Đọc truyện Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn – Chương 7: Người nào chỉnh người nào?
Đang khi Lãnh Tâm Nhiên chuẩn bị tiếp tục lật xem nhật kí, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đơn độc, hơn nữa càng ngày càng gần.
Nhanh chóng khép lại quyển nhật ký, nếu như không phải cô có thính giác nhạy bén do được huấn luyện, cô không dám xem nhật ký vào lúc này. Những thứ nhật ký giống như vậy, Lãnh Tâm Nhiên nhỏ giấu rất cẩn thận, hiển nhiên là không muốn để cho người khác nhìn thấy, đặc biệt bên trong còn nhắc đến rất nhiều chuyện về người đàn ông kia, nếu như ông ta thấy được, chắc chắn sẽ dậy lên sóng to gió lớn.
Lãnh Tâm Nhiên vừa cất cuốn nhật ký không lâu, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Sau thanh âm trong trẻo lạnh lùng của cô, người đàn ông bưng sữa tươi bước vào.
“Nhiên Nhiên, con nghỉ sớm một chút đi, sau này không nên về trễ như thế nữa, ta sẽ lo lắng. Còn chuyện ở trường, con thích là được rồi. Nếu như con muốn tiếp tục học ở lớp này, cho dù thành tích con không tốt ta cũng có thể làm được, cho nên con không cần có áp lực quá lớn.”
Người đàn ông để ly sữa xuống, sau đó tìm một vị trí ngồi xuống cạnh cô, tâm tình thoạt nhìn vô vùng kích động.
Lãnh Tâm Nhiên che giấu vẻ chán ghét trong lòng, chẳng qua là trầm mặc gật đầu: “Được.”
“Tốt lắm, con nghỉ ngơi trước đi. Nhớ, chỉ cần con thích là tốt rồi. Sau này có chuyện gì ta làm không tốt, con cứ trực tiếp nói với ta. Đừng giận dỗi giống như trước nữa, ta sẽ đau lòng.”
Người đàn ông kia xem ra là vừa rồi bị lời thật lòng của Lãnh Tâm Nhiên làm cho cảm động, luôn trăn trở mấy câu này, dường như muốn kéo gần quan hệ với cô. Hơn nữa có vẻ rất mong đợi đối với việc sống chung tốt đẹp trong tương lai.
“Được, ngủ ngon.”
Cho đến khi người đàn ông ra khỏi phòg, Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, cô không sợ người đàn ông kia. Mặc dù biết ông ta có ý định không thể nói với mình, nhưng mà, dựa vào thực lực mà nói, người kia còn không phải là đối thủ của anh. Phiền toái là, cổ thân thể này bây giờ mới có mười bảy tuổi, cách sinh nhật mười tám tuổi còn nửa năm. Người đàn ông kia là người giám hộ của cô, chỉ cần cô không đủ tuổi, dấy lên sóng gió sẽ có phiền toái rất lớn.
Nửa năm, chỉ cần cô chịu đựng qua nửa năm này, cũng không cần nhẫn nại nữa.
Cho nên, việc cô cần làm hiện tại, một cái là nâng cao thực lực bản thân, một cái là kiếm tiền.
Đợi đến khi cô vừa qua sinh nhật 18 tuổi, tốt nghiệp trung học, cô nhất định sẽ rời khỏi thành phố này, đến nơi cô quen thuộc nhất. Đến lúc đó, cô có thể dùng thân phận này để che giấu, âm thần điều tra chuyện nội gián.
Cô có thói quen lên kế hoạch hết thảy, đem tất cả mọi chuyện nắm trong lòng bàn tay mới bắt đầu có hành động. Hết thảy theo kế hoạch, chính là nguyên tắc làm việc của cô.
Dĩ nhiên, cô không có để sự đảm bảo của người đàn ông kia ở trong lòng. Không phải là không tin tưởng có năng lực giữ mình ở lại lớp A, mà là bởi vì không quan tâm. Nếu như cô muốn, không ai có thể ngăn được cô, huống chi cô luôn có thói quen dựa vào chính mình để lấy được thứ mình muốn. Hiện tại, cô không muốn tiếp tục học ở cái lớp đó, như vậy, cũng không ai có thể miễn cưỡng được cô.
Giống mọi ngày, vừa đến trường học, Lãnh Tâm Nhiên liền phát hiện xung quanh có rất nhiều người chỉ chỉ chõ chõ mình.
Danh tiếng của Lãnh Tâm Nhiên nhỏ quả thật là quá kém, đặc biệt là gần đây cả trường còn xôn xao sự kiện bỏ thuốc, nhất cử nhất động của cô, đều là tiêu điểm chủ ý của mọi người.
Đang lúc mọi người không chớp mắt nhìn chăm chú, Lãnh Tâm Nhiên bình thản ung dung đi về phía lớp của mình, cũng chính là lớp A nổi tiếng toàn trường.
“Tới, tới, mau, mau, mau!”
Lúc cô cách phòng học chừng năm mươi bước chân, phòng học bên đó truyền đến âm thanh ồn ào, thoạt nhìn dáng vẻ rất nóng vội.
Bất quá, cô cũng không có để ý, vẫn lấy tốc độ như cũ của mình bước tới. Thời điểm cô tiến đến ngày càng gần lớp học, động tác học sinh trong lớp đến bên cửa sổ ngó dáo dác khiến cho cô chú ý. Trực giác nhạy bén làm cho cô dừng bước theo bản năng, sau đó nhìn đám người kia lo lắng thò đầu ra nhìn mình.
Cửa phòng học đóng chặt, ngoài cửa không một bóng người. Nhưng tất cả cửa sổ đều mở ra, cạnh cửa sổ có rất nhiều đầu, dáng vẻ cũng vây ở đó xem. Bộ dáng này, nếu như còn không biết bên trong có quỷ thì người đó chính là kẻ ngốc.
Muốn chỉnh mình sao?
Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, nhìn cửa phòng học đang đóng, khóe miệng ngoắc ngoắc.
Nhìn học sinh trong phòng theo tốc độ đi lại của mình mà mở to hai mắt hé miệng, nhìn bọn họ khẩn trương che miệng chỉ sợ phát ra tiếng kinh hô, nhìn bọn họ vừa khẩn trương vừa cấp bách giẫm chân tại chỗ, thật là thú vị.
Lãnh Tâm Nhiên đi vài bước, sau đó trong lúc tầm mắt mọi người đang mong đợi, lại như nhớ đến cái gì đó lui lại phía sau mấy bước. Chưa tới một hồi, lại đi tới, như thể mấy lần, mấy cái đầu lộ ra trên cửa sổ ngày càng nhiều. Thậm chí còn có người không nhịn được, trực tiếp mở miệng làm ầm ĩ.
“Nhiên háo sắc, mày còn ở đó làm gì? Còn không mau đi vào, đợi lát nữa là đến giờ vào học. Nếu giáo viên lại bị mày làm cho tức giận, cũng đừng trách tụi này không khách khí.”
Nữ sinh giọng the thé nói.
Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng khiến cho cô ta rụt cổ một cái theo bản năng, những lời chưa nói hết cũng bị dọa nuốt vào. Ánh mắt của cô quá lạnh, giống như máu lại giống như khí lạnh, làm cho người ta nhịn không được mà khiếp sợ. Thời điểm cô còn là Huyết sư, cũng có rất ít người dám nhìn thẳng vào mắt cô. Hiện tại, mặc dù đổi thân thể, nhưng chỉ cần linh hồn không thay đổi, uy lực vẫn như cũ.
Rất hiển nhiên, trong phòng học đã được cài bẫy. Dĩ nhiên, cô không đem những cái bẫy kia để vào trong mắt. Nhưng mà, nếu cứ lãng phí khổ tâm của bọn họ như vậy, thật sự rất ngại.
Khóe miệng hiện ra một nụ cười xấu xa, chờ khi thấy được bóng dáng một người từ hướng khác đi đến, trước mắt sáng lên, rất nhanh có chủ ý.
Kết quả là, cô lại tiếp tục đi về phía trước. Không phải là đi một chút lui một chút như lúc trước, mà là thuận theo tâm ý của mọi người trực tiếp đi đến cửa phòng học. Nhưng mà, cô không có lập tức bước vào, mà đưa lưng về phía cửa sổ, ngăn trở tầm mắt của những người đó. Góc độ cô đứng rất tốt, mặc dù vóc người cô không cao lắm, nhưng vẫn ngăn trở hoàn toàn tầm mắt của mọi người, không ai có thể thấy được cô đang làm gì.
“Bạn học Lãnh Tâm Nhiên, em đứng đây làm gì?”
Thân ảnh bên kia đến gần, một lớn một nhỏ, chính là chủ nhiệm lớp A và cái người rất đáng ghét Bắc Âu Hân. Theo quan sát của Lãnh Tâm Nhiên, chuyện cô bỏ thuốc Bắc Âu Hàn, chính là do em gái buồn cười của hắn lan ra. Thời gian chờ đợi đã đến, một mảnh tâm ý của ‘đại gia’, nếu không làm ra chuyện gì đó vô cùng đặc sắc, vậy thì quá phụ sự kỳ vọng của họ rồi.
“Những thứ kia…………là do cậu truyền ra sao?”
Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn nhàn nhạt như cũ, không để ý đến chủ nhiệm lớp, chẳng qua là dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Bắc Âu Hân. Cô nói rất nhẹ, rất khó nghe được cô đang nói cái gì.
Nhưng thân thể Bắc Âu Hân khẽ run lên, giống như là bị điện giật, ánh mắt né tránh: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.”
Bởi vì chủ nhiệm lớp đang đứng cạnh, Bắc Âu Hân giảm thấp thanh âm theo bản năng, không kêu la lớn tiếng giống bình thường.
Lãnh Tâm Nhiên chính là nhìn trúng điểm này, mới có thể ngăn họ lại. Vị chủ nhiệm thiên vị này đến thật đúng lúc, nếu như ông ta không có ở đây, giọng của Bắc Âu Hân khẳng định sẽ rất lớn, như thế học sinh trong phòng sẽ biết được có chuyện không bình thường. Nhưng hiện tại, quả thật là thiên thời địa lợi nhân hòa mà.
“Bạn học Lãnh Tâm Nhiên, các em đang nói cái gì?”
Ông chủ nhiệm ngốc rất không cao hứng khi học sinh trực tiếp bỏ quên mình, vừa nói vừa đi về phía phòng học.
“Em muốn tìm bạn Bắc Âu Hân để nói một ít chuyện. Bất quá, nếu bạn Bắc Âu Hân nói không phải là bạn ấy, vậy thì em nghĩ sai rồi.”
Lãnh Tâm Nhiên tuyệt không để ý chuyện mình tỏ ra yếu thế, lộ ra nụ cười khó có được với chủ nhiệm lớp, chẳng qua là ánh mắt lại quét đến trên người Bắc Âu Hân.
“Bệnh thần kinh!”
Bắc Âu Hân ở trước mặt giáo viên luôn giữ hình tượng cô gái ngoan ngoãn, mặc dù rất căm tức muốn phát tiết cho Lãnh Tâm Nhiên mà mình luôn nhìn không vừa mắt một bài học. Nhưng trước mặt giáo viên, cô cũng chỉ có thể nhỏ giọng lầm bầm, chỉ sợ chủ nhiệm lớp nghe được sẽ làm hỏng hình tượng của mình.
Lãnh Tâm Nhiên lui về phía sau mấy bước, nhường đường cho bọn họ, cùng lúc đó, học sinh trong phòng cũng thấy được hai bóng dáng chẳng biết xuất hiện từ đâu.
“Trời ạ, xảy ra chuyện lớn!”
“Không tốt!”
“Không được!”
Đang lúc mọi người nhìn thấy hai bóng dáng kia đồng thời bước vào phòng học, chủ nhiệm lớp đi phía trước đã đặt tay lên cửa lớp, mà Bắc Âu Hân thì theo sát sau lưng, khoảng cách của hai người rất gần.