Bạn đang đọc Nữ Vương Trà Xanh Ở Thập Niên 70 – Chương 42
Cả người Tô Tú Anh đầy vết bầm tím, nhưng chị ấy chỉ bảo bác sĩ xử lý miệng vết thương trên trán mình thôi.
Trên người con gái Hà Tiểu Thu của chị thật ra không có miệng vết thương nào quá rõ ràng, nhưng mà bị dọa sợ, sau khi tỉnh lại vẫn luôn sững sờ.
Khi hai người đi đến vườn hoa nhỏ trong bệnh viện.
Đồng Tuyết Lục đỡ chị ấy ngồi xuống, hỏi: “Chị Tú Anh, sau này chị định làm sao bây giờ?”
Khuôn mặt bị đánh sưng húp híp của Tô Tú Anh mê mang nhìn cô.
Còn có thể làm sao bây giờ?
Dù có khó chịu đi nữa cũng đành phải nuốt nước đắng vào trong lòng thôi.
Nếu có trách, cũng chỉ có thể trách số mệnh mình không tốt.
Đồng Tuyết Lục vừa nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt chị ấy, đã đoán ra được ý nghĩ của đối phương:“Chị Tú Anh, chẳng lẽ chị không nghĩ tới chuyện ly hôn sao? Bản thân chị có việc làm, nuôi sống bản thân và con mình hoàn toàn không thành vấn đề, vì sao lại phải sống nghẹn khuất như vậy chứ?”
Tô Tú Anh mím chặt đôi môi khô khốc của mình lại, không hé răng.
Ly hôn?
Thật ra chị ấy cũng từng nghĩ tới chuyện này, nhưng vừa mở miệng ra, đã bị chồng chị đánh cho nằm trên giường ba ngày ba đêm.
Nhà mẹ đẻ cũng không ai tán thành việc chị ly hôn, nói chị ly hôn sẽ làm bọn họ xấu mặt, nếu như chị dám ly hôn thật, sau này bọn họ sẽ không cho chị bước chân vào nhà nữa!
Cho dù thật sự ly hôn, con gái chị phải làm thế nào?
Nhà họ Hà chắc chắn sẽ không để chị mang đứa bé đi, làm sao chị có thể bỏ con gái lại một mình rời khỏi nhà họ Hà được?
Cho nên cuộc hôn nhân này chị có thể ly sao? Chị không thể!
Đồng Tuyết Lục thở dài nói: “Chị Tú Anh, em biết em không nên nói những lời này, nhưng em thật sự cảm thấy thương thay cho chị.
Nếu như bây giờ còn là xã hội cũ thì thôi đi, nhưng bây giờ là xã hội mới, đồng chí chủ tịch nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, chị Tú Anh, chị xinh đẹp như vậy, còn tài giỏi như vậy, dựa vào đâu mà bọn họ lại đối xử với chị như thế?”
Vốn dĩ Tô Tú Anh đã cố nén không khóc, lúc này cảm giác ấm ức lại bị khơi gợi lên.
Trước khi gả đến nhà họ Hà, chị cũng là đóa hoa trong xưởng, nếu không phải Hà Bảo Căn luôn miệng thề thốt sẽ đối xử tốt với chị, chị sẽ không lựa chọn anh ta.
Sau khi kết hôn cuộc sống bắt đầu thay đổi, lần đầu tiên chị bị đánh là vì chị không muốn đưa quần áo mới mua của mình cho em chồng mặc, lần thứ hai bị đánh là bị mẹ chồng mắng chị, chị dám cãi lại, sau đó số lần bị đánh quá nhiều, chị đã không còn nhớ nổi lý do nữa.
Sau khi kết hôn ba năm chị vẫn chưa mang thai, mẹ chồng luôn mắng chị là gà không biết đẻ trứng, nhưng chị đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói sức khỏe chị hoàn toàn bình thường, chị nghi ngờ sức khỏe của chồng chị có vấn đề, vốn dĩ định mở miệng khuyên anh ta đến bệnh viện kiểm tra một chút, ai ngờ vừa mở miệng lại bị đánh.
Lần đó anh ta đánh rất tàn nhẫn, khiến chị rụng hai cái răng, gãy một ngón tay.
Năm sau chị mang thai, sau đó sinh ra con gái.
Vừa thấy đứa trẻ là con gái mẹ chồng chị đã quay đầu đi luôn, bây giờ con gái chị đã ba tuổi, nhưng mẹ chồng và chồng chị chưa bao giờ bế con bé một cái.
Đồng Tuyết Lục thấy chị cắn chặt môi dưới, biết chị đã có vài phần dao động, cô không ngừng khuyến khích: “Chị Tú Anh, cho dù chị không nghĩ cho bản thân, chẳng lẽ chị không tính toán gì cho con mình sao?”
“Chị xem hôm nay con bé đã bị dọa đến mức choáng váng, nếu như sống trong hoàn cảnh sợ hãi này lâu dài, chị có biết sẽ tạo thành thương tổn lớn thế nào với con bé không? Tính tình chồng chị thô bạo như vậy, sau này có thể không ra tay với con bé sao?”
“Không đâu, anh ta sẽ không! ”
Tô Tú Anh yếu ớt phủ nhận.
Nhưng lời chị nói ra lại không có sức thuyết phục chút nào, chỉ sợ chính bản thân chị cũng không tin.
“Cho dù anh ta không đánh con mình, nhưng anh ta đánh chị, những ngày tháng như vậy chị có thể nhẫn nhịn bao lâu nữa? Để em kể cho chị nghe một câu chuyện xưa này nhé, trước đây có một cô gái cũng thường xuyên bị chồng mình đánh giống như chị Tú Anh vậy, cho dù bị đánh nhiều lần thế nào, bị đánh tàn nhẫn ra sao, cô ấy vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, chị đoán xem, sau đó cô ấy thế nào?”
Tô Tú Anh nhìn Đồng Tuyết Lục, ngơ ngẩn lắc đầu.
Đồng Tuyết Lục lập tức hạ giọng nói: “Sau đó cô ấy đã chết! Bị chồng cô ấy đánh chết!”
Tô Tú Anh kêu lên một tiếng, chỉ trong nháy mắt huyết sắc trên mặt giống như đã bị rút sạch, đôi mắt hoảng sợ trợn trừng.
Đồng Tuyết Lục: “Sau khi chồng cô ấy đánh chết cô ấy, thì ngụy trang thành cô ấy bị bệnh chết, đợi sau khi cô ấy chết không đầy một tháng, chồng cô ấy đã cưới người khác, người phụ nữ mới cưới về không chỉ chiếm công việc của cô ấy, ngủ với chồng cô ấy, còn độc ác tra tấn con gái của cô ấy.
Chị nói xem người phụ nữ đó có thảm hay không?”.