Nữ Vương Thét Chói Tai!

Chương 12: Nhà Trọ Ma Quái (1)


Đọc truyện Nữ Vương Thét Chói Tai! – Chương 12: Nhà Trọ Ma Quái (1)

#sha:

Thật sự ta định Drop hố này, dưới đây chỉ là mấy bản thảo mới edit, chưa beta tồn đọng từ trước.

Hôm nay nghĩ nghĩ thế nào, thôi ta đăng cả lên vậy.

Hiện bộ này cũng có người khác edit rồi ^^ cũng được mấy chục chương á, mọi người search thử xem sao 😉

Hẹn 1 tương lai ko xa chúng ta cùng đồng hành với các bộ truyện khác nhé (灬ºωº灬)♡

10.07.2020

==============

Vốn dĩ Chúc Ương còn đang vui tươi hớn hớn, vừa thu được tin tức xong, mặt xị xuống ngay tức khắc.

Chúc Vị Tân thấy vậy thì giật mình thon thót, còn tưởng rằng mình lại gây chuyện chọc chị nó lên cơn: “Có phải là không mang đủ tiền không? Được được được, em không mua tất cả những thứ này nữa.”

Nói xong thì đẩy thẳng hết đống quần áo vừa thử xong trả lại.

Chúc Ương lấy lại tinh thần, xoa xoa đầu nó, thằng nhóc này thể dáng cao nhưng tóc nó lại giống hệt cô, vừa mềm vừa mượt, sờ đầu nó êm y như vuốt lông một con chó.

Tâm tình của Chúc Ương khá hơn đôi chút: “Lấy đi, tất cả đều mua.”

Lại nói với Chúc Vị Tân: “Lần trước chú mang hết tiền đều đưa cho chị, giờ còn lại bao nhiêu?”

Chúc Vị Tân rút điện thoại cầm trên tay: “Để em tính xem, qua đây mua vé máy bay, hiện giờ còn lại 2 tệ trong hồng bao”.

Chúc Ương suýt thì cười phun: “Chị cũng không bảo chú đưa hết tất cả tiền sinh hoạt cho chị mà.”

Lại vội mở tài khoản ngân hàng điện tử ra, đem số tiền lần trước ép được trả lại cho nó.

Ku cậu này là tên nhà giàu, từ nhỏ hai chị em được bọn họ được tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi, hồng bao(bao lì xì giống trong momo) gì đó đều nhiều như nhau, mà bố mẹ cũng không thèm quản lý.

Chúc Ương mắc bệnh cuồng mua sắm, trong phòng và tủ quần áo tràn ngập đủ thứ, nhưng Chúc Vị Tân thì không tiêu pha giống như chị nó.


Cho nên bất tri bất giác nó tích góp được một khoản tiền lớn, nhưng tác dụng lớn nhất của số tiền này hoàn toàn là để cung cấp cho chị nó ăn cướp.

Hai chị em càn quét quần áo xong thì vào một cửa tiệm cơm Tây có danh tiếng khá tốt ở gần đó, ăn xong mới trở về nhà.

Ngày hôm sau Chúc Ương có tiết, còn định đến trường, vốn muốn mang theo thằng em đến trường để khoe khoang với đám bitch kia một phen.

Nhưng nghĩ đến thời gian bắt đầu trò chơi vào buổi chiều kia, cô lập tức gạt phăng cái tâm tư này, để Chúc Vị Tân ở trong nhà tự chơi.

Tin tức Chu Lệ Na ra đi đã truyền khắp trường học, qua kết quả khám nghiệm ở hiện trường, tất cả trách nghiệm thế nhưng đều là do tài xế lái xe.

Tài xế lái xe tải lớn vượt đèn đỏ, hơn nữa bị điều tra còn ra kết quả say rượu lái xe thêm cả điều khiển xe trong tình trạng mệt nhọc, lái xe tham gia giao thông với trạng thái này mà không xảy ra chuyện gì thì mới gọi là kỳ quái.

Chúc Ương cảm thấy sự đáng sợ của cái thứ gọi là trò chơi kia chính là ở chỗ này, nhân quả tuần hoàn của thế gian vậy mà nó có thể thao túng dẫn dắt vô cùng tự nhiên.

Cô dám cá chắc nếu như Chu Lệ Na không chuyển tên trong danh sách đi thì chắc chắn sẽ không bị chết oan uổng như vậy, cái loại như có một bàn tay vô hình tồn tại như này so sánh với ma quỷ thì còn đáng sợ khủng bố hơn nhiều.

Hôm nay Tạ Tiểu Manh không đến, cô ta tận mắt chứng kiến toàn bộ hiện trường, giờ đã bị doạ cho chết khiếp.

Giữa trưa, chị em mọi người nói đến chuyện này không khỏi thổn thức một trận, những nữ sinh ngồi ở đây dù rằng đa số đều giả tạo đại biểu bitch tạo nghiệp, cảm tình giữa mọi người cũng chỉ là plastic.

Nhưng một sinh mạng vốn đang mạnh khoẻ, ngày hôm trước còn cùng nhau thức trắng đêm quẩy loạn, ngày hôm sau lại đã không còn, điều này thật khiến cho mọi người mất mát.

Giữa những người ngồi ở đây nói thật sợ cũng chỉ có mình Chúc Ương là hoàn toàn không hề có lòng đồng tình cho sự ra đi của Chu Lệ Na, muốn đồng tình cho cô nàng vậy thì trước hết tự ngẫm lại chính mình còn đang chuẩn bị đến giờ bị cái thứ trò chơi rẻ tiền kia hành chết đi.

Tuy nhiên tâm ý của những người khác cũng chỉ là hữu hạn, cảm khái xong Chu Lệ Na thì lập tức chuyển chủ đề sang cậu em soái ca trong truyền thuyết của Chúc Ương, mãnh liệt khuyến khích cô nên mang em trai cùng đến chơi nhiều vào.

Không tim không phổi như vậy để cho người ta xem thế là đủ rổi.

Nhìn thời gian cũng sắp đến 2 giờ, Chúc Ương tìm tạm một chỗ riêng tư, là phòng ngủ riêng của một chị em trong Hội Chị Em ở trường học.

Cả buổi chiều cô đều có tiết, cho nên sẽ không trở về, Chúc Ương lấy cớ mình có chút buồn ngủ nên mượn phòng nghỉ trưa.

Thời gian đúng 2 giờ, quả nhiên đã đến, trước tiên trong đầu hiện ra một phần quy tắc cơ bản.

Đầu tiên là quy tắc sử dụng tích điểm, tích điểm có thể đổi thành tiền mặt hoặc để mua đạo cụ, và quan trọng nhất là có thể đổi tích điểm để thăng cấp về thể chất hoặc tăng lên năng lực.


Trước đó đã nói qua nguy hiểm càng cao thì hồi báo cũng sẽ càng nhiều, về điểm này ngược lại đúng là không nói phét tí nào.

Tích điểm có thể đổi thành tiền mặt thật để sử dụng trong hiện thực, 1 tích điểm ước chừng bằng 10.000 tệ.

Tuy rằng căn bản Chúc Ương không cần phải lăn lộn trong nguy hiểm để cầu tài, nhưng nhìn thấy này cũng không khỏi giật nảy người, như này tương đương với giờ cô đã có 200 triệu.

Chúc Ương không biết đa số người chơi dự bị trong đấu trường tuyển chọn đạt được cấp bậc đánh giá và phần thưởng ra sao, nhưng Tạ Dịch đã nó phần thưởng cho cô sẽ phong phú, có được tích điểm rất cao để làm vốn liếng, ngẫm nghĩ một chút thit có lẽ đánh giá của cô đã vượt ưua tiêu chuẩn bình quân rồi.

Nhưng nếu một hơi đã có mấy ngàn tích điểm, như vậy từ nghèo rớt mồng tơi biến hoá thành phú ông trong nháy mắt.

Nhưng trên đời có chuyện tốt như vậy sao? Dĩ nhiên là không bao giờ, dù có nhiều tiền thì cũng phải có mạng để tiêu.

Muốn sống sót ra khỏi trò chơi, trình độ của người bình thường hầu hết vẫn luôn phải ỷ lại đạo cụ và nâng cấp năng lực.

Khỏi cần phải nói, gặp phải ma quỷ ai mà chẳng phải chổng mông chổng vó xách mông lên mà chạy đi? Nhưng để nâng cấp tốc độ, sức mạnh và những cảm quan khác thì tích điểm lót đế đã lên đến 100 điểm.

Đó là chưa buồn nói đến chuyện nâng cấp kỹ năng, phần lớn đạo cụ thường chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất, muốn tiếp tục sử dụng thì phải mua, mỗi lần mua giá cả sẽ tăng lên, như vậy muốn sử dụng nhiều lần thì nhất định mất một khoản không hề nhỏ. Mà kỹ năng lại là vốn liếng cho người chơi có thể một mình đấu lại quỷ quái, giá cả để nâng cấp hiển nhiên khỏi phải nói.

Nói cách khác, tích điểm mà bạn kiếm ra chỉ sợ vĩnh viễn cũng không đủ để cho bạn tiêu sài. Cho nên nếu muốn thông qua trò chơi để kiếm lời phát tài, có lẽ trong cả tỉ người người chơi mới thấy được một người.

Ngoại trừ cái đó ra thì kỹ năng không thể mua được, chỉ có hoàn thành trò chơi đạt đến S cấp mới có cơ hội drop ra, giống như cách Chúc Ương đạt được xuyên qua gương của nữ quỷ ấy, tích điểm chỉ có thể sử dụng cho thăng cấp.

Mà sau mỗi lần vượt ải trò chơi, cũng sẽ căn cứ theo biểu hiện ưu khuyết điểm cấp bậc, tương ứng theo đó sẽ tiến hành nâng cấp skill.

Nói cách khác chỉ cần vẫn luôn sống sót, vậy thì sẽ càng ngày càng mạnh.

Trò chơi này trước đấy nói rằng không có quy tắc phức tạp nhưng thật không giả, tiến vào trò chơi điều cần tuân thủ duy nhất đó là giữa người chơi vs người chơi không được công kích lẫn nhau.

Sau một phen tìm hiểu kỹ càng, trước khi chính thức bắt đầu vào trò chơi giao diện giao dịch hiện ra.

Chúc Ương tăng thẳng một lèo vào sức mạnh, tốc độ, nhanh nhẹn, trước mắt mỗi loại nâng thêm 20 điểm, một hơi liền xài hết 6000 tích điểm.

Lại tốn thêm 5000 tích điểm nữa để thăng cấp skill, để thăng cấp skill thì khá đắt, nhiều như vậy mới chỉ tăng lên vẻn vẹn có 5 điểm.


Chúc Ương lại chú ý đến gói quà tân thủ, mất 1000 điểm, bên trong có 2 lá phù và một scroll vượt ải(thím tự đặt tên đi =)))).

Hai lá phù mỗi lá đều có thể giúp cho người chơi chống đỡ được một lần thương tổn trí mạng từ quỷ quái, mà scroll vượt ải thì là tánh mạng, một khi sử dụng thì có thể an toàn trực tiếp thoát ly khỏi trò chơi.

Nói cách khác là có thể bảo vệ được tánh mạng nhiều thêm một lần, dĩ nhiên mỗi người chơi chỉ có thể mua giới hạn 1 lần mà thôi, cũng chính là ngay lúc này.

Fine, giờ có lòi ra thứ gì Chúc Ương cũng hốt hết, không chút chần chờ mà thanh toán.

Cứ thế tài sản của Chúc Ương đã vơi hơn nửa, nhưng có đáng tiếc sao? Ở khi còn chưa rõ tình huống cụ thể của trò chơi đã mù quáng tiêu pha.

Hiển nhiên sau này có lẽ bản thân còn cần càng nhiều hơn, hoặc là tỉ suất sử dụng điểm tích luỹ càng cao, nhưng tuyệt đối không phải hiện giờ, hiện giờ Chúc Ương vẫn chưa xác định được thù lao của cô có vượt qua giá trị trung bình không, bởi vậy nên Chúc Ương sẽ không tiêu sạch tích điểm mà không chút do dự.

Tất cả những trang bị có thể có lợi Chúc Ương đều đổi lấy.

Dù sao lúc này đây điều kiện tiên quyết đứng đầu là sống sót, chứ không phải mưu đồ cho sau này.

Cũng giống với hôm qua, một cổ cảm giác choáng váng bao phủ lấy cô.

Chờ Chúc Ương phục hồi được tinh thần thì bản thân đã xuất hiện ở trong một toà biệt thự cũ kỹ, quần áo trên người cũng đã được thay đổi, trong tay còn xách lấy một chiếc vali.

Mà ở chung quanh còn có ba người có tình hình giống hệt cô, hai nam một nữ, thêm cả Chúc Ương thì vừa vặn 4 người, hẳn đều là người chơi của đợt này

Chúc Ương xoay người đánh giá mấy người một chút, trong đó thần sắc của một nam một nữ còn tốt, nhưng đến anh chàng nam sinh chừng 20 tuổi như cô, khi hắn ta vừa nhìn thấy cô thì trong ánh mắt lại loé qua một tia giật thót kinh ngạc và phức tạp.

Mặc dù hắn đã che giấu đi ngay sau đó, nhưng cũng không trốn qua được con mắt Chúc Ương, cô thầm nghĩ chẳng lẽ người này quen biết mình ư?

Rất có khả năng là học sinh trong trường học của bọn cô? Xét thấy danh tiếng của cô ở trong giới đều tương đối nổi tiếng, Chúc Ương cũng chẳng hề cố tìm hiểu đến cùng.

Lúc này có một người đàn ông trung niên chừng hơn 40 tuổi đi đến: “Các người là mấy người muốn thuê trong thời gian ngắn à, tôi là chủ nhà cho thuê, tôi họ Tiếu, mọi người gọi tôi là anh Tiếu là được.”

Chủ nhà cho thuê cười đến nhiệt tình, nhưng hết thảy lại cứ cho người ta có cảm giác bợ đít buồn nôn, con mắt cũng dán sát đảo loạn trên người 2 cô gái, nhất là khi nhìn sang Chúc Ương, chỉ hận không thể dính ngay trên mặt cô, khiến cho người ta cực kỳ khó chịu.

“Ôi chao, toàn người đẹp, phải chi nói sớm tôi đã có thể đến sân bay tiếp mọi người, đúng rồi, phòng ở đã chuẩn bị xong, ở trên tầng 2, tôi dẫn mọi người lên.”

Đám người mới đến, tự nhiên bị dắt theo tiết tấu.

Chủ nhà cho thuê muốn xách vali hộ Chúc Ương, nhưng bỗng bị người khác nhanh hơn một bước, Chúc Ương quay đầu thì thấy chàng nam sinh trạc tuổi cô kia, vì thế cô lại càng xác định người này biết cô.

Một người đàn ông khác thấy tiểu tử này ân cần, còn người chơi khác còn ổn, tuy nhiên sắc mặt của chủ nhà cho thuê có chút không vui, nhưng cũng không có nói cái gì.


Một đoàn người lúc đi ngang qua đại sảnh thì đụng phải một người thuê nhà đang định khoá cửa rời đi, là một nữ sinh trẻ trung, dung mạo cuốn hút dáng người nở nang.

Chủ nhà đang dẫn đường ở đằng trước thoắt cái đã lia mắt nhìn sang, ánh mắt dán trên bộ ngực của người ta còn hung hăng quét qua lại hai lần, rồi mới trêu ghẹo tựa như chào hỏi: “Tiểu Thôi, buổi tối lại ra ngoài làm việc à?”

Mấy chữ “làm việc” này bị hắn nhấn thật mạnh, nữ sinh kia nghe thấy vậy thì lờ tịt hắn, trợn trắng mắt nhấc giầy cao gót liền đi ra ngoài.

Chủ nhà cho thuê cũng hẹp hòi, người đã đi rồi, còn đối với bóng lưng hô một tiếng: “Kiếm nhiều một chút!”

Trên đường đi lên tầng hai, lại gặp được một cô giáo xách túi một túi nilong nguyên liệu nấu ăn.

Chủ nhà cho thuê thấy thế thì chào hỏi: “Cô giáo Khâu, chuẩn bị nấu cơm à?”

Cô giáo Khâu kia cười cười nhẹ gật đầu, cũng không có nói nhiều, chẳng qua Chúc Ương nhìn thấy ở hốc mắt và khoé miệng của cô ta còn có vết bầm chưa tan, hẳn là không lâu trước đó đã bị thi hành bạo lực.

Mới đến biệt thự này chưa đến 10 phút gặp chủ nhà cho thuê và các khách trọ, biểu hiện của mỗi người đều tự nhiên có cá tính riêng, chẳng hề giống npc của trò chơi chút nào, toàn bộ căn nhà cũng không có cho người ta cảm thấy không khí mâu thuẫn và áp lực kiềm nén như muốn bùng nổ.

Cuối cùng chủ nhà cho thuê mở cửa giúp các cô, tất cả có hai căn phòng, nam một phòng nữ một phòng tách riêng, dọn dẹp xong xuôi thì chủ nhà cho thuê đi xuống tầng.

Chờ hắn vừa đi, mấy người lại túm tụm lại với nhau, nếu trò chơi đã sắp xếp bọn họ ở cùng một chỗ thì đại khái là để bọn họ hợp tác hỗ trợ lẫn nhau để vượt ải.

Chứ không với một ải phó bản sơ cấp, đã phải phòng bị yêu ma quỷ quái rồi lại còn phải đề phòng đồng đội, như thế chả khác nào chặn hết đường sống của người ta.

Tự làm giới thiệu lẫn nhau, ngoài Chúc Ương ta thì ba người khác đều đã là người chơi có một hai lần kinh nghiệm, ít nhiều cũng đã có chút kinh nghiệm.

Cô gái ở chung một phòng với Chúc Ương tên là Uông Bội, 25 tuổi, ở hiện thực chính là một nhân viên cổ cồn trắng.

Trong hai người đàn ông kia thì người đàn ông lớn tuổi tên là Lý Lập, 30 tuổi, ở hiện thực là một tài xế taxi.

Mà chàng nam sinh dường như có vẻ nhận biết Chúc Ương kia tên là Lục Tân, quả nhiên hắn là học sinh ở trong trường cô, căn bản là chưa cần đến Chúc Ương hỏi đã nói rõ ngọn ngành, tỏ vẻ nhìn thấy Chúc Ương xuất hiện ở chỗ này cũng rất kinh ngạc.

Cũng đúng lúc này, nhiệm vụ trò chơi của ván này cũng đưa ra.

Vào bảy ngày sau ở khu biệt thự này, tất cả mọi người bao gồm cả chủ nhà cho thuê và khách trọ đều chết oan uổng trong cùng một đêm, sau đó hoá thành Lệ Quỷ.

Đến lúc đó cả toà nhà đều sẽ biến thành nhà ma, mà nhiệm vụ của bọn họ chính là sống sót qua khỏi đêm thứ bảy lấy mạng.

Chúc Ương giờ cứ hễ nghe thấy con số 7 này là bực cực nhưng lại không có chỗ phát tiết, vả cô phát hiện quả nhiên bước vào trò chơi chính thức thì cấp độ khó so với màn tuyển chọn là chênh lệch vô cùng, cái con mợ noá chứ đổi cái bản đồ một cái từ đối phó với một con quỷ giờ thành đối phó với một ổ con quỷ.

Ai ngờ vừa tiêu hoá xong tin tức nhiệm vụ thì sắc mặt Lý Lập lập tức khó coi, không kiềm chế được mà hô lên một tiếng——

“Sao có thể thế được, độ khó của nhiệm vụ tân thủ sao lại có thể cao như vậy?” Nói xong thì cảnh giác liếc nhìn 3 người Chúc Ương: “Có phải trong số các cô có người chơi thâm niên đúng không, cho nên căn cứ theo giá trị trung bình trò chơi mới nâng độ khó thành cao như thế?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.