Đọc truyện Nữ Vương Xuyên Qua Làm Thái Tử Phi: Thiên Hạ Này… Bổn Tọa Muốn! – Chương 11: Gặp mặt Hồng Ngục Đào – Một trong tứ đại tử thần dưới địa ngục!
1 ~ canh ~ giờ ~ sau ~~~~
Hắn khó chịu, nhìn đôi vợ chồng ở đối diện đang mày qua mắt lại, bực dọc lên tiếng:
– Các ngươi tới đây làm gì?!
– Học! – Trịnh Lam Dực trả lời
– Học cái gì?! – hắn vươn tay đỡ trán
– Cái các ngươi qua qua lại lại á! – Trịnh Lam Dực nhìn hắn đầy vẻ khinh bỉ
– Về Liệt Hỏa đường hay Ma Minh Ngục mà học. Mắc mớ gì cứ phải đến chỗ ta?! – hắn trừng một cái
– Ta thích! – Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên đồng thanh trả lời
– Nè…Thiên…. – cô ngồi trong lòng hắn, mở miệng
– Hửm?! – hắn cúi xuống, vươn tay kia vuốt vuốt má cô
– Ta muốn thành thân!
Cô sờ sờ ngón tay, trả lời. “Phụt” một tiếng, Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên vừa uống ngụm trà đồng loạt phun ra. Hắn phẩy tay một cái, đống nước trà dự định là sẽ vào mặt hắn đồng loạt đóng băng thành từng khối, rơi “lộp bộp” xuống bàn. Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên bỏ qua ma vương ở một bên, trợn mắt há mồm nhìn cô. Cô vẫn sờ sờ ngón tay, không để ý tới hai đôi mắt nhìn mình muốn lòi ra luôn. Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn nhìn vào một bên mặt của cô. Lát sau lên tiếng:
– Được!
– Ngày mai! – hắn vừa dứt lời, cô đã nói xong
– Ách…nhanh như vậy?! – hắn ngẩn người
– Đúng vậy! Càng nhanh càng tốt! – cô vươn hai tay xoa xoa mặt mình, trả lời
– Chu công công!
Hắn lớn tiếng hướng phía ngoài gọi tới. “Cạch” một cái, cánh cửa mở ra, một tên thái giám béo tròn đi vào, cúi đầu hành lễ, hỏi:
– Thái tử có gì phân phó?!
– Ngay bây giờ…chuẩn bị hôn lễ cho ta! – hắn lạnh lùng quăng ra một câu
– Vâng!Nô tài làm ngay!
Tên thái giám kia hơi sửng sốt, ngay sau liền cúi đầu thêm lần nữa, lui ra ngoài, đóng cửa lại, bắt đầu phân phó nha hoàn làm việc. Vì thế….bên trong hoàng cung ồn ào sôi nổi hẳn lên. Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên từ cơn sốc tinh thần, bừng tỉnh lại, nhìn nhau mấy cái, không chút động tĩnh gì liền biến mất luôn. Cô đơn giản chỉ lẳng lặng liếc một cái, lại cúi xuống xoa xoa má mình. Hắn ôm nó, tay kia chống cằm, cơ hồ là đang nghĩ gì đấy. Thời gian trôi a~ trôi a~. Rốt cuộc là đến thời gian ăn trưa. Ám từ góc nào đấy, không biết lôi từ cái xó xỉnh nào ra một khay thức ăn lớn. Đi tới đặt lên bàn, cúi người sắp xếp bát đũa cho cô và hắn, xong xoay người rời đi. Cô nhìn nhìn mấy cái đĩa đựng thức ăn, mũi ngửi ngửi mấy cái. Hm.. không tệ…tay nghề rất cao. Hắn hỏi cô, tay vươn tới lấy bát:
– Phong nhi, ăn gì?
– Gì cũng được!
Cô lười biếng trả lời, hắn cười nhẹ. Gắp vài đũa thức ăn cho cô, cẩn thận đút cô ăn. Chính mình cũng là bưng bát uống một ít nước canh. Một lát sau, hắn buông bát, Ám lại chả biết chui từ lỗ nào ra. Đi tới, dọn dẹp bát rồi bưng đi. Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên làm cái “RẦM” bật mở tung khiến cô suýt sặc nước trà. Tức giận nhìn ra phía ngoài. Từ ngoài kia đi tới ba thân hình cao to, nhìn mặt ai cũng tuấn mỹ không kém vài phần tức giận, nối đuôi nhau đi vào. Một nam nhân vận một nhuyễn giáp màu bạc, hông còn dắt một thanh kiếm khá lớn. Bên cạnh là một nam nhân vận y phục mà lam, thoạt nhìn trông thật nho nhã. Tay cầm một cái chiết phiến phe phẩy. Người còn lại vận một bộ y phục màu đen thoạt nhìn thật tà khí. Không tệ nha~, cô nghĩ. Mà từ ngoài kia, lần nữa chạy vào một thân ảnh. Người này cô nhận thức, là Vũ Lý Ân. Vũ Lý Ân khi vào còn rất lễ phép mà đóng cửa, hướng hắn hành một cái lễ:
– Tham kiến Thái tử!
– Chạy đến đây làm gì?! – hắn liếc một cái, nhanh chóng cúi xuống nghịch tóc cô
– Thần nghe Ân Ân nói người thú một tiểu nữ oa. Hiếu kỳ nên đến xem. – nam nhân y phục lam ngồi xuống một cái ghế, tay chống cằm chăm chú nhìn cô, mở miệng lần hai
– Hảo nha~
– Người thật sự muốn thú nha đầu này?! – Nam nhân mặc nhuyễn giáp giọng nói ồm ồm cất tiếng
– Ừ! – hắn gật nhẹ đầu
– Hmm… – nam nhân hắc y kia nhíu mi, sờ sờ cằm
– Ai…ta đã bảo mà….. – Vũ Lý Ân chọn một cái ghế, ngồi xuống
– Ai vậy?! – cô lên tiếng
– Người mặc nhuyễn giáp tên Từ Tiến, người mặc lam y tên Khải Chính, còn lại là Âu Dương Lâm. – Vũ Lý Ân trả lời
– Họ là ai?! – cô tiếp tục hỏi, ánh mắt lại nhìn vào một khoảng không vô định
– Từ Tiến và Khải Chính là hai người còn lại trong tam tướng. – Vũ Lý Ân vô cùng ngoan ngoãn mà giải thích cho cô
– Vậy còn hắn?! – Cô chỉ chỉ Âu Dương Lâm vẫn đang đứng kia
– À…hắn là thống lĩnh ám vệ của thái tử! – Vũ Lý Ân trả lời
– Ám không phải sao?! – cô ngước lên nhìn hắn
– Phó thôi! – Ám ở trong lỗ nào đấy nói vọng ra
– Vậy mà….
Cô còn chưa nói được ba chữ, cánh cửa làm cái “Kétttt” một tiếng. Chu công công đi vào, không ngạc nhiên gì mà hướng hắn nói:
– Thái tử, y phục tân nương tân lang thì định sao?!
– Để… – hắn chưa nói được hai chữ, cô nhảy vào chặn họng
– Cái này để ta làm. Không cần người khác!
– Vậy cứ quyết định thế đi. Ngươi không cần lo chuyện này. Chuẩn bị những thứ kia đi!
Hắn gật nhẹ đầu, nói với Chu công công một câu. Chỉ nghe Chu công công “Dạ” một tiếng lui ra ngoài. Cô chưa để cho hắn mở miệng, tay gõ gõ vào bàn hai cái. “Bùm” một tiếng, một làn khói màu hồng đột nhiên xuất hiện ở cạnh cô. Hắn giật mình một cái, thân ảnh chợt lóe. Ôm cô nhảy ra một chỗ khác, Vũ Lý Ân, Từ Tiến, Khải Chính, Âu Dương Lâm, Ám và một vài ảnh vệ khác khuôn mặt thập phần lạnh lẽo. Đứng trước hắn thủ thế, bảo hộ hắn ở phía sau. Cô nhìn nhìn mà dở khóc dở cười, vỗ vỗ tay hai cái. Thành công thu hút lực chú ý của mọi người, cô cất tiếng:
– Là người quen!
Nghe cô nói, mọi người mới thả lỏng chút ít. Đồng loạt nhìn về làn khói chưa tan kia. Một khắc sau, khói mới bắt đầu tàn dần. Trong không khí thoang thoảng có mùi hoa đào nhẹ. Lấp lóe một thân hình khá cao, hai bên còn có bóng đen khá dị, đi từ làn khói kia ra. Khi nhìn được dung mạo của người kia, mọi người đồng loạt hút một ngụm khí lạnh. Người kia là một nữ nhân tầm 20 tuổi, khuôn mặt thực quá tuyệt mỹ, bất quá…so với hắn và cô…còn kém lắm. Một thân hồng y tinh sảo. Mái tóc màu hồng được cột lên bằng một dải dây leo nhỏ. Điều làm mọi người hút khí, chính là ở lưng của nữ nhân này…có một đôi cánh màu đen to lớn. Đen tuyền, những chiếc lông vũ bóng loáng. Nữ nhân nhìn nhìn mấy người trước mặt nhìn, nhíu mi. Lại nhìn đến cô ở phía sau, ở trong lòng hắn, có chút ngạc nhiên, ngay sau đó liền quỳ xuống một chân, hướng cô mà gọi một tiếng:
– Nữ vương!
Mọi người trợn mắt há mồm xoay lại nhìn cô. Cô xua tay mấy cái:
– Đứng lên đi.
– Dạ! – nữ nhân kia đáp, cũng đứng dậy
– Phong nhi..này là ai?! – hắn hiếu kỳ hỏi
– Hồng Ngục Đào. Một trong tứ đại tử thần dưới địa ngục! – cô nhún nhún cái vai nhỏ mà nói
– Địa…địa….địa…. – mọi người nghẹn hơn nửa ngày còn chưa nói được hai chữ “Địa ngục”
– Đào, may cho ta một bộ y phục thành hôn! – cô không quan tâm cho lắm, hướng Hồng Ngục Đào mà nói
-…Vâng! – Hồng Ngục Đào híp đôi mắt đỏ lòm của mình nhìn hắn, đánh giá – không tệ!
– Thần, Uyển và Nguyệt thế nào?! – cô hỏi
– Đang mọc nấm ở “Âm”! – Hồng Ngục Đào nói, bĩu môi mấy cái
– Được rồi! Trở về làm đi!Ngày mai ta lấy!
Cô nói xong vỗ tay một cái, Hồng Ngục Đào “Bùm” một cái biến mất giữa làn khói màu hồng. Lia mắt nhìn mấy pho tượng đang đóng băng ở gần mình, thở dài một tiếng.