Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 230: Tình cảm không được đáp trả


Đọc truyện Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn – Chương 230: Tình cảm không được đáp trả

“Ầm!”

Mấy giây sau, cơ thể của ả nữ cướp nặng nề đập xuống đất, phát ra một
tiếng “Rầm” lớn . Ánh mắt của ả ta vẫn còn trợn tròn nhìn về phía Lãnh
Tâm nhiên. Dáng vẻ chết không nhắm mắt .

Ả ta không hề nghĩ đến, cư nhiên mình sẽ thua bởi cô gái nhỏ này!

Dạ Mộc Thần luôn mang vẻ mặt không cảm xúc gì lúc này vẻ mặt cũng xuất
hiện kinh hoảng: “Nhiên, Nhiên . . . . .” Anh nhìn thấy chất lỏng đỏ
tươi từ trong thân thể Nhiên chảy ra thì cảm giác còn đau khổ hơn máu
chảy ra từ chính người mình. Nhưng anh lại không dám nhúc nhích, sợ lúc
mình không cẩn thận sẽ đụng phải vết thương khiến thương thế của Nhiên
càng trầm trọng hơn.

Lãnh Tâm Nhiên đau đến mức có chút chịu không nổi, hồi tưởng lại tình
huống vừa rồi vẫn còn cảm thấy sợ. Nếu như không phải do câu “Cẩn thận”
kia, thì có lẽ phát súng kia tuyệt đối sẽ là một phát chết ngay. Bây giờ mặc dù cũng là bị thương nhưng mà bả vai so với trái tim thì là một
chuyện hoàn toàn khác.

Tay che vết thương, cắn răng đem máu trong miệng nuốt xuống. Lãnh Tâm
Nhiên dùng một cánh tay khác lau đi mồ hôi lạnh trên mặt. Những giọt mồ
hôi này, là do lúc trước bởi vì diễn trò nên ép buộc mình nặn ra. Nhưng
hiện tại thì khác, giờ là vết thương thật.

“Thần, em không sao.”

Điều chỉnh trạng thái chính mình cho tốt, Lãnh Tâm nhiên ngẩng đầu lên, nở nụ cười yếu ớt trấn an Dạ Mộc Thần .

Thấy nụ cười đó, Dạ Mộc Thần cảm thấy lại càng đau lòng. Lần trước Nhiên bị thương anh không có ở hiện trường, nhưng lần này anh lại trơ mắt
nhìn Nhiên trúng đạn. Cảm giác tự trách và đau lòng đó, hoàn toàn không
có gì có thể sánh được. Cả người anh cũng chìm trong cảm xúc rối rắm sắp phát điên không thể tự thoát ra được.

Lãnh Tâm Nhiên nhìn ra Thần đang tự trách, dùng cái tay trống còn lại
dắt tay anh. Trong con ngươi đen nhánh lóe ra ánh sáng kiên định: “Thần, chuyện này không phải lỗi của anh. Không cần vì vậy mà tự trách. Nếu
không nhờ lời nói anh thì chuyện này tuyệt đối cũng sẽ không thuận lợi
như vậy. Bởi vì khi đó biết có anh ở đấy nên em mới không hề suy nghĩ gì mà vọt vào. Bởi vì em tin tưởng, có anh ở đây, em sẽ không có chuyện
gì.”

Cẩn thận nằm ở trong ngực của Dạ Mộc Thần, Lãnh Tâm nhiên hạ thấp giọng nhẹ nhàng nói.

Dạ Mộc Thần biết cô nói những lời này là vì muốn an ủi mình. Nhưng cũng
không thể không thừa nhận, phương pháp này rất hữu hiệu. Bởi vì tâm tình của anh đã trở nên tốt hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn còn đau lòng khổ sở
nhưng ít nhất đã gần hết tự trách.

“Ừ.”

Khóe miệng khẽ mỉm cười, Dạ Mộc Thần khẽ gật đầu một cái.

Trấn an được tâm tình của một người đàn ông tâm tình đang nóng nảy xong. Lãnh Tâm Nhiên mới xoay người đi về phía ân nhân cứu mạng. Dĩ nhiên, cô bị một người đàn ông bá đạo nắm tay đi cùng.

“Trịnh Đạt, cám ơn.”

Đã lâu không gặp Trịnh Đạt, Lãnh Tâm Nhiên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt
khó gặp. Cô rất ít cười nhưng như vậy mới thể hiện rõ sự trân quý của nụ cười. Trên gương mặt tinh xảo, chậm rãi hé ra một nụ cười nhàn nhạt,
giống như phù dung nổi trên mặt nước, thanh lệ động lòng người, khiến
cho lòng người trở nên mềm mại.

Trịnh Đạt nhìn hai người phiá trước bằng vẻ mặt phức tạp.Trên thực tế là ánh mắt của anh dừng lại trên người cô gái mười bảy mười tám tuổi đó.
Trên người mặc áo khoác ngoài, chân mang giày đế bằng, vóc người nhỏ
yếu. Lúc này, trên y phục của cô cũng bị vết thương chảy ra máu làm cho
nhiễm đỏ. Nhưng cô vẫn đang cười, nụ cười lại làm cho người ta cảm giác
rất rực rỡ.

Đứng bên cạnh cô gái, có một người đàn ông đang cùng cô mười ngón đan
xen. Người đàn ông rất cao, so với anh cao hơn nửa cái đầu. Dù anh không phải là loại đồng tính cũng không thể không thừa nhận người đàn ông này dung mạo rất tuấn mỹ. Hai người cứ tựa sát lẫn nhau như vậy làm cho
người ta cảm giác đó chính là thế giới riêng của bọn họ, không ai có thể nhúng tay vào.Trịnh Đạt biết lúc này anh nên cười. Thấy bằng hữu đã lâu không gặp anh nên biểu hiện rằng rất vui vẻ, nên mỉm cười. Nhưng nhìn
một màn đó, trong lòng chua xót , mỉm cười còn khó coi hơn cả khóc.

Nhìn Trịnh Đạt vẫn dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn mình, nụ cười trên mặt Lãnh
Tâm Nhiên từ từ biến mất. Cô không biết tại sao Trịnh Đạt lại nhìn mình
như vậy. Cảm giác ánh mắt của anh ưu thương như vậy giống như một giây
kế tiếp sẽ khóc lên. Nhưng mà tại sao phải như vậy? Theo bản năng quay
đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh, trong con ngươi đen nhánh có chút
mờ mịt.

Lãnh Tâm Nhiên không biết ở đây đang xảy ra chuyện gì , cũng không có
nghĩa là Dạ Mộc Thần cũng không rõ ràng. Chỉ một cái liếc mắt anh liền
xác định được, tên lính đặc chủng Trịnh Đạt này có tình cảm khác thường
nào đó với Nhiên. Nhưng anh vẫn không nói gì, chỉ dắt Lãnh Tâm Nhiên
tiếp tục đến gần, thận trọng nói: “Cám ơn anh đã cứu Nhiên.”

Cảm nhận được sự mạnh mẽ khiến người ta hít thở không thông từ người đàn ông này, Trịnh đạt từ trong hoảng hốt cuối cùng cũng phục hồi lại tinh
thần. Vừa ngẩng đầu chống lại con ngươi tĩnh mịch của người đàn ông cùng ánh mắt mờ mịt của Lãnh Tâm Nhiên, Trịnh Đạt đã ý thức né tránh tầm
mắt. Đợi đến khi điều chỉnh lại tâm tình tốt sau đó mới lạnh lùng nói:
“Không cần cám ơn, đây là việc tôi nên làm.”

Anh biết hành động lạnh nhạt của chính mình rất không lễ phép nhưng đối

với người đàn ông này. Anh không có biện pháp làm cho mình bình tĩnh
thong dong được.

Lãnh Tâm Nhiên khẽ nhếch miệng: “Thật may là cậu ở đây, nếu không. . . . . . .”

Trên tay bị nắm chặt truyền đến đau nhức, Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng
nuốt vào lời nói chưa nói xong, lấy lòng nhìn người đàn ông đang trừng
mắt cảnh cáo mình.

Nhìn một màn ngọt ngào ấm áp giữa hai người này, Trịnh Đạt đau lòng
không thôi. Anh không nháy mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên, đây là lần đầu tiên
anh thấy được tính cách trẻ con của Lãnh Tâm nhiên. Những lúc anh gặp cô đều là dáng vẻ lành lạnh ,cường đại. Dù vào thời điểm lâm vào lâm nguy
cũng không loạn, trong thân thể nho nhỏ luôn ẩn chứa sức mạnh vô tận, là một quái vật thần bí không lường được. Tâm trí của cô luôn cao hơn tuổi thật của mình. Anh vẫn cho rằng cô bình thường chính là như vậy, nên
chung sống qua thời gian dài như vậy cũng chưa từng thấy qua những diện
mạo khác của cô. Nhưng hiện tại anh mới biết, thì ra cô cũng không phải
vĩnh viễn đều lạnh lùng như vậy. Chỉ là bởi vì chưa gặp phải đúng người
mà thôi. Khi đứng trước người đàn ông này, cô cũng sẽ giống như những cô gái bình thường làm nũng, ăn vạ với đối phương như vậy. Chỉ đáng tiếc
là người có thể hưởng thụ loại đặc quyền này không phải là mình.

“Đi ra từ Báo Tuyết mà lại thiếu chút nữa thua trên tay bởi một nhân vật nhỏ. Đi ra ngoài đừng bảo cô là người xuất thân Báo Tuyết, mất thể
diện!”Anh nhìn sâu hơn cô gái khiến cho mình nhớ thương một cái. Trịnh
Đạt thu lại tất cả tâm tình, lạnh lùng mà nói.

Khóe miệng Lãnh Tâm Nhiên co rút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện
ra một tia không dám tin —— cô đang bị người khác khinh bỉ sao?

Tựa như chứng thực, cô nhìn về phía Thần bên cạnh , lại thấy mặt đối
phương mặt nghiêng qua một bên, như thế ở hướng kia có thứ gì đó rất thú vị.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không ném đi mặt mũi của Báo Tuyết .”

Tâm tình tốt khi gặp phải người quen lập tức hoàn toàn biến mất. Có lẽ
là do ở cùng chỗ với Dạ Mộc Thần nên tính tình Lãnh Tâm nhiên trở nên
cực kỳ trẻ con. Thậm chí còn hung hăng trợn mắt nhìn Trịnh Đạt một cái,
giống như là đang trả thù người kia vừa sỉ nhục chính mình .

Lúc này, ba người Chu Đào phụ trách công việc bên kia cũng kết thúc công việc đều đi ra. Lúc bọn họ đi ra có dẫn theo cả con tin, còn Chu Đào
thì một tay đỡ người mẹ trẻ tuổi kia, một tay ôm bé trai không biết đã
tỉnh lại lúc nào vào trong ngực. Thời điểm thấy Lãnh Tâm Nhiên, vẻ mặt
bình thường vẫn hay nghiêm túc của anh lúc cũng liền lộ ra một nụ cười
thỏa mãn: “Làm rất khá!”

Trong quá trình trấn an con tin, anh đã biết được những chuyện Lãnh Tâm
Nhiên đã làm. Không hổ là người của xuất thân từ Báo Tuyết, anh vì cô mà kiêu ngạo. Đợi khi đến gần, thấy Lãnh Tâm nhiên tay che bả vai đầy máu. Trên mặt liền thay đổi, âm thanh cũng đề cao theo: “Vai bị sao thế? Sao lại bị thương? Trịnh Đạt, cậu làm gì thế? Sao lại để xảy ra chuyện
này?”

Chu Đào gầm lên giận dữ, rống lên với Lãnh Tâm Nhiên một tiếng liền trực tiếp giận dữ mắng mỏ Trịnh Đạt.

Thấy Lãnh Tâm Nhiên, người mẹ trẻ tuổi đã tỉnh lại nâng thân thể yếu
đuối dắt bé trai đi tới. Nhìn lên cô gái trước mặt, chân thành cảm tạ :
“Cám ơn cô. Bảo bối,cảm ơn chị đi, chị này là người đã cứu con đó.”

Bé trai mở to đôi mắt ngập nước, bởi vì lúc trước do khóc nên mắt còn có chút hồng. Lúc ở bên trong cậu bé ngủ say nên không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra. Cho nên mặc dù tinh thần có chút uể oải nhưng cũng không hề
đáng ngại. Nghiêng cái đầu nhỏ nhìn lên Lãnh Tâm Nhiên trước mặt, bé
trai đột nhiên lộ ra một nụ cười khả ái. Tránh khỏi tay mẹ mình trực
tiếp vui vẻ chạy tới ôm lấy chân Lãnh Tâm Nhiên, non nớt nói : “Chị ,cảm ơn chị. Cảm ơn chị đã cứu em.”

Lãnh Tâm Nhiên cũng không phải rất thích trẻ con, nhưng nghe âm thanh
mềm nhũn này. lại cảm thấy lòng trở nên mềm mại. Nếu như không phải bởi
vì trên người có vết thương , chỉ sợ cô sẽ nhịn không được mà ôm lấy đứa bé. Lãnh Tâm Nhiên ngồi xổm người xuống, nhìn bé trai, khẽ nói: “Không
cần cám ơn, em hôm nay cũng rất dũng cảm.”

Cậu bé hả hê nâng cao ngực, hai mắt mở thật to : “Cha em dạy muốn là nam tử hán, quan trọng là bảo hộ mẹ cho tốt.”Giọng nói non nớt của bé trai
giống như làn gió phảng phất qua, khiến trên tâm trạng lo lắng của mọi
người giảm xuống. Sự việc ưu thương vừa trải qua, cũng bởi vì âm thanh
mềm nhũn này mà giảm không ít.

Người mẹ trẻ tuổi cũng đi tới, dắt cậu bé: “Cám ơn em, chị tên là Quý
Tân Nhu, bé con gọi là Tào Thánh Phàm. Xin hỏi em tên là. . . . . .”

Cô vĩnh viễn sẽ không quên cô gái này đã vì mình làm cái gì. Tại bước
ngoặt nguy hiểm đó, nếu như không có cô gái này, chỉ sợ hiện tại, cô và
con trai đã sớm thiên nhân hai ngã. Ân tình này, cô sẽ nhớ kỹ trong
lòng, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.

Lãnh Tâm Nhiên cũng không muốn nói ra tên tuổi của bản thân, nhưng Dạ
Mộc Thần bên cạnh lại lên tiếng: “Cô ấy tên là Lãnh Tâm Nhiên. Những
chuyện này là chuyện cô ấy nên làm.”

Quý Tân Nhu còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy bả vai Lãnh Tâm Nhiên
bị thương. Lại không nhịn được kêu to lên: “Lãnh tiểu thư, thương thế
của em. Em nên nhanh đi bệnh viện đi, tiền viện phí. . . . . .”

Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện lên
vẻ mặt nhàn nhạt: “Không có việc gì, đây là việc em nên làm. Em đi
trước.”


Nói xong, liền đi theo lối ra ra ngoài.

Chu Đào vừa định chuẩn bị xe cho Dạ Mộc Thần nhưng là bị đối phương ngăn lại. Chỉ có thể nhìn một nam một nữ kia cùng nhau đi về phía một chiếc
Bentley đang đậu ven đường.

Đợi đến khi hai người rời đi, vẫn còn có rất nhiều người kinh ngạc vì
họ. Một người là Quý Tân Nhu, người còn lại là Trịnh Đạt. Trịnh Đạt nhìn bóng dáng bên kia rời đi , cả móng tay đâm vào trong thịt cũng không có cảm giác đau đớn. Thấy một màn như vậy, Chu Đào theo bản năng cau mày.
Nếu như không phải thấy một màn hôm nay, anh thật sẽ không phát hiện,
thì ra là Trịnh Đạt luôn luôn trầm mặc kia thế nhưng đối với Lãnh Tâm
Nhiên cũng có cảm tình kia. Chỉ là đáng tiếc. . . . . . Nhớ tới lúc
trước thấy người đàn ông có chứng nhận sĩ quan kia. Chu Đào không thể
làm gì khác hơn là an ủi vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Cô ấy sẽ hạnh phúc .”

Câu này có điều ngụ ý , khiến Trịnh Đạt chợt quay đầu lại: “Đội trưởng, có phải anh biết gì đó không? Người đàn ông kia là ai ?”

Chu Đào nhíu nhíu mày, vừa rồi cái người đàn ông kia biểu hiện rất dễ
thấy là không muốn cho người khác biết thân phận của mình. Chỉ mới bấy
nhiêu đó tuổi mà đã đạt tới thành tựu đó, thân phận tuyệt đối là bảo
mật. Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Trịnh Đạt, theo bản năng nhìn chung
quanh một chút, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Thân phận của anh ta cũng
giống như chúng ta . . . . .”

Trịnh Đạt trợn mắt thật lớn, lúc nghe được lời kế tiếp đã không biết nên có biểu hiện gì mới bình thường.

“Nhưng anh ta và chúng ta không cùng chức vụ. Cấp bậc của anh ta cao hơn chúng ta rất nhiều. Thậm chí còn cao hơn cả thủ trưởng Trần.”

Lần này xem như Trịnh Đạt đã mất đi tất cả phản ứng. Thủ trưởng Trần
trong miệng Chu Đào, đương nhiên là chỉ Trần Anh. Trần Anh đã là thượng
tá, vậy mà quân hàm anh ta còn cao hơn, đó không phải là. . . Theo bản
năng hô hấp dừng lại, Trịnh Đạt ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ
không dám tin.

Chu Đào gật đầu một cái: “Tôi vốn cũng không tin tưởng, nhưng đây là sự
thật. Lúc đầu Lãnh Tâm Nhiên tới tham dự đặc huấn là đến cùng anh ta.”

Trịnh Đạt không nói gì nữa, cúi đầu xoay người rời đi. Anh không muốn
nghe nữa, không cần hoài nghi, đây tuyệt đối là an ủi. Chỉ là anh chẳng
thể nghĩ tới, người đàn ông kia, lại có thân phận cao quý như vậy. Khi
Lãnh Tâm Nhiên và anh ta ở chung với nhau, lúc đó cô ấy mới nở nụ cười
và bày ra tính khí trẻ con, đó chính là không khí ấm áp, Trịnh Đạt biết
cô gái gọi là Lãnh Tâm nhiên đó nhất định sẽ không thuộc về mình. Trên
thực tế, từ lúc vừa mới bắt đầu, cô đã không thuộc về anh. Anh chỉ mơ
mộng giữa ban ngày mà thôi.

Lên xe, đầu tiên Dạ Mộc Thần gọi điện thoại liên lạc cho bác sĩ riêng
của mình. Chờ sau khi liên lạc xong , nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt bên
cạnh, trong con ngươi màu lam lóe lên ánh sáng ân cần và đau lòng:
“Chuyện lần này, sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!”

Nghe xong lời này, vẻ mặt nhẹ nhõm của Lãnh Tâm Nhiên liền biến mất.
Theo bản năng cong khóe miệng, bất mãn oán trách: “Thần, người ta không
có cố ý. . .”

Đối mặt với vẻ làm nũng của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần vẫn bất động như cũ. Khởi động xe, vừa lái xe vừa nói: “Người em vừa cứu có thân phận
rất đặc biệt.”

Lãnh Tâm Nhiên nghe xong , theo bản năng nháy mắt mấy cái, rất nhanh thử thăm dò mở miệng: “Mẹ con bọn họ ư?”

Đối với năng lực quan sát và trực giác nhạy bén của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ
Mộc Thần cũng không chút bất ngờ, anh hờ hững gật đầu: “Ừ, bọn họ là con dâu và cháu trai của tư lệnh Tào.”

“Tư lệnh Tào?” Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần vẫn có nhiều chỗ có khác
biệt rất lớn. Trong đó rõ ràng nhất là sự hiểu biết với những nhân vật
cấp cao. Tâm tư của cô phần lớn đều đặt cả vào hắc đạo, đối với mấy đại
lão của Trung Hoa này cô cũng không có quá chú ý.

“Tào Vân Long, là một trong mười đại tướng quân khai quốc. Hai mẹ con em cứu chính là con dâu và với cháu trai của ông ta. Đứa bé đó là cháu
trai duy nhất của ông ta.” Dạ Mộc Thần giải thích.

Vừa nghe đến thân phận của đối phương, đặc biệt là Mười đại tướng quân.
Đây quả thực là nhân vật trong truyền thuyết mà. Lãnh Tâm Nhiên trợn mắt thật lớn, thế nào cũng không nghĩ đến trong lúc vô tình thế nhưng cứu
người có thân phận khó lường như vậy. Nhưng mà dù cho hai mẹ con họ có
là người bình thường quyết định của cô vẫn sẽ không đổi. Dù sao, thời
điểm lúc cô cứu người cũng không biết thân phận của đối phương.

“Nhiên, lần này em thật sự là may mắn. Em biết Trần Anh chứ?” Dạ Mộc
Thần cười nói. Lãnh Tâm Nhiên tuy không biết rõ những thế lực này, nhưng anh lại biết. Lãnh Tâm Nhiên gật đầu một cái, có chút nghi ngờ, chuyện
này lại có quan hệ gì tới Trần Anh? Trần Anh họ Trần, ông ta không phải
là người của nhà họ Tào sao.

“Trần Anh là học trò của tư lệnh Tào, hiện tại ông ta được như vậy, cũng là bởi vì sau lưng có tư lệnh Tào nâng đỡ. Em và Trần Anh quan hệ vốn
đã không tệ, lần này không chỉ khiến tư lệnh Tào thiếu em một nhân tình, cũng là khiến cho Trần Anh thiếu em một nhân tình nữa. Về sau, em muốn

đến Báo Tuyết cũng dễ dàng hơn.”Dạ Mộc Thần nói đến chuyện Trần Anh,
cũng phân tích luôn quan hệ lợi và hại trong đó. Cũng không phải vì để
cho Lãnh Tâm nhiên làm cái gì, mà chỉ là để cho cô sau này có đến quân
khu thì cũng có nhiều lợi thế hơn. Dù sao, lấy thân phận của anh, còn
chưa đến mức đi đòi hỏi lợi ích gì từ họ. Lãnh Tâm Nhiên híp mắt, cô
cũng sẽ không hiểu lầm dụng ý của Thần: ” Nếu như vậy bị thương cũng
đáng giá.”

Vừa nói đến chuyện bị thương, nụ cười trên mặt Dạ Mộc Thần liền biến mất: “Đáng giá cái rắm!”

Khó thấy được danh môn công tử luôn luôn giữ hình tượng ưu nhã như Dạ
Mộc Thần, đối mặt với câu Lãnh Tâm Nhiên vừa nói cũng không nhịn được mà nói tục.

“Em chờ xem, chuyện bị thương lần này, người chờ để thu thập em còn
nhiều lắm.” Dạ Mộc Thần cảm thấy Nhiên bây giờ ngày càng không ngoan.
Lần trước còn đồng ý với mình sẽ không bị thương nữa, ai biết lại bị
người khác ám toán ngay trước mắt mình. Vừa nghĩ tới đám người kia… sẽ
vì Nhiên bị thương mà giận dữ, khóe miệng Dạ Mộc Thần nâng lên, tưởng
tượng đến những ngày bi thảm sau này của Nhiên, anh cảm thấy có chút hả
hê.

“Có ý gì?”

Thấy tâm trạng Dạ Mộc Thần biến đổi, Lãnh Tâm Nhiên nhất thời không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu nổi những lời anh nói là có ý gì.

Dạ Mộc Thần lại giả vờ thần bí không nói, mặc kệ Lãnh Tâm nhiên hỏi thế
nào, anh cũng đều không mở miệng. Đến cuối cùng, thấy Nhiên sắc mặt bởi
vì mất máu quá nhiều mà càng thêm trắng bệch, mới rốt cuộc mở miệng:

“Sắp đến rồi, em nghĩ ngơi một chút trước đi.”

Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy tinh thần có chút bất ổn , toàn thân nhức mỏi,
thân thể vẫn còn rét run. Cô biết đây là triệu chứng của việc mất máu
quá nhiều, liền không bận tâm đến chuyện khác, ngoan ngoãn nhắm hai mắt
lại.

Nhìn cô gái bên cạnh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong con ngươi u lam của
Dạ Mộc Thần thoáng qua vẻ tàn bạo. Anh dùng sức đạp mạnh chân ga, chiếc
xe tăng tốc lao vụt đi.

Đợi đến khi Dạ Mộc Thần lái xe chạy đến, đội ngũ y tế đã chờ sẵn tại cửa bệnh viện. Lãnh Tâm Nhiên lập tức được đưa lên băng ca. Mặc dù cô hết
sức phản đối chuyện này nhưng mà trước mặt người đàn ông đang tức giận
này, dù phản đối cũng không có hiệu quả, Lãnh Tâm nhiên chỉ có thể bất
đắc dĩ nhắm mắt lại làm như cái gì cũng không biết.

Trong lúc chờ phẫu thuật, Dạ Mộc Thần lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho những người khác. Người cần phải báo hơi nhiều, cầm điện
thoại di động, đột nhiên Dạ Mộc Thần nhớ tới chuyện trước kia. Trước kia Nhiên cũng bị hay bị thương giống bây giờ, nhưng có thể nói, tần suất
lúc đó dày đặc hơn bây giờ nhiều.Mỗi lần đứng chờ bên ngoài phòng phẫu
thuật, anh đều có cảm giác như đang bước qua Quỷ Môn quan vậy. Khi đó
chờ ở ngoài cửa vẫn là hai người, anh và Tô Á, cũng chỉ có hai người bọn họ. Bình thường lúc này, nếu như là Tô Á biết chuyện Nhiên bị thương
trước, liền thông báo anh. Ngược lại cũng thế. Khi đó, người cần thông
báo người cũng chỉ có như vậy. Nhưng hiện tại, ở trong đầu thầm đếm danh sách những người cần thông báo. Dạ Mộc Thần phát hiện, người bước vào
cuộc sống của Nhiên càng ngày càng nhiều, hơn nữa còn đều được Nhiên
công nhận.

Tô Á là nhất định phải báo, sau đó chính là Thẩm Quân. Chuyện giữa Nhiên và Thẩm Quân anh cũng biết, tình cảm giữa hai người cũng giống như
người nhà. Tiếp theo chính là Hàn Thu sinh, người đã nuôi dưỡng thân thể Nhiên bây giờ, nhất định phải thông báo. Mấy người này, Dạ Mộc Thần đều tìm phương thức liên lạc với bọn ho trên điện thoại của Nhiên. Đợi đến
khi thông báo ba người này xong, đến lượt người kế tiếp , anh chần chờ.
Chuyện này, là chuyện riêng của Nhiên, anh không muốn mình tự tiện quyết định.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn để điện thoại di dộng xuống. Nếu như
thật sự quan tâm Nhiên, chắc chắn ông ta sẽ nhanh chóng nhận được tin
tức mà chạy đến. Nếu như không biết chuyện này thì chỉ có thể nói ông ta không đủ quan tâm tới Nhiên, vậy càng không cần phải báo cho.

Làm xong chuyện mình cần làm, Dạ Mộc Thần lại đi ra hành lang ngồi xuống ghế chờ. Hai tay khoanh lại đặt trên đùi, trên khuôn mặt tuấn mỹ toát
ra một tia mệt mỏi. Mỗi lần Nhiên bị thương , anh đều có loại cảm giác
vô lực. Loại cảm giác vô lực mất khống chế này quá đáng ghét, nhưng mà
anh lại không có biện pháp khống chế.

Mười mấy phút sau, một bóng dáng màu trắng chạy với tốc độ cực nhanh từ
hành lang bên kia chạy tới. Mà phía sau anh ta còn có một người đàn ông
với mái tóc đỏ hồng.

“Chuyện gì xảy ra? Sao Nhiên lại bị thương?” Một mạch chạy tới trước mặt Dạ Mộc Thần, Tô Á không để ý tới việc điều chỉnh tốt hô hấp, trực tiếp
nắm lấy cổ áo của Dạ Mộc Thần, hung tợn nói, trên khuôn mặt tuấn tú hiện đầy mồ hôi, theo đường vòng cung đẹp đẽ trượt xuống cổ, hô hấp cũng trở nên dồn dập, quan trọng nhất là ánh mắt của anh, hung ác, hận không
được đem người trước mắt này róc xương lóc thịt.

Thời điểm lúc Tô Á nhận được điện thoại, Dạ Mộc Thần đã dự liệu được
cảnh này. Cho nên lúc này cũng chỉ bình tĩnh mà kéo cái tay đang nắm lấy áo mình của đối phương ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện vẻ mặt hờ
hững: “Thời điểm đi ra ngoài mua đồ gặp phải bọn cướp. Bả vai trúng một
phát đạn, không có nguy hiểm tính mạng.”

Mặc dù cũng biết Nhiên không có nguy hiểm tính mạng, nhưng lúc đó thế
nào cũng không an tâm. Cho tới bây giờ, khi được nghe lại, mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: “Thế nào mà mỗi lần Nhiên đi cùng với anh thì đều
gặp chuyện không may? Tôi thật sự không biết ban đầu tán thành việc hai
người ở chung là đúng hay sai?”

Năm đó trước khi Lãnh Tâm Nhiên quyết định sẽ sống chung với Dạ Mộc Thần có thương lượng qua với Tô Á. Khi đó, đối với Lãnh Tâm Nhiên mà nói, Tô Á là người quan trọng nhất trên thế giới này. Mặc dù cô cũng rất thích
Dạ Mộc Thần nhưng là nếu như Tô Á không đồng ý, cô cũng chưa chắc sẽ ở
cùng anh. Nhưng mà cuối cùng Tô Á vẫn đồng ý. Chính cái quyết định này
đã khiến Tô Á trăn trở nhiều năm. Cho tới bây giờ, hồi tưởng lại cảnh
tượng năm đó thì vẫn cảm thấy đau lòng khôn nguôi. Tuy vậy, nếu để cho
anh chọn lại lần nữa, anh biết mình vẫn sẽ đồng ý. Bởi vì anh hiểu rõ, ở trong lòng Nhiên, mình chỉ là anh trai, là người thân. Nhưng Dạ Mộc
Thần lại không như vậy, Dạ Mộc Thần là người yêu, hơn nữa, mình vĩnh
viễn không thể nào từ người thân biến thành người yêu. Không muốn làm
khó bảo bối từ nhỏ mình đã che chở, càng không muốn để cho cô đau lòng,
đây chính là nguyên nhân nhiều năm như vậy anh vẫn giấu diếm tình cảm
của mình không có thổ lộ ra. Buồn cười chính là những người xung quanh
đều nhìn thấu tình cảm mình đối với Nhiên Nhiên, ngay cả Ninh Trí Viễn
cũng nhìn ra, duy chỉ có Nhiên Nhiên là người trong cuộc nhưng mà một
chút cảm giác cũng không có. Anh biết đó là bởi vì Nhiên Nhiên từ nhỏ đã lớn lên cũng mình, quen được mình che chở, nên Nhiên Nhiên xem mình như anh trai, tình cảm vài chục năm ăn sâu bén rễ.


Sau khi gầm thét Tô Á cũng biết là mình mất khống chế, chán nản đứng ở
một bên, nặng nề thở hổn hển, trên khuôn mặt tuấn tú lúc này hiện đầy vẻ lo lắng.

Dạ Mộc Thần trở lại chỗ ngồi, không nói gì.Dưới tình huống này, anh biết đã không còn gì để nói . Mặc dù chuyện này không phải do anh mà ra,
nhưng mà Nhiên ở trước mặt anh bị thương. Như vậy, chính là trách nhiệm
của anh. Đối với chuyện này anh vẫn luôn cảm thấy như vậy.

Nửa giờ sau, Thẩm Quân chạy đến. Cũng giống như Tô Á, bởi vì vội vã nên
đầu đầy mồ hôi. Trùng hợp ở chỗ Thẩm Quân vừa đuổi tới, đèn phòng phẫu
thuật liền tắt, bác sĩ bước ra. thấy mấy người đàn ông tuấn mĩ phi phàm
đứng ở phía ngoài, sửng sốt một chút, sau đó mới lấy khẩu trang xuống
hỏi:

“Ai là người thân của bệnh nhân?”

“Là tôi”

“Là tôi.”

Dạ Mộc Thần và Tô Á đồng thời đứng lên giành đáp. Duy chỉ có Thẩm Quân
đứng ở đó không nói gì, cũng không phải anh không quan tâm Lãnh Tâm
Nhiên. Chỉ là anh biết, lúc này không thích hợp để anh ra sân.

“Đạn đã lấy ra, bệnh nhân cần nằm trên giường nghỉ ngơi nửa tháng. Bởi
vì vai cô ấy đã từng bị thương, cho nên lần này nhất định phải chăm sóc
thật tốt, ít nhất một tháng không thể hoạt động, nếu không sẽ rất dễ
dàng lưu lại di chứng.”

Bác sĩ nghi ngờ nhìn hai người đàn ông này, một lịch sự một tuấn mỹ,
phong cách khác nhau. Nhưng cả hai đều mang đến cho người khác cảm giác
khí thế bức người, nhớ tới cô gái ngũ quan tinh xảo trong phòng phẫu
thuật, bác sĩ mở trừng hai mắt. Có vẻ như cả hai người này đều đang theo đuổi cô gái kia. Vị bác sĩ này vừa từ nước ngoài trở về, đối với thông
tin người bệnh ông cũng không biết nhiều lắm, chỉ mơ hồ nghe nói hình
như là người quen của giám đốc bệnh viện. Lúc nãy ông đi thẳng từ phòng
làm việc đến phòng phẫu thuật, không có tiếp xúc với Dạ Mộc Thần. Cho
nên căn bản không biết người đàn ông tuấn mĩ trước mặt chính là lãnh đạo trực tiếp của ông.

Nghe được vết thương cũ thì hai người đồng thời sững sờ, chỉ là Tô Á đầu tiên phục hồi tinh thần lại. Anh nhớ tới thời điểm lần trước cứu Nhiên
cũng chính là vết thương do đạn bắn, xem ra lần đó thương thế cũng không có tốt .

“Cám ơn bác sĩ. Tôi có thể vào xem cô ấy một chút được không?”So với Dạ
Mộc Thần, Tô Á càng lộ ra vẻ bình dị gần gũi hơn một chút. Nguyên nhân
chủ yếu nhất chính là anh luôn mỉm cười. Nhưng chỉ khi quen thân với anh mới biết, nụ cười của anh chỉ là ngụy tạo mà thôi. Anh lúc nào cũng mỉm cười, nhưng khi tiếp xúc với người khác lại luôn lạnh nhạt và xa cách.
Người bình thường, căn bản không cách nào đến gần anh, nghĩ hết biện
pháp cũng không thể đi vào cuộc sống của anh.

“Có thể, đợi lát nữa bệnh nhân chuyển tới phòng bệnh bình thường, đến
lúc đó mọi người cũng có thể vào thăm. Nhưng ngàn vạn nhớ không nên quấy rầy đến bệnh nhân nghỉ ngơi, bệnh nhân mất máu quá nhiều. Bây giờ còn
cần nghỉ ngơi thật tốt mới có thể hồi phục được”

Bác sĩ dặn dò.

Hai người đương nhiên là đồng ý.

Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên nằm trên giường bệnh thì cả Dạ Mộc Thần và Tô Á đều thấy đau lòng. Bởi vì trong lúc tiến hành phẫu thuật phải tiêm
thuốc mê nên bây giờ Lãnh Tâm Nhiên vẫn đang ngủ say, dung nhan khi ngủ
không giống với ngày thường mà càng lộ vẻ non nớt.

Thẩm Quân biết Lãnh Tâm Nhiên lúc này không có chuyện gì thì rời đi, anh biết mình ở lại chỗ này thì cũng không có một chút tác dụng nào. Hai
người đàn ông này, căn bản sẽ không để người khác nhúng tay vào chuyện
tình của Nhiên. Thay vì ở chỗ này lãng phí thời gian, còn không bằng trở về đem công việc còn dư lại xử lý tốt, ngày mai lại đến thăm.

Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên tỉnh lại, đã đến thời gian ăn cơm tối.

Mở mắt nhìn chung quanh toàn một màu trắng, Lãnh Tâm Nhiên bất giác lộ
ra nụ cười bất đắc dĩ. Mỗi lần hôn mê tỉnh lại, cô đều nhìn thấy khung
cảnh trắng toát quen thuộc này. Tiếc là, cô lại không thích khung cảnh
này. Vừa định ngồi dậy, cô đã nghe âm thanh cửa bị đẩy vào.

Người bước vào là Tô Á, trên tay cầm lên bình giữ nhiệt. Chống lại tầm
mắt Lãnh Tâm Nhiên, anh lộ ra một nụ cười ôn nhu, đi tới đặt đồ ở trên
bàn mới mở miệng nói: “Nhiên Nhiên, cậu đã tỉnh.”

“Á Á. . . . . . . . .” Lãnh Tâm nhiên theo bản năng kêu lên, lại cảm
thấy cổ họng khô rát, ngay cả giọng nói cũng trở nênkhàn khàn.

Tô Á vội vàng ngồi xuống cái ghế gần cô, đưa tay sờ sờ đầu của cô. Sau
đó mới giả bộ ra vẻ tức giận nói: “Nhiên nhiên lại không nghe lời để cho mình bị thương. Cậu sao lại không đồng ý yêu cầu của tớ rồi, xem ra
Nhiên Nhiên càng lớn lên càng không ngoan.”

Lãnh Tâm Nhiên biết Tô Á đang trêu chọc mình, nhưng mà nghe được Á Á
dùng loại âm thanh này nói chuyện cô lại thấy khổ sở. cảm thấy tự trách, đưa tay không bị sao kéo áo Tô Á, nhỏ giọng nói: “Á Á, thật xin lỗi.”

“Còn biết xin lỗi. Lần này coi như xong, xem ra là cậu thấy việc nghĩa
hăng hái đi làm nên tớ không so đo với cậu. Nếu lần sau nếu để cho mình
bị thương, tuyệt đố phải dùng gia pháp xử trí.”

Tô Á uy hiếp nói, âm thanh cố ý giả bộ ác, nhưng trong mắt lại mang theo nụ cười cưng chiều.

Lãnh Tâm Nhiên cười theo, một mặt vẫn không quên bảo đảm: “Sẽ không. Sẽ không để cho mình bị thương nữa.”

Mặc dù biết lời đảm bảo của Nhiên Nhiên không đáng một đồng nhưng nghe
cô nói như vậy Tô Á vẫn nới lỏng giọng điệu, sau đó đỡ Lãnh Tâm Nhiên
ngồi dựa vào thành giường, mở hộp giữa ấm trên bàn ra: “Cũng đoán được
đại khái thời gian cậu tỉnh lại, nên đã mua ít cháo. Cậu bây giờ bị
thương, chỉ có thể ăn thức ăn nhẹ.”

Lãnh Tâm Nhiên gật đầu một cái, nhìn Tô Á múc một muỗng cẩn thận thổi
sau đó đưa tới khóe miệng của mình. Mặc dù cảm thấy thẹn thùng nhưng vẫn là hé miệng nuốt xuống muỗng cháo này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.