Đọc truyện Nữ Vương Ngốc Nghếch, Yêu Anh Nhé! – Chương 4: Ngạo Huấn tức giận
Vỹ Ái nằm trên giường, nàng hôn mê sâu tận hai ngày trời mà vẫn không tĩnh lại, làm cho mọi người vô cùng lo lắng.Lệ Vân cùng Tiểu Y đi vào, trên tay Tiểu Y còn bưng một chén thuốc vừa sắc xong.
Trong mộng phòng của nàng chỉ có Lệ Vân, Tuệ Dân, bốn vị thái tử và Tiểu Y. Hoàng thượng và Chiêu quý phi do đã thức trắng đêm để chăm sóc nàng nên bây giờ đã hồi cung dưỡng sức rồi tối lại đến.
Lệ Vân lấy chén thuốc từ tay Tiểu Y và đi đến bên giường ngồi xuống cạnh Vỹ Ái. Lệ Vân thắc mắc, không biết làm cách nào để cho nàng uống thuốc.
-Làm sao đây? Vỹ Ái uống thuốc bằng cách nào bây giờ?
Bốn vị thái tử nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn Tuệ Dân. Họ nghĩ, ắc hẳn thế nào Tuệ Dân cũng có cách cho nàng uống thuốc.
Tuệ Dân đứng dậy, lấy chén thuốc từ tay Lệ Vân và ung dung nói.
-Để ta cho Ái muội uống thuốc.
Mọi người nhìn chàng, họ muốn biết chàng làm như thế nào.
Tuệ Dân múc một muỗng thuốc thổi vài hơi cho bớt nóng rồi đưa vào miệng mình. Lệ Vân giật mình, gọi chàng.
-Tuệ Dân ca ca, đây là thuốc của Vỹ Ái mà.
Tuệ Dân gật đầu như hiểu và cúi xuống áp môi chàng vào môi của Vỹ Ái, đưa thuốc trong miệng truyền sang cho nàng.
Tất cả há hốc mồm kinh ngạc.
Bốn vị thái tử liền trừng mắt. Họ bây giờ như con mèo sừng lông lửa giận càng lấn át lí trí. Do họ luôn là mẫu người điềm tĩnh nên rất nhanh chóng lấy lại cảm xúc, trở về phong thái bình thường. Dù sao họ vẫn là lang quân tương lai của công chúa, nếu thế này thì phải để cho một trong bốn người họ chứ.
Lệ Vân như chấn động, sắc mặt không ngừng biến đổi. Tính ra, Tuệ Dân là vị hôn phu tương lai của nàng cớ sao lại hành động như thế.
Tuệ Dân vẫn cho Vỹ Ái uống thuốc như thế đến khi chén thuốc cạn sạch. Nhìn sắc mặt đang kém đi, hai mày thanh tú nhíu lại làm chàng không khỏi đau lòng.
-Khụ…khụ…- Vỹ Ái chợt ho khan vài tiếng.
-Vỹ Ái, nàng không sao chứ?- Tuệ Dân lo lắng, siết chặt tay nàng.
-Tuệ Dân…Tuệ Dân…
-Là ta, Tuệ Dân đây. Ta vẫn ở đây với muội.
Những người xung quanh đều thấy rõ, tay của Vỹ Ái đang nắm chặt lấy tay Tuệ Dân. Rõ ràng hai người này có vấn đề. Bốn vị thái tử không nói không rằng, họ đều cùng một sắc mặt giận dữ bước ra ngoài. Hai người kia xem họ là gì chứ? Là bù nhìn sao? Quả thực, xem trời bằng vung.
Lệ Vân cúi gằm mặt, nàng lẳng lặng quay đi trả lại không gian cho cả hai. Cũng không biết từ lúc nào hai hàng lệ châu đã tuôn xuống hai má đào của nàng.
Tuệ Dân xoa đầu Vỹ Ái rồi áp tay vào má nàng, tay còn lại vẫn nắm chặt tay của nàng.
-Vỹ Ái, muội có sao không?
Vỹ Ái mệt mỏi, không thể trả lời, nàng chỉ khẽ lắc đầu.
Tuệ Dân lấy khăn tay trong tay áo ra nhẹ lau mồ hôi trên trán của nàng.
-Muội hãy nghỉ ngơi cho lại sức ta sẽ ra ngoài sai người đem thức ăn tẩm bổ cho nàng.
Vỹ Ái càng siết chặt tay Tuệ Dân, giọng nói thều thào.
-Tuệ Dân, huynh đừng đi.
Tuệ Dân mỉm cười, gật đầu rồi vuốt lên mái tóc mượt mà của nàng.
-Vỹ Ái, muội phải mau khỏe lại để ta thổi sáo cho nàng múa kiếm biết không?
-Muội không sao, huynh hãy về nghỉ ngơi đi. Muội vẫn ổn.
-Ta không về đâu.- Tuệ Dân lắc đầu.
-Nếu huynh không về thì muội sẽ không nói chuyện với huynh nữa.
-Được rồi, ta sẽ về khi mặt trời đứng bóng. Được không?
Vỹ Ái gật đầu và cố mỉm cười.
…
-Bẩm hoàng thượng, theo thần nghĩ thì hôn nhân đại sự của Vỹ Ái công chúa không phải một sớm một chiều là xong.- Khương thừa tướng chấp hai tay cúi đầu kính cẩn.
-Vậy theo ái khanh thì phải thế nào? Ái nhi cũng chẳng còn nhỏ nữa theo quy củ thì đến tuổi này phải nên gã đi để lâu không tốt.- Đông Duẩn lắc đầu.
-Theo hạ thần thì hoàng thượng hãy cùng thái hậu và Chiêu Quý Phi bàn bạc xem trong bốn vị thái tử ai là người phù hợp với công chúa nhất.
-Trẫm cũng nghĩ như khanh, trẫm thấy có vẻ Khoa Huyễn và Tôn Trì hợp với Vỹ Ái hơn.- Đông Duẩn xoa cằm.
-Theo thần thì Ngạo Huấn thái tử và Lạc Trắc thái tử cũng rất hợp.
-Thật là, trẫm thực đau đầu với việc này.
-À, thần nghe nói tình cảm giữa Vỹ Ái công chúa và Tuệ Dân quân sư rất tốt, còn thân hơn cả tình cảm huynh muội bình thường.
-Như thế sao được, trẫm đã hứa với Hoạt tướng quân là sẽ cử hành hôn sự cho Tuệ Dân với Lệ Vân còn Vỹ Ái trẫm cũng nhận lời cầu thân của các hoàng đế láng giềng từ khi chúng còn bé xíu. Bây giờ làm khác không được.
-Vi thần hiểu ý của bệ hạ nhưng ngộ nhỡ công chúa không đồng ý thì sao đây.
-Lời ta đã nói, cửu đỉnh nhất ngôn. Vỹ Ái không đồng ý cũng buộc phải đồng ý.
Đông Duẩn chấp hai tay ra sau. Ánh mắt cương định nhìn thẳng phía trước.
Đã là vua của một nước, nói thì phải giữ lời. Không thể nào qua loa vài câu rồi chẳng thể thực hiện. Đông Duẩn lắc đầu vài cái rồi nhìn ngắm phong cảnh xung quanh.
…
Tuệ Dân vẫn ở lại mộng phòng. Chàng đang cho Vỹ Ái uống thuốc. Nàng công chúa này đúng là ngang bướng, dụ dỗ thế nào cũng không chịu uống thuốc.
-Muội không uống, đắng lắm.- Vỹ Ái lắc đầu ngầy ngậy.
-Vỹ Ái ngoan, uống đi. Nếu uống hết thì huynh sẽ đưa muội ra hoa viên. Cùng muội vui chơi cả ngày.- Tuệ Dân lên tiếng dụ hoặc.
-Thật không?- Hai mắt nàng sáng rỡ, Vỹ Ái vui mừng vừa định ngồi dậy thì Tuệ Dân ngăn lại.
-Muội bị sao vậy? Không biết mình đang bệnh sao?
-Tại muội vui quá thôi.
-Để ta giúp muội ngồi dậy.
Tuệ Dân đỡ nàng ngồi dậy.
Vỹ Ái do lần đầu nhìn thấy gương mặt của Tuệ Dân cận cảnh như thế nên gương mặt trở nên đỏ bừng, tim bỗng không ngừng đập mạnh. Tuệ Dân nhìn xuống, chợt ánh mắt cả hai chạm vào nhau. Vỹ Ái mím môi,nàng quay mặt đi lãn tránh ánh nhìn ôn nhu của Tuệ Dân. Tuệ Dân cong môi, tạo nét cười và từ từ cuối mặt xuống. Lúc môi chàng sắp chạm được môi của Vỹ Ái thì bên ngoài truyền một tiếng nói vào.
-Ngạo Huấn thái tử đến!
Vỹ Ái ngại ngùng, nàng nhìn Tuệ Dân như trách yêu rồi kéo chăn trùm kín người.
Ngạo Huấn từ ngoài bước vào. Vừa đến mộng phòng của nàng thấy Tuệ Dân vẫn ngồi ở đó, bên cạnh nàng thì không khỏi khó chịu.
-Tham kiến thái tử.
-Miễn lễ! Tuệ Dân quân sư chưa về sao?- Chưa gì Ngạo Huấn đã hỏi ngay.
-Ta dự tính cho Vỹ Ái công chúa uống thuốc rồi mới quay về Hoạt tướng phủ.- Tuệ Dân vừa trả lời, vừa nhìn Vỹ Ái đang cuộn người trong chăn. Ánh mắt ánh lên những nét cười.
-Cảm ơn ngươi đã chăm sóc cho thê tử tương lai của ta.
-À, ờ…không có gì.
Tuệ Dân cũng vì câu nói này mà trở nên buồn bã, đôi mắt chàng trùng xuống, thê lương.
-Huynh hồi phủ đây, muội mau chóng bình phục nhé.
Vỹ Ái lấy chăn ra, đưa ánh mắt buồn buồn nhìn Tuệ Dân.
-Huynh về đi, rảnh rỗi thì đến chơi cùng muội.
Tuệ Dân gật đầu rồi đứng lên đi ra ngoài, không đoái hoài đến Ngạo Huấn.
-Ngươi thật to gan.
Ngạo Huấn an tọa, tay với lấy ấm trà rót trà vào chung.
-Ta thấy hết rồi, khỏi cần giấu giếm làm gì.
-Ngạo Huấn, ngươi đừng đùa như thế.- Vỹ Ái chợt giật bắn mình, như là có ai vừa nắm được điểm yếu của nàng vậy.
-Đùa? Trông ta giống những kẻ bỡn cợt lắm à?
-Không phải mà là ngươi…
-Đủ rồi, ngươi có thể là vị hôn thê của ta nhưng lại có những hành động thân mật với nam nhân khác. Đúng là quá quắc mà.- Ngạo Huấn ngắt lời nàng.
-Ta với huynh ấy là thế thì đã sao? Ngươi không có quyền ngăn cấm.- Vỹ Ái ương bướng cãi lại.
-Được, ta không có quyền nhưng đế vương thì có quyền…