Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 52: Sưởi ấm cho nhau


Đọc truyện Nữ Vương Mommy Giá Lâm – Chương 52: Sưởi ấm cho nhau

Editor: Thơ Thơ 

Trong hầm chứa đá cực kỳ an tĩnh.

Độ nhiệt âm hai mươi mấy độ làm người mặc quần áo đơn bạc như Tuyết Vi bị đông lạnh phát run.

Thân mình cô cuộn tròn ôm thân mình, khuôn mặt nhỏ trắng nõn bị đông lạnh đến dần dần phát tím, đôi môi đỏ cũng không cách nào khống chế hai hàm răng va vào nhau, run run.

“Lại đây.”

Nghe giọng người đàn ông cách đó không xa, cô cứng đờ quay đầu qua: “Cái…… Cái gì?”

“Lại đây!” Hoàng Phủ Minh lặp lại lần thứ hai.

Tuyết Vi giống như là không nghe thấy, tiếp tục khởi xướng ngốc.

Bây giờ toàn thân cô đã bị đông lạnh đến chết lặng, nơi nào có sức lực đi tới chỗ anh? 

Đợi trong chốc lát, thấy Tuyết Vi chậm chạp chưa cử động, Hoàng Phủ Minh nhíu nhíu mày, đứng dậy, đi tới trước mặt cô …… Thotho_

“anh, anh làm, làm……”

Còn không đợi cô nói cho hết lời, Hoàng Phủ Minh tới vị trí gần bên cạnh cô ngồi xuống. Tiếp theo, một khuỷu tay rắn chắc vòng quanh bả vai cô, gắt gao mà ôm cô vào trong lòng ngực.

Trong phút chốc, một dòng nhiệt lớn dần dần vây quanh thân thể Tuyết Vi đang cứng đờ, thân thể cô đã đông lạnh rốt cuộc được một tia ấm làm giảm bớt.

“hả, anh……” Tuyết Vi vốn định cự tuyệt ôm ấp này, nhưng…… bây giờ cô thật sự quá lạnh, cái ôm ấm áp lại rắn chắc này đối với cô mà nói giống như là lò sưởi trong mùa đông, làm người không cách nào dứt bỏ, cũng luyến tiếc đẩy ra.

Đầu nhỏ gối lên ngực người đàn ông.


Trong mũi anh phun ra hô hấp khi mạnh khi nhẹ chụp đánh ở trên lỗ tai Tuyết Vi, đậu đến trong màng nhĩ cô rất ngứa, rất là xấu hổ.

Bây giờ loại tình huống này, có phải nói chút gì hay không?

Nếu cứ ôm như vậy ……

Giống như, giống như, thực cái gì?

Nghĩ, Tuyết Vi chậm rãi mở miệng: “Mộ tướng quân.” Thotho_

“hả?”

Tất cả giọng nói của Hoàng Phủ Minh, trầm thấp mà mê người toàn bộ thu vào tới lỗ tai Tuyết Vi. Đặc biệt là ‘ hả ’ một âm cuối, nghe tới gần gũi dễ nghe như vậy.

Tuyết Vi hơi nhúc nhích thân thể, theo bản năng ngẩng đầu.

Cằm người đàn ông cùng với gương mặt đẹp kia gần cự tuyệt ánh vào trong tầm mắt cô.

Không biết vì sao, vậy mà lòng Tuyết Vi đột nhiên căng thẳng, lập tức lại dán đầu trở về ngực Hoàng Phủ Minh: “anh trong lúc ngoài ý muốn phát hiện nơi này là căn cứ bí mật của quân địch, có phải cũng có một nửa công lao của tôi hay không? Anh có nghĩ tới hay không, trở về cho tôi làm chức quan gì?”

“Nếu cô chết ở chỗ này, trở về tôi nhất định truy phong cho cô một cái chức thiếu tướng.”

Mẹ kiếp!

Tuyết Vi thình lình nâng đầu lên.

“ưm……” càng không ngờ vừa vặn va chạm ở trên cằm Hoàng Phủ Minh. “người phụ nữ đáng chết, khi ngẩng đầu cẩn thận cho tôi một chút!!”

“tôi dựa vào cái gì phải cẩn thận? Nói thật cho anh biết, chính là tôi cố ý!” Đâm chết anh cái đồ độc phu! Đâm chết anh cái đồ độc phu!! Đụng mặt anh cho hủy dung mới tốt!! Thotho_

***, miệng tên lưu manh này sao lại có thể độc như vậy? Mệt cho cô vừa rồi còn cảm thấy người này rất soái đâu!

Buồn bực xoay thân mình chuyển tới một bên.

Hoàng Phủ Minh liếc mắt Tuyết Vi ngồi đưa lưng về phía mình, hài hước nói: “nếu cô rời khỏi tôi, trong chốc lát lại lạnh lên thì sao?”

“Không quan hệ, nếu chết còn có thể truy phong thiếu tướng, cũng không tồi.”

Cứ như vậy giằng co một hồi lâu, Tuyết Vi đưa lưng về phía anh rõ ràng lại bắt đầu run rẩy lên.

Hoàng Phủ Minh bất đắc dĩ lắc đầu: “Đến đây đi.” Lần thứ hai ôm cô vào trong lòng ngực……

“Buông tôi ra!”

“anh buông ra!”

“Tôi đã không còn lạnh. Buông tay!”

Tuyết Vi giận dỗi dường như giãy giụa lên. Thấy vậy, Hoàng Phủ Minh gầm nhẹ: “Tôi lạnh, được rồi chứ?!!”


Thân thể dãy dụa rốt cuộc bình phục xuống, cô lé mắt, ngắm mặt Hoàng Phủ Minh: “nói cách khác, anh ôm tôi, là vì sưởi ấm cho chính mình sao?” Thotho_

“Đúng!”

“Vậy được rồi…… Tôi đây liền cố mà hy sinh vì nghĩa sưởi ấm cho anh.” Lúc này, Tuyết Vi xem như quang minh chính đại có thể trở lại để cái ‘ bếp lò ’ này ôm ấp.

Trời biết, sau khi cô vừa mới rời khỏi cái ‘ bếp lò ’ này, lạnh biết bao nhiêu.

“Ai.” Hoàng Phủ Minh thở dài trong lòng, anh nên lấy người phụ nữ điêu ngoa này làm sao bây giờ?!

“Đúng rồi, Mộ tướng quân.”

“hả?”

“anh vừa mới kêu tôi thử người phụ nữ kia có phải gián điệp không, hẳn là anh lầm.”

Nghe ngôn ngữ Tuyết Vi trong lòng ngực khẳng định, đôi mắt Hoàng Phủ Minh vừa chuyển, ra vẻ khó hiểu nói: “cô thấy thế nào cô ta không phải là gián điệp?”

“Thứ nhất, lúc tôi chụp bả vai cô ta chào hỏi, cô ta phản ứng thập phần trì độn, một chút đều không có tính cảnh giác của gián điệp.”

“Thứ hai, tôi đặc biệt lưu ý cô ta ăn mặc. Đồng hồ, là tùy ý mang. Theo lý thuyết một gián điệp chuyên nghiệp chịu qua huấn luyện, vì tùy thời tùy chỗ phải chuẩn thời gian, đồng hồ bọn họ nhất định phải mang bên ngoài sườn.” Thotho_

“Thứ ba, phương thức cô ta buột dây giày cũng lộn xộn. Ở quân đội chịu qua huấn luyện quân nhân chuyên nghiệp, cho nên yêu cầu là vô cùng cao.”

“Cuối cùng, lúc tôi cùng cô ta giao lưu, ánh mắt của cô ta cũng không có cấp ra bất luận cái cảm giác gì lảng tránh tôi. Cho nên, bằng vào trực giác của tôi, cô ta nhất định không phải là gián điệp. Đương nhiên, vạn sự cũng có ngoại lệ.”

Trực giác……

Hoàng Phủ Minh thập phần thích hai cái từ này, ở trong điều tra cùng phản điều tra, không có nhân tố nhất định; cũng không có tiết tấu vĩnh viễn bất biến. Yêu cầu, chính là trực giác cùng sức phán đoán của một người!

“lúc cô học ở trường quân đội Hoàng Bộ, ai là huấn luyện viên của cô?” Hoàng Phủ Minh đối với chuyện này thập phần cảm thấy hứng thú. Anh rất muốn biết, là huấn luyện viên nào, dạy ra học sinh tốt như vậy.

Mà khi anh mới vừa đề cập vấn đề này ……

Thân mình Tuyết Vi rõ ràng co lại một chút, cặp mắt hắc bạch phân minh cũng hơi hơi mở lớn: “Tôi, tôi không nhớ rõ……”


“Không nhớ rõ sao?” Một người phụ nữ có được khứu giác nhạy bén như vậy, sẽ quên huấn luyện viên làm bạn với cô hai năm sao?

Tầm mắt hồ nghi, nhìn mắt Tuyết Vi trong lòng ngực.

Bởi vì đầu cô tựa ở trên ngực Hoàng Phủ Minh, cho nên, anh không cách nào nhìn đến biểu tình giờ phút này của cô. Thotho_

Nhưng……

Trực giác nói cho anh biết, người phụ nữ này có việc dấu diếm!!

‘ hắt xì……’ Tuyết Vi hắt xì một cái.

Tính ra, bọn họ đã ở trong hầm chứa đá ngây người không sai biệt lắm sắp mười phút.

Tuy rằng vừa mới bắt đầu có Hoàng Phủ Minh sưởi ấm cho cô, cô thoáng tốt một ít. Nhưng dần dà, nhiệt độ cơ thể Hoàng Phủ Minh cũng nhanh chóng giảm xuống.

“Lên một chút.” Hoàng Phủ Minh vỗ vỗ đầu Tuyết Vi.

Cô nhẫn nại giá lạnh, lưu luyến không rời rời khỏi ôm ấp ấm áp này.

Giây tiếp theo.

Hoàng Phủ Minh không khỏi phân trần cởi ra áo sơmi duy nhất trên người, nhanh nhẹn bao lấy thân thể Tuyết Vi, lần thứ hai ôm cô vào trong lòng ngực.

“anh……” Tuyết Vi ngẩn người nhìn áo sơmi.

Nơi này là hầm chứa đá âm hai mươi mấy độ, cô được người đàn ông này ôm như vậy đều cảm thấy lạnh muốn chết, bây giờ vậy mà anh ……??


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.