Đọc truyện Nữ Vương Đại Nhân – Chương 56
Edit: may18
#
#
Thời gian trôi qua quá nhanh, thấm thoát đã sắp đến ngày khởi quay bộ điện ảnh “Thu Nguyệt”.
Hoa Chiêu và Tần Văn Trọng cùng nhau đi đến gặp mặt đạo diễn nổi tiếng Vân Chương Hồi, tuy rằng đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau nhưng cả hai đều vô cùng hợp ý nhau, thảo luận về các phần trong kịch bản suốt cả buổi.
Mà chương trình gameshow bên này, đài truyền hình An Thành cũng đã liên lạc với Tần Văn Trọng, mời vợ chồng Hoa Chiêu Ân Thiên Lãng đi đến đài quay một phần quảng cáo tuyên truyền.
Hôm nay lại vừa vặn là ngày đi đến quay, buổi sáng Ân Thiên Lãng có một cuộc họp, thời gian quay được hẹn trước là vào 10 giờ. Nói tóm lại, công việc trước mắt của Hoa Chiêu đã được tiến hành đâu vào đấy, nên cô cũng chẳng bận rộn cho lắm. Nhưng sự thật thì hoàn toàn là do Tần Văn Trọng đã lược bớt đi hơn phân nửa công việc không quan trọng cho cô rồi, bởi vậy cô mới có thời gian ngồi chơi xơi nước thoải mái như thế.
Sáng nay, ngay từ 4h sáng Hoa Chiêu đã phải đi ra khỏi nhà, cô phải chụp ảnh bìa cho tạp chí điện ảnh nổi danh với chủ đề “Tia nắng ban mai”, đến khi ấy sẽ vừa vặn có phần giới thiệu cho bộ phim “Thu Nguyệt” mà cô đóng.
Hoa Chiêu hoàn thành buổi chụp hình với ba tạo hình khác nhau, sau khi chụp xong thì ngồi trở lại trên xe chuyên dụng mà Trần Trì đã sắp xếp để quay về công ty.
Trở về trong gian phòng nghỉ ngơi ở phòng làm việc, tẩy trang trước, vốn định ngủ thêm một chút cho bù giấc nhưng rồi lại không cảm thấy buồn ngủ, nhìn xem đồng hồ thì giờ mới đến 8 giờ rưỡi. Vì thế cô quyết định đi tham quan bất động sản Thượng Thừa mà cô chưa có dịp đi qua một chút.
Đang chuẩn bị đứng dậy thì tiếng đập cửa vang lên. Hoa Chiêu để Dao Dao đi mở cửa. Cửa mở ra, ấy thế nhưng lại là Uông Nhã Minh với một thân quần áo thoải mái, mái tóc thẳng dài thả tung, thoải mái hào phóng mà cười.
“Chị Hoa Chiêu, em có thể mượn một người của chị được không?”
Hoa Chiêu mỉm cười “Mượn ai vậy?” Trong lòng cô quả thật có hơi ngạc nhiên.
Kể ra thì cũng rất khéo, từ lúc cô tiến vào Thượng Thừa đến nay thì chưa từng gặp qua Uông Nhã Minh bao giờ, có nhìn thấy thì cũng chỉ là được xem qua ở trên TV, ở trên tạp chí. Dẫu vậy nhưng trước kia vẫn luôn nghe nói rằng cô nàng tranh đấu với Bùi Lị Nhã rất gay gắt, ngay từ lúc ban đầu cũng không hề rơi vào thế hạ phong, cho đến bây giờ thì đã vượt qua, như vậy cũng có thể thấy, người này không đơn giản. Hôm nay được nhìn thấy cô nàng, nhưng thật ra lại khác xa so với trong tưởng tượng của cô.
“Chị Vân, em đã mơ ước chị từ rất lâu rồi! Hôm qua chuyên viên trang điểm của em có chút sự cố nhỏ, trên tay bị châm mấy vết, cho nên em để cô ấy nghỉ ngơi.” Uông Nhã Minh chớp chớp mắt, “Em cũng đã hỏi qua anh Trọng, anh ấy bảo 9h 30 chị có lịch trình, em đảm bảo trước 9h20 sẽ trả lại người về đến tay chị!” Nói còn giơ tay lên thề.
Chị Vân và Dao Dao đều bật cười, Hoa Chiêu đều xem ở trong mắt, Uông Nhã Minh người này đúng là rất biết làm cho người ta thích. Có thể ở trước mặt một người không hề quen biết mà tự nhiên như vậy, nói chuyện nhẹ nhàng thoải mái, chỉ với mấy câu đã lấy lòng cô và chuyên viên trang điểm, cũng phảng phất kéo gần khoảng cách giữa mọi người, loại gần gũi thân thuộc tự nhiên này khó vậy nhưng lại không khiến cho cô cảm thấy phản cảm.
Thật thú vị! Hoa Chiêu khẽ liếc mắt nhìn sang chị Vân, rồi lại nhìn về phía Uông Nhã Minh, giả vờ ra vẻ ghét bỏ, “Đi đi! Em thấy chị đã ước gì muốn đi theo người khác rồi!”
Chị Vân “ai da” một tiếng, vội xua tay, “Bà chủ đây là ghét bỏ tôi, dùng cách khác mà muốn đem tôi tặng cho người ta đây mà!”
Uông Nhã Minh “hahaha” mà cười, thanh âm sang sảng, không chút nào làm ra vẻ, “Nếu thật như thế thì tốt quá! Em đây còn cầu mà không được!”
Chị Vân vừa nghe thấy thế bỗng cảm thấy hơi khẩn trương, bây giờ ai mà chả muốn chạy đến phòng làm việc của Hoa Chiêu làm công, nếu Hoa Chiêu thuận nước đẩy thuyền hào phóng đẩy cô đi thì làm sao bây giờ.
Hoa Chiêu khẽ cười, “Nếu mà thật là như thế thì chuyên viên trang điểm “xui xẻo” kia quả thật rất xui xẻo.”
Uông Nhã Minh sửng sốt, hơi thu ý cười, “Đúng vậy, cô ấy đã theo em nhiều năm.” Giọng nói trân thành, nghe không ra giả dối.
Chị Vân nhẹ nhõm thở dài một hơi. Hoa Chiêu nhìn xem đồng hồ, “Bây giờ đã 8h50. Nếu giờ còn không đem cô ấy mang đi, thì chị cũng hết cách cho mượn.”
Thật ra mọi người ở đây đều hiểu cả, Uông Nhã Minh sẽ thiếu chuyên viên trang điểm sao? Tất nhiên là không, đây cũng chỉ là một cơ hội nhân tiện đến chào hỏi với Hoa Chiêu mà thôi, cho thấy lập trường, làm quen, kéo gần quan hệ.
Uông Nhã Minh nghe âm biết ý, “Đúng đúng, nói chuyện bỗng quên mất thời gian, đợi lát nữa người đại diện của em sẽ lại gọi điện mắng.” Nói rồi tự mình đỡ lấy chị Vân, chị Vân thuận thế đứng lên.
“Chị Hoa Chiêu, em bắt người của chị mặt dầy xin đi trước nhé!” Uông Nhã Minh vừa ra đến cửa lại lần nữa quay lại khách khí mà gần gũi với cô một chút.
Hoa Chiêu gật đầu, đứng lên, dặn chị Vân và Dao Dao, “Tôi đi lên đi dạo, 9h20 sẽ xuống, đến lúc đó thì xuất phát, cũng nói với anh Trọng một tiếng.”
“OK.” Chị Vân và Dao Dao gật đầu.
Ánh mắt Uông Nhã Minh khẽ nhấp nháy, đi lên đi dạo? Đại khái là đi tìm Ân tổng. Trong lòng cô hơi rùng mình, trên mặt thì vẫn như cũ nhẹ nhàng tự nhiên, lôi kéo chị Vân dời đi.
Dao Dao vừa rồi vẫn luôn không nói chuyện, lúc này mới gãi đầu hỏi, “Chị Hoa Chiêu, trước kia chị và Uông Nhã Minh đã quen biết nhau sao? Sao em nhớ rõ là hai người bọn chị chưa bao giờ gặp nhau mà!”
Hoa Chiêu bật cười, giọng nói nhàn nhạt, “Thì bây giờ chẳng phải đã quen biết rồi sao.”
Hoa Chiêu vào trong thang máy, nhấn tầng 23. Ở khi tháng máy đi đến tầng 17 thì ngừng lại, có người chờ thang máy.
Một cô gái có khí chất điềm đạm, mặc áo màu trắng kem, cũng không hẳn là xinh đẹp, nhưng trông lại rất thoải mái. Trong tay cô nàng bê một chồng văn kiện, nhìn thấy Hoa Chiêu, rõ ràng bỗng giật mình. Hoa Chiêu ấn thang máy, khoé miệng hơi hơi gợi lên, “Không vào sao?”
Cô gái kia có hơi do dự, thần sắc mang chút hoảng sợ, nhẹ nhàng gật đầu, vẫn là đi vào trong thang máy. Hoa Chiêu lùi lại một chút, cô gái đứng vào vị trí ở gần cửa. Cửa thang máy đóng lại, cô ấn tầng 20.
Trong không khí đều yên tĩnh, Hoa Chiêu nhìn bóng dáng đứng thẳng ở phía trước, mắt sắc phát hiện đôi tay rủ xuống của cô gái hơi động, ngón út trên bàn tay phải của cô nàng hơi run rẩy một chút.
Chỉ có ba tầng nên rất nhanh thang máy đã dừng lại, cửa mở ra. Có người vội vàng chạy đến, “Đan Ninh, tôi vừa mới xuống dười tìm cô, nhưng không thấy.” Người đến bỗng khựng lại, nhìn thấy người trong thang máy, “Ân phu nhân.” Tay phải không dấu vết mà lôi kéo cô gái bên cạnh.
“Trương trợ lý.” Hoa Chiêu gật đầu mỉm cười, nhìn thấy cô gái đối diện, trong mắt chợt loé, cửa thang máy đóng lại.
Hoa Chiêu đến tầng 23, cũng không khác tầng 15 là bao nhiêu, vừa ra khỏi thang máy là một phòng khách rất lớn, trên trần treo một trùm đèn thuỷ tinh rất lớn mà lại lộng lẫy, màu sắc sofa bàn ghế kết hợp với nhau rất hài hoà. Toàn bộ không gian được thiết kế cực kỳ đơn giản.
Qua đại sảnh là văn phòng làm việc. Đã có người nhìn thấy cô, ban đầu hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng mỉm cười chào đón, “Ân phu nhân.”
Hoa Chiêu gật đầu, “Xin chào. Hội nghị của Ân tổng đã kết thúc rồi sao?”
Người kia gật đầu, “Vừa mới kết thúc chưa đến một phút đồng hồ, để tôi dẫn ngài đến.”
Hoa Chiêu đi theo cô ấy đến trước cửa văn phòng, giơ tay ngăn cản cô ấy gõ cửa. Cô nhẹ nhàng vặn khoá cửa, đẩy cửa đi vào.
Ân Thiên Lãng còn đang quay người đưa lưng về phía cửa, đứng trước giá sách mà tìm một tệp tài liệu. Hắn nghe thấy cửa có tiếng động, tưởng rằng thư ký mang trà đến mà không gõ cửa, không khỏi cảm thấy khó chịu, đang chuẩn bị quay người trách móc.
“Đang tìm gì thế?” Giọng nói mềm dịu dễ nghe mà quen thuộc bỗng cất lên.
Quay đầu lại, thế nhưng thật là cô.
“Anh vẫn luôn đang chờ một ngày nào đó em chạy đến an ủi phu quân đây.” Trong giọng nói của hắn rõ ràng có chút nhảy nhót sung sướng.
“An ủi như nào nha? Bưng trà rót nước à?” Cô nhướng mày.
“Chỉ cần em ngồi cạnh bên anh là được, không cần làm bất cứ cái gì, chỉ cần khi anh vừa quay đầu thì đều có thể nhìn thấy gương mặt em.”
“Thế thì cứ đặt mấy tấm ảnh ở trên bàn, treo mấy tấm trên tường, như vậy cho dù có quay chỗ nào thì cũng có thể thấy em.”
“Không, phải biết động, có thể cùng nói chuyện, cùng cười với anh.”
Hoa Chiêu lườm nguýt hắn một cái, giọng nói thản nhiên, “Vừa rồi em đã gặp Đan Ninh.”
Ân Thiên Lãng đứng hình, sau đó ra vẻ thản nhiên, ” Ồ”.
Trong lòng Hoa Chiêu liền hiểu rõ, nữ thư ký trong truyền thuyết đúng là Đan Ninh, hơn nữa đã không còn làm ở tầng 23.
Đề tài câu chuyện liền dừng lại ở đây.
Hoa Chiêu nhìn đồng hồ, vươn tay, nghiêng đầu nhìn hắn, “Bây giờ đi được rồi chứ? Em đến đón anh.”
“Vinh hạnh của anh.” Hắn hơi khom lưng, thân sĩ mà nắm lấy tay cô, nâng tay cô đến bên miệng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.
Hai người nhìn nhau cười.
…
Mọi người đúng giờ đi đến đài truyền hình. Giám đốc của đài truyền hình An Thành tự mình lại đây bắt chuyện. Đạo diễn chương trình đành phải nhẹ nhàng nhắc nhở ở bên tai giám đốc đài rằng thời gian quay không có nhiều lắm, lúc này giám đốc đài mới dừng lại.
Mục tiêu của chương trình này là muốn thể hiện một gương mặt chân thật của nhân vật công chúng, cũng không cần tạo hình hoá trang gì quá đà.
Trên người Ân Thiên Lãng vẫn như cũ là áo sơ mi thêm vest chuẩn hình tượng tổng tài, Hoa Chiêu thì mặc quần trắng cộng thêm áo sơ mi tím nhạt. Chị Vân dùng bộ đồ trang điểm Minh Châu hoá trang cho cô một lớp trang điểm nhẹ nhàng.
Bắt đầu vào quay.
Tiếp theo chính là:
Thợ chụp ảnh rất khách khí mà nhắc nhở, “Ân tổng, ngài hãy cười một chút.”
“Ân tổng, ngài nên vui vẻ một chút.”
“Ân tổng, ngài nên biểu hiện ra năng lực của bạn trai một chút.”
Ân Thiên Lãng mặc vest thờ ơ, “Năng lực của bạn trai là cái gì?”
“À…..Là những biểu hiện với bạn gái như là săn sóc, ấm lòng, muốn bảo vệ.”
Không khí yên tĩnh hai giây.
“Là vợ.” Ân Thiên Lãng nghiêm túc sửa lại.
“Đúng đúng, xin lỗi, là vợ.” Trong lòng thợ chụp ảnh chửi thầm, hắn tất nhiên biết là vợ, không phải là đang giải thích à, hắn đây là giải thích vấn đề!
Hoa Chiêu ôm cánh tay đứng ở bên cảm thấy nhìn không nổi nữa, nhéo cánh tay hắn, “Bế em lên.”
Ân Thiên Lãng thu được mệnh lệnh ngay lập tức nhấc bổng cô lên một cách dễ dàng, khiêng cô đến trên vai, động tác liền mạch lưu loát, cứ như là đã làm hằng trăm hàng ngàn lần rồi vậy.
Thợ chụp ảnh ban đầu giật mình sửng sốt, sau đó thì mặt mày hớn hở, chạy nhanh “tách tách” chụp, nhân tiện khen ngợi, “Đúng đúng, năng lực bạn trai max.”
“Tốt, Ân tổng, chúng ta lại cõng một cái.”
“Chúng ta?”
“Hả? À…… Là ngài cõng một cái.”
Thợ chụp ảnh sờ sờ cái trán, một tầng mồ hôi.
Ân Thiên Lãng ngồi xổm xuống, ôm lấy cô, ý bảo cô đi lên. Hoa Chiêu đặt mông ngồi trên tấm lưng to rộng của hắn. Ân Thiên Lãng giơ tay lên, hơi đỡ cô, chậm rãi đứng dậy.
“Tốt, dáng này vô cùng đẹp! Tiếp tục giữ tốt!”
Thợ chụp ảnh lại bắt đầu khen lấy khen để. Hai người được khen thì trong lòng mỗi người một cảm xúc khác nhau.
Từ sau khi câu chuyện quay phim kia qua đi thì Ân Thiên Lãng càng ngày càng mặt dày vô sỉ. Mỗi lần đều phải thậm thà thậm thụt hỏi cô là, “Thế nào? So với người nọ người kia trong phim thì có phải tốt hơn không?”
Làm cho cô dở khóc dở cười, yêu hận đan xen. Khi đó còn phải chính diện khen hắn, vuốt lông cho hắn, “Phim kia thì có tính là gì? Có khi còn quay mấy cảnh rồi ghép vào, chắc chắn là anh bổng bổng đát hơn.”
Một câu khen này càng khó lường, từ đó về sau hắn lại càng ngày quan tâm hơn.
Nghĩ vậy Hoa Chiêu lại nổi lên oán khí, ngồi trên lưng hắn, duỗi tay nhẹ nhàng bóp cổ hắn, hắn rõ ràng run lên, nửa cong eo, ngẩng đầu quay mặt lại nhìn cô, trong mắt hàm chứa ý cười bỡn cợt.
Cô nghẹn cười, bị hắn nhìn cho cả người không tự nhiên, vòng tay qua cổ hẳn, che lại đôi mắt hắn.
Vì thế hắn bỗng thật sự bật cười.
Ân tổng cười? Thợ chụp ảnh tất nhiên sẽ không bỏ qua cảnh này, toàn bộ động tác hành động đều được chụp lại.