Đọc truyện Nữ Vương Háo Sắc – Chương 1: Mở đầu
Phụ nữ thật có thể được xưng tụng là kẻ gieo họa sao? Vấn đề này còn có thể hỏi à? Chậc…… Chuyện này…… Thật sự rất khó trả lời.
Nếu lấy vấn đề này ra thảo luận với những người đàn ông độc thân, tôi nghĩ bạn sẽ giành được rất nhiều sự ủng hộ của người khác, nhưng nếu bạn cực ky ngu ngốc mà lấy vấn đề này ra thảo luận trước mặt phụ nữ, thực sự rất xin lỗi, kết quả nên để tự mình chịu thì mới được.
Có thể là phải cam chịu vài ánh mắt lạnh nhạt, cũng có thể là —— những lời chê cười, càng có thể là đôi bàn tay trắng như phấn ở xa xôi kia sẽ đột nhiên bay tới thưởng cho bạn một đôi mắt như gấu trúc, nếu không thì sẽ là một đôi giày cao gót hung hăng đuổi theo bạn……
Mọi việc như thế, nói không sao hết.
Nếu muốn biết rõ ràng, vậy không ngại thì hãy tự nếm thử một chút, chỉ là nếu thật mất mạng, cũng đừng trách người đó!
Dĩ nhiên những lời trên đều là những tình huống tương đối bình thường và thực tế, nhưng trong đó cũng sẽ có chút không bình thường, cũng có một số ví dụ đặc biệt được xuất hiện, vì dù sao cuộc sống cũng thất thường mà! Vậy là ai đây?
Ha ha!
Không cần phải gấp gáp, không cần phải gấp gáp, tạm thời bình tĩnh chớ nóng, đáp án sẽ được công bố rất nhanh.
Đoàn Vu Phong, biệt hiệu là Tomboy.
Cá tính độc tài ngang nược, tính tình quật cường lại không chịu thua, là một người phụ nữ còn nam tính hơn cả đàn ông.
Ước mơ duy nhất của cô chính là lên làm thủ trưởng của một quốc gia, thề nhất định khiến cho tất cả đàn ông phải cúi đầu phục tùng trước cô.
Tào Tâm Oanh, biệt hiệu quỷ tham lam, là một người phụ nữ cực kỳ tham lam. Không lo ăn, uống, chỉ lấy tiền tài là chính, chỉ cần là cô mong muốn, cho dù phải dùng hết mọi thủ đoạn thấp hèn nào, cũng nhất định phải có được nó.
Nguyên tắc làm người duy nhất của cô chính là—— tất các vật trên đời mà mình ham muốn, đều phải đoạt hết về làm của riêng, mà không cần màn tới nhân nghĩa đạo đức, lễ nghĩa liêm sĩ gì đó..
Hà Thủy Diên, biệt hiệu là mít ướt
Ham mê duy nhất của cô là khóc, tâm tình tốt thì khóc, lúc tâm tình không tốt cũng khóc,không có việc gì liền rơi vài giọt nước mắt để dọa mọi người một chút.
Chí hướng duy nhất trong lòng cô là thi đấu với Mạnh Khương Nữ khóc lật đỗ cả Vạn Lý Trường Thành, như thế nào? Rất khoác lác rồi phải không!
Đỗ Ngọc Ương, người ta gọi là quỷ hẹp hòi.
Cô tự xưng là một thục nữ thùy mị uyển chuyển hàm xúc, nhưng đến khi có người ham muốn thứ thuộc về cô, thì cô lại lập tức trở mặt biến thành một con mãnh hổ để cắn người, vì để bảo vệ mọi thứ của mình.
Ý niệm làm người của cô là—— người không phạm ta, ta không phạm người.
Cô sẽ không đi giành vật sở hữu của người khác, người khác cũng đừng mơ tưởng tới trêu chọc cô, cho nên cơ bản thì khuyết điểm của người này cũng chỉ có thể xem như là khuyết điểm nhỏ của cô mà thôi, dĩ nhiên đây là ý tưởng trong lòng cô, mà những người bị hại đã nếm qua sự buồn bực vì thua lỗ từ cô kia, trong lòng cũng không phải là nghĩ như vậy.
Hồng Đỗ Quyên, là một sắc nữ tiêu chuẩn, tất cả người biết cô đều thích gọi cô là cô gái háo sắc.
Tính tình của cô và Đoàn Vu Phong hoàn toàn trái ngược, cô không ghét đàn ông, ngược lại,cô cực kỳ yêu đàn ông, chỉ là ánh mắt của cô thật sự rất tốt, những người được cô để ý tới tất cả đều là những người đàn ông cực phẩm.
Từ Loan Anh, là một người phụ nữ rất ích kỷ.
Cả đời này cô không thương bất cứ ai, chỉ yêu mỗi bản thân, gặp phải bất cứ chuyện gì cô củng chỉ nghĩ cho mình, người khác như thế nào, đó là chuyện của nhà người ta, cô xen vào việc vớ vẩn vậy làm gì?
Quan niệm sống của cô là —— ai lo việc người đấy, không quản người khác.
Sáu người phụ nữ có tính tình khác xa nhau này, làm sao lại ở cùng một chỗ với nhau?
Họ không phải là bạn bè cũng không phải là kẻ địch, nguyên nhân chủ yếu khiến họ tụ tập đi chung với nhau, chính là có cùng hứng thú—— làm kẻ gây họa lớn nhất trên đời này, hơn nữa họ còn có thể so tài với nhau, phân cao thấp với nhau.
Cho nên nếu lấy vấn đề bàn ở trên ra hỏi sáu người phụ nữ này, họ nhất định sẽ mở miệng đồng thanh nói cho bạn biết, đúng! Phụ nữ chính là kẻ gieo họa.
Họ không sợ trở thành kẻ gieo họa trong mắt người khác, ngược lại, họ còn lấy hai chữ “Gieo họa” này mà đắc chí.
Cái gì mà trong ngọc trắng ngà, Yểu Điệu Thục Nữ, tiểu thư khuê các, trời ạ! Tha cho họ đi! Những thứ danh từ thiêng liêng này, các cô không có chút hứng thú muốn bám vào. Sáu người phụ nữ ggưu tầm ngưu, mã tầm mã này, quyết chí thề muốn trở thành thuốc độc của toàn nhân loại.
Không có cơ hội đụng phải các cô nên cảm giác sâu sắc may mắn, nếu không cẩn thận đụng phải các cô, xin mời tự cầu thêm nhiều phúc.
Tốt lắm!
Hiện tại trở lại chuyện chính, nếu lấy vấn đề mới vừa rồi thảo luận với những người gặp tai họa, thì nhất định sẽ lấy được câu trả lời là ——”Tai họa thì sao chứ, gieo họa cũng không đủ thể hiện là họ là các cô gái hư hỏng.”
“Đó, vậy các hạ thấy nên dùng từ gì để hình dung thì mới tốt đây?”
“Chuyện này……”
Vấn đề này phải suy nghĩ cẩn thận.
Thoáng chốc tất cả những kẻ từng nếm qua thiệt thòi của các cô đều tề tụ một chỗ, tranh nhau thảo luận.
Rốt cuộc, thật vất vả, sau khi mọi người trải qua hiệp nghị, đáp án cuối cùng được ra lò.
“Hỗn Thế Ma Nữ.”
Đúng! Bốn từ này chuẩn xác nhất.
Y Mesa xuất hiện.
Một cô gái xinh đẹp đang lẳng lặng nhìn chiếc gương trước mặt.
Cái gương này cũng không bình thường, người bình thường rất khó dọ thám biết ra sự ảo diệu bên trong của nó, càng không thể nào có được nó. Nó là vật sở hữu của ma nữ Y Mesa, cũng chỉ có cô Ma Nữ này mới chân chính biết được cách sử dụng nó.
Cô biết rõ công dụng của cái gương này, đang không chớp mắt thẳng nhìn nó không rời, bỗng nhiên môi anh đào đỏ tươi gợi lên một nụ cười như có như không, đôi mắt long lanh như nước mùa thu chợt hiện lên một ánh sáng vô cùng vui sướng.
Đưa mắt nhìn sáu mỹ nữ xuất hiện trong gương, cô biết mình rốt cuộc đã tìm được các cô!
Chà chà! Thấy kết quả của ba cô gái trước mắt, cô không khỏi cảm thấy bi ai vì ba tên đàn ông đã kia, cũng chỉ có người đàn ông vô cùng xui xẻo, mới dám đi trêu chọc ba cô gái nọ.
Mà nay cũng chỉ còn lại có ba người thôi, tương lai của họ sẽ ra sao đây?
Bởi vì quan tâm, cho nên cô nóng lòng muốn biết, chuyện nhìn thấu tương lai là chuyện dễ dàng với cô, chỉ cần ổn định tâm thần và nhắm mắt lại, cô có thể cảm ứng được loại gặp gỡ bất ngờ nào sẽ dành cho ba người còn lại.
Trong nháy mắt, đôi mắt long lanh khẽ nhếch, trừ bỏ việc trong ánh mắt kia không để lộ bất cứ một lo âu nào ra ngoài, trong lòng cô lại gọi thẳng một chữ thảm.
Ba cô gái này hoàn toàn không có một kết quả tốt nào, lần này nên làm cái gì mới phải đây?
Muốn cô khoanh tay đứng nhìn không để ý tới họ, đây là không thể nào.
Dù sao duyên phận giữa cô và họ chưa tận, vì vậy cô càng thêm không thể nào bỏ mặc cảnh ngộ của các cô.
Bỗng chốc, môi anh đào thật mỏng lại gợi lên một nụ cười có thâm ý khác.
Quyết định! Nếu số mạng đã quên giúp ba cô gái này an bài một đối tượng tốt, vậy không bằng liền để cô tới làm nguyệt lão, giúp các cô dẫn dắt tơ hồng.
Về phần đối tượng…… Người trần gian bình thường là tuyệt khó giữ được ba cô gái có vận mệnh đặc biệt này, cũng chỉ có…… Ha ha! Có!
Con trai của cô Belle Bối Dary là một người trong số đó, một sớm Bá tước bị người đời quên lãng, một người khác là vị vua của gương và ảo ảnh Khởi Thu Thủy, còn có một…… Xa xa trí nhớ đột nhiên thoáng hiện lên trong tâm trí cô, để cho cô nhớ lại con phượng hoàng giống hệt tình nhân kiếp trước kia của mình. Cô từng nghe nói đó là người đàn ông đáng thương kia rất yêu cô, đã vì cô vượt qua thời không để đợi cô hơn ngàn năm, cô nhớ mang máng như là mình còn thiếu anh một lời hứa hẹn, không phải sao? Quyết định vậy đi, chính là anh! Nợ tình, một khoản nợ tình này đã nợ hơn ngàn năm rồi, cũng đến lúc nên hoàn trả lại. Thời cơ đã đến, cô nhúng tay vào cũng không coi là làm trái với Thiên Lý, không phải sao?