Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 259: Hạnh phúc (Kết cục) (2)


Đọc truyện Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn – Chương 259: Hạnh phúc (Kết cục) (2)

Không thể không nói có vài người trời sinh đã được ông trời che chở, ví dụ như Lãnh Tâm Nhiên, lúc bọn họ vừa đến trước căn nhà, ẩn núp tìm lỗ hổng để ra tay thì có hai người xách túi đi từ bên kia rừng ra. 

Lãnh Tâm Nhiên và Kẻ điên liếc nhau một cái, hai người nhanh chóng đưa ra quyết định.

Thời gian trôi qua, khiến cho mấy người đợi ở hậu phương không ngừng khẩn trương, mỗi giây chờ đợi là mỗi giây đau khổ. 

“Đội trưởng, anh nói xem lúc này hai người bọn họ thế nào rồi?”

Một người không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi. 

Răng cẩn thận đè chặt tai nghe, mày nhíu thật chặt, vẻ mặt ngưng trọng, nghe được câu hỏi cũng không trả lời, gần một giờ sau mới nghe được một giọng nói lạnh băng truyền vào tai nghe: “Nhập huyệt.”

Nghe được hai chữ này, vẻ căng thẳng trên mặt Răng lập tức giãn ra, như đã dỡ được gánh nặng mà thở phài một hơi, sau đó nhìn về sang mấy người đang nôn nóng phía sau, nhẹ nói: “Bước một đã thành công.”

Ý của câu này cũng rất rõ, nghĩa là trong hai người Lãnh Tâm Nhiên và Kẻ điên có ít nhất một người đã thành công lẻn vào nội bộ. Mặc dù có chút ý kiến với Huyến sư, nhưng khi nghe được tin này tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười vui vẻ, những hoài nghi về cô lúc trước cũng đã giảm nhiều. 

“Đội trưởng, là Huyết sư thành công?”

Có người tò mò hỏi. Thật ra thì vấn đề này có vẻ dư thừa, lúc này với họ mà nói, ai thành công không quan trọng, quan trọng là…, chiến thắng chính mình. Nhưng mà, sự xuất hiện của Huyết sư khiến cho tâm tình của mọi người đều phức tạp, nên mới có người hỏi thăm. 


Răng trầm mặc, sau đó chậm rãi gật đầu: “Ừ.”

Vừa rồi giọng nói truyền vào tai anh, đúng là giọng nữ trong trẻo, lạnh lùng. Còn chuyện sau khi vào cửa họ tách ra hành động hay hành động cùng nhau thì tạm thời vẫn chưa có đáp án. 

“Không ngờ lại là một đại mỹ nữ.”

Trong tầng hầm rộng lớn, khắp nơi đều âm u, trong không khí ẩm ướt còn mang theo mùi nấm mốc. Khắp nơi trên tường đều treo các giá đỡ dùng để chất các dụng cụ ngược đãi, những thứ mà bạn không thể tưởng tượng nổi đều có thể được tìm thấy ở đây. Đặc biệt là một sợi roi dài to bằng nửa cổ tay được treo trên tường, chiếc roi có màu đỏ sậm, không biết đã thấm bao nhiêu máu tươi rồi. 

Ngay giữa căn phòng có đặt một chậu than, phía trên chậu than có gác một thanh hàn nóng đỏ. Hai bên được chia thành các phòng giam nhỏ, nhìn bố cục có vẻ giống với phòng giam thời cổ đại. 

Trên giá treo giữa phòng có một bóng dáng đang bị trói, máu thịt lẫn lộn, khắp người chằng chịt vết roi, ngay cả quần áo cũng bị bết chặt vào người. Đó là một người đàn ông, anh ta đã mất đi ý thức., hơi cúi đầu, trên đầu đầy máu. Cảnh tượng thoạt nhìn có chút đẫm máu. 

Phía đối diện có một người đàn ông một mắt đang ngồi trên ghế bành mạ vàng, vừa uống rượu vang vừa thưởng thức cảnh tượng trước mặt, trong đôi mắt màu xám trắng lộ rõ vẻ thích thú và vui vẻ. Hiển nhiên, cảnh tượng máu tanh trước mắt khiến hắn vô cùng hứng thú. 

“Gia, không còn thở, làm sao bây giờ?”

Một gã đàn ông dáng vẻ bỉ ổi đi tới, đứng cách người đàn ông đang ngồi một mét, dáng vẻ khép nép, trong giọng nói lộ rõ vẻ nịnh hót và sợ hãi. 

Trước mặt người đàn ông kia có đặt một cái màn hình, trong đó là hình những người bị bắt giam. Ánh mắt màu xám trắng giống bọ cạp quét qua màn ảnh, sau đó đưa tay nhàn nhã chỉ vào một người trong số đó: “Đến lượt nó đi.”


Người bị hắn để mắt tới là một người đàn ông vóc người không cao nhưng cơ thể rất săn chắc. Anh ta không tính là đẹp trai, nhưng trên người lại toát ra khí chất thành thục, là một người đàn ông đầy nghị lực. 

Nhưng lúc này đây, sắc mặt người đó lại tái nhợt, khóe miệng còn dính máu khô, quầng mắt thâm đen lộ rõ sự thiếu ngủ. Nhưng mà, dù cho bộ dạng của anh ta có chật vật đến mức nào thì mắt anh ta vẫn rất sáng, kiên nghị như thép, không hề tỏ vẻ sợ sệt khi lọt vào hoàn cảnh bất lợi. 

“Lão đại?” Gã đàn ông lúc trước lại bước tới, vẻ mặt cung kính như nô tài đang ra mắt bậc đế vương. 

“Bắt đầu đi. Tao muốn xem xem sức chịu đựng của đám người kia mạnh đến mức nào, tính làm siêu nhân điện quang sao? Nhìn thì thấy cũng không tệ.” Người đàn ông cười híp mắt nói rồi lại nhẹ nhấp một ngụm rượu. Nói thật thì, mặc dù người này chỉ có một mắt, nhưng bộ dạng lại rất tuấn tú, cử chỉ ưu nhã, cao quý, hiển nhiên là được giáo dục rất tốt. Nhưng khí thế của hắn lại thuộc dạng âm tà, người bị hắn nhắm trúng giống như con mồi đang nằm trong tầm ngắm của mãng xà, cả người đều rét run. 

Chu Đào bị trói lên giá treo, sau khi nhìn thấy cảnh đồng đội mình bị hạnh thì cũng đã chuẩn bị trước tâm lý cho những chuyện phải đối mặt. Cho nên, khi anh nhìn thấy người đàn ông cao một mét năm mấy kia cầm cây roi lên thì chỉ chầm chậm nhắm mắt lại. 

Thay vì chống cự vô ích, không bằng dành sức để chống cự lại sự hành hạ, ít nhất, làm vậy có thế bảo vệ được mình. 

Lần đầu tiên Chu Đào được tham gia nhiệm vụ khó khăn thế này. Nhưng anh biết, nhiệm vụ này là một ván bài, nếu thắng, anh có thể thực hiện được giấc mơ từ trước đến giờ của mình, tiến vào nhóm bộ đội đặc chủng mạnh nhất Trung Hoa – Thanh Long. 

Hơn nữa, nhiệm vụ lần này, anh ta cùng tham gia với chỉ huy hiện tại của Thanh Long, cũng là nữ tướng quân trẻ tuổi nhất Trung Hoa – Chu Tước, không ngờ chuyện này lại khó khăn ngoài sức tưởng tượng. Điều khiến họ không ngờ nhất là, trong đám bọn họ lại có nội gián. Anh không biết những tin tức truyền về bộ chỉ huy thế nào, nhưng hiện giờ anh chắc chắn một việc: Bọn họ thất bại không phải vì bản thân họ có vấn đề, cũng không phải do người truyền tin có vấn đề, nguyên nhân duy nhất là vì trong đám đồng đội của anh có nội gián. Chỉ là, cho đến tận bây giờ, sau khi hai đồng đội đã tử vong, nội gián vẫn chưa lộ mặt. 

“Mày tên gì?” Ngời đàn ông bất giác vuốt tấm che mắt theo bản năng, như đang nhớ đến chuyện gì đó, trong con mắt còn lại thoáng qua tia nhìn ác độc. 


Chu Đào nhắm mắt không trả lời. Dủ sao thì, có trả lời hay không cũng không tránh khỏi bị hành hạ. Hiện giờ, cái cần nhất là sự nhẫn nại, sau đó là kéo dài thời gian. Anh tin, bên quân đội nhất định sẽ phái người tới giải cứu. Nhưng vì địa hình khu rừng quá kỳ quái nên chắc sẽ phải tốn nhiều thời gian. 

Nhìn vẻ mặt kiên nghị của anh, người đàn ông không hề tức giận, chỉ phất tay với gã lùn ra hiệu hắn hành động: “Bắt đầu đi!”

“Đát!”

“Ba!”

“Roẹt!”

Từng tiếng roi quất vang lên, chẳng mấy chốc, trên người Chu Đào đã hiện lên vài vết roi. Máu thịt dẫn hòa lẫn vào nhau, nhưng Chu Đào không nói tiếng nào, không cầu xin tha thứ, thậm chí, ngay cả một tiếng kêu rên cũng không có. 

Chu Đào không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu. Có thể trở thành lính đặc chủng, ý chí tất phải hơn người. Nhưng cho dù có được ý chí sắt đá, thì anh cũng không thể chịu nổi quá một ngày. 

Nhưng anh biết, mình càng cố chịu đựng lâu, thì những người khác mới được an toàn. 

Từng giây từng phút trôi qua, Chu Đào dần bị máu phủ kín, nhưng anh vẫn cắn chặt răng không nói một chữ. Ý chí đó, khiến mọi người phải nể phục. 

Dạ Tĩnh Nhi đứng trong đám ngời, nhìn chăm chú vào Chu Đào, trong đôi mắt màu lam lộ ra vẻ kiên quyết. Là người chỉ huy của Thanh Long, cô không chỉ phụ trách công việc hằng ngày của các đội viên mà còn phụ trách việc phân công người đi làm nhiệm vụ. Chu Đào này, thực lực tác chiến cũng thuộc loại khá, hàng năm cũng có tham gia cuộc so tài tuyển chọn tinh anh, nhưng vẫn chưa chiến thắng lẫn nào. Dù vậy thì thành tích mỗi năm đều tăng lên, chứng tỏ ở anh có tiềm lực phát triển mà những người khác không có. Nhiệm vụ lần này, cô nói muốn cho Chu Đào tham gia. Mục đích là muốn mượn cơ hội lần này để khảo nghiệm anh ta, xem anh ta có đủ tư cách để trở thành đội viên của Thanh Long được hay không. 

“Đội trưởng.”

Một giọng nam khàn khàn truyền tới, nhìn Chu Đào, lại quay sang nhìn Dạ Tĩnh Nhi. 


Dạ Tĩnh Nhi gật đầu: “Nếu anh ta có thể chống chịu được, lúc trở về nhớ báo cáo chuyện này lên trên.”

“Dạ.”

“Gia, tên này thật cứng đầu, một chữ cũng không nói. Hắn đã hôn mê, giờ giải thoát cho hắn hay là…” Gã lùn lại đi tới, lấy lòng hỏi. 

Người đàn ông nhìn Chu Đào, trong con mắt xám trắng đầy vẻ tò mò: “Thằng này không tệ, nếu có thể làm việc cho tao thì thật tốt, mày lấy thứ kia ra đây, cho nó dùng đi. Nhân tài thì phải được chăm sóc tốt, để nó làm việc cho tao mới là tốt nhất.”

Giọng nói của hắn rất nhỏ, Dạ Tĩnh Nhi nghe không rõ, nhưng trực giác nhạy bén cho cô biết, có chuyện gì đó không ổn. Nhưng dù có nhận ra thì giờ phút này cũng không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn. 

Chắng mấy chốc, gã lùn đã dẫn theo một tên vóc người mảnh khảnh đi lên lầu.

Trừ những người ở đây, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. 

Mười mấy phút sau, hai người lại đi xuống. Gã lùn chỉ vào tên đàn ông vóc dáng gầy yếu chỉ cao hơn hắn một cái đầu nói: “Cho hắn ăn đi.”

Tên kia nghe lời đi tới. Nói ra cũng thật kỳ quái, trên mặt người đàn ông này được quấn đầy băng vải, chỉ lộ ra đôi mắt vài cái mũi, còn những nơi khác thì đều kín mít. Hình ảnh này khiến cho người ta nhớ đến xác ướp trong truyền thuyết. 

Không thể không nói, tướng mạo của gã đó chả đẹp mắt chút nào, ít nhất thì người chung quanh nhìn thấy hắn đều tỏ vẻ chán ghét, trên người hắn còn tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc. Nhưng cái mùi thối đó khi đứng gần thì không ngửi thấy, chỉ khi đứng cách càng xa thì mùi mới càng nồng nặc, nghe qua cũng thật lạ lùng. 

Chu Đào đã mất đi tri giác, nhưng dưới ánh sáng lờ mờ vẫn cảm nhận được có cái gì đó đang nắm chặt cằm mình, sau đó muốn nhét thứ gì đó vào miệng mình. Cảm giác này không tốt chút nào, cho nên mặc dù sức chịu đựng của cơ thể đã lên đến cực hạn thì anh vẫn cố mở mắt. Sau đó, đến khi anh nhìn rõ được người đang đứng trước mặt mình thì mắt bỗng chốc trợn thật lớn. Nhưng chẳng mấy chốc, anh lại thấy mơ hồ. Chẳng biết tại sao, anh cảm thấy đôi mắt kia có chút quen thuộc, trong suốt, sâu không thấy đáy, quan trọng hơn là, ở trên người của người này, anh còn ngửi thấy một mùi như đã từng quen biết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.