Đọc truyện Nữ Vương Của Tam Đại Thiếu Gia – Chương 44
Hai người triền miên liếm mút mật ngọt của nhau. Đến một lúc, bất ngờ cô mở mắt choàng tỉnh, vội vàng dùng tay chống ở ngực hắn đẩy ra.
“Xin, xin lỗi . . . ” Cô nghiêng mặt qua nơi khác, thoáng nhìn ra cửa sổ. Cũng vì thế mà đã bỏ qua không phát hiện vết thương đau đớn khảm sâu trong ánh mắt của Tống Ngạo Thiên.
“Không đúng, người xin lỗi là anh mới đúng. Vẫn biết trong lòng em đã có thầy Triệt, thế nhưng anh vẫn không thể nào buông bỏ được . . . ” Tống Ngạo Thiên cười nhạt một tiếng, bi thương trong mắt lần nữa tràn ra bên ngoài. Thực khiến người khác đau lòng!
Cô hoảng hốt quay mặt lại nhìn hắn. Không biết là do áy náy hay một thứ tình cảm gì khác mà cô cảm thấy tim mình như ai bóp nghẹn, khiến cô không tài nào thở nổi. Cô mấp máy môi, muốn nói gì đó rồi lại thôi, lẳng lặng để giọt nước mắt ứ động nơi khóe mắt trào ra.
“Biết phải nói sao đây. Thực sự rất kì quặc, đến mức chính anh cũng không tiếp thu nổi. Ngày trước anh chán ghét em vô cùng, chán ghét tính tình đổng đảnh, chanh chua của một vị thiên kim tiểu thư nhà giàu, chán ghét một cô gái lẳng lơ ti tiện không chịu nổi. Thế nhưng bây giờ lại chính cô gái đây đánh gục trái tim anh! Không còn như ngày trước, cô ấy xinh đẹp tuyệt luân, khí chất kiên cường, kiêu ngạo, từng chút thay đổi, từng chút kinh người . . . “
“Nhưng đến phút chót, người cần nhận được được chú ý của đối phương, cần được đối phương quấn quít như trước lại là anh. Thật sự rất buồn cười. Đây chính là cái giá mà anh phải trả . . . ”
Tống Ngạo Thiên ngược lại không hề hờn giận hay trách móc cô làm tổn thương mình, mà người hắn căm giận nhất lại là chính bản thân hắn, giận mình không biết quý trọng, không biết nắm bắt. Giờ đây có hối hận như thế nào thì cũng đã muộn màng quá rồi!
Hắn ôn nhu xoa mặt cô, dịu dàng lau đi giọt nước mắt trong suốt như pha lê trên gò má của người thương. Hắn biết cô đang rất áy náy, cho nên hắn phải tỏ ra vui vẻ một chút để cô giảm bớt phần nào khó chịu trong lòng. Nhưng hắn sai rồi, cô không chỉ có áy náy, mà hắn vui vẻ bên môi nhưng trong ánh mắt lại như đang khóc!
Cô không rõ tim mình vì cái gì mà đau đớn, chỉ biết khi nhìn thấy ánh mắt đó của Tống Ngạo Thiên lòng cô như thắt chặt lại. Nếu như nói cô không cảm động trước lời nói chân thành của hắn thì chính là nói dối! Nhưng . . .
“Triệt rất yêu tôi!”
Chỉ một lời nói của cô cũng đủ làm cho Tống Ngạo Thiên trong phút chốc không thể nào gượng cười được nữa.
“Anh không đòi hỏi em phải đáp lại tình cảm của anh, anh chỉ mong muốn em luôn xem anh là thiên sứ của riêng em, sẽ tìm anh mỗi lúc em mềm yếu như hôm nay. Anh sẽ ở bên em và an ủi, che chở cho em. Như thế là đủ!”
Hắn hít một hơi thật sâu, tự nhủ lòng mình đến lúc cần phải đối mặt, cần phải chấp nhận. Hắn hôn lên trán cô, thì thào bên tai cô. Xin hãy để hắn luôn ở bên cô khi cô yếu đuối, hãy để hắn yêu thương cô như một người bạn, hay một người anh trai!
Cô không mở miệng trả lời hắn, chỉ giản đơn nhẹ gật đầu, cố gắng mỉm cười với hắn, một nụ cười thật tươi tắn.
—–ta là dãy phân cách tươi tắn—–
“Xin lỗi thầy!”
Ngay từ lúc hắn thổ lộ hết tâm tư của mình với cô, hắn đã phát hiện được có một người khác đang đứng bên ngoài phòng. Hô hấp vững vàng đó không thể nào là Trương quản gia, càng không thể là Hàn Dực. Chỉ là suy đoán thoáng qua nhưng không ngờ lại đúng đắn. Đó chính là Âu Dương Triệt!
Âu Dương Triệt đứng tựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần lẳng lặng đứng đó. Đến khi Tống Ngạo Thiên bước ra ngoài, Âu Dương Triệt như có như không nở nụ cười với hắn. Thật lâu mới mời hắn đến một nơi khác để nói chuyện.
Tống Ngạo Thiên không hề đoán được cảm xúc hiện giờ của Âu Dương Triệt là gì ? Là tức giận đi ?
Nhưng thực kì lạ, một chút biểu hiện của tức giận Âu Dương Triệt cũng không có. Hắn đan mười ngón tay vào nhau, gương mặt tuấn mỹ tĩnh lặng không rõ đang nghĩ ngợi cái gì.
Đã đợi rất lâu nhưng cả hai không có người nào lên tiếng trước, rốt cuộc Tống Ngạo Thiên không còn kiên nhẫn nữa, thanh âm xen lẫn áy náy phá tan bầu không khí im ắng.
“Thầy biết em rất thích Tử Du. Chính thầy cũng như vậy.” Âu Dương Triệt đột nhiên thốt lên, phượng mâu màu lam xinh đẹp mà thâm thúy nhìn về phía Tống Ngạo Thiên.
“Nhưng cô ấy yêu thầy, không phải em . . . “
“Em sai rồi! Thầy có thể cảm nhận được cô ấy yêu thầy, nhưng yêu cả em!” Lời nói của Âu Dương Triệt vô cùng có trọng lượng đánh vỡ tất cả không phút chốc.
Tống Ngạo Thiên như không thể nào lý giải được lời nói của Âu Dương Triệt, mấp máy bạc môi đang run rẩy “Thầy nói cái gì ?”