Nữ Vương Đại Nhân

Chương 26: Lười quá phải làm sao đây?


Đọc truyện Nữ Vương Đại Nhân – Chương 26: Lười quá phải làm sao đây?

Cửa văn phòng khép chặt.

Trần Trì nhẹ nhàng ho khụ một tiếng, “Chị dâu.”

“Ở công ty vẫn nên là gọi thẳng tên của tôi đi.” Hoa Chiêu thích ý mà ngồi ở trên sô pha, nhìn Chu Tiểu Ngư còn đang mân mê hộp bánh quy.

Trần Trì vươn tay lấy chiếc hộp qua, vặn một cái rồi lại đưa trả lại cho cô.

Hắn nhìn Hoa Chiêu, lại bày ra cái bộ dáng nghiêm túc xử lý công chuyện theo phép công, “Tôi an bài cho cô một người quản lý, bây giờ vẫn còn đang ở chỗ khác, buổi chiều sẽ bay về đây, phần công việc sau đó của cô sẽ do cậu ta toàn quyền phụ trách.”

Hoa Chiêu gật đầu, “OK.”

Hiếm khi Trần Trì có thể lộ ra cái vẻ tươi cười, “Cậu ta là người quản lý được công ty rất là chú trọng, cũng là người làm việc ở đây lâu nhất. Nhớ kỹ, cậu ấy có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với nghệ sĩ, dựa theo ý của cô, tôi không có nói ra thân phận thật sự của cô cho cậu ta.”

Tay Chu Tiểu Ngư cầm bánh quy đưa đến bên miệng bỗng khựng lại, hai mắt mở to, “Nghiêm túc như thế ư? Chúng ta tuỳ tiện chơi một chút là được rồi.”

Hoa Chiêu cắn một miếng bánh quy đưa qua, tinh tế nhấm nuốt, “Chị chưa từng muốn làm một chuyện gì đó đến như thế, cho nên là, chị sẽ nghiêm túc.”

“Vậy thì tốt. Tôi cũng không hề muốn lãng phí tinh lực cùng tài nguyên của công ty.” Trong mắt Trần Trì hiện lên một tia sáng lạnh, hắn sẽ phải khiến cho cô ta không còn có thời gian mà đi quấy rầy lấy Tiểu Ngư nữa.

Hơn nữa, Hoa đại tiểu thư từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, mấy năm nay cũng bị anh cả cưng chiều đến lên trời, hắn tin chắc rằng không đến mấy ngày cô ta sẽ tự biết mà rút lui, tiếp tục tìm kiếm thú vui mới cho bản thân.

Chu Tiểu Ngư quấn lấy Hoa Chiêu, mè nheo muốn đòi về nhà cùng với cô để học làm bánh, Hoa Chiêu không sao cả nói, “Chỉ cần Trần Trì nhà em đồng ý thôi.”

Trần Trì làm bộ giả vờ hồ đồ hoàn toàn không hề hay biết ánh mắt trông mong đáng thương của cái đồ ngốc kia, đi thẳng đến bàn làm việc, ấn điện thoại, “Gọi người lên đây.”

Năm phút sau, Kiều Lực dẫn theo ba người tiến vào.

Trần Trì giới thiệu, “Trước mắt cô không cần dùng nhiều người như thế, tạm thời những người này sẽ thuộc đoàn đội của cô, về sau sẽ xem xét mà gia tăng thêm. Mọi người chờ chút rồi tự mình cùng những người khác chào hỏi nhau đi.”

Nói xong liền kéo cái người một lòng một dạ chỉ muốn nhào vào lòng của Hoa Chiêu, Chu Tiểu Ngư, sau đó lôi trở về văn phòng của tổng giám đốc.

Lưu lại Tiểu Kiều, ngay lập tức quay phắt 180 độ mà chuyển thành bộ dạng một người đàn ông ấm áp.

“Hoa tiểu thư, tôi giúp mọi người giới thiệu với nhau một chút nhé.”

“Được.”

“Đây là chuyên viên trang điểm và tạo hình cho cô, chị Vân. Cô ấy là người tạo hình cho rất nhiều minh tinh nổi tiếng khác.”

Chị Vân này có lẽ khoảng 30 tuổi, khuôn mặt thon gầy, nhìn qua có hơi cao lãnh, Hoa Chiêu gật đầu, cũng không vội vàng muốn làm quen.

“Đây là nhiếp ảnh gia, anh Khoan, là nhiếp ảnh gia nổi bật trong công ty của chúng ta. Còn có trợ lý Dao Dao.”


Ba người này dường như cũng không thể nói là rất vui mừng.

Nhìn thoáng chị Vân cùng anh Khoan, cảm thấy hai người này còn có chút không tình nguyện.

Thượng Thừa giải trí chia điện ảnh cùng thị trường âm nhạc thành hai phần riêng biệt, trước mắt con đường điện ảnh này có hai cặp nam nữ đang cực kì nổi tiếng trên thị trường, muốn khẳng định người nào đang chiếm địa vị thống trị hàng đầu, vậy thì cũng thật khó nói. Đuổi sát hạng hai còn có ba đoá tiểu hoa[1], hai chàng tiểu thịt tươi, mặt sau còn có các tiểu sư muội, tiểu sư đệ đi theo, có thể nói là cạnh tranh rất khốc liệt.

[1] tiểu hoa cùng tiểu sinh: hai từ này dùng để gọi các nam nữ diễn viên còn trẻ, có ngoại hình xinh đẹp và nổi tiếng như nhân vật và độ tuổi được thể hiện trong tác phẩm.

Chị Vân cùng anh Khoan cũng không có đi theo một người nghệ sĩ cố định nào, bọn họ là chuyên viên tạo hình và nhiếp ảnh gia cực kì được công ty trọng dụng, ở trong giới cũng có danh tiếng riêng, ở trong một vài tác phẩm cùng điện ảnh, phim ảnh mà được công ty bỏ ra số tiền lớn để đầu tư thì trong danh sách sẽ thường xuyên nhìn thấy tên của hai người họ.

Đáng nhẽ mấy ngày này bọn họ đã bị Bùi Lị Nhã chỉ điểm yêu cầu đến một trường quay, hoạt động bên kia vừa mới kết thúc đã nhận được một nhiệm vui mới, nói là đến phòng làm việc của nghệ sĩ.

Bọn họ vốn còn đang cảm thấy hưng phấn, cho rằng công ty đã đào được một người siêu sao nào đó, hoặc là công ty đang tính đặc biệt nâng đỡ một người nào đi, nếu bọn họ đi theo cũng có thể nước lên thì thuyền lên, danh lợi song thu.

Trở về nghe ngóng thông tin thì mới biết, hoá ra là một người nghệ sĩ mới, đi cửa sau của nhị lão bản. Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, diện mạo cùng khí chất đúng là rất xuất sắc, nhưng chỉ cần nhìn một cái là biết ngay người này chính là loại hình: quần áo đến thì duỗi tay mặc, cơm đưa đến miệng thì há mồm ăn, khó hầu hạ lại còn không thể đắc tội.

Hơn nữa, ban nãy ngữ khí của ông chủ có vẻ giống như không được kiên nhẫn cho lắm, cũng không giống như là thật sự muốn nâng đỡ cô ấy. Chính mình cũng không có chắn đường ai, này là bị tính kế sao?

Dao Dao lại không có suy nghĩ nhiều như thế, cô cũng chỉ là một người trợ lý nhỏ, mới vào làm việc trong công ty, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy có chút tự hào vì bỗng nhiên ông chỉ lại đích thân tự chọn mình.

Ngày hôm qua, giám đốc thông báo cho một đám người trợ lý mới đến rằng đi đến chờ ở trong phòng họp, ông chủ muốn chọn người.

Bọn họ ở trong phòng chờ đợi hai mươi phút, có người thì càu nhàu, có người thì không có nói lời nào.

Còn cô, ngay từ đầu cũng khẩn trương, rồi dần dần thả lỏng lại, sau đó bắt đầu lộ ra bản tính đùa giỡn tám chuyện với mọi người xung quanh, trêu đùa cho bọn họ vui vẻ.

Sau đó cửa văn phòng bỗng mở ra, tiếng cười của một mình cô cứ thế vang khắp phòng.

Ông chủ cùng giám đốc cùng nhau đi vào, giám đốc còn hung hăng liếc mắt lườm cô lấy một cái.

Ai ngờ, lúc ông chủ đi qua, trực tiếp chỉ vào cô, “Chọn luôn người này đi.”

Nhớ lại vẻ mặt sửng sốt lúc đó của giám đốc thì lại cảm thấy thật buồn cười.

Ba người im lặng không lên tiếng, mỗi người đều tự có tâm tư riêng.

Ánh mắt Hoa Chiêu nhìn lướt qua trên người bọn họ, hơi hơi mỉm cười.

“Xin chào mọi người! Để mọi người đi theo một cái người mới như tôi có lẽ khiến cho mọi người sẽ cảm thấy thật thiệt thòi. Hiện giờ, nếu như Trần tổng đã sắp xếp mọi người đến đây, thì xin mọi người hãy an tâm mà cùng tôi đồng tâm hiệp lực làm việc, hãy tin tưởng tôi, sẽ không để cho các bạn phải hối hận đâu.”

Vì thế, chưa hết buổi sáng, tin tức đã lan truyền nhanh chóng.


Hiện tại đã truyền khắp các tầng trong công ty rằng người nghệ sĩ mới được ký kết trong năm nay thế nhưng chính là nhân viên bên mỹ phẩm, Hoa Chiêu kia.

Trước kia, mọi người ít nhiều cũng đã từng nghe qua được cái tên này, biết rằng là em gái của nhị lão bản và sự kiện trong Yến Xào lần trước, hơn nữa hôm nay còn có người nhìn thấy cô ta cùng với phu nhân của Trần tổng có quan hệ thân thiết, cứ như là chị em với nhau vậy.

Bảo sao vừa mới được nhận vào đã ngay lập tức có một văn phòng làm việc riêng rồi, làm gì có người nào được loại đãi ngộ như này chứ.

Chính là Bùi Lị Nhã, Ông Nhã Minh, Tiêu Ngạn, Lý Gia sau khi có được độ nổi tiếng rồi cũng mới được công ty sắp xếp cho một đoàn đội chuyên nghiệp.

Tần Văn Trọng mặc trên người một bộ quần áo gió thoải mái, cả người đều là màu đen, lôi kéo khoé miệng, đi lên máy bay, bay thẳng đến toà nhà của tập đoàn Thượng Thừa.

Cả năm hắn đều gấp gáp đến chết rồi, thật vất vả mới có một tuần nghỉ ngơi, lại bị Trần Trì triệu hồi đến, trong điện thoại còn nói là sắp xếp cho hắn một người nghệ sĩ mới rất có tiềm lực cho hắn.

Là người mới nào vậy? Còn có thể khiến cho cả ông chủ phải tự mình gọi điện thoại!

Trở về đến công ty, lên tầng 8 trước, hắn còn chưa kịp hỏi thăm thì lai lịch của người mới này đã truyền đến vào tai hắn rồi, thế nhưng lại là em gái của Giản tổng.

Hắn cũng không phải loại người hay đi nịnh hót, làm phiền kỳ nghỉ của hắn thì đừng hòng đòi hắn cho cái sắc mặt tốt.

Nếu đã sắp xếp hắn làm người quản lí, thì cũng đừng hy vọng hắn sẽ nương tay.

Đi đến trước văn phòng của Trần Trì, cửa còn chưa có đóng chặt lại, hắn liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Chính là thấy Trần Trì đang khom lưng cúi đầu mà ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sô pha, nói gì đó với Chu Tiểu Ngư, còn vẻ mặt của Chu Tiểu Ngư thì không vui, hờn dỗi.

Nghe thấy có tiếng vang, cả hai người đều quay đầu lại nhìn về phía cửa.

Tức khắc, Tần Văn Trọng bỗng cảm giác được một ánh mắt lạnh băng bắn về phía hắn, hắn nhanh nhảu nhắm chặt hai mắt, “Tiếp tục tiếp tục đi, tôi cái gì cũng không thấy.”

Đóng cửa lui ra ngoài.

Trần Trì kiên nhẫn dỗ, “Được rồi, chị Âm Âm của em còn phải làm việc, em muốn chờ cũng sẽ mất rất nhiều thời gian, các bạn nhỏ sẽ không thích chị Tiểu Ngư đến trễ đâu. Anh gọi tài xế đến đưa em đi qua đó.”

Mỗi tuần Chu Tiểu Ngư đều có một vài buổi dạy ở cung thiếu nhi cho các bạn trẻ nhỏ, dạy các bạn nhỏ vẽ tranh.

Cô không tình nguyện mà đứng dậy, đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Tần Văn Trọng liền trừng mắt lườm hắn một cái, thấy vẫn chưa đủ lại nâng cái cằm phính phính thịt của mình lên, từ trong lỗ mũi mà hừ mạnh một tiếng, sau đó mới nghênh ngang rời đi.

Tần Văn Trọng sờ sờ cái mũi, nhìn về phía Trần Trì, “Vợ của cậu bị làm sao thế?”

Bình thường mỗi lần Chu Tiểu Ngư thấy hắn đều là mặt mày hớn hở gọi “anh Trọng”, hôm nay làm cái gì mà có thù oán lớn như thế?


Tần Văn Trọng người này hắn cũng là được coi như một trong số ít những người ở trong giải trí Thượng Thừa, có thể đến văn phòng Trần Trì mà ngồi uống trà.

Hắn ở trong giải trí Thượng Thừa cũng có địa vị rất lớn, là một người đại diện nổi danh trong giới, những người mà từ trong tay hắn đi ra ít nhất cũng đều là từ hạng hai trở lên.

Hiện giờ lấy địa vị của hắn cùng nhân mạch, tài nguyên, năng lực đều đã có thể tự lập một phòng làm việc riêng, nhưng hắn vẫn đi theo Trần Trì.

Có người hỏi hắn, hắn nói rằng ở dưới đại thụ sẽ thừa lương, đối với những người biết rõ nội tình thì lại đều biết hắn đây chính là đang báo đáp ân tình của Trần Trì năm đó.

Trần Trì trở lại phía sau bàn làm việc của chính mình, “Hai ngày này, cậu đem công việc còn đang làm đều chuyển giao sang người khác đi, toàn bộ tâm trí đều đặt vào người mới kia đi.”

Tần Văn Trọng ngồi vào sô pha da thật, rung chân, “Em gái của Giản tổng ư? Thật không phải là “chơi” tôi đấy chứ?”

Trong lòng Trần Trì nghĩ, vậy thì phải xem Hoa Chiêu lần này có thể “căng” bao lâu.

Ngoài miệng lại nói là: “Tiền thưởng cuối năm gấp ba.” Dù sao người nói cũng là đại ca, mệt, tiêu tiền lại là hắn.

“Vậy thì được thôi! Ai sẽ từ chối tiền chứ, cho dù có là dưa vẹo táo nứt tôi cũng có thể khiến cho cô ta dựa tường!” Phải biết rằng tiền thưởng này đã chiếm một khối lớn trong thu nhập cả một năm của hắn, huống chi lại gấp ba, vậy thì cùng đại tiểu thư vui chơi.

Hai giờ chiều, phòng làm việc Hoa Chiêu.

Không khí có điểm an tĩnh, ba người hai mặt nhìn nhau.

Một giờ trước, chính chủ đi vào trong phòng nhỏ bên cạnh, lúc đó cô ấy chính là nói như thế này:

“Tạm thời cũng không có chuyện gì, mọi người cứ tự nhiên, đừng làm quá ồn là được. Tôi đi ngủ trưa trước.”

Chính là lúc này Tần Văn Trọng vào đến. Hắn nhìn lướt qua cách bố trí trong văn phòng, hoa tươi, sô pha, gối ôm, ghế nằm, đúng thật là chả khác nào đang nuôi một con mèo.

Chị Vân phát hiện hắn trước tiên, nghi hoặc, “anh Trọng?”

A Khoan cùng Dao Dao cũng cung kính mà gọi, “anh Trọng.”

Yên Vân bỏ đống đồ trang điểm trong tay xuống, khiếp sợ, “Không phải là anh dẫn dắt đấy chứ?” Tần Văn Trọng cũng đều đã đến, đây là thật sự muốn nâng đỡ sao?

Tần Văn Trọng lấy xuống kính râm, nhíu mày, “Người đâu?”

Dao Dao lắp bắp, ngón tay chỉ vào bên trong, “Đang ngủ.”

Tần Văn Trọng nhìn đồng hồ, ngữ khí châm chọc, thập phần tức giận, “Hai giờ, toàn bộ toà nhà này chưa có ai sẽ đi ngủ vào cái giờ này hết! Cô ta cho rằng mình có bài tẩy lớn bao nhiêu? Đi gọi cô ta dậy!”

Dao Dao chỉ vào chính mình, “Em á?” Cô quay lại nhìn hai vị kia.

Chị Vân lại cặm cụi sửa sang lại đống đồ dùng trang điểm đã được sắp xếp gọn gàng, A Hoan cúi đầu tìm, “Cuộn phim của tôi đâu rồi nhỉ?”

Cô khóc không ra nước mắt, nhận mệnh mà đi đến trước cửa căn phòng nhỏ, nhẹ nhàng gõ cửa.


Đợi vài giây, bên trong vẫn không có phản ứng gì.

“To tiếng lên, như thế quỷ mới nghe thấy!”

Tần giáo bắt đầu rít gào.

Tiểu nha đầu run lên, một tiếng rống làm tinh thần hăng hái thêm, gõ cửa “Cốc cốc cốc”.

Cửa bỗng nhiên mở ra, Dao Dao tức khắc không kịp thu hồi lực, cả người nghiêng về phía trước, ánh mắt Hoa Chiêu còn cò chút chập chạm, không dấu vết dịch sang bên cạnh, tiểu trợ lý liền ngã sấp mặt.

Cô vuốt vuốt mái tóc dài hơi hơi hỗn độn, đôi mắt híp lại, nhìn về phía người đàn ông đang đứng cách cô không xa.

Ha hả, là hắn hả? Muốn ra oai phủ đầu với cô sao?

Hoa Chiêu liếc mắt một cái rồi thu hồi lại tầm mắt, tầm mắt chuyển đến trên người Dao Dao đang ngồi xoa xoa đầu gối, ngữ khí hiền lành mang theo cười, “Bị ngã rất đau phải không, đi rót giúp chị một ly nước.”

Dao Dao lại cảm thấy nụ cười kia tràn đầy khí lạnh, cả người lạnh toát, một trận chạy nhanh đi rót nước.

Hoa Chiêu hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của những người khác trong phòng, ngáp một cái đi đến bên cạnh sôpha, ngã cả người xuống ghế, ngả người tựa lưng lên lưng tựa của sôpha.

Tần Văn Trọng lại cảm thấy chính mình thật nghiêm trọng bị giết đến rồi, vừa rồi cái mở cửa kia thật là kinh diễm.

Không phải đơn thuần chỉ vì diện mạo ấy, ngay cả cái ánh mắt kia, biểu tình, rồi sau đó là những hành động giơ tay nhấc chân, toàn thân đều mang theo diễn, mà lại không phải diễn.

Mỹ lệ, lười biếng, cảm tính, trời sinh nữ thần!

Nội tâm hắn lúc này cuồn cuộn cuồng dã mà lại hưng phấn, lấy kinh nghiệm của hắn đã lăn lộn ở trong giới giải trí nhiều năm, ánh mắt của một người đại diện có danh tiếng, người nghệ sĩ mới này tuyệt đối hấp dẫn.

Kiềm chế lại nội tâm dâng trào, hắn ngồi vào trên ghế sôpha.

Hoàn toàn không giống vẻ mặt hung ác lúc nãy, “Cô chính là Hoa Chiêu?”

Hoa Chiêu còn chưa có hoàn toàn tỉnh ngủ, hơi xốc mí mắt, ngữ khí nhẹ nhàng, “Anh chính là Tần Văn Trọng”

Tần Văn Trọng chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên một đợt gợn sóng, “Rất vui vì được gặp cô!”

Hắn chủ động vươn tay, hai mắt lập loè, trong mắt còn như phát ra được thứ ánh sáng hưng phấn mà mấy năm qua chưa từng có.

“Không dám nhận. Vừa rồi đại khái là anh đã làm ồn đến tôi.” Hoa Chiêu không duỗi tay, nhận lấy ly nước mà Dao Dao đưa qua, nâng lên nhấp một hớp.

Tần Văn Trọng đã nhìn ra, người chủ này chỉ sợ là người thật ghi thù.

Không sao, hắn còn sợ rằng cô không có chút tính khiêu chiến nào ấy.

Dao Dao cũng rót một ly nước cho Tần Văn Trọng.

Tần Văn Trọng bưng lên cái ly, “Vừa rồi là có chút lớn tiếng. Lấy trà thay rượu, chúng ta tâm sự lý tưởng, tâm sự về tương lai.”

“Cũng được.” Hoa Chiêu cười cười, cho hắn mặt mũi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.