Đọc truyện Nữ Vương Của Tể Tướng – Chương 2
Chương 2.1
Mê muội nhìn chằm chằm mặt của Úy Trì Phượng Nhi, Công Tôn Minh Trạch êm ái liếm cánh môi mềm mại của nàng.
“Phượng Nhi, tình yêu nam nữ là chuyện đương nhiên thiên kinh địa nghĩa, vì sao phải cảm thấy xấu hổ?” Tay của hắn vuốt da thịt mềm mại bị lạnh lẽo, một tay kia tìm đến nơi mất hồn giữa hai chân nàng, suồng sã tứ phía lấn đến hạt đậu đỏ chôn giấu ở trong nụ hoa hồng.
Ngón tay cảm thụ ướt át truyền tới, hắn tà tà cười một tiếng, “Nàng cũng đang chờ đợi ta sao? Phượng Nhi.”
Cự tuyệt trả lời vấn đề mắc cỡ này của hắn, Úy Trì Phượng Nhi nhắm mắt lại thật chặt. Nàng dĩ nhiên cũng biết, mật huyệt giữa hai chân mình đã sớm bởi vì sự trêu chọc của hắn mà cỏ dại lan tràn rồi.
Ngón tay dài tiến quân thần tốc, mở mang bờ cõi trong hành lang chật hẹp, quyến rũ tiểu nữ nhân phía dưới cho hắn mềm mại.
“Trạch. . . .” Môi đỏ mọng tràn ra từng tiếng ngâm nga mất hồn, tay của nàng khó điều khiển tự động xoa lồng ngực bền chắc của hắn, cảm thụ nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn.
Bởi vì tay nhỏ bé mềm mại của nàng, môi đang cười tà của hắn cứng đờ, hô hấp nhất thời trở nên dồn dập mà dày đặc. Khi đầu ngón tay nàng phất qua nụ hoa dẹp nhỏ của phái nam, hắn không nhịn được gầm nhẹ lên tiếng: “Phượng Nhi!”
Nghe tiếng, Úy Trì Phượng Nhi đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó môi đỏ mọng hiện lên một nụ cười yếu ớt.
Ngón tay mềm mại như bông, cố ý phủ đè nụ hoa nhạy cảm của hắn, bừa bãi chuyển động lên, xoa nắn, đem tất cả những thủ đoạn hắn đã từng dùng trên người nàng, trả lại trên người hắn từng chút.
Hắn ngửa đầu thở gấp gáp, không nghĩ tới chỉ cần trêu chọc nho nhỏ của nàng, liền khiến hắn ý loạn tình mê đến th6é.
Mắt ẩn tình như nước mùa thu nhìn hắn một hồi lâu, thình lình đưa môi đỏ mọng lại gần lồng ngực của hắn, lưỡi nóng trượt vào, liếm láp nhẹ trên nụ hoa hắn.
Chỗ kín phái nam bởi vì nàng cố ý trêu đùa mà căng đau đớn, khiến hắn mất đi lý trí vặn bung ra chân dài trắng như tuyết của nàng, để cho chỗ phái nữ tư mật nhất của nàng hoàn toàn biểu lộ ở trước mắt.
Thứ khổng lồ của phái nam, hung hăng đi vào huyệt ẩm ướt trong tiếng thở gấp của nàng, không đợi nàng thích ứng cũng không chút lưu tình đút vào.
Bị sức lực mạnh mẽ xỏ xuyên qua, Úy Trì Phượng Nhi kinh sợ bắt lấy bả vai của Công Tôn Minh Trạch, run rẩy khẽ rên : “Trạch. . . .”
Mặc dù đã hưởng qua cảm giác tình dục với hắn, nhưng chỗ kín chưa thích ứng kịp với hắn vẫn còn truyền đến sự căng đau, khi hắn mạnh mẽ đâm thẳng vào, khiến nàng cơ hồ không chịu nổi mở miệng cầu xin tha thứ.
Nhưng hắn thậm chí ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không cho nàng liền dùng sức đâm vào chỗ sâu nhất của nàng, khiến nàng trừ từng tiếng thở cùng với nức nở nghẹn ngà không chịu nổi, cũng không phát ra được thanh âm nào khác.
“Phượng Nhi, Phượng Nhi của ta.” Muốn thuần phục Phượng Hoàng cao quý trong ngực này, thật đúng là mất không ít tâm huyết và hơi sức của hắn!
Nhìn nàng trằn trọc rên rỉ ở dưới hắn, bộ dáng mỹ lệ giống như đêm đầu tiên hoan ái, kích thích kích cuồng trong lòng hắn, chỉ muốn chiếm đoạt, tạo ra cao triều trên người nàng.
“Không, làm gì có, tại sao có thể như vậy?” Cảm thấy “Hắn” trong cơ thểcư nhiên lại to lên, Úy Trì Phượng Nhi không dám tin ngẩng lên đầu trừng Công Tôn Minh Trạch.
“Chỉ đổ thừa nàng quá mê người.” Hơi thở của hắn rối loạn trả lời nàng, hoàn toàn thừa nhận giờ phút này mình điên cuồng vì nàng.
“Thật, thật to.”
Huyệt ẩm ướt bọc lại dương vật của hắn thật chặt, theo mỗi một phần to lên của hắn, hoa huyệt lại bị căng lớn một phần.
“Không nên như vậy, sẽ làm hư.” Nàng run rẩy cầu xin tha thứ, tay nhỏ bé vọng tưởng muốn đẩy hắn ra.
Nhưng ý nghĩ chỉ chuyển một cái, trong hoa huyệt lại thấm nước hoa ra nhiều hơn, khi hắn ra vào hoa huyệt, chất ướt liền tràn ra mông trắng, cùng với cái mền mềm mại ở dưới.
“Thật ướt.” Hắn khàn giọng thì thầm, “Phượng Nhi, nàng thật nhiệt tình, ta sắp hòa tan ở trong cơ thể ngươi.”
Bị sự thẳng tiến mạnh mẽ nhanh chóng của hắn đụng đến không thể tự khống chế, Úy Trì Phượng Nhi nâng thân thể mềm mại không xương lên, để cho hắn vùi sâu vào mình hơn.
Cảm thấy nàng nhiệt tình đáp lại, hắn tà tà cười một tiếng, lựa chọn rút phần tráng kiện ra khỏi hoa huyệt. Nước ho mất đi trở ngại xông ra khe huyệt, chảy đến trên giường, có vẻ mê người mà tuyệt đẹp.
“Chàng. . . .” Không thể tin tưởng nhìn chằm chằm hắn, hoa huyệt truyền tới trận trận xôn xao, khiến Úy Trì Phượng Nhi không chịu nổi mở miệng: “Trạch, trở lại.”
Chân dài trắng noãn không biết thẹn thùng vòng qua hông của hắn, không ngờ hắn lại đưa tay kiềm chế một mắt cá chân khác, khiến hoa huyệt dính chất lỏng biểu lộ toàn bộ trước mắt hắn.
Không để ý tư thế bây giờ thật sự làm người ta đỏ mặt tới mang tai, nàng duỗi đôi tay dài van xin mở miệng: “Ôm ta, trạch.”
“Hiện tại không phải ta đang ôm nàng sao?” Công Tôn Minh Trạch gian xảo dùng hai ngón tay thăm dò vào hoa huyệt, cảm thụ huyệt bao lấy hắn thật chặt, cảm giác mất hồn kia cơ hồ làm hắn không kềm chế được. “Phượng Nhi, nàng thật là báu vật trời sanh, nam nhân đều sẽ thần phục ở dưới chân nàng.”
Nếu không phải kế tiếp cần lấy được cam đoan của nàng, hắn đã sớm hóa thân trở thành dã thú, bừa bãi ở dong ruỗi bên trong thân thể của nàng rồi. Mặc dù ngón tay dài thoáng thỏa mãn ngứa ngáy trong huyệt, nhưng lại kích thích khoái cảm theo đuổi nàng. “Trạch đi vào, ta muốn chàng.” Lời nói thường ngày xấu hổ mở miệng, giờ phút này bị hắn khiến cho tất cả đều nói ra.
Nghe vậy, hắn thiếu chút nữa quẳng chuyện muốn lấy được sự bảo đảm của nàng ra sau đầu, chỉ muốn thỏa mãn dục vọng đang kêu la ồn ào không dứt của nhau.
“Lui về phía sau, nàng phải xem mình là thứ nhất, mọi chuyện làm theo khả năng, không cho cậy mạnh, không cho mọi chuyện đều lấy nước làm đầu nữa.” Hắn dùng ngón tay khuấy động chỗ mẫn cảm trong huyệt, làm nàng càng thêm khó nhịn, lại gần trêu cợt của hắn.
“Nàng có thể bảo đảm với ta không?”
“Ta đồng ý với chàng, ta cái gì đều đồng ý với chàng.” Nàng không chút nghĩ ngợi liền gật đầu, thân thể đã được hắn dạy dỗ cực kỳ nhạy cảm, khiến nàng không chịu nổi sự chạm tới như gãi không đúng chỗ ngứa của hắn.
“Trạch, mau vào, ta muốn chàng.” Nàng bây giờ, chỉ muốn làm một đứa trẻ trầm luân ở trong sóng tình dục.
“Ngoan oa.” Lấy được bảo đảm, hắn không bao giờ lãng phí thời gian nữa, vùi sâu dương cương thũng trướng đến gần đau đớn vào trong huyệt ướt mong đợi đã lâu, dùng sức xâm lấn huuyệt đạo hắn khát vọng đã lâu.
Đề phòng hắn rời đi lần nữa, nàng dùng hai chân vòng chặt eo của hắn.
“Phượng Nhi, chúng ta thử trò mới.” Hắn cười tựa vào bên tai của nàng nói.
Nàng trừng mắt nhìn, còn chưa tiêu hóa hắn rốt cuộc đang nói cái gì, liền cảm thấy hắn chợt lui về phía sau ngồi dậy, khiến nàng đang bám trên người hắn cũng tùy theo ngồi ở trên người của hắn.
“Trạch?” Dương cương trong cơ thể bởi vì cái tư thế này càng thêm tiến vào nàng, khiến cho địa phương giao hợp của hai người càng thêm thân mật, không có một khe hở.
“Vương của ta, thần đang ‘ cho ngài ăn no ’ a!” Vì chặt kín của nàng mà cười khẽ, Công Tôn Minh Trạch nâng mông của nàng lên, lại buông tay, để cho nàng nặng nề ngồi xuống ——
“Ông trời ơi..!” khoái cảm kia làm hai người không khỏi đồng thời rên rỉ ra tiếng, hắn cơ hồ muốn bộc phát ở trong huyệt chặt của nàng.
“Trạch. . . .” Nàng than nhẹ ra tiếng, gò má mềm mại như lông mèo xoa mặt của hắn, trong giọng nói tràn đầy đáng thương.
“Muốn? Hử?”
Chương 2.2
“Muốn. . . . . .” Nàng run rẩy ra tiếng, bởi vì dương cương của hắn đang vào sâu ra cạn trong nàng, nàng muốn xâm nhập sâu hơn mạnh hơn. . . .
Hắn nặng nề hôn lên môi của nàng, thắt lưng bắt đầu hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất của nàng, khiến cho nàng phát ra một tiếng thở dốc đắm chìm ở trong kích tình hoan ái.
Tay nhỏ bé mềm mại đặt ở trên vai của hắn, đong đưa thân thể mềm mại theo bản năng trời sanh của phái nữ và luật động của hắn, nghênh hợp sóng cuồng của hắn.
“Trạch. . . .” một luồng sóng khoái cảm đánh úp về phía giác quan yếu ớt của nàng, làm nàng hoàn toàn mất khống chế.
“Thích không?” Đỉnh phái nam tìm kiếm nơi mẫn cảm nhất của nàng, đụng vào điểm của nàng, cố ý lấy ra lời chân thật nhất ở đáy lòng của nàng lúc nàng ý loạn tình mê.
“Thích, thích” Úy Trì Phượng Nhi bị lạc ở trong bể dục nỉ non ra lời chân thật nhất trong lòng, thỏa mãn rất lớn tôn nghiêm của nam nhân phía dưới.
Nàng dâm mị lắc lư vòng eo, nhưng thân thể suy yếu vì mắc bệnh rất nhanh khiến cho nàng hao hết tất cả hơi sức, vô lực nằm sấp trên người của hắn.
“Trạch. . . . . .” Nàng khàn khàn mềm giọng, yêu cầu nam nhân cũng sắp không chịu đựng được nhanh chóng thỏa mãn thân thể vẫn chưa thể thỏa mãn của cả hai.
Nghe vậy, hắn đặt nàng trên mặt giường, cứng rắn hung hăng tiến vào chỗ kín của nàng như nàng mong muốn, giống như là muốn khoét sạch nàng.
“Phượng Nhi, Phượng Nhi của ta.” Hắn lẩm bẩm tên của nàng, không cách nào phủ nhận yêu say đắm của mình với nàng ngày càng tăng cường.
Nàng leo lên trên người nam nhân thật chặt, chỉ cảm thấy hắn sắp hoàn toàn ôm nàng vào trong thân thể của hắn. “Ừ! Ta sắp, sắp. . . .”
Tê dại làm người ta trầm luân ngưng tụ ở trong bụng, hắn mạnh mẽ kéo ra đưa vào, đưa nàng lên đỉnh xinh đẹp.
Huyệt lộ ra màu sắc tình dục càng đỏ tươi hơn, hoa huyệt càng chảy ra nhiều chất lỏng hơn, khiến cho động tác của hắn nhanh hơn, sâu hơn.
Ngọt ngào giam cầm ở chỗ kín làm hắn không nhịn được gầm nhẹ ra tiếng, cúi đầu hôn môi của nàng, cảm thấy huyệt của nàng vì vậy mà càng nuốt hắn chặt hơn.
Úy Trì Phượng Nhi thẳng thân thể ra, “Đủ rồi, ta không được.”
Một luồng sóng run rẩy trong cơ thể còn chưa lắng xuống, một cơn sóng lớn khác lại đánh về phía nàng, làm nàng không khỏi sợ hãi ôm chặt hắn, đường huyệt trong cơ thể cũng thình lình co rút nhanh.
Nơi cổ họng Công Tôn Minh Trạch phát ra tiếng gầm thét như dã thú, ra sức xông vào chỗ sâu nhất của nàng, buông thả lửa dục chất chứa hồi lâu.
Không cách nào chịu đựng hoa đạo đạt tới đỉnh núi tình dục lần nữa, ngón tay nhọn thon dài bấu xuống sau lưng hắn dấu tay thuộc về nàng.
“Phượng Nhi của ta, ngươi thiếu chút nữa giết chết ta rồi.” Vô lực ép nhẹ ở trên người của nàng, Công Tôn Minh Trạch bất đắc dĩ cười một tiếng.
Trái tim đập loạn, Úy Trì Phượng Nhi không ngừng thở dốc, trong hơi thở đều là hương sau khi nam nữ hoan ái.
“Công Tôn Minh Trạch. . . .” Cảm thấy hắn từ từ lui ra thân thể của nàng, nàng khẽ gọi.
“Đừng nghĩ bảo ta lập tức rời đi.” Hắn nghĩ cũng không nghĩ đã phủ quyết lời muốn nói kế tiếp của nàng, ngược lại đưa tay ôm chặt nàng vào trong ngực, yên tĩnh hưởng thụ thân mật sau mây mưa.
Nàng sợ người khác bắt gặp cảnh thân mật giữa hai người, nhưng hắn lại không sợ!
Vừa nghĩ đến lần trước hai người hoan ái xong, nàng lập tức lệnh hắn mặc áo rời đi, vẻ mặt bướng bỉnh kiêu ngạo kia, giống như hắn chỉ là một yêu thị nho nhỏ trong “Hậu cung” của nàng mà thôi, khiến hắn tức giận không thôi.
“Thân là hạ thần, ngươi không nên xuất hiện ở trong tẩm cung của ta. . . .” Nàng nhỏ giọng nhắc nhở, thân thể hoan ái xong cực kỳ mệt mỏi.
“Hiện tại mới nói với ta những lời này, không phải đã quá muộn sao?” Hắn đùa giỡn ra tiếng, không ngại “bận” một trận nữa với nàng.
“Dừng tay!” Nàng bắt được tay rục rịch chộn rộn của hắn, hiện tại nàng cũng không có tinh thần “Làm bừa” với hắn nữa. “Tiểu Hoàn sắp trở lại rồi.”
Đây mới là nguyên nhân nàng muốn đuổi hắn đi, Tiểu Hoàn còn là khuê nữ chưa lấy chồng, nếu nàng nhìn thấy tình cảnh hai người lăn lộn ở trên giường, đến lúc đó nàng nên giải thích với Tiểu Hoàn chuyện trên giường của nàng và Công Tôn Minh Trạch như thế nào?
“Ta bắt đầu ghen tỵ Tiểu Hoàn.” Tựa vào tai của nàng, hắn ác ý thổi hơi vào vành tai nàng, hài lòng thấy nàng nhạy cảm co bả vai lại.
“Ngươi. . . .” Nàng vừa thẹn vừa cáu nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi mau đi đi!”
“Không giữ ta?” Hắn trần truồng đứng lên, cố ý hỏi: “Không có chút lưu luyến nào với thân thể này của ta?”
“Đi!” Tiện tay nhặt lên y phục rơi trên mặt giường ném về phía hắn, nàng khàn giọng khẽ hô.
Hắn ừ từ cầm lên một cái quần lót nho nhỏ trong số y phục nàng ném tới quơ quơ trước mặt đỏ của nàng, “Đây là ‘ tín vật đính ước ’ nàng tặng ta? Quả nhiên nữ vương thật không giống người thường, tặng tín vật đính ước cũng đặc biệt có ý tứ.” Hắn hài hước nói, cố ý trả thù sự xấu xa “Dùng xong liền đuổi” của nàng.
Trên má phấn có thẹn quá thành giận rõ ràng, trong mắt sáng lóe cảnh cáo nếu hắn càn rỡ nữa, nàng sẽ cho hắn không xong.
“Được được được, thần lui ra ngay, xin vương bớt giận.” Hắn nhớ lại thân thể này của nàng không thể tiếp nhận qua nhiều tức giận —— bởi vì nàng bị cảm lạnh, cũng bởi vì nàng mới trải qua một cuộc hoan ái vô cùng tỉ mỉ.
Hắn mặc y phục, vuốt triều phục hơi nhăn, đi ra trước rèm phù dung nhẹ nhàng nói: “Mấy hôm nay nàng nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng đi lâm triều.”
“Nhưng. . . .” Nàng không đi lâm triều, tất cả quần thần nhất định hiểu lầm, sinh ra rất nhiều lời đồn không đáng. Quan trọng nhất là, những lời đồn này sẽ dao động lòng tin đối với quốc gia của võ tướng và quân đội ở tiền tuyến, ảnh hưởng quyết tâm hành quân của bọn họ, cho nên nàng không thể không vào triều sớm. . .
Lúc này nàng mới nhớ tới, bị nam nhân này “Làm bừa” một phen, đã qua thời gian lâm triều.
“Nàng không cần lo lắng những điều đó, ta tự sẽ xử lý.” Công Tôn Minh Trạch hiếm khi nghiêm nghị với nàng, trên gương mặt tuấn tú là cương nghị không cho phép nàng cự tuyệt.
“Nếu ngươi cố chấp lên lâm triều, coi như là dùng hết tất cả thủ đoạn, ta đều sẽ làm ngươi nằm ở trên giường này, nơi nào cũng không đi được, rõ chưa?” Trong giọng nói, có uy hiếp rõ ràng.
Thân là nữ vương, nàng tự nhiên có thể không để ý tới uy hiếp của hắn. Nhưng không có cách nào, chung đụng với nam nhân này mấy năm, nàng biết hắn luôn luôn nói là làm, hắn nói muốn dùng hết tất cả thủ đoạn để cho nàng nằm ở trên giường nơi nào cũng không đi được, thì nhất định làm được.
Thông minh mà nói, nàng tốt nhất chớ cứng đối cứng với hắn, nếu không thua thiệt nhất định là nàng —— đây là tâm đắc nàng lấy được sau khi bị thua thiệt vô số lần.
“Ngươi thật sự nắm chắc không khiến triều thần hiểu lầm vô ví, hơn nữa sẽ không ảnh hưởng đến lòng quân của quân ta?” Nàng vẫn không yên tâm.
“Chớ chất vấn năng lực của ta. Thân là thần tử nàng sủng ái nhất, ta nhất định sẽ cúc cung tận tụy địa bán mạng vì nữ vương.” Nói không đến mấy câu, hắn lại lộ ra bộ dáng vô lại tức chết người.
Chỉ có khi hai người đơn độc chung sống, hắn mới sẽ lộ ra vẻ mặt như thế —— có phải đại biểu ở trong lòng hắn, nàng đặc biệt hay không?
Nghĩ đến đây, mặt nàng nóng lên.
“Hiện tại nàng không nên nghĩ những điều này. Đợi Tiểu Hoàn đem thuốc về, nàng tốt nhất uống sạch toàn bộ chén thuốc, chớ lén Tiểu Hoàn đổ hết thuốc đi.” Chuyện nàng muốn làm, hoàn toàn ở trong lòng bàn tay của hắn.
Bị nói trúng quyết định trong lòng, nàng vội vã gật đầu một cái.
Chương 2.3
“Hiện tại nghỉ ngơi trước.” Cầm lấy quần áo ngoài và áo ngủ của nàng mặc vào từng cái cho nàng, hắn vươn tay mơn trớn tóc dài trên má nàng, quyến luyến ấn xuống một nụ hôn nhẹ liền xoay người rời đi.
Thân thể của nàng rất mệt mỏi, nhưng vẫn có tinh thần, trong đầu chuyển chuyển, tất cả đều là kỷ niệm chung sống hai năm qua của hai người.
Từ nàng được phụ hoàng bổ nhiệm làm hoàng trữ (người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), cho đến phụ hoàng băng hà, nàng thuận theo tự nhiên đi lên ngôi vị hoàng đế, trong lúc bất tri bất giác, hắn đã làm bạn ở bên cạnh nàng mấy năm rồi.
Nhớ tới bộ dáng bướng bỉnh lại kiêu ngạo của hắn trước kia, nàng không nhịn được ngọt ngào cười một tiếng. . . . . .
* * *
Mười lăm năm trước, vào ngày sinh nhật năm tuổi của Úy Trì Phượng Nhi, ngay lúc đó Tể tướng Công Tôn Văn Tu mang theo tiểu nhi tử gần mười tuổi, đi tới hoàng cung chúc thọ cho nàng.
Khi đó, nàng thắt hai bím tóc, ngồi trên đầu gối phụ hoàng, cười ngu ngơ nhìn những người lần lượt tới trúc mừng nàng.
Mới đầu, nàng ngồi ngay thẳng, thật biết điều thật khéo léo ngồi ở trên đầu gối phụ hoàng; nhưng theo thời gian dần dần trôi qua, mà người chúc thọ lại tựa hồ không dứt, nàng bắt đầu dẹp miệng, giương cái miệng nhỏ nhắn lên, nước mắt lưng tròng làm nũng với phụ hoàng. “Hoàng thượng phụ thân, Phượng Nhi mệt mỏi. . . . . .”
Trước khi bữa tiệc bắt đầu mẫu phi từng nói với nàng, nàng không thể không nghe lời, phải ngoan ngoãn nghe lời phụ hoàng nói, cho nên nàng không dám lớn tiếng kêu la, chỉ dám nhỏ giọng tựa vào bên tai phụ hoàng mà nói.
“Tiểu bảo bối mệt mỏi sao? Cũng đúng, hôm nay con cũng chưa ngủ trưa.” Hoa Triêu quốc vương cũng phối hợp nàng, cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Dương ma ma, ngươi mang công chúa đi nghỉ ngơi.” Gọi bà vú của công chúa. Quốc vương cẩn thận phân phó: “Mang công chúa vào trong nội cung nghỉ ngơi đi! Người nơi đó không nhiều lắm, nàng có thể ngủ an ổn chút.” Ai cũng không được quấy nữ nhi bảo bối của hắn ngủ.
“Dạ, hoàng thượng.” Dương ma ma ôm lấy công chúa mềm mại, bước chân chững chạc ôm nàng vào nội cung.
“Ma ma, ta muốn cùng chơi với muội muội và Tiểu Hoàn.” Tiểu Phượng Nhi vốn nằm ở trên vai Dương ma ma làm bộ ngủ, biến mất ở ngoài phạm vi tầm mắt của phụ hoàng, liền lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lên, nói với ma ma một cách lấy lòng.
Thật ra thì nàng không hề buồn ngủ, chẳng qua là không muốn ngồi ở đó, hỏi han ân cần với mấy người nàng không quen biết nữa mà thôi.
Hơn nữa muội muội đã bắt đầu biết chơi với nàng, Tiểu Hoàn lại vừa mới vào cung, cho nên biết được rất nhiều trò chơi dân gian, dạy nàng và muội muội chơi. . . . Nghĩ đến đây, nàng liền không kịp chờ đợi muốn vọt tới chỗ muội muội và Tiểu Hoàn.
Dương ma ma ở bên cạnh Tiểu Phượng Nhi năm năm rồi, làm sao có thể không biết tiểu nha đầu này đang suy nghĩ gì? Chỉ là bà cũng rất cưng chiều tiểu nha đầu này, không cách nào độc ác tố giác nàng tại chỗ.
“Công chúa, Tiểu Hoàn thủy chung là cung nữ, người không thể quá mức đến gần nàng.” Công chúa và người làm không nên thường thường chơi chung. Dương ma ma dùng giọng vô cùng nghiêm túc nói.
“A!” Tiểu Phượng Nhi gật đầu một cái, cũng không phải đồng ý về sau không chơi với Tiểu Hoàn. Nàng mới không để ý hạ nhân hay không hạ nhân, nàng chỉ cảm thấy Tiểu Hoàn thiện lương, tuổi lại bằng nàng, cho nên nàng thật thích chơi với Tiểu Hoàn.
Khi mẫu phi sinh tiểu muội muội thì khó sinh, thiếu chút nữa vứt bỏ cái mạng nhỏ, mặc dù mệnh được đoạt trở lại, nhưng thể cốt lại trở nên kém, thường xuyên đem từng chén từng chén thuốc bổ to uống vào miệng, cho nên, mẫu phi từ đầu tới cuối chỉ sinh một tiểu muội muội làm bạn với nàng.
Mặc dù gạt người là không đúng, nhưng nàng còn nhỏ tuổi nào biết việc này? Dù sao lời trẻ nhỏ không cố kỵ!
“Được rồi, ma ma, vậy hiện tại ta đi ngủ.” Từ trên người Dương ma ma nhảy xuống, nàng lắc đầu chạy vào tẩm cung, nằm ngang ở trên giường lớn mềm mại thoải mái. “Ma ma, ngươi lui ra nghỉ ngơi đi. Khi nào ta truyền ngươi, ngươi mới đến đâyi!”
“Công chúa ở đây một mình, ma ma không yên lòng.”
“Ma ma, ta không sợ.” Không lui ra, nàng làm sao đi tìm muội muội và Tiểu Hoàn chơi?
“Được. . . . Vậy nô tỳ lui xuống trước.” Thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ tức giận, Dương ma ma cũng không dám kiên trì nữa, vội vàng lui khỏi tẩm cung, để công chúa nghỉ ngơi.
Dương ma ma lui khỏi tẩm cung rồi, Tiểu Phượng Nhi lặng lẽ chạy tới cạnh cửa tỉ mỉ quan sát một lát, để xác định Dương ma ma thật rời đi.
Sau một hồi khá lâu, không nghe thấy thanh âm Dương ma ma nữa, nàng mới chậm rãi mở cửa, len lén thừa dịp họ không chú ý rời đi tẩm cung.
Muội muội đợi tại tẩm cung, không thể mang muội muội rời đi tẩm cung. . . . Cho nên nàng quyết định đi tìm Tiểu Hoàn trước, sau đó sẽ đi tìm muội muội với Tiểu Hoàn.
Quyết định chủ ý, nàng tràn ra nụ cười ngọt ngào. Tiểu Hoàn nói hôm nay nàng sẽ ở trong phòng giặt quần áo giúp một tay. . . . Nhưng, phòng giặt quần áo ở nơi nào? Ở Đông cung hay là Tây Cung?
“Đứng lại!”
Đang lúc Tiểu Phượng Nhi rất cố gắng rất cố gắng tìm phòng giặt quần áo thì một tiếng ra lệnh không phải rất thân thiện vang lên ở sau lưng của nàng.
Nàng là Kim Chi Ngọc Diệp, hòn ngọc quý trên tay hoàng thượng, nữ vương tương lai của Hoa Triêu quốc, từ nhỏ đến lớn người người đều cung kính đối với nàng, cho tới bây giờ chỉ có nàng ra lệnh cho người, thử hỏi có ai có lá gan đối địch hô hào với nàng?
Cảm giác lần đầu tiên bị người ra lệnh khiến Tiểu Phượng Nhi cảm thấy rất mới mẻ, nàng dừng bước lại, xoay người nhìn về phía người hét nàng ngừng —— ồ. . . . Là một thiếu niên có một đôi xanh.
Mặc dù phần lớn nhân dân Hoa Triêu quốc đều là mắt xanh, nhưng nàng chưa thấy màu xanh trong suốt như vậy.
“Có chuyện gì sao?” Nàng xoay người, quan sát người dám vô lễ với nàng.
“Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?” Trong mắt thiếu niên có khinh thường rõ ràng —— đó là tâm tình mà Tiểu Phượng Nhi thấy được từ trong mắt người khác.
“Ta ở nơi này.” Người đại ca này tựa hồ rất không thích nàng a! Nàng bẹt môi hồng mềm, lần đầu bị người ta ghét bỏ.
“Ngươi là công chúa?” Xuất hiện ở nơi này, cũng chỉ có cung nữ và Đại Công Chúa. Nhìn y phục trân quý xa xỉ trên người nàng, không khó đoán được thân phận của nàng.
Tiểu Phượng Nhi gật đầu một cái, đưa tay chỉ chóp mũi của mình, “Ta là Phượng Nhi.”
“Ngươi có thể trở thành một quân chủ anh minh sao?” trong mắt sáng ngời của thiếu niên có rất nhiều rất nhiều hiểu lầm. “Nữ nhân có bao nhiêu khả năng?”
“Hoàng thượng phụ thân nói tương lai Phượng Nhi nhất định sẽ trở thành minh quân đấy!” Cảm thấy bị khinh thường khiến Tiểu Phượng Nhi cong môi phản bác.
“Minh quân?” Thiếu niên cười lạnh ra tiếng, “Vậy ta liền trợn to cặp mắt, xem xem đứa nghịch ngợm như ngươi làm sao trở thành minh quân!”
Cũng xem xem nàng rốt cuộc có đủ tư cách khiến hắn bán mạng vì nàng hay không!
Không đếm xỉa lửa giận trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thiếu niên tự mình rời đi, không có hành lễ, không có trả lời khách sáo, giống nhau thời điểm hắn mới vừa tới.
Tối hôm đó, khi Tể tướng mang theo “Khuyển nhi” tới yết kiến hoàng thượng, nàng mới biết, hắn là tiểu nhi tử của Tể tướng —— Công Tôn Minh Trạch.
Cái miệng nhỏ nhắn bẹp lại bẹp, nàng âm thầm thề không để cho đại ca ca kỳ quái này xem thường!
Vì vậy, khiến mọi người không dám tin, công chúa luôn luôn ham chơi hiếu động, thế nhưng cầm lên những quyển sách nàng luôn luôn xem là quỷ quái, chuyên cần đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, sử sách thông quốc mà nàng thống hận. . . .