Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 47: Tin Nhắn


Đọc truyện Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo – Chương 47: Tin Nhắn

Vương Thanh nằm ngủ trên ghế sofa thì bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa bên người. Cô mệt mỏi ngồi dậy nói.

– Chuyện gì???

– Tiểu thư, sắp giờ cơm tối rồi. Cô mau đi tắm rửa rồi dùng bữa

– Tôi biết rồi.

Là tiếng của dì Hoa ngoài cửa. Vương Thanh mệt mỏi đáp lại lời dì Hoa. Cô nhắm mắt để bản thân trấn tĩnh lại rồi đứng lên ra ngoài. Nhưng điều cô không ngờ là dì Hoa lại đứng chờ ngoài cửa. Dì Hoa nhìn thấy mắt cô sưng húp lên thì lo lắng hỏi han.

– Trời ơi!!! Tiểu thư, chuyện gì xảy ra vậy??? Mắt của cô…

– Tôi không sao. Dì đi dọn bàn đi. Tôi sẽ xuống ngay.

Vương Thanh cắt ngang lời của dì Hoa rồi đi lên phòng ngủ của mình để tắm rửa. Vào trong phòng tắm, cô để dòng nước lạnh dội lên người mình. Dòng nước khiến cô bình tĩnh hơn một chút. Cô không ngờ có ngày cô lại khóc nhiều đến vậy. Tắm xong thì Vương Thanh ra ngoài, trên người chỉ quấn một cái khăn quanh người, mái tóc còn ướt nước mà nhỏ giọt. Cô vẫn như mọi khi đều giống như yêu nữ quyến rũ. Cô lau tóc rồi lấy máy sấy khô tóc, chải gọn lại tóc. Rồi cô đi vào phòng chứa quần áo, lấy từ trong tủ một cái váy đen cổ cao, tay dài để che đi những dấu hoan ái mà Trịnh Thiên để lại trên người cô, cái váy ôm sát vòng eo cô và xòe đuôi váy nhìn vào cực kì quyến rũ đến huyền bí. Vương Thanh xuống phòng ăn mà Triệu Ngọc, Tiểu Chính và Uyên Nhi đang chờ cô. 3 người thấy cô đi vào thì mừng rỡ mà đồng thanh nói.

– Chị Thanh/Chị thiên thần, chị xuống rồi.

Tiểu Chính vẫn nhanh nhảu xà vào lòng Vương Thanh mà hít hà mùi thơm dễ chịu trên người Vương Thanh, nhưng đến khi cậu nhìn thấy gương mặt có chút tiền tụy thì cậu lo lắng, 2 tay cậu sờ mặt cô mà hỏi.


– Chị Thanh, mặt chị sao vậy???

– Chị không sao hết. Thôi mình mau ăn đi. Chị đói rồi.

Vương Thanh lảng tránh Tiểu Chính mà nói chuyện khác. Thức ăn đã dọn sẵn trên bàn nên khi Vương Thanh vừa ngồi vào thì mọi người cũng bắt đầu ăn. Triệu Ngọc nhìn gương mặt của Vương Thanh mà có chút lo lắng nên cứ vừa ăn vừa nhìn cô. Triệu Ngọc vô tình nhìn thấy dấu hôn trên cổ Vương Thanh thì đưa tay vén tóc cô lên mà hỏi.

– Chị Thanh, cổ chị bị sao vậy??? Sao lại có chỗ bị đỏ thế này???

Vương Thanh có chút hoảng hốt mà lấy tay che đi rồi ấp úng trả lời. 

– À… không sao đâu, chị bị muỗi cắn thôi. Vài ngày sẽ hết đó mà.

Triệu Ngọc có lẽ vì không có kinh nghiệm chuyện nam nữ nên Triệu Ngọc không biết dấu trên cô Vương Thanh là dấu hôn. Nhưng dì Hoa thì khác, khi nhìn thấy dấu hôn trên cổ Vương Thanh thì bà mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô. Tiểu thư từ trước đến giờ đều không cho ai chạm vào người chứ đừng nói đến để dấu vết trên người. Vậy mà hôm nay trên người cô lại có dấu hôn. Rốt cuộc cô làm sao lại bị như vậy???

Vương Thanh cảm nhận được ánh mắt dì Hoa nhìn mình. Vương Thanh nhìn vào dì Hoa lúc này đang hoang mang rồi đánh mắt ra ngoài, ý bảo dì Hoa vào thư phòng đợi cô. Dì Hoa hiểu ý liền cúi người ra ngoài. Vương Thanh giả vờ ăn thêm vài miếng rồi đặt chén xuống mà nói.

– Chị no rồi. Mấy đứa cứ tiếp tục ăn. Chị đi trước.


Nói rồi, Vương Thanh bước nhanh ra cửa không để ai có cơ hội hỏi. Cô đi vào phòng thì thấy dì Hoa đã đứng đợi ở trong. Dì Hoa cung kính đứng đợi cô trước ghế sofa. Cô đến ghế ngồi rồi nói.

– Dì ngồi đi. Tôi có chuyện muốn nói với dì.

Dì Hoa không nói gì, cúi người rồi mới ngồi xuống đối diện với Vương Thanh. Cô có chút ái ngại nhưng gương mặt lại u buồn mà nói.

– Dì biết dấu này có ý nghĩa gì đúng chứ???

Vương Thanh vừa nói vừa đưa tay lên cổ mình mà ám chỉ. Dì Hoa vẫn không nói gì chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Vương Thanh lúc này mới nói tiếp.

– Vậy dì giúp tôi giấu chuyện này đừng để ai biết. Tôi biết dì có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi. Nhưng bây giờ tôi không thể nói cho dì biết được. Dì chỉ cần đừng để ai là được, được không???

Dì Hoa vẫn không nói mà tiếp tục gật đầu đồng ý. Thấy mà đồng ý yêu cầu của mình nên Vương Thanh mỉm cười với bà mà đôi mắt cô chứa đầy nỗi u buồn, rồi nói.

– Cám ơn dì. Dì có thể ra ngoài làm việc rồi.

Dì Hoa đứng lên cúi người chào Vương Thanh rồi bước ra ngoài. Để cô ở lại trong thư phòng mà trầm tư. Bỗng điện thoại cô báo có tin nhắn, cô cầm điện thoại đang sáng lên mà đọc dòng tin nhắn hiển thị trên màn hình. Là Trịnh Thiên nhắn cho cô, cô đã lưu lại số của anh nên bây giờ dòng chữ là tên anh cùng với nội dung tin nhắn là “Anh đã điều Bạch Lạc qua bên em như em yêu cầu. Nếu cần anh giúp đỡ thì liên lạc trực tiếp với anh, đừng để bản thân mình vào chốn nguy hiểm. Yêu em rất nhiều – Trịnh Thiên.”


Đọc xong dòng tin nhắn, Vương Thanh nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại đến khi chuyển sang màu đen, cô mới ngửa đầu mà nhắm mắt lại mà suy nghĩ. Thiên, rốt cuộc anh muốn em áy náy đến chừng nào mới chịu ngừng??? Anh có thể đừng nói những lời yêu thương khiến em cảm thấy mình có lỗi với anh. Xin anh đừng nói những lời yêu đó nữa được không??? Chúng chỉ khiến trái tim em trở nên yếu đuối mà thôi. Em mệt mỏi rồi, Thiên. Xin anh đừng dày vò trái tim em nữa. Được không??? Cô mở đôi mắt long lanh của mình ra, rồi đi về phòng mình mà đi ngủ.

Cùng lúc đó, có một người cũng đang ngửa đầu mà nhắm mắt, tay cầm chiếc điện thoại. Trịnh Thiên dù biết sẽ không hồi âm nhưng anh vẫn ôm hy vọng, hy vọng cô sẽ hồi âm lại cho anh dù chỉ là lời từ chối anh. Anh nghĩ, nhưng rồi lại tự cười giễu mình. Thật không ngờ, Trịnh Thiên anh cao ngạo, lãnh khốc bao nhiêu cũng không bằng một cô gái. Anh luôn cho rằng mình là người tuyệt tình nhưng không ngờ anh cũng có ngày tương tư một người.

Sáng hôm sau, mọi thứ lại đều diễn ra bình thường. Bây giờ, Vương Thanh, Triệu Ngọc cùng Tiểu Chính và Uyên Như đang ăn sáng. Vương Thanh mặc đồ công sở chuẩn bị đến công ty. Cô sực nhớ đến điều gì đó rồi nhìn Triệu Ngọc mà hỏi.

– Phải rồi, Tiểu Ngọc năm nay cũng đã 18 tuổi rồi. Chắc em đã tốt nghiệp cấp 3 rồi chứ??? Có muốn học trường đại học nào không???

– Em đã tốt nghiệp cấp 3 rồi. Em cũng muốn đi học tiếp nhưng không có tiền nên định một trường bình thường để vừa học vừa làm.

Triệu Ngọc ngượng ngùng nói. Triệu Ngọc cô tuy xuất thân không tầm thường nhưng cha cô chưa bao giờ quan tâm, sống tự lập. Gần đây lại xảy ra nhiều chuyện nên bây giờ Triệu Ngọc không dám lấy tiền của ông để đi học. Vương Thanh nghe có chút thương tâm nên nói.

– Không được, em phải học một ngôi trường tốt nhất, thông tin trường chị sẽ cho người đưa em tham khảo. Muốn học trường nào thì nói chị một tiếng chị sẽ cho người sắp xếp. Chuyện tiền bạc em không cần lo. Chị sẽ đầu tư cho em. Em cứ việc ở đây và lo học tốt là được. Cấm cãi. Sau này tốt nghiệp vào công ty chị làm coi như trả ơn.

– Vậy cám ơn chị.

Vương Thanh nói một tràng rồi đưa tay chỉ Triệu Ngọc định từ chối mà nói tiếp. Triệu Ngọc cũng đành bất đắc dĩ nhận mà cám ơn. Vương Thanh mỉm cười rồi tiếp tục ăn. Sau bữa ăn, Tiểu Chính thì được dì Hoa đưa đi học, Triệu Ngọc và Uyên Nhị thì đến bệnh viện thăm mẹ của Uyên Nhi mới tỉnh lại. Vương Thanh thì lên xe đến công ty. Cô bước nhanh đến thang máy rồi lên văn phòng mà bắt đầu công việc. Vương Thanh xem tài liệu một lúc thì đi dự cuộc họp khu nghỉ dưỡng ở khu A. 

Cuộc họp kết thúc, Vương Thanh vừa bước thì nhận được thông báo rằng Bạch Lạc đã đến và đang chờ ở dưới sảnh. Vương Thanh liền cho Tiêu Như xuống đưa Bạch Lạc lên và gọi Từ Minh đến văn phòng cô. Cô bây giờ đang ngồi ở ghế sofa và 3 người kia đứng trước mặt cô. Bạch lạc lúc này lên tiếng.

– Chủ mẫu, không biết người có căn dặn gì không???


Vương Thanh ho một tiếng, Từ Minh và Tiêu Như thì trợn tròn mắt nhìn Bạch Lạc gọi cô là chủ mẫu mà ngạc nhiên. Vương Thanh có chút bối rối, cố lấy lại vẻ uy nghiêm của mình mà nói.

– Bạch Lạc, mong cô xưng hô cho đúng. Tôi không phải chủ mẫu của cô.

– Thuộc hạ lỡ lời mong Vương tổng thứ lỗi.

Bạch Lạc có chút lo sợ khi nhìn thấy dáng vẻ uy nghiêm này của Vương Thanh. Cô nghe xong thì có chút nhẹ nhõm. Nếu cứ để Bạch Lạc nói lung tung thì chắc cô sẽ không còn uy nghiêm đứng trước thuộc hạ của cô. Vương Thanh bây giờ nghiêm túc nhìn Bạch Lạc mà hỏi.

– Bạch Lạ, tôi hỏi cô, những thông tin của bang Yến Tử, làm sao cô có được những thông tin đó???

– Chuyện này kể ra cũng có chút ngẫu nhiên. Không lâu trước đây, Trịnh tổng chúng tôi gặp phải một cuộc tập kích của bọn chúng. Người đứng ra mở cuộc tấn công đó là một tên cấp cao trong bang Yến Tử. Chúng tôi tình lấy được đường dây kết nối với máy tính nội bộ của chúng trong một USB. Nhưng khả năng của tôi có hạn chỉ có thể lấy được thông tin những kẻ cấp thấp. Còn những người đứng đầu tôi lại không thấy bất cứ thông tin gì.

Bạch Lạc trong lòng thắc mắc nhưng vẫn giải thích cho Vương Thanh nghe. Vương Thanh càng nghe càng nhíu mày. Bạch Lạc có thể dễ dàng lấy được thông tin trong khi đó người của cô lại không lấy bất cứ thông tin nào. Vương Thanh hỏi Bạch Lạc tiếp.

– Lúc đó, cô có sử dụng thêm công cụ nào nữa không???

– Có, là mạng xâm nhập của tôi.

– Vương tổng, chuyện này là sao???

Bạch Lạc tiếp tục trả lời. Từ Minh lên tiếng hỏi Vương Thanh. Rõ ràng mạng xâm nhập của Vương tổng mạnh hơn rất nhiều nhưng không thể lấy bất cứ thông tin nào, còn của Bạch Lại xâm nhập một cách dễ dàng. Vương Thanh nghe Bạch Lạc trả lời thì càng khẳng định suy đoán của cô là đúng. Không phải người của cô yếu kém mà là đối thủ chỉ đề phòng người của cô mà không đề phòng với kẻ khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.