Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 55: Trò cười


Đọc truyện Nữ Vương Mất Trí Nhớ – Chương 55: Trò cười

Sở dĩ Tả Dịch muộn như vậy còn chưa ngủ, là có nguyên nhân.

Sau khi anh ta rời khỏi nhà Lý Tố, không lập tức quay về khách sạn mà tìm tới cảnh sát giao thông phụ trách tai nạn của gia đình nhà Diệp Trăn Trăn năm đó, từ chỗ của ông ta biết được không ít chuyện, còn nắm bắt được một số tin tức quan trọng.

Ví dụ như, căn cứ theo giám định mặt đường năm đó, chiếc xe Diệp Trăn Trăn ngồi đột nhiên rẽ phải, trên mặt đường vẫn còn lưu lại rất rõ dấu vết xe phanh, nhưng lúc ấy phía bên phải đường quốc lộ chính là núi Tiểu Vũ Dương, do khoảng cách phanh lại quá nhắn, xe của bọn họ vẫn vọt thẳng về phía trước.

Cảnh sát cho rằng lúc ấy hẳn là đã xảy ra tình huống bất ngờ khiến lái xe phải phanh lại. Còn tình huống khẩn cấp gì, cảnh sát giao thông cũng không nói rõ, chỉ là phỏng đoán có lẽ đột nhiên có người lao từ ven đường ra – bởi vì căn cứ theo giám định của bọn họ, hiện trường còn lưu lại một dấu vết mơ hồ không giải thích được.

Nhưng nếu quả thật xe đụng phải một người, vậy người kia vì sao lại im lặng không một tiếng động biến mất?

Điểm hoài nghi này đến bây giờ còn chưa giải thích thỏa đáng được.

Ngoài ra, còn có một điểm khiến Tả Dịch chú ý. Nghe nói mấy tháng trước, Diệp Hồng Sinh cũng sai người đến tìm hiểu về vụ tai nạn sáu năm trước.

Tả Dịch đổ ập người lên giường khách sạn, trong đầu lướt qua cực nhanh tất cả các tin tức bọn họ nắm giữ trong bốn tháng qua. Hai Diệp Trăn Trăn, đột nhiên yêu cầu sửa lại di chúc, động cơ giết người, mối quan hệ rắc rối giữa người bị tình nghi và người bị hại…

Cả vụ án trong đầu anh ta đã trở lên rõ ràng.

Tả Dịch nhắm mắt, dự cảm ngày phá án cách không còn xa.

Sáng sớm hôm sau anh ta tới tiểu khu nhà Lý Tố đón Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn lúc ấy đã đợi ở dưới lầu. Anh ta im lặng nở nụ cười, xem ra cô gái nhỏ đang rất sốt ruột muốn về.

Lúc trở về cũng giống lúc đến, cũng là bốn tiếng xe chạy, Diệp Trăn Trăn cảm thấy một ngày trôi qua dài dằng dặc. Khi ra khỏi bến xe, cô liếc thấy Quý Triết Ngạn đang đứng bên ngoài, dù cho bản thân anh lẫn trong đám đông, thì dáng vẻ kia vẫn nổi bật hơn người.

Quý Triết Ngạn cũng nhìn thấy cô, bởi vì cô cùng Tả Dịch đi với nhau vô cùng chói mắt.

“Bác sĩ Quý!” Diệp Trăn Trăn nhìn thấy Quý Triết Ngạn, giống như kiến ngửi thấy mật, phóng tới cực nhanh. Quý Triết Ngạn dùng một tay đón người trong lòng, một tay cầm lấy túi của cô, cúi đầu nhìn cô một cái: “Em mang cái gì về thế? Sao lại nặng quá vậy?”

“Ừm, trở về em sẽ nói cho anh biết.” Diệp Trăn Trăn mím môi cười cười, lại đem đầu dụi vào ngực Quý Triết Ngạn.

Tả Dịch không nhìn nổi quay người rời đi, vừa ra khỏi bến xe liền nhận được điện thoại của Lý Tín Nhiên: “Lão đại anh về chưa? Tần gia có người làm đến nhận tội!”


Chân Tả Dịch hơi dừng lại, thấp giọng nói: “Nhận tội gì?”

“Vụ án phát sinh ngày đó, bà ta nhìn thấy Tần Không khoảng chừng 7 giờ rời khỏi Tần gia!” Giọng nói của Lý Tín Nhiên so với trúng số còn muốn phấn khởi hơn.

“Tôi sẽ về cục ngay.” Tả Dịch nói xong cúp điện thoại lên xe.

Khi anh ta tới cục cảnh sát, còn nhìn thấy Lý Tín Nhiên đang khoa tay múa chân trong phòng làm việc. Vỗ cái đầu như tổ quạ của anh ta, Tả Dịch hỏi về tình huống cụ thể. Theo Lý Tín Nhiên nói, trước kia người làm đó nhất định không chịu nói là vì sợ Diệp gia sa thải, nhưng mấy hôm nay ngày nào cảnh sát cũng tìm tới cửa, bà ta càng ngày càng sợ hãi, cuối cùng không chịu được áp lực tới nhận tội.

“Lão đại, cái chiêu quấn lấy không buông của anh thật là lợi hại.” Lý Tín Nhiên đấm nhẹ Tả Dịch, lại hỏi: “Tiếu theo chúng ta làm gì bây giờ.”

“Làm gì bây giờ?” Tả Dịch cười nhẹ, “Đương nhiên là mời Tần tam công tử tới uống trà.”

“Yes Sir!” Lý Tín Nhiên dẫn Hầu Tử vô cùng chân chó chạy đi, anh ta đánh giá biểu cảm của Tả Dịch, liền cảm thấy sắp thoát khỏi bể khổ! Thật muốn đốt pháo quá!

Ở Tần gia, Tần đại công tử nóng nảy đi qua đi lại: “Tao hỏi mày, rốt cuộc Diệp Hồng Sinh có phải do mày giết không?!”

Tần Không ngồi ở ghế sô pha, ngước mắt nhìn anh ta một cái, vẫn im lặng không nói lời nào.

Tần Lãng đạp bay khay trà bằng thủy tinh trước mặt, loảng xoảng một tiếng rất to, thủy tinh rơi vãi đầy đất: “Cho nên nói tiện. Con trai của tiện nhân chính là tiện. Chính mày phạm tội. Tiện thì cũng thôi đi, còn muốn làm liên lụy đến Tần gia bọn tao!”

Sắc mặt Tần Không cuối cùng cũng biến đổi, anh ta nắm chặt rồi thả nắm đấm trong tay, ngẩng đầu nhìn người đang nổi giận trước mặt, con ngươi ẩn ẩn đỏ rực.

“Nhìn tao như vậy làm gì? À? Có phải muốn giết cả tao không!” Tần Lãng nắm cổ áo Tần Không, kéo anh ta từ sô pha lên: “Tao đã thấy lạ vì sao đêm đó mày lại đột nhiên kéo tao đi chỗ khác, thì ra định chạy tội! Hửm?”

Anh ta nói xong chữ cuối cùng, gân xanh trên trán đã muốn nhảy lên.

Quản gia từ cửa khom người xông vào, nơm nớp lo sợ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên: “Đại, đại thiếu gia, hai tên cảnh sát kia lại tới, nói, nói là muốn mời tam thiếu gia tới hỏi chuyện.”

Tần Lãng cắn rặng, buông lỏng cổ áo Tần Không, ném anh ta ngồi lên ghế sô pha. Anh ta đi hai bước, xoay người hung tợn nhìn Tần Không: “Tao sẽ gọi luật sư Tống mau chóng qua đây, mày tốt nhất đừng nói lung tung cho tao!”


Tần gia có một tội phạm giết người, cái này nhất định sẽ thành trò cười lớn nhất thành phố A!

Hình như nhìn thấu ý nghĩ của anh ta, Tần Không cười khinh miệt một cái, sửa sang lại cổ áo từ trên ghế sô pha đứng lên.

Trong phòng thẩm vấn, vẫn là Tả Dịch và Lý Tín Nhiên.

Tả Dịch không vội vàng mở miệng mà im lặng nhìn Tần Không. Tần Không bây giờ và Tần Không lần đầu gặp như hai con người hoàn toàn khác nhau, con ngươi u tối đang cuộn trào thể hiện cảm xúc đối lập với hình tượng trước đó.

Có không cam lòng, có phẫn nộ, có trào phúng, còn có ngoan độc.

“Họ tên?” Tả Dịch cuối cùng cũng mở miệng.

Tần Không bực bội giật giật cà vạt, hỏi: “Có thể trực tiếp vào đề không?”

Tả Dịch khẽ cong khóe miệng, cười nhẹ: “Hình như anh rất không hài lòng với tên mình.”

Tần Không nở nụ cười: “Tần thật là con mẹ nó cái họ buồn nôn nhất trên đời.”

Tả Dịch không đáp lại, sau khi dựa theo trình tự hỏi anh ta thông tin cơ bản, trực tiếp tiến vào vấn đề chính: “Trong khoảng thời gian từ 7 giờ đến 9 giờ tối ngày 13 tháng 3 anh đang ở đâu làm gì?”

Tần Không nhíu mày, nói: “Không nhớ rõ.”

“Không nhớ rõ?” Tả Dịch nhướng mày, “Nhưng trước đó anh nói anh luôn ngồi trong phòng mình, à, có điều lời khai này đã bị lung lay.”

Tần Không nhìn anh ta một cái, cau mày không nói gì.

“Vì sao trước kia lại muốn nói dối?”


“Bởi vì không muốn bị nghi ngờ là hung thủ giết người.”

Tả Dịch dừng một chút, đột nhiên đổi đề tài: “Theo như chúng tôi điều tra, anh không phải do Tần phu nhân sinh ra, mà là Tần tiên sinh cùng với người phụ nữ bên ngoài sinh.”

Tiếng nói của Tả Dịch vừa dứt, liền cảm thấy cơn tức giận của Tần Không tăng vọt, ngay cả ánh mắt bắn về phía này cũng trở lên độc ác.

Tả Dịch huýt sáo, nhìn anh ta cười cười: “Ánh mắt không tồi, so với dáng vẻ giả vờ trước kia thuận mắt hơn nhiều.”

Tần Không hít một hơi thật dài, lúc mở mắt ánh mắt đã thay đổi.

Đây vốn là chuyện rất nhục nhã đối với Tần gia, luôn giấu diếm rất tốt, làm sao bọn họ điều tra được?

Tả Dịch nhìn anh ta một cái, lại nói: “Chúng tôi còn biết anh thuê thám tử tư điều tra Diệp Trăn Trăn giả, anh muốn biết cái gì?”

Tần Không nhíu mày, vẫn không nói chuyện.

Tả Dịch đang định mở miệng, cửa phòng liền có người gõ. Hầu Tử từ bên ngoài bước vào, ghé vào tai Tả Dịch nói: “Lão đại, luật sư của Tần Không đến, anh ta yêu cầu được gặp riêng Tần Không.”

Khóe miệng Tả Dịch cười nhẹ, gật đầu đáp: “Được.” Anh ta nói xong, quay đầu nhìn về phía Tần Không, “Luật sư của anh đến, bây giờ anh ta sẽ vào nói chuyện riêng với anh.”

Sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn, Lý Tín Nhiên không hiểu nhìn Tả Dịch: “Luật sư Tống kia tới sao anh lại vui vẻ vậy?”

Tả Dịch cười cười nói: “Tôi đương nhiên phải vui vẻ, chờ khi anh ta và Tần Không trò chuyện xong, nói không chừng Tần Không sẽ đồng ý nhận tội.”

Lý Tín Nhiên giật giật khóe miệng, đây là cái logic của hành tinh nào?

Vẫn là phòng thẩm vấn, nhưng người ngồi đối diện Tần Không hiện tại đổi thành luật sư Tống. Luật sư Tống là do Tần Lãng mời tới, anh em thân thiết ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Tần Không nhìn gã ngồi diện quần là áo lượt, đeo mắt kính gọng vàng, khóe miệng nhếch lên tia trào phúng.

Luật sư Tống thu hết vẻ châm chọc của anh ta vào mắt, nhưng nghĩ tới Tần Lãng ủy thác mình tới, vẫn không tức giận: “Tần thiếu gia, tôi mặc kệ người có phải do anh giết không, hiện giờ trong tay cảnh sát chỉ có lời khai của mấy nhân chứng, ngay cả hung khí cũng chưa tìm được, chỉ cần anh liều chết không nhận tội, bọn họ cũng không thể bắt anh được.”

Sau khi anh ta nói xong thấy Tần Không không có phản ứng, trong lòng lại càng chán ghét hơn. Nên mới nói con hoang chính là con hoang, ngay cả điểm tốt điểm xấu cũng không biết.

“Tần thiếu gia, hy vọng anh hiểu chuyện này ảnh hưởng bao nhiêu đến Tần gia, bình thường anh chơi bời lêu lổng thì cũng thôi đi, đừng vào lúc này còn kéo chân Tần gia xuống.”

Tần Không nhếch mắt, con ngươi lạnh lùng như băng nhìn anh ta. Luật sư Tống không tự nhiên đẩy đẩy kính viền vàng trên sống mũi, từ chỗ ngồi đứng lên: “Tôi nói thế thôi, mong rằng Tần thiếu gia tự giải quyết cho tốt.”


Tả Dịch và Lý Tín Nhiên dựa ở cạnh cửa chờ đợi, thấy luật sư Tống từ bên trong đi ra, Tả Dịch thẳng người lên, nhìn anh ta: “Luật sư Tống nói chuyện phiếm xong rồi à?”

“Ừm, bây giờ tôi muốn nộp tiền bảo lãnh anh ta ra ngoài.”

Tả Dịch cười cười, nói: “Có thể, nhưng tôi còn mấy vấn đề muốn hỏi anh ta.”

Luật sư Tống ngẩng đầu nhìn thẳng Tả Dịch, đại danh của Tả Dịch anh ta đã nghe nói qua, gọi là cảnh đội ma quỷ Tả Dịch, vụ án qua tay anh ta chưa có vụ nào không phá được.

Anh ta mấp mái môi, gật đầu nói: “Tôi yêu cầu được tham dự.”

“Không thành vấn đề.” Tả Dịch khó được một lần tốt tính đẩy cửa phòng thẩm vấn ra.

Tần Không cúi thấp đầu dựa lưng vào ghế ngồi, thấy cửa phòng bị đẩy ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt. Tả Dịch dẫn theo Lý Tín Nhiên ngồi đối diện, luật sư Tống đi tới bên cạnh Tần Không, kéo ghế ngồi xuống.

Lần này Tả Dịch không nói mấy câu mở đầu, trực tiếp hỏi: “Diệp Hồng Sinh có phải anh giết không?”

Luật sư Tống quay đầu nhìn về phía Tần Không, Tần Không vẫn duy trì tư thế vừa rồi, một chữ cũng không nói.

Tả Dịch nhìn anh ta một cái, lại nói: “Anh đã không muốn trả lời vấn đề này, vậy tôi đổi một vấn đề khác.” Anh ta nói xong liền đưa mắt với Lý Tín Nhiên, Lý Tín Nhiên rút từ trong văn kiện ra mấy bức ảnh bày hết lên bàn.

“Đây là từ màn hình giám sát của một cửa hàng bán chích điện, thời gian khoảng 4 giờ 15 phút chiều ngày 21 tháng 4, người đàn ông mang khẩu trang và mũ…” Tả Dịch chỉ chỉ người trên bức ảnh, “Chúng tôi đã từng hỏi anh, anh phủ nhận không phải là mình.”

Anh ta nói xong lại chỉ vào mấy bức ảnh khác: “Chúng tôi đã quan sát tất cả màn hình giám sát xung quanh, kiểm tra từng cái một, cuối cùng ở mỗi vài chỗ khác nhau phát hiện người đàn ông này, từ đó suy đoán lộ trình của hắn.”

Tần Không lập tức nhíu mày.

“Người đàn ông này mặc dù cố ý đi một vòng lớn, nhưng cuối cùng xuất hiện ở bãi đỗ xe này.” Tả Dịch chỉ chỉ bức ảnh cuối cùng, “Lúc này hắn ta luôn đưa lưng về phía camera, hơn nữa còn là dáng vẻ đã tháo mũ và khẩu trang, nhưng từ thân hình và quần áo không khó để suy đoán đây là cùng một người. Dù không thấy rõ mặt hắn ta, nhưng chiếc Ferrari màu cam này, là xe của anh phải không?”

Luật sư Tống không thể tin nhìn Tần Không một chút, anh ta cho rằng Tần Không chỉ dính líu đến án mạng Diệp Hồng Sinh, sao lại tăng thêm một bản án nữa!

Tần Không liếc mắt nhìn mấy bức ảnh không nói gì, Tả Dịch dừng một chút, nói: “Bây giờ chúng tôi nghi ngờ anh dính líu đến vụ bắt cóc Diệp Trăn Trăn đồng thời có ý định giết người, động cơ chính là…”

“Giết người diệt khẩu.” Lần này không đợi Tả Dịch nói xong, Tần Không liền ngẩng đầu lên, nhìn thẳng anh ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.