Đọc truyện Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn – Chương 236: Nuốt Hồng bang
Lãnh Tâm Nhiên đã hiểu ý tứ của Cam Phi. Anh ta không có hứng với việc tranh chấp trong hắc đạo, nhưng anh ta là người thừa kế duy nhất của nhà họ Cam, cai quản Nghĩa Minh là trách nhiệm của anh ta. Đứng giữa hai sự lựa chọn khó khăn, anh ta lựa chọn con đường thận trọng nhất: Chọn một bang phái có tiềm lực nhất, hai bên ký kết quan hệ hợp tác, dùng điều kiện sẽ chi viện cho đối phương để đổi lấy việc được đối phương bảo vệ. Lựa chọn như thế cũng hơi giống với việc tranh đế thời cổ đại, những hoàng tử không màng danh lợi vì muốn có một cuộc sống yên bình sẽ chọn ủng hộ một người. Đợi sau khi chuyện lớn đã thành, không muốn công thành danh toại thì chỉ cần tiếp tục cuộc sống nhàn nhã lúc trước là được.
Đây là một canh bạc, một canh bạc vì bị cuộc sống bức bách mà không thể không đánh.
“Bang chủ Cam có chắc là lựa chọn mình đưa ra là sáng suốt không? Mặc dù tốc độ phát triển của Tung Hoành rất khả quan, nhưng lại có tính chất ngoại lai, muốn cắm rễ ở Yến Kinh là một chuyện vô cùng khó khăn. Bây giờ chỉ mới là bước khởi đầu, con đường phát triển sau này có thể sẽ còn có rất nhiều khó hăn. Huống chi, những tổ chức bang phái có thế lực hùng hậu ở Yến Kinh không phải là ít, danh tiếng của năm bang phái đứng đầu đều đã lưu truyền suốt mấy thập niên, so với Tung Hoành thì, chẳng lẽ bang chủ Cam không cảm thấy chọn lựa những bang phái này làm đối tượng hợp tác thì an toàn hơn sao?”
Cảm giác được sự hoài nghi của Lãnh Tâm Nhiên, Cam Phi bất đắc dĩ sờ sờ mũi. Quả nhiên đúng như dự liệu, chuyện này không dễ dàng như vậy. Thật ra thì, nếu là người khác, gặp phải chuyện này sẽ cảm thấy như nhặt được chiếc bánh từ trên trời rơi xuống mà mừng rỡ như điên. Nhưng cô gái trước mắt này, từ lúc bắt đầu tới giờ, nhiều nhất cũng chỉ tỏ ra hơi kinh ngạc, những thứ khác, chưa từng có.
Biểu hiện hờ hững như thế thật khiến Cam Phi cảm thấy đôi chút mất mác. Chẳng lẽ lực hút của Nghĩa Minh yếu như vậy? Yếu đến mức anh thiếu điều chấp hai tay dâng lên mà đối phương còn không vui sướng lấy một chút?
Mới vừa rồi Lãnh Tâm Nhiên đã nói lên vấn đề mình suy tư, Cam Phi sắp xếp từ ngữ xong thì lên tiếng: “Lãnh tiểu thư nói không sai, nếu bàn về thế lực phía sau và tính ổn định thì quả thật Tung Hoành không phài là lựa chọn tốt nhất. Nhưng mà…”
Suy nghĩ một chút, anh vẫn nói ra nguyên nhân chính: “Bởi vì tôi biết một người, người kia đề cử Lãnh tiểu thư với tôi. Hơn nữa, còn có một nhân vật lớn đánh giá Lãnh tiểu thư rất cao. Cho nên tôi…”
Lãnh Tâm Nhiên nghe xong thì hơi hạ mi, nhưng cũng không tỏ vẻ gì. Cô biết, đây mới là nguyên nhân chính khiến Cam Phi lựa chọn hợp tác với mình. Cho dù Cam Phi có vô năng đến thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không vô duyên vô cớ chọn lựa một người hoàn toàn xa lạ để hợp tác.
“Ai?”
Cam Phi đã sớm ngờ tới Lãnh Tâm Nhiên sẽ hỏi chuyện này, khóe miệng hơi nâng lên: “Nhan Viêm. Tôi nghĩ khẳng định Lãnh tiểu thư cũng sẽ không xa lạ gì với cái tên này – phó hội trưởng hội Thương Minh.”
“Còn người còn lại…”
Cam Phi không thẳng thắn đưa ra đáp án như ban nãy : nữa: “Thật ra thì tôi cũng không nghĩ tới vị nhân vật lớn này sẽ đề cử Lãnh tiểu thư với tôi. Ông ấy là một người tôi rất bội phục, mặc dù tôi không mấy hứng thú với giới hắc đạo, nhưng danh tiếng của ông ta thực sự quá lớn, cho nên…”
“Hiên Viên Phong?”
Lãnh Tâm Nhiên nhớ lại những nhân vật lớn mà mình biết, trong giới hắc đạo chắc cũng chỉ có Hiên Viên Phong. Sau khi biết Hiên Viên Phong là cha ruột của thân thể này thì Lãnh Tâm Nhiên chỉ thấy giật mình, không thấy vui mừng hay oán hận gì. Sau đó, cô vẫn dùng thái độ như bình thường mà đối đãi với Hiên Viên Phong, không vì mình biết chân tướng mà tỏ vẻ đặc biệt gì.
Con ngươi của Cam Phi hơi trợn to, một lúc lâu sau mới cười khẽ: “Quả nhiên Lãnh tiểu thư rất thông minh. Đúng vậy, Hiên Viên tiên sinh đã từng nhắc tới tiểu thư trước mặt tôi, hơn nữa còn đánh giá tiểu thư rất cao.”
Hiên Viên Phong đánh giá về mình như thế nào, nói thật là Lãnh Tâm Nhiên không mấy hứng thú. Mấy ngày nay khi tiếp xúc với Hiên Viên Phong, cô phát hiện ông ta đã chuyển đổi thành hình tượng một người cha nhị thập tứ hiếu vô cùng hoàn mỹ, tuân thủ theo nguyên tắc yêu ai yêu cả đường đi, mình trong mắt ông ta, chỉ sợ là hoàn mỹ đến mức không còn khuyết điểm rồi.
“Nếu đã nói vậy, Lãnh tiểu thư nghĩ…”
Lãnh Tâm Nhiên rất nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt bình thường, ánh mắt vẫn ôn hòa như cũ, không có chút tà ác nào, thậm chí mơ hồ còn thấy được chút chân thành.
“Được.”
Muốn thành việc lớn thì phải có dũng khí đánh cược. Cơ hội đã bày sẵn trước mặt, nếu không nắm thật chắc, nhất định sẽ bị sét đánh.
“Bang chủ Cam chọn thời gian để bàn bạc về việc hợp tác giữa hai bên đi. Hiệp nghị thì cũng phiền bang chủ Cam chuẩn bị trước, có vấn đề gì thì đến lúc đó sẽ cùng bàn bạc để sửa đổi.”
Sau khi gật đầu, Lãnh Tâm Nhiên nhanh chóng nói hết những gì cần thiết, rồi chờ ý kiến đối phương.
Cam Phi gật đầu: “Được. Hợp tác với một người thẳng thắn như Lãnh tiểu thư, tôi nghĩ thực tế sẽ chứng minh sự lựa chọn của tôi là chính xác!”
Khi Lãnh Tâm Nhiên và Cam Phi bước vào đại sảnh của bữa tiệc lần nữa, lập tức đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Lãnh Tâm Nhiên hiện tại giống như một vật tự phát sát thì không nói, nguyên nhân chủ yếu là do chủ nhân bữa tiệc Cam Phi đột nhiên biến mất giữa bữa tiệc, lúc trở lại còn dắt theo một cô gái xinh đẹp.
Tình huống này, dù là ai cũng sẽ nghĩ đến những chuyện không trong sáng trước. Gần như là ngay tức khắc, tất cả mọi ánh mắt nhìn về phía hai người đều mang theo vẻ mập mờ.
Dương Lâm lập tức tiến lên giải vây, ông vừa bước tới thì Lãnh Tâm Nhiên đã theo ông rời khỏi. Dù sao những lời muốn nói cũng đã nói, chuyện cũng đã làm xong, không cần phải tiếp tục ở lại nữa.
“Cái gì?” Dương Lâm không dám tin trợn to hai mắt, có chút hoài nghi mình vừa bị ù tai, nếu không thì sao lại xuất hiện ảo giác được chứ?
Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: “Đúng như những gì ông nghe đó. Nghĩa Minh muốn kết thành đồng minh với chúng ta, sẽ giúp đỡ chúng ta trong quá trình chúng ta phát triển, điều kiện duy nhất là sau này chúng ta không xuống tay với Nghĩa Minh.”
Dương Lâm đang nghiêm túc lái xe, vừa nghe tin này xong đã lập tức thắng xe lại ven đường. Nghiêng người nhìn cô gái đang ngồi ghế sau, Dương Lâm vẫn không cách nào bình tĩnh lại được: “Cam Phi điên rồi sao?”
“Anh ta không điên, anh ta chỉ quá cẩn thận, lựa chọn phương án mạo hiểm nhất nhưng cũng hòa bình nhất thôi. Anh ta không có hứng thú với việc khuếch trương thế lực, chuyện duy nhất muốn làm là giữ vững bảng hiệu của Nghĩa Minh thôi.”
“Thật là một người kì quái.”
Nghe Lãnh Tâm Nhiên giải thích xong, Dương Lâm đưa ra đánh giá một cách khó khăn. Lãnh Tâm Nhiên mỉm cười không nói. Tuy nhiên, khoảng thời gian sau đó, tinh thần của Dương Lâm vẫn có chút hốt hoảng, mãi đến khi nhìn thấy chữ ký trên bản hiệp nghị, vẫn cảm thấy vô cùng mờ mịt: “Tiểu thư, vậy chúng ta phải…”
Bộ dáng hiếm thấy này của Dương Lâm ngược lại khiến cho Lãnh Tâm Nhiên rất vui vẻ: “Được rồi, kế tiếp ông muốn làm gì thì cứ làm, cũng không còn bó chân bó tay như lúc trước nữa. Quan trọng nhất là, vì để biểu đạt thành ý của mình, vừa nãy Cam Phi có đưa cho tôi một tập tài liệu. Nếu tôi đoán không lầm thì phần tài liệu này có liên quan đến Thích Tường.” Lãnh Tâm Nhiên vừa cười vừa lấy tập tài liệu Cam Phi đưa cho mình ra. Quả nhiên, tên nhân vật được nhắc đến trong tập tài liệu đúng là Thích Tường.
Nhìn lướt qua tập tài liệu, con ngươi Lãnh Tâm Nhiên dần chuyển lạnh, sau khi xem xong thì ném cho Dương Lâm: “Xem xong thì sao chép ra một bản đưa cho cục trưởng Lý đi. Lúc trước vẫn chưa nắm được nhược điểm của hắn nên mới không bứt dây động rừng, có thứ này rồi, chuyện kia sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Còn nữa, kêu đám đàn em chuẩn bị đi, địa bàn của Hồng bang, chúng ta cũng phải thu.”
Trong tài liệu viết rất cặn kẽ những hoạt động gần đây của Thích Tường, mà trong đó còn có một mục là giao dịch K. Những tài liệu này dù không đến mức khiến cho Thích Tường nhận tội, nhưng muốn bắt người thì vẫn được.
Hiệu suất làm việc của Dương Lâm rất cao, tốc độ của cảnh sát Chưng Hồ cũng không chậm. Từ lúc Dương Lâm giao nộp tài liệu đến khi đối phương hành động chỉ ngắn ngủi có một ngày, trong đó một nửa thời gian là dùng để xác định độ chính xác của tập tài liệu, còn lại là dùng để lên kế hoạch và bố trí nhân lực. Tối hôm đó, Lãnh Tâm Nhiên liền nhận được điện thoại của cục trưởng Lý gọi tới. Dĩ nhiên là gọi điện để báo tin mừng, thuận tiện biểu đạt lòng cảm tạ với Lãnh Tâm Nhiên. Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt hàn huyên với đối phương mấy câu rồi cúp điện thoại, nhìn người đứng trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện ra nụ cười lạnh lùng: “Được rồi, có thể hành động. Đã chuẩn bị xong chưa?”
Lúc này cô không còn mặc trang phục thoải mái như thường ngày nữa mà búi tóc lên thật cao, mặc một bộ đồ da bó sát, chân đi giày ống, khí chất trên người đã thay đổi từ trong trẻo, lạnh lùng trở thành quyết rũ, khát máu. Lúc này cô mang đến cho người khác cảm giác không còn là nữ sinh thanh thuần nữa, mà là đàn chị cao cao tại thượng, khí thế mạnh mẽ. Nếu như cầm súng trên tay nữ thì chính là hình tượng hoàn mỹ của một nữ vương hắc đạo. Giống với Lãnh Tâm Nhiên, lúc này Dương Lâm cũng không mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nữa mà mặc một bộ vest đen thoải mái. Độ co dãn của bộ quần áo rất tốt, lúc hành động sẽ không gây cản trở, quan trọng, trong quần áo có rất nhiều túi, có thể nhét được nhiều thứ. Nghe Lãnh Tâm Nhiên nói, Dương Lâm lập tức gọi điện thoại ra lệnh: “Xuất phát.”
Trong màn đêm, năm sáu cỗ xe Audi cùng phóng đi với tốc độ cực nhanh.
Đây có thể coi là hành động lớn nhất của Tung Hoành từ lúc mới tạo dựng đến giờ, kể cả Lãnh Tâm Nhiên và Dương Lâm đều cùng tham gia hành động lần này. Mục tiêu của họ là tổng bộ Hồng bang. Cái bọn họ phải làm là phối hợp với tốc độ của cảnh sát, một lần bắt gọn Hồng bang. Mục tiêu của cảnh sát là tên trùm ma túy, còn mục tiêu của Lãnh Tâm Nhiên là địa bàn của Hồng bang. Có Nghĩa Minh giúp đỡ, Tung Hoành lúc này như hổ thêm cánh, nếu có thể nuốt trọn Hồng bang thì thế lực của Tung Hoành sẽ rực rỡ như mặt trời ban trưa, địa vị ở Yến Kinh này cũng sẽ nước lên thì thuyền lên. Nhưng hết thảy mọi chuyện, đều phải dựa vào thành bại của tối nay.