cô ngồi trên kia, nhìn hai nam nhân đẹp đến tức người phía dưới đang cãi nhau cũng chỉ có thở dài. Hồng Ngục Đào phía sau chống hông, tứ giận:
– Hai cái tên này…rốt cuộc có đánh không? Nhàm chán chết a?!
– Nguyệt…tạo ra bốn bản phân thân của ta, ngươi, Đào Đào và Thần. Cho chúng xuống…… làm cho ta đỡ nhàm chán chút đi! – cô tay chống cằm, nói
– Vâng!
Nguyệt gật nhẹ đầu, phẩy tay một cái. Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên đang không để ý bên này, bất chợt quay phắt lại. Ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người. Hắn đang gật gù có vẻ buồn ngủ, cũng ngẩng đầu, nhìn một đám ảnh vệ đang đứng xung quanh mình. Mà phía sau cô, trước mặt Nguyệt, là bốn con người đã quen của cả đám. Bốn băng nhân tỏa ra hàn khí, dần dần hình thành dáng người, giống bản gốc y như đúc. Cô quay đầu, liếc mắt một cái, hơi giật khóe môi – kể cả bản phân thân….ngực cô…tại sao không to thêm tí nào?
Hắn nhìn một chút, nói:
– Có gì đó…khác?
– Vương phi quả nhiên ánh mắt tinh tường. – Nguyệt nhún một cái hành lễ
– Vương phi….. – hắn quả nhiên không thể chấp nhận a~
– Các bản phân thân này….. thực lực chỉ bằng 1 phần 3 bản gốc. Nhưng vì vương đang phong ấn lại toàn bộ sức mạnh, nên bản phân thân này chỉ có sức mạnh bằng 5 phần 10 hiện tại. Cũng được coi là mạnh. – Hồng Ngục Đào giải thích
– Nhưng…ta nói này…đây là lễ kén rể…nữ nhân các ngươi mà ra… người ta sẽ nói gì? – hiếm khi Trịnh Lam Dực phát biểu được một câu đúng tình hình, làm mọi người có chút chưa tiếp thu được
– Chỉnh lại cái giới tính một chút đi. – cô phất phất tà áo
– Ân!
Nguyệt cử động ngón tay, những băng nhân kia hơi rung, “Rắc…Rắc…” mấy tiếng. Vẻ đẹp ma mị của Hồng Ngục Đào biến đổi, thay vào đó là một nam nhân gương mặt yêu nghiệt khó phân biệt nam nữ. Sắc đẹp lạnh lẽo của Nguyệt được thế bằng một khuôn mặt trưởng thành hơn một chút nhưng vẫn giữ được nét lạnh lùng bẩm sinh. Còn vẻ đẹp tuyệt thế của cô, không biết là Nguyệt cố ý hay vô tình, khuôn mặt của hắn bản nhỏ xuất hiện. Cô sờ cằm nhìn chằm chằm băng nhân trước mặt, vô cùng thích thú, hỏi hắn:
– Không ngờ hồi nhỏ ngươi lại dễ thương như vậy!
– Ta…. – hắn bất lực, nhìn Nguyệt với ánh mắt – ngươi làm sao biết ta hồi nhỏ tổng như thế nào vậy?
– Vương phi, thứ lỗi! – Nguyệt hơi cúi đầu
– Bỏ đi, bỏ đi! – hắn bế cô lại
– Nghe lệnh của bổn thần, xuống dưới. Làm vị vương uy quyền của chúng ta vui vẻ!!!!
– Tuân lệnh!
Nguyệt phất tay, bốn băng nhân cứng ngắc hành lễ. Đồng loạt nhảy xuống làm nhất thời mọi thứ xôn xao trở lại.