Đọc truyện Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn – Chương 146: Cô gái của anh đã trưởng thành rồi
Anh bế cô lên ghế sofa, đè cô xuống phía dưới, bàn tay to lớn bắt đầu mơn chớn đùa nghịch nụ hoa hồng hồng, chà đáp chúng thành muôn hình muôn vẻ.
Ưm. . .” Hạ Du Huyên bắt đầu động tình, cô nâng bàn tay nhỏ bé của mình lên miêu tả từng góc cạnh gương mặt tinh tế hoàn mỹ của người đàn ông.
“Muốn, rất muốn rất muốn.” Âm thanh yêu kiều bắt đầu vang lên.
Người đàn ông không chút do dự, hạ thân hung hăng đâm xuống. Nắm chặt eo nhỏ của cô, ra ra vào vào, động tác càng ngày càng nhanh.
Ưm . . . Đồ hư hỏng, anh còn chưa nói cho. . .Ưm. . .nói cho em biết, anh. . .Ưm. . .Có hay không. . .nhớ em?” Hạ Du Huyên cực kỳ khó khăn mới nói hết câu.
Lãnh Liệt Hàn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, bế cô đặt lên trên đùi mình “Bảo bối, anh nhớ em muốn chết. Nếu em còn không chịu xuất hiện, anh liền cho nổ tung toàn bộ Anh quốc.”
“Ha ha ha. . .” Hạ Du Huyên nâng mặt người đàn ông lên.
Cô biết, Lãnh Liệt Hàn vẫn luôn âm thầm giúp đỡ cô, nếu không có anh ở trong bóng tối giúp cô thu thập những bang phái nhỏ kia, chưa chắc giờ này cô đã báo thù thành công, càng không thể có địa vị như ngày hôm nay.
Hạ Du Huyên nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn lên đó “Hàn, trong ba năm qua, em rất nhớ anh, rất rất nhớ, mỗi thời mỗi khắc em đều nhớ anh.”
“Mỗi lần gặp phải khó khăn, em chỉ sợ mình sẽ không thể vượt qua.”
“Nhưng em biết, ở Trung Quốc, vẫn luôn có một người đàn ông, người đàn ông mà em yêu sâu sắc vẫn đang chờ em, vì thế em nhất định phải hoàn thành hết toàn bộ nhiệm vụ, để nhanh chóng quay về tìm anh.”
“Hàn, vào những buổi đêm khuya, em luôn luôn bị mất ngủ, bởi vì anh.”
“Không có anh bên cạnh, không có âm thanh bá đạo của anh vang lên, cũng không có vòng tay ấm áp ôm em mỗi đêm.”
“Em phát hiện ra, mình căn bản không thể rời khỏi anh. Từ lần đầu gặp anh, em không hề nghĩ rằng mình sẽ yêu anh sâu đậm như vậy.”
“Thế nhưng ai biết, hình bóng của anh đã khắc sâu vào trong tim em mất rồi.”
“Người đàn ông của em, em yêu anh, cực kỳ cực kỳ yêu anh, yêu đến mức dù cho trời sập xuống em cũng không sợ.”
“Bởi vì có anh.” Hạ DU Huyên thâm tình nhìn người đàn ông trước mắt.
Lãnh Liệt Hàn sửng sốt, cô gái này, là đang thổ lộ với anh phải không?
Hạ Du Huyên nhếch môi, hôn lên đôi môi đầy nam tính của anh.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, em đều sẽ nhớ đến anh.
Có lẽ anh không phải người đàn ông tốt nhất
Cũng không phải người đàn ông thích hợp với em nhất.
Thế nhưng, từ khi gặp anh, em đã bắt đầu thích anh, yêu anh và nhận định anh là người đàn ông duy nhất của em.
Không một ai khác ngoài anh, chỉ có mình anh.
Đây cũng là sự kiên trì một cách cố chấp em dành cho anh.
Anh không cần trả lời em bất cứ điều gì
Chỉ mong anh hiểu rằng, em yêu anh không bao giờ hối tiếc
Chỉ muốn anh biết rằng, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, không bao giờ chia lìa.
Chỉ muốn anh hiểu rằng, em không thể không có anh trên đời.
Tất cả chỉ vì yêu anh, cực kỳ yêu anh.
Lãnh Liệt Hàn ngây ngẩn cả người, thật sự ngây ngẩn cả người. Cô gái của anh, bảo bối của anh, thật sự đã trưởng thành rồi, đã biết thế nào là yêu rồi.
Lãnh Liệt Hàn anh không biết dùng ngôn ngữ để biểu đạt tình cảm của mình, anh chỉ có thể dùng phương thức của riêng mình, để biểu đạt, để giữ lấy. Tính cách bá đạo như thế, nụ cười tà mị như thế, thật câu hồn người.
Người đàn ông này, là tình cảm chân thành của Hạ Du Huyên
Người phụ nữ này, là bảo vật trân quý của Lãnh Liệt Hàn
Tất cả đều không quan trọng, cô so với sinh mệnh còn quan trọng hơn.
——— ————
Không cần biết theo thời gian tình yêu sẽ phai nhạt dần.
Không cần biết đó là tình yêu thật sự hay chỉ là trách nhiệm đễ duy trì mối quan hệ giữa hai người.
Nếu không thoải mái về đối phương cũng hãy nói ra một cách chân thật nhất.
Cho dù cảm giác đã không còn mới mẻ cũng không nên che dấu chỉ vì hai chữ tương lai.
Bạn chưa có thử qua cảm giác sau một thời gian dài tình cảm sẽ đứt đoạn, nên vẫn luôn cho rằng nó như một miếng thịt, sẽ dễ dàng bị rơi xuống từ trên người mình.
Bạn có biết chính loại cảm giác này đã khiến cho tình cảm giữa hai người càng trở nên dễ đứt đoạn, theo thời gian, bạn sẽ cảm thấy đối phương càng ngày càng phiền chán, rồi đến một ngày hai người sẽ xa nhau.
Kỳ thật mỗi cặp tình nhân ở trên đời này đều biết rằng nếu có kiên trì thì sẽ không có kết thúc. Nhưng mấy ai làm được?
Thử nghĩ một một chút xem, trước đây khi họ đối tốt với bạn, bạn đã bao giờ bao dung với họ?
Cho dù họ chỉ là một thằng bé chưa trưởng thành nhưng chung quy vẫn là tốt đẹp.
Thời gian có thể khép lại tất cả đau buồn hối hận, theo thời gian tất cả hồi ức đều trở nên tốt đẹp.
Tình cảm của mỗi đôi tình nhân đều là một vở hài kịch, cho nên người khác không thể tham gia cũng không thể bình luận.
Chỉ có hai người mới có thể hiểu rõ ràng nhất tất cả mọi chuyện.
Lãnh Liệt Hàn không giống Đường Sâm, có thể hoa ngôn xảo ngữ, lời ngon tiếng ngọt hớp hồn nữ nhân.
Anh không thể biểu đạt bằng lời, cũng không giỏi giãi bày tâm sự. Anh chỉ biết dùng chính phương thức của riêng mình để giữ lấy cô.
“Bảo bối, em đang thổ lộ với anh, phải không?” Lãnh Liệt Hàn hỏi.
Thế nhưng Hạ Du Huyên đã sớm bị anh hôn đến thất điên bát đảo, hai mắt mông lung, căn bản không biết anh đang nói gì. Chỉ có thể nhìn khẩu hình miệng của anh đang mấp máy một câu gì đó
“Bảo bối, em muốn nghe ba chữ kia, phải không?” Lãnh Liệt Hàn tiếp tục hỏi, cho dù bảo bối không có nghe thấy.
Hạ thân vẫn như cũ điên cuồng vận động. Rất lâu sau, mới dừng lại. Thế nhưng vật to lớn kia vẫn như cũ giấu trong cơ thể của cô, cảm thụ sự ấm áp của cô, vô cùng khít khao.
Lãnh Liệt Hàn nâng mông cô lên, tùy ý cho vật to lớn trong cơ thể cô đang dần trở nên to lớn, cố ý từng bước từng bước vững vàng ôm cô về giường.
Vật to lớn trong cơ thể cô chợt kích động, khiến cho cô phát ra một những ngâm khẽ.
Thâm thể mềm mại của Hạ Du Huyên vừa mới tiếp xúc với ga giường, người đàn ông liền nặng nề đè cô xuống dưới.
Vật to lớn trong cơ thể cô cũng theo đó mà điên cuồng vận động.
“Ha. . . Bảo bối của anh, Huyên Huyên của anh, yêu tinh của anh.”
“Vật nhỏ, em cả đời này cũng đừng hòng trốn thoát.” Người đàn ông nói xong, thở gấp nặng nề, tiếp tục làm việc không biết mệt mỏi.
“Ưm . . .Ưm. . .”
“Hàn. Ưm. . ” Bên trong căn phòng, âm thanh động tình vang vọng bốn phía.
Đêm, rất khuya.
Trong phòng là một mảng sắc xuân, ái muội không ngừng.
Mọi người đều nói, yêu là phải làm. Nếu thật sự là tình yêu, thì nhất định sẽ muốn làm.
Thời thời khắc khắc đều muốn.
Bảo bối, em nói xem
Tại sao anh ăn em mãi mà không biết no? Phải làm sao bây giờ?
Em như đóa hoa anh túc, vừa xinh đẹp lại vừa mê người, là một bông hoa chứa chất kịch độc, khiến cho người ta trở thành con nghiện, mê luyến không thôi.
Nếu có một ngày em trở thành kẻ địch của anh, Lãnh Liệt Hàn anh chỉ sợ sẽ không thắng nổi em.
Thế nhưng
Anh sẽ không cho em cơ hội đó.
Nhìn tiểu yêu tinh đang ngủ say dưới thân mình, những nét mệt mỏi còn hiện rõ trên khuôn mặt cô, vật lớn vĩ đại vẫn còn ở trong cơ thể..
Hài lòng nhếch môi, ôm lấy thân thể mềm mại vào trong ngực.
Trong ba năm qua, đây là lần đầu tiên anh có một giấc ngủ an ổn như vậy.