Đọc truyện Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn – Chương 7: Tiến vào học viện Lạc Anh
Hạ Du Huyên quát “mới, mới không phải. . . ấy không, là là là, tôi, tôi đi trước.”
Con mắt sâu thẳm màu xanh lam của Lãnh Liệt Hàn giống như nhìn thấy bóng
dáng con mồi trước mắt dần dần biến mất. Rất lâu rồi, chưa đụng phải con mồi nào thú vị như vậy.
Học viện Lạc Anh
Đập vào mí mắt
là từng hàng từng dãy, đi xuyên qua những hàng cây anh đào được xắp xếp
chỉnh tề, lẫn vào những đám cỏ thẳng đứng, đi đến trước mặt một toà
thành. Chỉ có điều rất kỳ lạ, màu sắc cánh hoa của những cây anh đào ở
đây lại có thể là màu tím nhạt. Đây cũng chính là một trong những màu
sắc mà Hạ Du Huyên yêu thích. Đi qua rừng cây anh đào, đến một góc độ mà từ đây có thể nhìn thấy một toà thành vô cùng uy nghiêm không hề bị che dấu!
Hạ Du Huyên không thể kiềm chế được tâm tình, cầm theo một
cái túi sách trống rỗng, cất bước đi vào cổng chính của học viện, nơi mà cô đã phải bỏ ra mười vạn để mua một tấm vé đi vào, nhẹ nhàng yên lặng
cất bước, giống như rất sợ sẽ làm kinh động đến sự yên tĩnh của rừng hoa anh đào.
Cốc cốc Cửa phòng học bị gõ vang.
Mở ra, là khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên mặc một bộ đồng phục học sinh, cái áo chỉ ngắn vẻn vẹn đến
chiếc eo thon, lộ ra phần bụng xinh đẹp của người con gái. Chiếc váy lại càng đẹp hơn thế rất nhiều, những đường hoa văn màu hồng phấn và màu
đen xen kẽ lẫn nhau, được thiết kế theo phong cách công chúa. Để không
lộ vẻ đơn điệu, trên chiếc váy còn được gắn thêm những đồ trang sức bằng kim loại. Đôi giày cao gót mang theo hơi thở của cô công chúa nhỏ giàu
có.
So sánh với những cô gái cũng mặc đồng phục trong học viện,
cô giống như một cô công chúa vô cùng hoàn mỹ, mà những người khác chỉ
là mặc lên bộ trang phục của người hầu. Hoàn Mỹ không thể bắt bẻ.
Âm thanh như chuông bạc của Hạ Du Huyên vang lên “Chào mọi người, mình là Hạ Du Huyên, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Nói xong, con mắt màu hồng nhìn xung quanh một vòng, không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt hoa si. Những ánh mắt coi thường, đố kị, hâm mộ, yêu mến
cũng hỗn độn ở chung một chỗ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống một người con
trai ngồi cạnh cửa sổ đang nhếch môi tà mị nhìn mình.
Áo sơ mi
màu trắng tinh khiết, khuy áo màu đen, chỗ cổ áo được mở rộng ra ba
khuy, làm lộ ra cơ ngực hoàn mỹ. Còn bên dưới là một chiếc quần tây.
Được làm theo phong cách cắt may thủ công, vừa nhìn cũng biết giá không
hề rẻ. Đai lưng bằng da, yếm khoá bằng vàng đơn giản kết hợp ăn ý với
móc treo, bên cạnh là những viên kim cương được trang trí vô cùng tinh
xảo, rõ ràng thân phận chủ nhân của nó không hề tầm thường.
Một
mái tóc sạch sẽ màu tím bạc bị làm rối, một đôi mắt màu xanh lam, sống
mũi cao thẳng, môi mỏng nâng lên một ý cười tà mị. Đúng là một tên yêu
nghiệt.
Hạ Du Huyên bất đắc dĩ nhìn chỗ trống trong phòng học,
dường như chỉ có chỗ ngồi bên cạnh Lãnh Liệt Hàn là còn trống, không còn cách nào đành đi xuống. Các học sinh kinh ngạc nhìn Hạ Du Huyên, có
người đồng tình, có người thì lại nhìn rất hả hê, giống như những điều
xui xẻo sắp đến với cô. Thế nhưng. . . . . . .
Hạ Du Huyên đặt mông ngồi xuống, xung quanh vang lên một loạt tiếng xì xầm, bạn học xung quanh kinh ngạc nhìn cô.
“Trời ơi, Lãnh thiếu thế nhưng lại không tức giận.”
“Đúng vậy, trước đây nếu có người ngồi xuống, khẳng định đã bị kéo ra ngoài
hành hung hoặc biến mất không tăm tích rồi.” Âm thanh thảo luận của học
sinh trong lớp càng ngày càng lớn.