Đọc truyện Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn – Chương 140: Cô trở lại 4
“Các người. . .” Liệt Diễm trừng mắt nhìn Hạ Du Huyên.
“A, thuận tiện nhắc nhở một chút, chúng tôi vừa khéo đặt đủ 138 quả bom, phân bố đồng đều trong 138 căn nhà của Liệt gia. Mỗi một quả bom a, đều có thể nổ bay cả một vùng đất nha.” Hề Linh luôn cắn ngón tay tỏ ra đáng yêu.
“Cái gì?!” Liệt Diễm không thể tin được, sự cố gắng của hắn trong suốt ba năm qua, tất cả sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nếu như bom phát nổ, vậy thì nhà họ Liệt chỉ còn lại nhất căn biệt thự này thôi sao?
“Những người còn lại, là muốn chết hay muốn sống đây?” Mộc Nhĩ nhàn nhạt chơi đùa cái nút bấm trên tay.
30 phần trăm số người còn lại liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt lựa chọn. . .
Quỳ gối xuống, dập đầu “Thề sống chết nguyện trung thành với chủ nhân.”
Hạ Du Huyên hài lòng nhếch môi “Liệt Diễm đại nhân, anh còn lời gì muốn nói hay không?”
Con ngươi xanh biếc của Liệt Diễm hiện đầy tia máu, cầm lấy con dao dài bên cạnh, xông về phía Hạ Du Huyên.
Thanh Long, Ngân Long thấy vậy, đang định xông lên bảo vệ Hạ Du Huyên, lại bị Đường Sâm ngăn lại “Các cậu cho rằng, Huyên Huyên bây giờ vẫn là Huyên Huyên của trước đây hay sao?”
Thanh Long và Ngân Long liếc mắt nhìn nhau, đứng lại tại chỗ.
Đúng vậy a, bây giờ, Hạ Du Huyên giống như một nữ vương thâm sâu khó lường. Khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Hạ Du Huyên nhếch môi, nhìn con dao chỉ còn cách vài centimet là đâm trúng ngực mình, một cây châm bạc không biết từ khi nào xuất hiện trên tay, nhanh chóng đâm trúng đùi Liệt Diễm.
Trong nháy mắt, con dao rơi xuống, Liệt Diễm toàn thân vô lực ngã quỵ xuống đất.
“Ồ? Cây châm này không tồi nha.” Hạ Du Huyên hài lòng nhìn Liệt Diễm ngã trên mặt đất.
“Đương nhiên rồi, đây là nghiên cứu mới nhất của mình mà, chỉ cần đụng vào một chút, toàn thân sẽ vô lực, hiệu lực của thuốc sẽ kéo dài liên tục trong ba ngày a.” Thanh âm của Mộc Y Sương, trong trẻo như vậy, đáng yêu như vậy.
Thanh Long và Ngân Long cùng túm chặt Đường Sâm “Mẹ nó, cô gái của cậu cư nhiên dám đi theo người khác làm loạn, nghiên cứu cái gì cơ?”
“Đường đại thiếu, cậu vẫn cho rằng Mộc Y Sương của hiện tại vẫn là Mộc Y Sương của trước đây hay sao?” Thanh Long dùng chính câu nói lúc trước Đường Sâm nói với mình.
Đường Sâm tức giận nhìn thoáng qua Thanh Long, sau đó quay đầu lại, giận dữ trừng mắt nhìn bóng lưng Mộc Y Sương.
Mộc Y Sương chỉ cảm thấy sau lưng như có một trận gió mạnh thổi qua vù vù vù, lui lui bả vai lại, nhìn về phía sau vài lần, xác định không có gì đáng nghi, mới xoay người lại: Có thể do mình thiếu ngủ mới nghi thần nghi quỷ.
“Nơi này giao lại cho bốn người các cậu, làm phiền rồi.” Hạ Du Huyên hướng bốn người phía sau gật đầu, kéo Mộc Y Sương rời đi.
“Được, Đầu. Không phiền chút nào.” Cả bốn người cùng lúc nói ra, nhìn theo bóng lưng Hạ Du Huyên.
Ra khỏi cửa nhà họ Liệt, Đường Sâm đợi ba người rời đi mới xuất hiện.
Đường Sâm tức giận kéo Mộc y Sương về phía mình, nói với Hạ Du Huyên “Huyên Huyên, trở về cũng không nói với chúng tôi một tiếng. Thật không có chút thành ỳ nào cả.”
Hạ Du Huyên cười nhẹ, liếc mắt nhìn ba người, ánh mắt áp bức nhìn bốn phía xung quanh.