Đọc truyện Nữ Vương, Hành Hạ Anh Đủ Chưa ? – Chương 14: Kịp Thời Xuất Hiện
Ra khỏi JK , nó từng bước lết bộ trên đường , hiện tại , chẳng có tâm trạng nào mà lái xe nữa ! Thất thần 1 lúc nó mới phát hiện 1 đám người áo đen đang đi về phía mình !
– Mày tên Kiều Thiên Nhi , đúng chứ ? – một tên trong số đó hỏi
Nó vẫn không trả lời , khuôn mặt cứng đờ .
– Này , tụi tao hỏi mày đấy . – tên đó có bực mình đập vào người nó.
– Biến đi ! – nó lườm tên đó cháy mặt rồi quay đi
– Còn dám vênh váo ! Bắt nó lại , đại ca muốn gặp nó ! – vẫy tay ra lệnh cho những người ở sau , gã cười nham nhở nhìn nó .
– Đừng có tự chuốc họa vào thân ! – nó gằn giọng , quật ngã 1 tên vừa xông tới , rồi những tên sau lần lượt nằm rạp dưới đất
bốp bốp bốp .
Ba tiếng vỗ tay vang lên hòa cùng với tiếng rên rỉ của bọn người kia ! Dần dần hiện ra 1 gã đàn ông cũng vận đồ đen , khá cao , bụng hơi phệ ,bước tới đứng giữa đám người kia , trước mặt nó .
– Hứ , thì ra là ông , không ngờ là gặp lại .Chai bia ở bar lần trước ông chưa nhận đủ hay sao , còn muốn thêm ?- nó tỏ thái độ mỉa mai .
– Kiều Thiên Nhi ! Cái tên này rất quen , không nhớ nổi là đã nghe ở đâu , nhưng mà … cũng không cần thiết phải nhớ ! Khuôn mặt cũng rất xinh đẹp , như thế nào lại không biết an phận ! Dám gây sự với ta , có ai nói cho mày biết .. gây sự với ta sẽ có kết cục như thế nào hay chưa ? – gã ta bước tới gần nó , đưa tay vuốt ve khuôn mặt thanh tú của nó nhưng bị nó gặt ra .
-Kiều Thiên Nhi , 3 chữ này nghe rất êm tai , nhưng lại khó nhớ lâu được , ông không nhớ cũng không thể trách ông , nhưng tôi sẽ nhắc cho ông nhớ …. ! – nó khẽ bước lại gần gã , ghé sát tai nói vế tiếp theo – …. tôi là .. tiểu thư của tập đoàn Kiều Minh , con gái Kiều Minh Lâm !…. Thế nào ? Nhớ rồi chứ ?
– Hả , cô .. đừng ăn nói hàm hồ , cái gì lại có thể chứ ? – gã hốt hoảng
– Tôi không đùa , thân phận tôi lộ ra ngoài thì coi trừng cái mạng của ông ? Hừ ….. – nó hừ lạnh 1 tiếng , quay lưng bỏ đi
Nó là như vậy , luôn coi trọng khí thế của mình , bên ngoài , nó chính là thích dùng cái nó coi trọng , thích dùng sự lanh lợi đó để che dấu đi tất cả , quãng đường vẫn rộng thênh thang , vẫn rất dài , người qua lại vẫn nhộn nhịp , nhưng hình bóng đó thì vẫn rất cô đơn . Giờ nó đã hiểu , cái câu xem con chịu được bao lâu , Thiên Nhi cộng thêm lời nói đó Cô không đủ mạnh mẽ để làm những việc như thế , rốt cục thì nó có ý nghĩa gì . Nó không phải Riah , không được huấn luyện từ khi còn rất nhỏ , nó sống 7 năm trong cô nhi viện , vốn dĩ là 1 đứa bé yếu đuối , nhiệm vụ đầu tiên đó , đối với nó mà nói đáng lẽ không nên là gì mới phải , sao lại nặng trĩu như đè cả tấn đá vào lòng vậy .
Đứng dựa vào lan can bên đường cạnh 1 con sông , ngắm nhìn làn sóng nước gợn đều theo gió , nó thích sự bình lặng như thế này , ghét cái sự mâu thuẫn phức tạp kia .
Chuông điện thoại vang lên , phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của riêng nó .
– Alo !
– Nhiệm vụ này khá gấp , thực hiện ngay trong tối nay ! Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô ! – Giọng Vân Vi từ đầu dây vọng lên . nó thất thần 1 lúc khi nghe từ nhiệm vụ , lấy lại tinh thần nó hỏi :
– Yunly có làm cùng tôi không ? – nó nhẹ giọng , không khí thế như bình thường nữa .
– Chỉ mình cô ! – Câu nói cuối cùng
Một lúc sau ,
tinh tinh
Tin nhắn gửi tới , nó xem qua 1 lượt rồi , thở dài 1 tiếng .
Đến giờ hành động , nó vận đồ đen sao cho có cảm giác nhẹ nhàng , thoải mái nhất , tới địa điểm . Bật qua bức tường cao 2m , nhảy vào trong .
Ngỡ là vẫn an toàn , nhưng nào biết .. từ lúc đi đã có 1 cặp mắt luôn dõi theo nó !
Vào bên trong căn biệt thự , cách nhẹ nhất , là sử dụng thôi miên hương độc quyền . Tìm đến phòng của đối tượng ,nó khẽ bước vào nhưng luôn toát lên mình khí thế hừng hực .
– Cô là ai ? – gã bất ngờ nhìn nó hỏi . Nhưng nó vẫn im lặng
– Tôi hỏi cô là ai ? – gã quát . Còn nó thì vẫn không động tĩnh .
– Người đ….. ! Ưm ưm ! – chưa nói hết câu , nó bước tới nhanh xé mảnh vải ái sơ mi của gã nhét kín miệng , xé tiếp 1 mảnh trói chặt tay . Nhanh lập tức rút trong người cây phi tiễn , lại 1 lần … nữa nó chần chừ .
Cứ thế 1 lúc , mảnh vải dùng chói tay gã dần đứt ra , chuẩn bị phản kháng lại nó thì …
Đoàng …
Tiếng súng nổ lên trúng mi tâm của gã khiến nó dật mình . Ngoái đầu lại nhìn ….
Nghe tiếng súng , bọn thuộc hạ nhanh chóng lên trên ,
Chủ nhân tiếng súng , nhanh chóng ôm lấy nó nhẩy qua của sổ , bỏ ra khỏi căn biệt thự . ..Bóng đen đó , chủ nhân của phát súng đó ……là hắn . Chính là hắn ….
________________________________________________________________
Mình hơi buồn nên mới có hứng viết cháp này . mọi người cho nhận xét nhé !
Tặng mọi người : Just ten days ( một bài hát )