Đọc truyện Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo – Chương 51: Thân Phận Của Triệu Ngọc
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong thì Triệu Ngọc đã đi học, Vương Thanh cũng chuẩn bị đến công ty. Nhưng khi cô vừa bước đến cầu thang nhìn xuống thì thấy một người phụ nữ trẻ đang ôm Uyên Nhi đứng giữa phòng khách. Người phụ nữ đó là Đan Phương – mẹ Uyên Nhi. Đan Phương nhìn thấy cô thì cúi người chào. Cô cũng không nói gì mà đi xuống rồi ngồi lên ghế sofa, Đan Phương mà nói.
– Sao chị không ở bệnh viện nghỉ ngơi cho khỏe mà lại đến đây???
– Tôi thấy mình đã khỏe lại rồi nên không cần ở bệnh viện. Tôi tới đây là để cảm tạ ơn cứu mạng của tiểu thư. Nếu không nhờ có tiểu thư thì 2 mẹ con tôi đã không còn ở bên nhau nữa rồi.
Đan Phương vừa nói cùng với hành động hơi cúi người của mình. Vương Thanh lạnh lùng không quan tâm đến lời nói của Đan Phương, nhìn Đan Phương mà nói.
– Tôi không phải vì cứu 2 mẹ con chị mà ra tay. Chỉ thấy mấy tên kia ngứa mắt nên ra tay thôi. Còn nữa tiền của tôi không phải cho không như vậy. Bây giờ chủ nợ của chị là tôi.
– Vâng, tôi nhất định sẽ cố gắng sẽ kiếm đủ tiền để trả cho tiểu thư.
Đan Phương nghe Vương Thanh nói vậy thì rất buồn nhưng đành vậy thôi, ở đời đâu ai cho tiền không như vậy. Vương Thanh nghe Đan Phương nói thì cười rồi nhìn Đan Phương mà thích thú nói.
– Chị nghĩ với khả năng của chị thì chị có thể trả xong nợ cho tôi sao???
Đan Phương nghe Vương Thanh nói vậy thì càng khó xử hơn. Gương mặt lo lắng nhìn Vương Thanh mà hỏi.
– Tôi cầu xin tiểu thư. Xin tiểu thư cho tôi chút thời gian. Tôi nhất định sẽ kiếm đủ tiền. Cầu xin tiểu thư.
– Chị đừng nói như vậy. Tôi không giống mấy kẻ kia đâu. Tôi có một đề nghị không biết chị có đồng ý không???
Vương Thanh nghe Đan Phương nói như vậy thì có chút bực mình.Nói với giọng kiểu đó chẳng khác nào đánh đồng cô với mấy tên cho vay nặng lãi. Đan Phương nghe thì không hiểu mà hỏi lại.
– Xin tiểu thư cứ nói.
– Là như thế này. Hiện tại tôi đang thiếu người làm, chị thì đang cần công việc. Thôi thì chị làm cho tôi để trả nợ. Sau 3 năm thì số nợ của chị được xóa. Công việc cụ thể của chị là thay tôi trông coi ngôi biệt thự này trong khi tôi vắng mặt. Hằng ngày sẽ có người đến lau dọn theo giờ, chị chỉ cần quản lý họ là được. Không để họ đụng đến những đồ mà tôi chỉ định. Tôi sẽ chu cấp chi tiêu hàng tháng cho chị và bé Uyên Nhi, khi đến tuổi tôi cũng có thể cho Uyên Nhi đến trường. Nhưng yêu cầu duy nhất của tôi là chị và bé Uyên Nhi phải dọn đến đây. Chị thấy thế nào???
Đan Phương nghe mà ngạc nhiên. Công việc mà Vương Thanh muốn Đan Phương làm có thể nói là quá nhàn hạ. Không cần lau dọn hay đụng tay đến bất cứ công việc nhà nào. Lại còn có lương và có nhà ở nữa. Nhưng liệu có âm mưu gì không??? Vương Thanh nhìn Đan Phương thì biết Đan Phương đang nghĩ gì nên mỉm cười rồi nói tiếp.
– Chị không cần phải trả lời gấp đâu. Cứ suy nghĩ kĩ rồi nói với tôi. Tạm thời chị ở lại đây để nghỉ ngơi đi.
Nói rồi Vương Thanh đi ra ngoài cửa rồi đi vào xe đang đứng sẵn chờ cô. Chiếc xe lăn bánh đưa cô đến công ty. Cô muốn dành thời gian 3 ngày này để sắp xếp công việc trước khi cô khởi hành. Lần này cô sẽ không nhờ ông nội, bởi vì tình trạng sức khỏe của ông không cho phép nên cô đành tự làm mọi việc. Cô cho Từ Minh và Tiêu Như thúc đẩy mọi công việc cần thiết lên để làm trong 3 ngày này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây mà trời đã tối hẳn. Nhưng Vương Thanh vẫn còn trong văn phòng làm việc, vẫn còn một số việc cô cần phải giải quyết sớm. Sau khi làm xong thì đã rất muộn. Cô đành phải về biệt thự. Trên đường đi, Vương Thanh cứ nghĩ mọi người đã ngủ. Nhưng khi cô vừa bước vào thì thấy Đan Phương đang đứng chờ cô giữa phòng khách. Cô ngạc nhiên nhưng gương mặt không biểu hiện gì mà hỏi.
– Sao chị còn chưa ngủ???
– Tôi chờ tiểu thư về vì có chuyện muốn nói với tiểu thư.
Vương Thanh nghe xong thì cười. Chắc Đan Phương đang nói đến chuyện sáng nay cô nói với Đan Phương về việc muốn Đan Phương làm việc cho mình. Nhưng quyết định thế nào thì chỉ có Đan Phương mới biết được. Vương Thanh đến ghế sofa ngồi rồi hỏi.
– Vậy là chị đã có quyết định rồi nhỉ??? Nhưng tôi phải nhắc nhở chị chuyện này. Nếu như chị àm trái ý của tôi, thì tôi sẽ trừng phạt chị mà không nương tay đâu.
– Tôi…đồng ý làm việc cho tiểu thư để trả nợ. Chỉ mong tiểu thư đừng làm gì con gái tôi.
Vương Thanh nghe thì đôi mắt cô hiện lên sự u buồn thấy rõ. Đan Phương khiến cô nhớ đến mẹ của mình,Đan Phương rất giống mẹ cô. Có thể vì đứa con của mình mà làm tất cả. Vương Thanh nhìn Đan Phương mà nói giọng chắc chắn.
– Chị yên tâm. Tôi sẽ không làm gì Uyên Nhi đâu. Ngày mai tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng và cho người đưa chị về nhà cũ để dọn đồ đến đây. Tôi sẽ cho người chuẩn bị phòng cho chị và Uyên Nhi trong nhà ở lầu 1. Còn hôm nay chị đi nghỉ sớm đi.
Vương Thanh nói xong thì đứng dậy lên phòng mình. Đan Phương thấy cô đứng dậy thì cung kính cúi người giống như đã bắt đầu làm việc vậy. Vương Thanh đi vào trong phòng mình thì liền nằm dài trên giường mà nhắm mắt lại, nhớ lại những lời nói của Đan Phương mà cô thấy đau lòng. Thật không ngờ Đan Phương có thể vì Uyên Nhi mà làm tất cả, ngay cả khi cô đã ra lời cảnh cáo rằng cô không nương tay khi ra hình phạt. Vậy mà Đan Phương vẫn đồng ý chỉ với yêu cầu đừng làm hại Uyên Nhi. Có phải tất cả người mẹ đều sẽ liều mạng sống mình chỉ để bảo vệ con cái của mình không??? Cô không muốn nghĩ tới nữa, nó chỉ khiến cô nhớ đến mẹ mà thôi.
Sáng hôm sau, Vương Thanh đã đưa hợp đồng cho Đan Phương kí tên vào và cho người đưa Đan Phương về nhà cũ để dọn đồ. Sau đó cô cũng đến công ty để tiếp tục công việc. Nhưng bây giờ cô lại không làm gì chỉ ngồi trên ghế tổng tài nhìn ra ngoài trời. Trên bàn là thông tin của Triệu Ngọc. Tất cả thông tin của Triệu Ngọc đều bình thường, mối quan hệ của Triệu Ngọc cũng rất tốt. Nhưng lại không điều tra được rốt cuộc Triệu Ngọc và Giang Phúc Kiến là gì??? Càng kì lạ hơn là thông tin về người ba của Triệu Ngọc ngoài những thông tin cơ bản ra thì không có bất cứ thứ gì khác, ngay cả một tấm hình cũng không có. Vậy thì liệu người đó và ba của Triệu Ngọc có quan hệ hay không mà tại sao luôn nhờ Giang Phúc Kiến đưa tiền chi tiêu cho Triệu Ngọc.
Ba của Triệu Ngọc tên là Triệu Hữu, tuổi củ ông ta bằng với tuổi của ba cô nếu ông còn sống. Là người của Triệu gia nhưng nhiều năm trước gia tộc tộc này đã bị diệt vong. Điều kì lạ là ông ta đã từng sống ở thành phố S một thời gian khá lâu. Nhưng đến một hôm thì đột nhiên mất tích mà không ai biết lý do. Theo suy đoán của những người biết về chuyện đó thì cho rằng ông ta đã bỏ trốn để bảo toàn tính mạng khi cả gia tộc bị giết, nhưng không ai biết sự thật đằng sau chuyện này.
Vương Thanh lúc này đang rất rối bời. Trong đầu cô xuất hiện rất nhiều câu hỏi xung quanh Triệu Ngọc. Rốt cuộc Triệu Ngọc là ai??? Có liên quan gì đến Yến Tử không??? Có liên quan đến hắn hay không??? Nhưng không có bất cứ câu trả lời nào cả