Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 75: Đoàn Tụ


Đọc truyện Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo – Chương 75: Đoàn Tụ

12:00 ngày 01/01/2019. Tặng các bạn chương mới thay cho lời chúc tới tất cả các bạn. Chúc mừng năm mới.🎉🎉🎉🎊🎊🎊

———————————————————

Sau buổi nói chuyện với Trịnh Hân, Vương Thanh đã suy nghĩ rất nhiều về lời nói của Trịnh Hân. Có lẽ Trịnh Hân nói đúng, anh có quyền được biết mọi chuyện. Còn việc anh có còn muốn cùng cô bên nhau hay không thì hãy để anh tự quyết định. Nghĩ vậy thì trong lòng cô trở nên nhẹ nhõm hơn. Tảng đá đè nặng cô bấy lâu nay như được lấy ra thật thoải mái.

Hôm sau, Vương Thanh lại gọi Trịnh Hân lên văn phòng một lần nữa nhưng lần này thực sự là bàn công việc. Hiện tại trên bàn thủy tinh trước mặt Trịnh Hân là những bản thiết kế trang phục, cô muốn để Trịnh Hân xem qua trước rồi nói ra ý kiến của mình. Trịnh Hân xem qua một lượt rồi nói.

– Những bản thiết kế trang phục này thực rất đẹp nhưng mà vẫn không phù hợp với yêu cầu của tớ.

– Vậy cậu có yêu cầu như thế nào về trang phục???_Vương Thanh biết trước nên không mấy ngạc nhiên hỏi.

– Tớ hỏi cậu, cậu thấy thiết kế của tớ như thế nào???_Trịnh Hân hướng mắt mong chờ hỏi.

– Thiết kế của cậu khá đặc biệt. Có chút lạnh lùng, có chút ấm át cùng với một chút phá cách. Tuy những điều này thường mâu thuẫn nhau nhưng cậu lại có thể kết hợp hài hòa những điều này. Tớ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy nó đây._Vương Thanh nói một cách tán thưởng.

– vậy nếu tớ nói cậu chính là hình mẫu cho thiết kế của cậu thì cậu có tin không???_Trịnh Hân nghe thấy lời tán thưởng của Vương Thanh thì vui mừng hớn hở nói.

– Tớ sao???_Vương Thanh ngạc nhiên chỉ tay vào chính mình nói.

– Đúng vậy. Vì vậy tớ nghĩ rằng tớ muốn một nhà thiết kế trang phục có thể hiểu tính cách của cậu và hiểu được bản thiết kế của tớ thì mới có thể kết hợp hoàn hảo được._Trịnh Hân nghiêm túc nói.

– Cứ cho là cậu lấy hình mẫu là tớ đi. Nhưng ai có thể hiểu được tớ và cậu chứ??? Cậu có gợi ý nhà thiết kế nào không???_Vương Thanh gật gù nói.

– Người hiểu chúng ta chỉ có thể là…_Trịnh Hân cố tình ngân dài.

– Ý cậu nói là Tiểu Ái???_Vương Thanh nghi hoặc nói.


– Đúng vậy!!! Cậu ấy chơi thân với chúng ta nhất nên là người hiểu chúng ta nhất. Còn có cậu ta đã luyện tập thiết kế từ hồi còn học trung học nên tớ tin khả năng của cậu ấy._Trịnh Hân phân tích.

– Nhưng liệu có ổn không??? Thời gian hoàn thành chỉ có một năm, cậu tin chắc cậu ấy có thể hoàn thành trong thời gian ngắn???_Vương Thanh vẫn nghi ngờ mà nói.

– Tớ hoàn toàn tin tưởng cậu ấy có thể làm được._Trịnh Hân quả quyết.

Vương Thanh trong lòng vẫn còn một chút chần chứ nhưng thấy vẻ mặt quả quyết của Trịnh Hân thì cô không nỡ phá đi niềm tin của Trịnh Hân nên đành chấp nhận mà nói.

– Được rồi. Dù sao tớ cũng định quay về thành phố S một chuyến nên tớ sẽ hỏi cậu ấy thử xem sao.

– Yeah!!! Tiểu Thanh cậu là tuyệt nhất._Trịnh Hân mừng rỡ la toáng lên.

– Này có phải cậu đã tính toán trước rồi không???

Vương Thanh nheo mắt nhìn Trịnh Hân. Hình như cô bị cô nàng này tính kế thì phải, chứ nếu không thì sao lại mừng rỡ đến mức làm quá lên vậy. Nhưng Trịnh Hân không hề nói gì chỉ cười hìhì. Mà cả hãng thời trang này đều biết Trịnh Hân chính là bạn chí cốt của tổng giám đốc là cô rồi nên cô cũng chẳng mấy lo lắng gì cái đám người ỷ thế bắt nạt Trịnh Hân trước kia nữa. Vậy là cô quay trở về thành phố S sớm hơn dự kiến ban đầu.

Vừa đáp xuống từ chuyến bay, Vương Thanh liền kéo hành lý đi thẳng một đường ra cửa mà không chú ý đến mọi người xung quanh đang nhìn cô. Cô ra cửa thì thấy một chiếc xe màu đen đang đậu sẵn gần đó cùng với Tiêu Như và Từ Minh. Cô bước nhanh đến gần xe, Từ Minh đón hành lý trên tay cô rồi để trong cốp xe, rồi chạy ra mở cửa xe cho cô đi vào. Chờ cô vào trong xe thì Tiêu Như và Từ Minh mới ngồi vào trong, rồi lái xe rời đi. Ngồi trong xe, Tiêu Như nhanh chóng lấy chiếc Ipad ra rồi đưa cho cô mà nói.

– Vương tổng đây là tình hình công ty trong 3 năm người không ở đây. Còn có lịch công việc sắp tới. Mời người xem qua.

Vương Thanh nhận lấy Ipad từ tay Tiêu Như mà lướt xem. Cô vừa xem vừa nói.

– Trong khoảng thời gian ta không ở đây, tình hình trong bang như thế nào???

– Khi biết người không ở trong nội thành, có một số bang nhỏ đã bắt đầu rình mò lãnh thổ của ta nhưng chúng chưa dám hành động._Từ Minh nhanh chóng báo cáo.


– Bang nào có khả năng thành công nhất???_Vương Thanh nhàn nhạt nói, mắt vẫn nhìn vào màn hình.

– Là Hắc Địa._Từ Minh nói.

– Tiêu diệt chúng, rồi gửi kết quả cho chúng xem như một lời cảnh cáo.

Vương Thanh đóng lại Ipad đưa cho Tiêu Như, 2 tay đan vào nhau để lên đùi. Từ Minh nghe lệnh nhanh chóng đáp lời. Chiếc xe chạy băng băng trên đường, bởi vì trời đã tối nên đèn đường đã bật sáng. Cô nhìn cảnh vật bên ngoài mà có chút hoài niệm. Lần này thực sự trở về rồi.

Về đến Vương Biệt Viện, chiếc xe dừng ngay trước cửa lớn nơi mà tất cả người làm cùng bảo vệ đang đứng sẵn để đón vị tiểu thư độc nhất trong Vương gia tộc. Cả ông Hùng cùng Vương Chính cũng đứng chờ trước cửa. Cánh cửa xe mở ra Vương Thanh liền bước xuống, cậu thấy người bước xuống là cô nên nhanh chân chạy đến, cậu cũng ngồi một chân xuống giang 2 tay mở rộng chào đón cậu. Cậu chạy đến ôm lấy cô, vùi đầu vào vòng ngực ấm áp mà cậu thích nhất. Cô ôm lấy cậu để mặc cậu làm gì trên người mình. Cậu vòng 2 tay mình lên cổ cô rồi nói.

– Chị Thanh, Tiểu Chính nhớ chị.

– Chị cũng nhớ Tiểu Chính lắm.

Vương Thanh mỉm cười nói. Cô đẩy nhẹ Tiểu Chính ra nhìn cậu, cậu bây giờ đã cao lớn hơn rất nhiều so với 3 năm trước. Ngày trước, khi cô ngồi xuống cậu cũng chỉ ngang mặt cô, nhưng bây giờ cậu đã cao hơn khi cô ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cậu mà nói.

– Nhìn Tiểu Chính nhà ta nè, đã cao hơn trước rồi.

Tiểu Chính không nói gì chỉ nhìn cô, cô nhìn thấy vậy thì nghĩ rằng cậu giận mình vì bỏ cậu lại một mình. Cô cầm lấy 2 tay cậu giọng hơi buồn mà nói.

– Tiểu Chính giận chị vì bỏ Tiểu Chính một mình sao???

Nhìn cậu hơi nhăn mày thì cô nghĩ mình đã nói đúng. Nhưng đột nhiên cậu bật cười khiến cô có chút ngạc nhiên. Sau đó cậu lại ôm cô mà nói.


– Chị Thanh bị Tiểu Chính lừa rồi nhé.

– Tiểu Chính không giận chị sao???_Vương Thanh hỏi để xác nhận lại.

– Không. Tại vì Tiểu Chính đã lớn rồi, Tiểu Chính có thể ở một mình rồi nên chị Thanh không cần phải lo cho Tiểu Chính nữa. Chị Thanh phải cố gắng làm việc nên Tiểu Chính phải lớn thật nhanh để sau này còn giúp chị Thanh nữa.

Nghe câu trả lời của Tiểu Chính, Vương Thanh nhẹ lòng được phần nào, mỉm cười với cậu như một lời khen giành cho cậu. Cô từ từ đứng dậy rồi đứng trước mặt ông mà cúi chào.

– Con chào ông nội.

– Ừm…vào nhà đi, kẻo lạnh.

Ông Hùng ầm ừ trong cổ họng rồi quay người bước vào trong nhà. Hành lý của cô cũng nhanh chóng được đưa lên phòng. Cô bước vào căn phòng của mình, mọi thứ vẫn như cũ khiến cô có cảm giác như mình đã về nhà. Ngồi trên giường nhìn quanh phòng một lát, mỉm cười nhẹ rồi đứng lên bước vào phòng tắm. Cô tắm xong, sấy khô tóc rồi bước xuống phòng ăn. Vừa bước đến cửa phòng thì cô đã thấy ông cùng Tiểu Chính đã ngồi sẵn trên bàn. Tiểu Chính thấy cô thì leo xuống ghế chạy đến bên cô, cầm tay cô kéo đến ghế cô thường ngồi trước kia, vừa kéo vừa nói.

– Nhanh lên chị Thanh.

Vương Thanh để mặc cậu kéo mình rồi ngồi xuống, lúc này cô nhìn thức ăn trên bàn thì vô cùng ngạc nhiên mà quay sang nhìn cậu. Cậu thấy cô ngạc nhiên thì vui vẻ mà nói.

– Chị Thanh thích không??? Khi biết chị sắp về nên em nói dì Hoa chuẩn bị những món mà chị thích đấy.

Vương Thanh mỉm cười rồi xoa đầu cậu xem như đáp án cho cậu. Sau đó thì cả 3 người bắt đầu cầm đũa ăn bữa cơm đoàn tụ sau 3 năm. Sau khi ăn xong thì cô cùng Tiểu Chính trò chuyện một lát, chờ cậu ngủ thì cô mới xuống thư phòng của ông trên tay cô cầm từ phác họa người đàn ông kia. Ông Hùng đang ngồi nghiêm nghị trên ghế sofa. Cô đến trước mặt ông cúi chào rồi ngồi xuống. Cô vừa ngồi an vị xong thì ông cũng lên tiếng.

– Con tìm ta có việc gì???

– Con muốn hỏi ông có biết người đàn ông này không???

Vương Thanh nói xong thì đưa tờ giấy cho ông xem. Ông nhận lấy nhìn vào từ giấy thật kỹ rồi lắc đầu. Vương Thanh cũng đoán được ngay từ đầu nên không mấy ngạc nhiên rồi dường như nhớ ra gì đó nên hỏi.

– Vậy lúc trước khi ông tìm thấy con trong rừng, ông có thấy mặt của hắn ta không???

Ông Hùng nghe cô nhắc đến “hắn ta” thì ông hiểu được cô đang muốn nói đến ai. Nhưng sự thật thì có lẽ sẽ khiến cô thật vọng. Ông thở dài rồi nói.


– Có. Sau đó ta cũng đã cho người tìm hắn nhưng lại phát hiện hắn đã cải trang nên không biết hắn là ai.

Vương Thanh cũng lờ mờ đoán được, nhưng chỉ là không ngờ hắn lúc nào cũng cải trang để ra ngoài gặp mặt. Hắn đang muốn che giấu điều gì sau lớp mặt nạ của hắn. Ông Hùng thấy cô ngồi thẫn thờ ở đó mà không nói mới len tiếng.

– Có phải hắn đã gặp con???

– Phải._Vương Thanh không che giấu trả lời.

– Chính hắn tự nhận mình đứng sau tất cả mọi chuyện???_Ông hỏi tiếp.

– Phải._Cô lập tức đáp lời.

– Hắn còn nói gì nữa không???_Ông lại hỏi tiếp.

– Hắn nói hắn muốn tìm lại thứ mà ba con đã lấy của hắn.

Cô nói nhưng nhìn vào gương mặt của ông như muốn thăm dò. Khi nghe cô nói vậy thì đôi mắt của ông hiện lên vài tia cảm xúc. Lúc đầu là ngạc nhiên sau đó là thẫn thờ cuối cùng là ủ rũ. Ông nói.

– Vậy hắn đã tìm ra chưa???

– Vẫn chưa. Nhưng con nhất định sẽ không để hắn tìm ra thứ đó._Vương Thanh quả quyết.

– Tùy con. Cũng đã muộn rồi, con mau về nghỉ đi._Ông nói.

– Vậy con xin phép về phòng. Chúc ông ngủ ngon.

Nói xong, Vương Thanh đứng lên ra khỏi thư phòng để lại một mình ông ngồi đó mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông mấp máy nói nhỏ.

– Rốt cuộc mọi chuyện vẫn không thể mãi che giấu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.