Đọc truyện Nữ Vương Trở Về, Tổng Giám Đốc Chớ Trốn – Chương 123: Thật sự mang thai?
Ngày hôm sau
Đợi đến khi Hạ Du Huyên tỉnh lại, mặt trời cũng đã lên đến đỉnh. Bàn tay nhỏ bé theo thói quen để sang bên cạnh.
Trống không.
Xem ra đã đi làm rồi.
Khóe miệng gợi lên ý cười, cầm lấy di động ở bên cạnh.
12 : 03
Đã giữa trưa rồi, cô ngủ lâu như vậy sao?
Bắt đầu chậm chạp đứng dậy rửa mặt trải đầu, mặc vào bộ quần áo sạch sẽ thoải mái.
Chuông điện thoại di động vang lên “Bảo bối.”
Âm thanh của người đàn ông truyền vào lỗ tai Hạ Du Huyên “Hàn”
” Đã dậy rồi sao? Nhìn thấy em ngủ say như vậy, anh không đành lòng gọi em dậy. Đói bụng chưa? Trong tủ lạnh có đồ ăn đó, chỉ cần đun lại một chút là có thể ăn được. Ở công ty có việc cần xử lý, buổi tối anh mới về nhà.” Lúc này, Lãnh Liệt Hàn đang ngồi trong phòng làm việc, cúi đầu xử lý văn kiện, khóe miệng gợi lên ý cười.
Ở một bên, Đường Sâm thâm trầm nhìn Lãnh Liệt Hàn, biểu tình này thật đủ đê tiện!
“Ừm, em biết rồi. Đợi chút nữa em đến bệnh viện thăm Oánh Oánh. Sau đó sẽ về nhà.” Hạ Du Huyên nhu thuận trả lời.
“Được. Nhớ cẩn thận một chút.” Lãnh Liệt Hàn tặng cho cô một nụ hôn.
Đường Sâm ở một bên không ngừng xoa xoa cánh tay. Mẹ nó, tên yêu nghiệt này càng ngày càng động dục rồi. Đến chỗ nào cũng có thể động dục.
“Ừm, anh cũng không được làm quá sức đó.” Hạ Du Huyên cũng hướng về phía điện thoại, tặng cho anh một nụ hôn.
Trò chuyện kết thúc, độ cong khóe miệng của Lãnh Liệt Hàn càng ngày càng lớn.
Đường Sâm nhìn thấy không thể tiếp nhận được “Này, yêu nghiệt, xử lý công việc liền xử lý công việc đi, còn ở đấy cười đê tiện như vậy.”
“Làm sao? Ghen rồi? cậu tự đi tìm người phụ nữ của mình đi.” Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, đôi mắt phượng hướng về phía Đường Sâm.
“Anh. . . Ai nói em ghen tị? Đợi Oánh Oánh xuất viện, chúng ta cùng đi Anh quốc, lúc đó là có thể nhìn thấy cô gái nhà em. Hừ, em chỉ sợ đến lúc đó người ghen tị lại là anh thôi.” Nói cho cùng, Đường Sâm chính là vừa ghen tị vừa hâm mộ.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, không nói gì.
——— —————— ———
Hạ Du Huyên đi tới bệnh viện, nhưng không phải bệnh viện Đệ Nhất.
Bởi vì cô muốn kiểm tra rõ ràng, rốt cuộc có phải mình mang thai hay không. Nếu đến bệnh viện Đệ Nhất kiểm tra, nói không chừng sẽ gặp phải Đường Sâm, Thanh Long hoặc Ngân Long.
Đến lúc đó cũng sẽ bị mọi người biết được, cô không muốn mọi người biết sớm như vậy.
Nói xong, đi đến khoa phụ sản, cầm đơn đăng ký.
“Người tiếp theo, tiểu thư Hạ Du Huyên.” Nữ y tá hô lớn.
Trái tim Hạ Du Huyên nhảy lên dữ dội, chậm rì rì bước vào phòng khám.
Mười phút sau, cầm kết quả trên tay.
“Chúc mừng Hạ tiểu thư, cô đã có thai một tháng rồi.” Nghe bác sĩ nói, khiến cho Hạ Du Huyên vui vẻ không nổi
Ra khỏi bệnh viện, đem tờ kết quả nhét vào ba lô.
Mang thai rồi a. Bảo bảo, làm sao bây giờ? Nếu như con vừa mới sinh ra đã không có cha, có phải con sẽ hận mẹ hay không?
Cười khổ, tiện tay vẫy một chiếc taxi.
“Bệnh viện Đệ Nhất, cảm ơn.” Hạ Du Huyên không yên lòng nhìn vào bụng mình, bàn tay nhỏ bé phủ lên trên.
“Được, tiểu thư” Lái xe sảng khoái nói.
Căn bản không chú ý tới, người tài xế này, khóe miệng hiện lên một nụ cười âm hiểm.
Con đường này, căn bản không phải đường đến bệnh viện Đệ Nhất.