Đọc truyện Nữ Vương Mommy Giá Lâm – Chương 60: Uống say
Editor: Thơ Thơ
Cô ngậm một góc, quay đầu, nhìn về phía Mộ Thần Hiên.
Hả……
Anh tiếp hay là không tiếp??
Tiếp đi, thật ra cũng không có gì, giấy lớn như vậy, tuyệt đối sẽ không đụng tới miệng, nhưng anh có loại cảm giác thực xin lỗi Hoàng Phủ Minh.
Không tiếp đi……
Anh lại giống kẻ hèn nhát, mỹ nữ trước mặt vậy mà lùi bước.
Mẹ nó, nếu là người phụ nữ khác, anh trực tiếp liền hôn lên rồi, nơi nào còn cần giấy gì?! “Thôi, tôi cũng uống rượu……”
Mộ Thần Hiên cầm lấy một ly rượu: “này, Minh, tôi trọn tình huynh đệ chứ?” Lẩm bẩm nhắc mãi một tiếng, anh uống một hơi cạn sạch.
Đám người đàn ông đang xem chung quanh kia, đều có lòng hận không thể làm thịt Mộ Thần Hiên, chiếm lấy vị trí tốt như vậy, vậy mà không thượng? Thuần túy lãng phí của trời.
Hơn mười trò chơi luân xuống, trên cơ bản bọn họ chơi bao lâu, Tuyết Vi và Mộ Thần Hiên liền uống lên nhiều ít rượu.
Một khuôn mặt nhỏ trắng nõn rõ ràng nổi lên hồng.
Mộ Thần Hiên thật sự có chút nhìn không được: “Không bằng tôi tới thế cô uống đi.”
“Không…… Không cần!” Tuyết Vi mở tay Mộ Thần Hiên ra, choáng váng lại mạnh mẽ rót một ly rượu.
Mấy giờ sau, mọi người chuẩn bị rời khỏi. Thotho_
Nhưng Tuyết Vi đã say đến ngã vào trên sô pha không chịu nổi ……
“Ai nha, Tuyết Vi vậy mà say thành như vậy, nên làm sao?” Mấy người đàn ông giả vờ nhìn Tuyết Vi say ngã.
“Không bằng tôi đưa Tuyết Vi về nhà đi.”
“Thôi, thôi, lần này tôi là người đứng ra tổ chức trò chơi, hay là tôi đưa Tuyết Vi về nhà đi.”
Đứng ở một bên Mộ Thần Hiên nhìn mấy người đàn ông kia ân cần, thân anh là hoa hoa công tử vì sao sẽ nhìn không ra tâm tư bọn họ chứ?
“Minh, vợ anh say đã bất tỉnh nhân sự, làm sao bây giờ?” Anh lại nhỏ giọng nhắc tới.
Nhưng giây tiếp theo……
Anh như là nghe được cái mệnh lệnh gì, trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng: “Thiệt hay giả? Cô ta đã say rồi.”
“Vậy được rồi……”
Mộ Thần Hiên bán tín bán nghi đẩy đám người đàn ông kia ra: “Tuyết Vi là một cô gái chưa lập gia đình, các người đưa cô, vạn nhất xảy ra chuyện gì, tính ai?!”
“này, chúng tôi đều coi Tuyết Vi là bạn, anh đừng nghĩ ngợi lung tung được không? Nếu không, là anh muốn đưa cô ta trở về sao?” Thotho_
Cắt, nếu Tuyết Vi không phải là vị hôn thê của Hoàng Phủ Minh, Mộ Thần Hiên đã sớm khiêng cô lên trên giường, còn chờ đến nhóm người này ở đây mèo khóc chuột giả từ bi sao?
“Yên tâm! Tôi còn không đến mức nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.” Ánh mắt nhìn về phía mấy nữ sinh kia: “Các người ai quen biết Tuyết Vi?”
Mấy nữ sinh lắc đầu.
“Vậy các người ngày thường ai quan hệ tốt cùng Tuyết Vi?”
Hai nữ sinh trong đó nghe xong, thuận thế lui một bước về phía sau.
Thấy vậy, Phương Tiểu Nhã mỉm cười nói: “ngày thường tôi cùng Tuyết Vi quan hệ không tồi, không bằng như vậy đi, để tôi tới chiếu cố cho cô ta. Các người đi trước đi.”
“ừm, cũng được.” Mộ Thần Hiên xoay mặt, nhìn về phía đám người đàn ông kia: “Tới, chạy nhanh, tan cuộc, chúng ta có thể rút lui!”
Nghe được tiếng anh lạnh giọng thúc giục, mấy người đàn ông chỉ phải tâm bất cam tình bất nguyện rời khỏi……
“Tuyết Vi, Tuyết Vi, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.” Phương Tiểu Nhã tới bên cạnh Tuyết Vi, nhẹ nhàng đỡ thân thể của cô. Thotho_
“hả?” Mê say mở hai tròng mắt.
“Giao lưu hữu nghị đã kết thúc, chị vẫn ổn chứ? Có thể đi sao? Em đưa chị về nhà đi.”
“hả…… Xin lỗi, xin lỗi. Chị có thể đi, có thể đi.” Tuyết Vi cố sức bò lên từ trên sô pha, ở dưới Phương Tiểu Nhã nâng hạ lắc lư đi ra khỏi phòng bao.
Vừa lên xe Phương Tiểu Nhã.
Thoạt đầu cô còn xem như bình thường, đến khi Phương Tiểu Nhã lên đường, chính là chỉ vào, chỉ vào, Tuyết Vi liền mơ mơ màng màng ngủ rồi.
Rơi vào đường cùng, Phương Tiểu Nhã đành phải mang Tuyết Vi về nhà mình.
“Ai, uống thật say.” Nhìn trên giường, Tuyết Vi ngã đầu không dậy nổi, Phương Tiểu Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, đắp cho cô cái chăn liền trở về phòng mình.
Nửa đêm.
Kim đồng hồ không sai biệt lắm đã chỉ hướng một giờ.
Nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích Tuyết Vi thanh tỉnh mở hai mắt.
Nhìn quanh, hoàn cảnh chung quanh lạ lẫm, cô nhếch môi nở nụ cười……
Nhớ rõ thời gian tới nhà Phương Tiểu Nhã là mười một giờ, bây giờ đã qua hai tiếng đồng hồ, Phương Tiểu Nhã cũng nên ngủ rồi chứ?
Nghĩ xong. Tuyết Vi xoay người xuống giường, tay chân nhẹ nhàng di chuyển tới phòng khách. Thotho_
Nơi này là một nhà ba phòng một sảnh trang trí đơn giản cho thuê, Tuyết Vi thử tính mở ra cửa một gian phòng trong đó.
Bên trong, hẳn là một thư phòng, chỉ đặt một cái bàn làm việc.
Chậm rãi, di động tới trước bàn làm việc.
Trên bàn để một tờ giấy trắng, mở ra mỗi cái ngăn kéo, bên trong đều trống rỗng, không hề có bất luận cái manh mối gì đáng nói.
Là Mộ tướng quân lầm sao?!
Mười hai tiếng đồng hồ trước……
‘trước khi tôi giúp cô cùng Hoàng Phủ Minh gặp mặt, cô…… Cũng muốn cô giúp tôi một chuyện! ’
‘ gấp cái gì, nói đi. ’
‘ bây giờ, tôi hoài nghi trong phòng y tá các người có gián điệp quân địch! ’
Đối với lời nói này của Hoàng Phủ Minh, Tuyết Vi tin tưởng không nghi ngờ, bởi vì việc gián điệp lẫn vào quân khu là vô cùng thường thấy, mỗi cái quân khu đều có vô số gián điệp quân địch lẻn vào ở các bộ phận, chấp hành đủ loại kiểu dáng nhiệm vụ. Thotho_
‘ ha, rốt cuộc tôi hiểu rõ ngày đó vì cái gì anh mang tôi đi nhà ăn kia, cảm tình, là vì thử sức quan sát của tôi, thuận lợi kêu tôi lấy thân phận y tá giúp anh tìm gián điệp sao?? ’
Hoàng Phủ Minh trầm mặc không nói, nhưng, anh xác thật bội phục năng lực phản ứng của Tuyết Vi!
‘ bất quá, chuyện này tôi không có biện pháp giúp anh. ’
‘ vì sao? ’
‘không phải anh đáp ứng tôi sao, phải cho tôi chuyển đi binh đoàn, tôi lập tức phải rời khỏi phòng y tá, vì sao giúp anh tìm gián điệp? ’
‘ yên tâm, sẽ không chậm trễ thời gian của cô lâu lắm đâu. Nếu sự thành, tôi không chỉ sẽ điều cô đi binh đoàn thứ ba, còn sẽ an bài cô và Hoàng Phủ Minh gặp mặt, nếu cô cự tuyệt…… Hai việc toàn bộ hủy bỏ. ’
‘ anh!!! ’ nha, vậy mà uy hiếp cô sao?? Được! Ai kêu cô có việc cầu lưu manh này đâu! ‘ Được rồi, nhiệm vụ này, tôi tiếp. Nếu anh dám kêu tôi là y tá thực tập đi giúp anh hoàn thành nhiệm vụ quan trọng như vậy, nói vậy…… anh đã có nhân vật mục tiêu rồi sao?! ’ Thotho_
Lại một lần nữa Hoàng Phủ Minh bị trí tuệ của Tuyết Vi làm cho kinh ngạc rồi. ‘đúng.’
‘ ai? ’
‘ Phương Tiểu Nhã!! ’
Khi Tuyết Vi nghe thấy cái tên quen thuộc này, không thể tưởng tượng, cô truy hỏi qua vì sao anh sẽ khẳng định Phương Tiểu Nhã là gián điệp như vậy.
Anh giải thích là……
Lần đó, ở phòng y tế, lúc anh muốn đi vào bôi thuốc vừa vặn gặp thoáng qua Phương Tiểu Nhã. Thủ pháp Phương Tiểu Nhã cột dây giày thập phần không giống người thường.
Đây là nguyên nhân vì sao Hoàng Phủ Minh nhìn chằm chằm giày Phương Tiểu Nhã vài giây!
Ký ức kéo về.
Vì thế, Tuyết Vi đặc biệt lưu ý thủ pháp Phương Tiểu Nhã cột dây giày, vô luận thế nào đều không có nhìn ra khác biệt.
Nhưng!
Cô tin tưởng, Mộ Thần Hiên là tướng quân nhất định không phải chỉ có tiếng, vậy mà anh nói Phương Tiểu Nhã có vấn đề, có lẽ là thật sự có vấn đề.