Đọc truyện Nữ Vương Hắc Đạo: Anh Bạn Đừng Chọc Tôi – Chương 6: Cô gái mồ côi Vân Phong (một)
Đây là một tứ hợp viện nhỏ, gạch ngói xanh đen, cửa sổ màu đỏ. Nhìn qua có chút cũ kỹ lại làm người ta có một cảm giác phong cách cổ xưa.
Một góc viện nhỏ, mấy chậu hoa hồng đang nở rộ, hương thơm tập kích ngừơi, tươi đẹp như lửa.
Có một gốc cây đa lớn đứng ở giữa viện, cành lá rậm rạp, che trời tránh ngày, sức sống bừng bừng, ở ánh mặt trời mùa hè, lóe tia sáng xanh biếc. Bên ngoài mặt trời chiếu người, nhưng đứng dưới tàng cây lại mát mẻ vô cùng, thật là một chỗ nghỉ hè tốt nhất
Dưới tàng cây treo ngược một cái giường nhỏ làm bằng mây, không phải là quá rộng, vừa khéo chứa một người nằm ở phía trên. Lúc này, một cô gái áo trắng đang nằm ngang ở trên cao, giường nhỏ theo từng trận gió mát, lay động nhè nhẹ, ánh mặt trời loang lỗ xuyên thấu qua lá cây chiếu vào trên người cô gái, để cho cô dính vào một tầng kim quang, chói mắt đến hoa mắt.
Một trận gió thổi qua, thân thể cô gái ở trên giường mây nhẹ nhàng nghiêng qua, xoay đầu lại. Lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của cô gái, mặt trái xoan, lông mày không vẽ mà đậm, môi không tô mà hồng. Cặp mắt khép hờ, vẻ mặt bình tĩnh an tâm lại mang theo nụ cười thản nhiên, tựa như ngủ chập chờn, lại tựa như ngủ sâu. Mặc y phục màu trắng tôn lên làn da như ngọc, mềm mại ướt át. Mười ngón tay trắng nhỏ và thon dài, đang đắp ngang ở trên bụng, hai chân thon dài, kéo dài thẳng đến một đầu khác của giường mây.
Giường mây nhẹ lay động, mỹ nhân lay động, một bức vẽ mỹ nhân nằm ngủ xinh đẹp, làm cho người ta không dời mắt được.
Lúc này, truyền đến một tiếng bước chân nhỏ vụn, một bóng dáng xinh xắn từ trong phòng đi ra ngoài, trên tay còn cầm một cái thảm lông cừu in hoa mẫu đơn màu trắng. Đó là một phụ nữ xinh đẹp, tóc vén lên thật cao, cao quý tao nhã, tuy ngừơi phụ nữ trung niên trước mắt thường có trang điểm, nhưng rất dễ nhận thấy năm tháng cũng không có lưu lại dấu vết quá lớn ở trên người của bà, một gương mặt trẻ con làm cho bà thoạt nhìn qua, không vượt quá ba mươi tuổi, bàn tay nhỏ bé trong suốt như ngọc, cầm lấy cái chăn lông bước đi tới phía cây đa.
Bạch Ngọc Hoàn cầm cái chăn lông đi tới dưới cây đa, thấy cô gái đang ngủ say, khẽ cau mày, nhưng gương mặt có vẻ cưng chiều. Nhẹ nhàng cầm cái chăn lông trên tay đắp lên trên người của cô gái áo trắng, dịu dàng nhẹ nhàng chậm chạp, tràn đầy quan tâm, rất sợ đánh thức ngừơi ngủ say.
Nhưng, cô gái trên giường mây, lúc khoảnh khắc cái chăn lông che lên người, thì hô to một tiếng mở hai mắt ra, sáng trong sáng chói. Con ngươi đen như mực, sáng như ngôi sao, trong nháy mắt khiến cô gái áo trắng tản ra ánh sáng bức người. Mắt sáng lưu chuyển, lúc thấy rõ người đứng ở bên cạnh mình thì trên mặt dính vào một nụ cười ấm áp, cười như hoa. Xoay người một cái từ trên giường mây nhảy xuống, nhìn ngừơi phụ nữ nhẹ nhàng hô: “Mẹ, sao ngài đi ra đây.”
Đôi tay nhẹ nhàn đỡ cánh tay của Bạch Ngọc Hoàn, thái độ ra vẻ con gái nhỏ, từ từ đi tới bên cây đa khác. Không có cô gái che chắn, lúc này mới thấy rõ thì ra là ở phía sau giường mây đặt một cái bàn đá, bên cạnh có mấy ghế đá nhỏ. Trên bàn để một cái khay quả nho màu tím thủy tinh, nhìn qua mê người không dứt.
“Mẹ sợ con ngủ thiếp đi sẽ lạnh, nên mới cầm cái chăn lông tới đắp lên cho con, nhưng không ngờ đánh thức con.” Bạch Ngọc Hoàn được cô gái áo trắng đở ngồi xuống ở trên băng đá bên cạnh, cặp mắt tràn đầy yêu thương nhìn con gái của mình.
Bà rất vui mừng vì con gái của mình trưởng thành, khéo léo hiểu chuyện, lại hiểu được yêu thương người, nhất là ngoan ngoãn phục tùng mình.
“Mẹ, thân thể con gái tốt lắm, nào có dễ bị cảm lạnh như vậy, ngược lại thân thể của ngài không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều mới đúng.” Cô gái áo trắng, cũng chính là Mộc Vân Phong nhìn mẹ mình, trong con ngươi tràn đầy đau lòng.