Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Chương 1: Mở đầu


Đọc truyện Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi – Chương 1: Mở đầu

Thất tình không phải
là việc lớn gì, ai đã từng yêu ít nhất cũng đã từng bị thất tình, cho dù là mình bỏ rơi người ta hay là người ta bỏ rơi mình.

Mạc Dao Dao đã sớm biết cô và Triệu Ngộ Minh sẽ chia tay, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.

Cho nên khi anh ta hút đầy tàn thuốc dưới đất, sau đó vô cùng khó khăn nói
ra ba chữ“Chia tay đi”, Mạc Dao Dao rất dứt khoát gật đầu một cái, lấy
điện thoại di động ra xóa bỏ số của Triệu Ngộ Minh, cũng bày tỏ thái độ
từ nay về sau hai người sẽ không gặp lại.

Triệu Ngộ Minh rất kinh
ngạc, đồng thời cũng thật vui vẻ, nhưng vẫn có một chút lúng túng. Cho
dù là chia tay, nếu biểu hiện của nhà gái giống như là ước gì vứt bỏ
mình sớm một chút, nhà trai cũng sẽ tổn thương.

Chỉ là từ lúc anh ta cất bước nhẹ nhàng rời đi, Mạc Dao Dao có thể thấy được, bọn họ đã
chia tay thật rồi, một chút dư âm cứu vãn cũng không có.

Nhìn tàn thuốc nằm rải rác trên mặt đất, Mạc Dao Dao nhớ lại Triệu Ngộ Minh
trước kia rõ ràng là hút Cát Trắng ( bạch sa??), là do cô móc tiền túi
mua, khi mua một hộp hút rất tiết kiệm, dù rằng không hút rốt cuộc cũng
không nỡ ném đi. Hiện tại thuốc lá anh ta rút ra không chỉ là do người
khác đưa, mà hút được một nửa đã vứt.

Thân phận chênh lệch quá
nhiều, bạn gái đương nhiên sẽ phải đổi. Người vợ chịu cảnh nghèo hèn với mình cũng có thể bỏ rơi được, chứ đừng nói cô chỉ là một người bạn gái. Cho nên có thể nói hai chữ con đường làm quan và thế lực cùng phát âm
shi giống nhau không phải là không có đạo lý, không thể không bội phục
văn tự ngôn ngữ nước ta rất Bác Đại Uyên Thâm. (Con đường làm quan: 仕途 (shìtú); thế lực: 势力 (shì•li))

Về đến nhà Mạc Dao Dao bắt đầu sắp xếp đồ đạc, đem đồ đạc mà Triệu Ngộ
Minh đã từng tặng cất vào trong một cái rương, chia tay mà còn giữ những thứ đồ này, nói không chừng sẽ có người hiểu lầm cô còn không nỡ rời

xa.

Đột nhiên thấy chậu Vạn Niên Thanh kia, đó là quà mà cô mua
tặng Triệu Ngộ Minh, năm ấy anh ta mới vừa thi đậu làm nhân viên, Mạc
Dao Dao tặng cho anh ta là hi vọng Triệu Ngộ Minh có thể vạn năm trường
thanh (trẻ mãi). Mặc dù nghĩa của từ Vạn Niên Thanh là khỏe mạnh, trường thọ, nhưng cô vẫn cố chấp hiểu theo nghĩa của cái tên kia.

Kết
quả không tới nửa tháng Triệu Ngộ Minh đã đem hoa trả lại, anh ta nói
anh ta không thể chăm cây được, nửa tháng này thiếu chút nữa hại chết
cây. Mạc Dao Dao nhìn thấy đúng như vậy, lá cây đã ố vàng, vội vàng nhận lại, lên mạng tìm hiểu phương pháp chăm sóc, mấy tháng sau nó lại trở
nên xanh um tươi tốt.

Nhìn thấy nó Mạc Dao Dao lại nhớ tới hình
như bắt đầu từ lúc đó Triệu Ngộ Minh cũng không nhận quà mình tặng rồi,
luôn nói hiện tại anh ta đang kiếm tiền không nên cứ để Mạc Dao Dao bỏ
tiền.

Có lẽ từ khi đó anh ta đã bắt đầu cố ý giữ khoảng cách với
cô, chỉ là cô không phát hiện ra mà thôi. Trong lòng Mạc Dao Dao tức
giận dễ sợ, tiến lên đạp hai đạp, cô đã không muốn khóc còn không được
nổi giận một chút.

Sáng ngày thứ hai, trước khi đi làm, đôi mắt
quầng thâm có nhìn qua thử, cảm giác tối hôm qua cô thật là quá đáng,
mặc dù không dám dùng quá nhiều lực nhưng vẫn sợ làm hỏng cây.

Không nghĩ tới kia chậu vạn niên thanh trở nên kiều diễm hơn, trên cành còn có xuất hiện mấy chùm hoa, rõ ràng là sắp nở hoa.

Nhẹ lòng, Mạc Dao Dao ôm cái rương đi ra cửa.


Về nhà sau một ngày mệt mỏi, đang định đi tắm rồi ngủ, điện thoại di động
đột nhiên vang lên, Mạc Dao Dao vừa cầm lên nhìn thấy là cuộc gọi của
Triệu Ngộ Minh.

Mặc dù đã xoá số đi, nhưng dãy số kia đã sớm khắc sâu vào trong đầu cô, nói chia tay cũng không phải chia tay ngay được.

Khẽ cắn răng rồi nhận máy, nói không chừng còn có chuyện gì đấy.

Điện thoại bên kia trầm mặc.

“Có chuyện gì không? Gọi nhầm số sao?”

“. . . . . . Những thứ đó còn giữ lại làm gì, vứt đi thôi.” Thanh âm bên đầu điện thoại kia rất trầm thấp.

Mạc Dao Dao cắn răng: “Đó không phải là do sợ anh đưa cho tôi hóa đơn muốn
tôi thanh toán sao, thôi cứ trả lại trước để đề phòng phiền toái về
sau.”

“. . . . . . Không có việc gì nữa, cúp máy đây.”

Nói xong phía đối diện đã vang lên tiếng dập máy, Mạc Dao Dao bị một cú
điện thoại này làm cho không thể giải thích được, cảm giác trong điện
thoại giọng nói của Triệu Ngộ Minh không hiểu vì sao có một chút u ám.

Vì thế cô gọi điện thoại ——

“Diệp Tử, Minh ca của cậu có xảy ra chuyện gì không?”


Đầu bên kia truyền đến giọng nói vui sướng: “Dao Dao, tớ còn muốn hỏi cậu
đã chạy đi đâu rồi, tính toán tốt quá đi chứ? Thời gian thật là quá
chuẩn!”

Chuyện là như thế này, lúc trước Mạc Dao Dao đã đóng gói
xong đồ vật, gửi qua bưu điện cho Triệu Ngộ Minh. Cô cảm thấy sau khi
chia tay mà còn vì mấy thứ kia gọi điện thoại nói “Anh tới đi, tôi có đồ đưa lại cho anh” cho người kia, thì thật không phải muốn trả đồ mà là
nhân cơ hội để gặp mặt tìm cách cứu vãn quan hệ đôi bên. Cô khôn gmuốn
ra vẻ kiểu cách, cũng không muốn cứu vãn, nên cũng không cần thiết phải
gặp nhau, tiêu ít tiền gửi quá khứ đi là được.

Ai ngờ chính vì vậy mà xảy ra chuyện.

Theo lời Diệp Tử nói, hôm nay Triệu Ngộ Minh dẫn theo bạn gái là sếp cùng cơ quan về nhà, tự mình chuẩn bị cơm trưa, không khí vừa vặn, hai người
ngọt ngọt ngào ngào đang định ‘tâm đầu ý hợp’ thì chuông cửa vang lên.

Vừa mở cửa là nhân viên giao hàng, một cái rương vô cùng to lớn.

Vì vậy mặc dù lúc này Tiểu Cao đã ý loạn tình mê trong lòng hiếu kỳ nổi
lên, thúc giục Triệu Ngộ Minh mở cái rương ra. Anh ta cũng thấy rất kỳ
quái, người nào mà gửi cái rương lớn như vậy? Vì thế nhân tiện mở ra.

Có câu nói, lòng hiếu kỳ hại chết một con mèo.

Chỉ là lúc này hại chết không phải là một con mèo, mà là Triệu Ngộ Minh.

Trong rương đó có chiếc cốc tình nhân viết “Triệu Ngộ Minh, Mạc Dao Dao vĩnh
viễn sẽ ở cùng nhau” dẫn tới bùng phát cuộc Chiến Tranh Thế Giới lần thứ 3, cuối cùng sếp đen mặt lại sập cửa bỏ đi. Triệu Ngộ Minh mang vẻ mặt tái mét mà nhìn những đồ trong rương.

Sau đó Diệp Tử nói: “Dao Dao, chiêu này của cậu thật sảng khoái!”

Mặt Mạc Dao Dao đổi màu, sớm biết thì vứt bỏ là tốt rồi, ai ngờ đến bao
phiền toái như vậy! Khiến cho cô giống như oán phụ khuê phòng bị vứt bỏ, trong lòng không cam chịu đi phá hoại nhân duyên tốt của người ta,
thuận tiện gây trở ngại cho con đường thăng quan tiến chức của Triệu Ngộ Minh.


Dù sao hai người này đã bắt đầu từ khi bọn họ chưa chia
tay, hóa ra là cô chính là spare tire, đầu năm nay đàn ông cũng phải tìm đến một cái bánh xe để phòng hờ cơ đấy.

Đang buồn bực vô cùng
thì ánh sáng chói mắt của Vạn Niên Thanh đập vào trong tầm mắt, thấy như thế nào cũng cảm giác khó chịu. Vì vậy duỗi thẳng chân dẫm đạp mấy cái, hài lòng trở về ngủ.

Buổi sáng thức dậy, một lần nữa lại thấy
hối hận, lại gần nhìn kỹ, Vạn Niên Thanh càng trở nên tốt hơn, tinh thần phấn chấn và khỏe mạnh rồi, những bông hoa màu trắng dày dặc, rực rỡ
muôn vẻ.

Cây này vì sao đánh mãi không chết như con gián vậy?

Kinh ngạc lại kinh ngạc, dù sao hoa này mau kết quả, từ lúc Mạc Dao Dao nuôi nó đến giờ cũng chưa thấy nó nở hoa, lần này xem bộ dạng nó xanh um
tươi tốt như vậy, liền bắt đầu hết lòng chăm sóc. Hoa này tên tốt, tình
yêu không có, nhưng cô vẫn muốn được khỏe mạnh.

Có ai biết sau
mấy ngày được tỉ mỉ tưới nước, bón phân, xới đất, Vạn Niên Thanh càng
ngày càng uể oải, những bông hoa nhỏ cũng mau rụng đi, căn bản không có
kết quả như nguyện vọng.

Mạc Dao Dao trăm mối lo mà vẫn không có
cách giải quyết, lật mấy chục trang web cũng không tìm ra được biện pháp giải quyết, chỉ có thể ai oán đứng nhìn cây Vạn Niên Thanh càng ngày
càng tiều tụy. Có thể đóa hoa cũng là cần đến tình yêu làm dịu, cô hiện
tại không còn tình yêu, ngay cả cây cô chăm sóc cũng cùng cô “Vì người
bỏ đi khiến ta tiều tụy” .

Cũng chính là buổi tối sau ngày chia
tay một tuần, trong giấc mộng Mạc Dao Dao mơ hồ cảm thấy khí lạnh bức
người trước mặt, cô mở mắt ra, chỉ thấy một người đàn ông khỏa thân đang đứng ở ngay trên đầu giường, mặt buồn bã nói: “Dao Dao, vì sao cô lại
không đạp tôi?”

Mạc Dao Dao mơ mơ màng màng nhắm mắt, lật người, sau đó giật mình mở mắt ra!

Đây không phải là chuyện tình thành thị sao? Lúc nào thì trở thành thần quái kinh khủng như vậy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.