Đọc truyện Nữ Vương Đại Nhân – Chương 45
#edit: Tuyệt Vời
#wattpad: Tuyệt Vời Team!
Trong phim trường lặng ngắt như tờ, có người thì đã ẩm ướt hốc mắt. Đạo diễn đi đầu hô “cut” một tiếng thì mọi người mới phản ứng lại được, nhiệt liệt hoan hô vô tay, chúc mừng cô đã đóng máy.
Ân Thiên Lãng đứng dậy đi đến đỡ cô lên. Hoa Chiêu liếm liếm “huyết tương” bên khoé miệng, trong mắt vẫn còn lấp lánh nước mắt, mỉm cười nhìn hắn, “Mật ong hoà quyện với rượu vang đỏ hoá ra là có vị như này, có muốn nếm thử không?”
“Được.” Giọng nói của hắn nhẹ bâng, nói rồi thì lập tức cúi đầu xuống hôn cô. Mãi một lúc sau hắn mới kết thúc nụ hôn dài này mà nhướng mày bình xét, “Hương vị cũng không tệ lắm.”
Nhân viên đoàn làm phim trợn tròn mắt, miệng há hốc, không nghĩ đến một Boss vẫn luôn cao cao tại thượng, trầm ổn kín tiếng như thế mà lại làm ra hành động như vậy ở trước mắt bao nhiêu người.
Và truyền thông tất nhiên cũng không thể bỏ qua một màn như thế. Bạch y hồng sam, quấn quýt thân mật, đầu đề ngày mai chính là nó.
Bọn họ cùng nhau trở về nơi nghỉ ngơi, điện thoại của Giản Dị cũng vừa lúc gọi đến đây.
“Đại ca, Nghiêm Cảnh Thâm ngày hôm qua đã tra băng ghi hình nơi đại sảnh khách sạn. Người đưa đồ đến là người được thuê, không phải chủ đồ, là một đứa bé chưa đến mười tuổi giao đồ đến đại sảnh. Ngoài ra, bọn em cũng nhìn băng ghi hình mấy ngày gần đây thì phát hiện ra một người rất khả nghi. Hắn đã từng xuất hiện ở trước đại sảnh, vẫn cứ luôn nhìn chằm chằm vào chị dâu, càng quan trọng hơn nữa là, người này còn từng đứng trước cửa phòng chị dâu, loay hoay đi đi lại lại tận vài phút.”
Ân Thiên Lãng cau mày, “Người này trông ra sao?”
“Góc quay cameras không tốt lắm, thoạt nhìn hắn mới hơn hai mươi tuổi, đội mũ, đầu luôn cúi thấp nên không nhìn rõ được diện mạo của hắn. Em chụp ảnh lại rồi gửi qua cho anh.” Giản Dị hơi ngập ngừng, “Còn có, buổi sáng ngày hôm qua người này đã nói chuyện cùng Bùi Lị Nhã và đại diện của cô ta.”
Sắc mặt Ân Thiên Lãng lập tức trở nên lạnh lùng, mãi một lúc sau mới nói, “Âm Âm bên này đã hoàn thành xong, chúng ta về khách sạn ngay bây giờ.”
“Vâng, vậy đến rồi lại nói.”
Hoa Chiêu nghi vấn, “Sao thế? Tìm ra rồi sao?”
Giản Dị gửi hình ảnh đến di động Ân Thiên Lãng, hắn click mở ra xem. Người này đứng ở nơi tương đối khuất, cameras cũng chỉ chụp lại được sườn mặt của hắn.
Hoa Chiêu rúc đầu qua nhìn, “Hử?”
“Sao thế?”
Hoa Chiêu không trả lời hắn, cô cố gắng nhớ lại, linh quang chợt loé, “Em đã gặp người này!”
“Ở đâu?”
“Buổi sáng ngày hôm qua ở dưới đại sảnh tầng 1, cậu ta nhìn em vài lần. Sau đó cậu ta còn nói mấy câu với người đại diện của Bùi Lị Nhã.” Hoa Chiêu quay đầu hỏi Tần Văn Trọng, “Anh có nhớ không?”
Tần Văn Trọng cũng nghé mắt nhìn qua bức ảnh, nghĩ nghĩ rồi gật đầu, “Đúng là có chút ấn tượng, lúc ấy tôi còn thúc giục cô đi lên xe.”
Khuôn mặt Ân Thiên Lãng dần trở nên lạnh lẽo, nhìn thoáng qua “Khinh Yên” đang oà khóc thút thít ở phía xa xa, trầm giọng nói, “Chúng ta về khách sạn trước.”
# wattpat tuyệt vời
Buổi chiều, bảo an trước cửa khách sạn và dưới tầng một đều đã rút bớt, tất nhiên đây cũng chỉ là vẻ bề ngoài.
11 giờ đêm.
Trong phòng an ninh, các cấp dưới của Nghiêm Cảnh Thâm đều chăm chú nhìn từng màn hình theo dõi, họ đã nhìn chằm chằm như vậy suốt từ buổi trưa đến giờ.
Nghiêm Cảnh Thâm trêu ghẹo ông bạn, “Sao thế? Định từ bỏ làm hoa hoa công tử rồi à?”
Giản Dị cười cười, nghịch chiếc bút trong tay, “Chuyện duyên phận này nên đến rồi cũng sẽ đến, muốn cản cũng không cản được.” Lại khó có được mà trở nên nghiêm túc, “Ngay chính tôi cũng chẳng hề nghĩ đến mình sẽ thua ở trong tay một tiểu nha đầu cái gì cũng không biết như vậy.”
Nghiêm Cảnh Thâm gật gù, “Lần này phẩm vị của ông đúng là có phần độc đáo.”
“Biến!” Giản Dị ném chiếc bút trong tay, bộ dáng rất là bênh vực, “Nha đầu của nhà tôi rất tốt đấy.”
Nghiêm Cảnh Thâm bắt lấy chiếc bút, nhìn hắn một cái, “Ân tổng và Hoa tiểu thư thật sự đã kết hôn?”
Giản Dị không đáp mà hỏi lại, “Ông thật thích cô Triển kia à? Sao tôi chợt cảm thấy, lúc trước giới thiệu hai người cho nhau này là làm hại ông nhỉ.”
Nghiêm Cảnh Thâm ho khan một tiếng, quay đầu nhìn sang cấp dưới.
Cấp dưới giơ tay, “Lão đại, em chưa nghe thấy gì cả.”
Mới vừa nói xong là ăn ngay phát đập vào đầu.
Nghiêm Cảnh Thâm lấy điếu thuốc ra, sờ sờ túi quần, không thấy bật lửa. Hơi hất đầu bảo Giản Dị châm lửa.
Giản Dị không nhúc nhích, Nghiêm Cảnh Thâm bất mãn, “Làm sao? Nhờ châm điếu thuốc cũng không chịu đúng không?”
Giản Dị lật lật túi quần, “Tôi không có, đã cai thuốc hơn một tháng nay.”
“Đệch!” Nghiêm Cảnh Thâm cầm lấy điếu thuốc trong miệng, “Người anh em đúng là thay đổi rồi!”
“Chuyện! Tôi còn định sang năm nay đến bái kiến nhạc phụ xin cưới vợ tôi đây!” Vẻ mặt Giản Dị đầy ý cười, rồi lại đổi thành đồng tình, “Ông làm sao lại nhìn trúng nha đầu thúi Triển Nhan Chân kia đâu?”
Nghiêm Cảnh Thâm rủ mắt, cũng không kiêng kỵ cấp dưới đang có ở đây, “Cô ấy cười rộ lên rất xinh đẹp, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô ấy thì tôi đã thích cô ấy rồi.”
Giản Dị có thể hiểu được loại cảm giác ấy, cũng giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy Xuân Lệ, hắn thế nhưng rung động. Hy vọng Triển Nhan Chân có thể quý trọng thôi!
Cấp dưới vẫn luôn nhìn chằm chằm theo dõi bỗng hô lên, “Đội trưởng, có phải người này không?”
Trong màn hình cameras, một người con trai gầy yếu mặc áo trắng đi vào khách sạn, rồi ngồi xuống sô pha trong đại sảnh.
Nghiêm Cảnh Thâm đi đến nhìn màn hình, “Rất giống, hẳn là hắn. Tên ngu ngốc, đến chui đầu vào lưới, còn tưởng là tên gia hoả nào rất thông minh chứ.” Quay đầu nhìn Giản Dị, “Chẳng tính khiêu chiến nào cả, đi bắt?”
Giản Dị sờ sờ cằm, “Chờ một lát, nhìn xem hắn định làm gì, vậy thì chơi đùa cùng với hắn chút đi.”
…
Nhân viên trực ca đêm nay là một đôi nam nữ.
Người con trai mặc bộ quần áo bình thường để nguỵ trang.
Người con trai hỏi hắn có phải muốn đặt phòng không, tên thanh niên không trả lời.
Hắn đứng dậy đi về phía thang máy.
Nghiêm Cảnh Thâm nói vào trong bộ đàm, “Mọi người vào vị trí của mình, kẻ tình nghi đã xuất hiện, chờ lệnh tôi.”
Mà ở bên kia, trong phòng Vip của tầng 6.
Trước cửa phòng là hai người vệ sĩ mặc vest đen đứng một trái một phải.
Trong phòng, Hoa Chiêu vừa mới tắm xong, cuốn tóc lên ngồi trên sô pha cùng với Xuân Lệ, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem TV chiếu hoạt hình Anime.
Tiếng đập cửa vang lên.
Xuân Lệ và Hoa Chiêu quay mặt nhìn nhau, Xuân Lệ xuống đất đi mở cửa.
Ân Thiên Lãng đi từ trong thư phòng ra, đưa mắt ra hiệu cho cô.
Đi đến gần cửa hỏi, “Ai vậy?”
“Là em, Thiên Lãng ca ca!”
Hoa Chiêu liếc mắt xem thường, kéo Xuân Lệ trở về tiếp tục hành trình nuôi dạ dày.
Ân Thiên Lãng mở cửa cho Triển Nhan Chân đi vào.
Triển Nhan Chân đi vào, nhìn xem hai người trong phòng vẫn ăn uống hoàn toàn lơ đẹp cô, giang cánh tay đối với Ân Thiên Lãng cười duyên, “Anh Thiên Lãng, đã rất lâu không gặp rồi, nào ôm một chút!”
Ân Thiên Lãng chạm một chút, “Có chuyện gì?”
Triển Nhan Chân bĩu môi, “Ở dưới nhàm chán quá nên đi lên đây tìm các anh chơi!”
Ân Thiên Lãng gật đầu đóng cửa lại, “Tự mình tìm chỗ ngồi đi.”
Quay đầu lại nhìn Hoa Chiêu, rồi đi về phòng cấm lấy máy sấy đi ra.
Ngồi xuống bên cạnh Hoa Chiêu, “Ngồi sang đây chút.”
Hoa Chiêu xê dịch mông, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm TV
Giống như Ân Thiên Lãng đã luyện tập mãi thành thói quen, thuần thục mà bật máy sấy, sấy tóc cho cô.
Triển Nhan Chân nhìn xem đến sững sờ, cô đứng ở một bên, không thể tưởng tượng nổi Ân Thiên Lãng sẽ có một mặt như này.
Tựa hồ đã sấy thật lâu sau, Ân Thiên Lãng sờ sờ tóc cô, cảm thấy đã ổn ổn.
Hắn cất máy sấy đi, chỉnh lại cổ áo cho cô, “Có chuyện gì gọi anh.”
“Ừ.” Hoa Chiêu quay đầu có lệ mà thơm hắn một cái, lực chú ý lại trở về với màn hình TV.
Ân Thiên Lãng lại cười đến thoả mãn, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ngây người của Triển Nhan Chân. Dường như mới nhớ đến cô ấy có mặt ở đây, đứng dậy ho nhẹ một tiếng, “Đến đây ngồi.” Đi thẳng một mặt về thư phòng, lại bổ sung thêm một câu, “Đừng làm phiền đến chị dâu.”
Triển Nhan Chân trợn mắt há mồm định phản bác, nhưng ngẫm nghĩ lại thì đành nhịn xuống, đi đến sô pha ngồi xuống bên cạnh Hoa Chiêu.
Lúc này, Hoa Chiêu mặc áo ngắn tay quần đùi, lớp trang điểm đã được tẩy sạch, đầu tóc rối tung.
Triển Nhan Chân dựa vào lưng ghế sô pha mà nghiêng đầu nhìn cô ấy. So với lúc ban ngày nhìn thấy cô ấy xinh đẹp kiêu sa là khác xa, nhưng kể cả bây giờ cô ấy có để mặt mộc thì vẫn như cũ xinh đẹp. Làn da trắng nõn, cái trán no đủ, trời sinh môi hồng răng trắng, đẹp đến loá mắt, quả thật là làm cho cô ghen ghét rồi lại không rời nổi mắt.
Triển Nhan Chân nhớ lại, cô cũng là thiên kim tiểu thư, gia thế tốt, lớn lên cũng không tệ, những nam sinh trong lớp cũng không dám trêu trọc cô. Nhưng từ khi Hoa Chiêu đến, mọi thứ đều thay đổi.
Trong lớp có bao nhiêu người như thế cũng đều xúm xít chung quang cô. Những tiểu đồng bọn có gia đình bình thường vẫn luôn tự chơi với nhau thì cũng bắt đầu chuyển sang hoà mình cùng với cô ấy.
Giản Dị từ bé vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ với cô cũng chạy đến mà dỗ ngọt cô ấy chơi, ngay cả Trần Trì thường ngày không phản ứng với bọn con gái cũng đi theo cô ấy.
Cô thích nhất là oán giận trước mặt anh Thiên Lãng, nói ngoa về cô ta, nhưng Giản Dị và Trần Trì lại rất bênh vực cô ta, ngược lại lại gieo lên hạt giống ở trong lòng anh Thiên Lãng.
Sau này cô lại thường thường vì vậy mà hối hận không thôi, nếu như cô không thường hay nhắc đến cô ta thì có lẽ anh Thiên Lãng đã không sinh ra vẻ tò mò với cô ấy.
Hoa Chiêu liếc người ngồi bên cạnh, hiếm khi Triển Nhan Chân lại yên tĩnh như thế khi ở gần cô, cô đúng là có chút không quen.
“Không trở về An Thành à?”
“Có cái gì hay ho mà về?”
“Cũng đúng, cái Nghiêm gì đó ở chỗ này.”
Triển Nhan Chân lập tức biện giải, “Tôi và hắn không có gì, hắn chỉ là cánh tay đắc lực của ba tôi thôi.”
Hoa Chiêu buồn cười mà nhìn cô, khoé miệng cong lên, “Gấp gáp gì chứ? Tôi lại chưa nói cái gì, đâu cần phải giải thích cho tôi.”
Triển Nhan Chân có phần bực bội, buột miệng thốt ra, “Hoa Chiêu, từ bé tôi đã không thích cô.”
Hoa Chiêu nhún vai không sao cả, cũng chẳng nhìn cô, “Tôi biết”
“Từ khi còn bé tôi và anh Thiên Lãng đã quen biết nhau, bác trai và bác gái cũng rất thích tôi. Nếu cô không xuất hiện, tôi rất có thể đã là vợ của anh ấy.”
Hoa Chiêu ngẫm lại loại khả năng này, lắc đầu, “Cô không phải gout của Thiên Lãng.”
“Vậy thì cũng chưa chắc. Chỉ cần anh ấy không chán ghét tôi là được, ba mẹ của tôi, ba mẹ của anh ấy không phải cũng đều là như thế?”
Hoa Chiêu nghiêm túc nhìn cô, “Đó là hôn nhân mà cô muốn à? Cho nên? Cô đến đây là để nói những điều này với tôi?”
“Đúng thế.” Có phải vậy không? Cô tự hỏi chính mình. Ba mẹ của cô cho tới bây giờ đều chưa từng có kiểu thân mật như khi nãy mà cô được nhìn thấy, cô cũng không biết nữa.
“Được, tôi đã nghe thấy.” Hoa Chiêu gật đầu, vân đạm phong khinh, “Khi nào trở về An thành, tôi làm bánh quy cho cô ăn.”
Triển Nhan Chân lập tức khẩn trương mà lắp bắp, “Cô……Làm sao cô biết?”
Hoa Chiêu cúi đầu, ghé sát vào nhìn cô làm mặt cô không khỏi nóng lên, “Mỗi lần tôi mang bánh quy đến lớp học, cô đều mang bộ dáng khinh thường nhưng ánh mắt lại rất khao khát.”
Triển Nhan Chân nhấp miệng, “Tôi……mới không phải, ngoài kia đều bán đầy bánh quy, ai thèm của cô!”
“Tôi thèm.” Vẫn luôn không hé răng – Xuân Lệ bỗng quay đầu giơ tay.
Hoa Chiêu vươn tay, ngón tay thon dài gõ nhẹ đầu cô, “Được rồi, không thể thiếu phần của em, chờ trở về An thành, chúng ta cùng với Tiểu Ngư đến nhà chị đi.”
Mặt Triển Nhan Chân bày ra bộ ghét bỏ, rồi lại không nhịn được mà cực kỳ hâm mộ.
Trong lòng Hoa Chiêu thở dài, nha đầu chết tiệt kia, tính cách kia vẫn chẳng làm cho người ta thích được, lười đến quan tâm cô ta.
Triển Nhan Chân không chịu được người ta bỏ lơ mình, duỗi tay túm lấy cánh tay Xuân Lệ, “Có phải sáng nay cô cố ý dẫm lên chân tôi không?”
Xuân Lệ nhét khoai tây lát đầy miệng, phồng mồm mở to đôi mắt vô tội, “Đúng vậy.”
Triển Nhan Chân khó chịu, rồi lại không biết chút giận ra sao.
Hoa Chiêu cười thầm không thôi.
Ân Thiên Lãng ở thư phòng gọi điện thoại cho Giản Dị, “Sao rồi?”
“Mới vừa vào trong thang máy, bây giờ đang ở tầng 3.”
“Một người?”
“Chỉ là một tên yếu ớt. Yên tâm, người đều đã mai phục xong.”
“Bây giờ tôi đi xuống.”
Ân Thiên Lãng đi đến phòng khách, “Âm Âm, anh đi xuống tìm Giản Dị.”
Hoa Chiêu đảo con ngươi, nhướng mày, “Người đó đến thật ư?”
Ân Thiên Lãng gật đầu.
Hoa Chiêu có hơi không yên lòng, “Có cảnh sát ở đó, anh đừng làm xằng bậy.”
“Anh biết rồi.” Trong mắt hắn hiện lên ý cười, Âm Âm đang lo lắng cho hắn.
Ân Thiên Lãng đi ra ngoài cửa, lại giao phó cho hai gã vệ sĩ, “Bất kì ai đến cũng không được cho vào.”
Xuân Lệ bỏ khoai tây lát trong tay xuống, trong mắt hiện lên sự hưng phấn, rất nóng lòng muốn thử.
Tên thanh niên mặc áo trắng kia đi ra khỏi thang máy, chậm rãi đi đến trước cửa phòng 303 của Hoa Chiêu.
Hắn xoắn chặt đôi tay, bồi hồi chần chừ đi tới đi lui ở trên hàng lang.
Trong chốc lát hắn lại đi đến cửa phòng 307, hơi do dự.
Trong phòng an ninh, Giản Dị nghi hoặc, “Phòng này của ai?”
Nghiêm Cảnh Thâm bĩu môi, “Bùi Lị Nhã.”
Thanh niên áo trắng gõ cửa phòng 307.
Bùi Lị Nhã mới vừa tắm xong, mặt nạ của cô đã dùng hết rồi, mà hai hộp lớn thì đều đã để trong vali của Từ Lâm. Cô mới vừa gọi điện thoại bảo cô ta mang sang đây.
Mới vài giây trước, Từ Lâm vừa mở cửa đã nhìn thấy gã thanh niên kia đi đi lại lại trên hàng lang, sợ quá lập tức đóng lại cửa, không dám đi ra ngoài.
Bùi Lị Nhã cũng bởi vậy mà tưởng Từ Lâm đến, nên khoác trên mình áo tắm mà mở cửa.
Lại là gã fan của ngày hôm qua, tức khắc giật nảy mình nhanh tay muốn đóng cửa lại.
Gã thanh niên duỗi chân ra chặn lại, biểu tình gấp gáp, “Lị Nhã, tôi có lời muốn nói với chị.”
Bùi Lị Nhã không muốn kinh động đến người khác, miễn cho lại để cho chính mình lại bị liên quan đến gã bệnh tâm thần này, trầm giọng gắt lên, “Cút ngay! Nếu không tôi gọi người đến!”
Trên mặt gã thanh niên hiện lên sự nghi hoặc cùng thương tâm, “Tại sao? Ngày hôm qua chị còn ôm tôi, chị nói chị tin tưởng tôi.”
Bùi Lị Nhã đè thấp giọng nói, dùng sức đẩy cửa, “Tôi không biết anh đang nói gì cả, tôi không quen anh, anh là kẻ điên.”
Gã thanh niên có bệnh thần kinh lắc đầu, “Không phải. Tôi không phải kẻ điên. Tôi thích chị như vậy, tại sao lại nói tôi là kẻ điên?”
Bùi Lị Nhã lúc này mới thực sự sợ hãi, thật gặp phải tên điên.
Cô nghĩ nghĩ, giọng nói nhẹ nhàng hơn, “Không sao, vừa rồi nói đùa với anh thôi.”
Gã thanh niên mê mang nhìn cô.
Bùi Lị Nhã dỗ hắn, “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Gã thanh niên lắc đầu, “Tôi cũng chỉ muốn gặp chị, chờ chút nữa tôi phải đi làm một chuyện lớn, tôi đã hứa với chị rồi.”
Trong lòng Bùi Lị Nhã cảm thấy hối hận thật sự, ngày hôm qua thật không nên bị ma quỷ ám ảnh nhất thời, nhỡ đâu thật gây ra án mạng thì khẳng định sẽ có liên quan đến chính mình, hơn nữa, Ân Thiên Lãng cũng ở trong phòng.
Cô muốn cứu gỡ lại, “Tôi không cần anh làm chuyện lớn gì cả. Anh ngoan ngoãn trở về nhà không phải tốt hơn sao?”
“Không tốt, chị đã nói chị tin tưởng tôi. Chị không tin tôi ư?”
Bùi Lị Nhã không dám gật đầu, mà cũng chẳng dám lắc đầu.
Gã thanh niên thu chân, “Bây giờ em đi làm đây.”
Nói xong móc một con dao từ trong lồng ngực ra, đi đến căn phòng 303.
Bùi Lị Nhã sợ hết hồn đóng sập cửa lại, trái tim run rảy sắp nhảy ra khỏi cổ họng, bàn tay run lẩy bẩy cầm lên điện thoại di động, còn may, vẫn có lưu số Hoa Chiêu.
Điện thoại vừa bắt máy, Bùi Lị Nhã lập tức hô, “Gã điên kia bây giờ đang ở trước phòng cô, trăm ngàn lần đừng mở cửa, hắn…… Hắn có dao.”
Hoa Chiêu cầm di động, như suy tư gì, “Được rồi, tôi đã biết.”
Gã thanh niên quả thật đã gõ cửa phòng 303, trên tay cấm một con dao gọt hoa quả.
Trong cửa có hai cảnh sát cải trang mặc quần áo bình thường liếc mắt ra hiệu cho nhau, trong đầu đếm 1 2 3, vừa định mở cửa đã nghe thấy “Ruỳnh” một tiếng.
Cả người đập mạnh lên cánh cửa, cùng với một tiếng kêu rên thảm thiết.
Cửa phòng đã bị phá mở ra.
Hai người cảnh sát một trái một phải phản ứng nhanh, chạy đến bên cạnh mà né ra, tránh được một kiếp.
Quay lại nhìn thì thấy kẻ tình nghi đã nằm sõng soài trên nền đất, nửa sống nửa chết mà âm ỉ kêu rên, con dao cũng bị gạt ra một bên.
Hai cảnh sát mai phục ở phòng đối diện vừa lúc mở cửa ra cũng trợn tròn mắt sửng sốt.
Trong phòng an ninh, Giản Dị và Nghiêm Cảnh Thâm hai mặt nhìn nhau, trong mắt người kia lộ ra vẻ không thể tin nổi.
“Đậu moá!” Giản Dị mắng một tiếng, cất bước chạy đi.
Trước cửa đứng hai người đang giơ chân thật cao mà đá. Lúc này cũng chưa hạ chân xuống.
Ân Thiên Lãng nhìn Xuân Lệ ở phía đối diện thu hồi chân, vẻ mặt khen ngợi, “Công phu của em dâu rất tốt.”
Xuân Lệ thẹn thùng ôm quyền, “Ông chủ trở về An thành nhớ ghé qua võ quán nhà bọn em luận bàn một chút.” So với Giản Dị thì không phải là mạnh hơn chút chút thôi đâu.