Bạn đang đọc Nữ Tướng Miền Sơn Cước – Chương 4: Nữ Dâm Thần Dưới Nước
Thái Dũng vùng tỉnh giấc. Bên tai nghe tiếng đàn sáo véo von, chàng tuổi trẻ họ Lê hốt hoảng mở choàng mắt thấy đèn đuốc sáng trưng, cửa buồng xịch mở, một bầy gái hầu xiêm y sặc sỡ bước vào, cúi chào lễ phép, ả lớn tuổi nhất thánh thót:
– Đã đến giờ hoàng đạo, thỉnh công tử ra làm lễ hợp cẩn! Soái nương đang đợi!
Thái Dũng chợt nhớ đến cảnh ngộ mình, ngao ngán lắc đầu:
– Hoàng đạo, hợp cẩn gì? Nhà ta ngộ biến, thác oan. Còn ruột gan nào lấy vợ? Ra bảo cô giặc ta thà chết còn hơn…
Gái hầu xúm lại khuyên nhủ, ả lớn tuổi ngọt ngào:
– Sơn trại chưa bao giờ làm lễ lớn như đêm nay, vậy là soái nương mến trọng công tử lắm đấy. Soái nương võ giỏi, quân đông, công tử sao không đáp lòng soái nương, nhờ người rửa thù có hơn không? Tội chi liều thân vô ích!
Thái Dũng lắc đầu:
– Ta bình sinh chỉ quen việc bút nghiên, chưa hề gần phụ nữ! Thù riêng lẽ nào nhờ gái trợ giúp!
Bọn gái hầu cố xúm lại, dìu được ra ngọn Phi Mã Yên, một vùng sáng rực dưới ánh huyền đăng. Nam nữ thuộc hạ Hàn qua lại rầm rập, dãy nhà xinh xắn nằm dưới liễu rủ thướt tha, đèn treo hoa kết rung rinh. Thái Dũng vừa xuống thềm, đã nghe một tiếng hô lớn, tưng bừng tiếng súng bắn chát chúa, tiếp liền tiếng reo hò vang dậy. Nhìn ra đã thấy Hàn Tố Liễu từ đâu đi tới, xiêm y rực rỡ toàn bằng gấm Thượng Hải tía, có một bầy nữ binh theo hầu. Hàn tiến đến bên Thái Dũng, một gái hầu choàng lên vai chàng một áo thụng vóc đại hồng, đoạn cứ thế phò cả hai tiến ra căn nhà lớn gần đấy, giữa hai hàng súng gươm tua tủa.
Nhã nhạc trổi lên, bổng trầm. Thái Dũng ngơ ngác như lạc vào mộng lạ, thụ động theo nàng nữ tặc Mã Yên Sơn vào ngồi chính giữa. Đèn nến lung linh, rượu vơi hàng vò, bọn đầu mục nam nữ thi nhau chúc tụng.
Hàn Tố Liễu uống rượu như nước lã, lại ép Thái Dũng cùng cạn chén liên miên. Đủ thứ rượu Tây, Tàu, đủ sơn hào hải vi, Thái Dũng cố nuốt không trôi, Bỗng nữ tặc Phi Mã vỗ bàn quát:
– Bay đâu! Sao chưa đem món quý lên dâng công tử?
Có tiếng dạ ran, rồi một lực sĩ mang ra một chiếc hộp sắt nhỏ, đặt trước mặt nữ tặc. Lực sĩ mở lôi ra một cái bình pha lê dài non gang tay, bên trong lấp lánh có vật đỏ chót nhảy nhót.
Nữ tặc rót lấy ly rượu hất hàm:
– Mở coi!
Cả bàn tiệc ngừng đũa ngó nhau, như sợ vật nguy hiểm:
– Vật quý cần tay giỏi! Để ngộ mở hầu cô nương!
Nói xong, tiến đến sắn tay áo múa tít mấy ngón trốc bình, bất thần nhón nắp, xoay một cái nhấc lên. Nắp vừa hé, đã nghe “véo” một tiếng, từ trong có một luồng sáng đỏ loé lên như chớp, gã khách chỉ kịp thét lên một tiếng “ối” rồi buông nắp bình ngã vật xuống nền chết tươi.
Thái Dũng cả kinh, liếc tên giặc đã tím bầm mặt mũi chẳng rõ chuyện chi, nàng nữ tặc cười khanh khách:
– Thằng ngu hiếu thắng! Đem xác nó đi!
Lời vừa buông, nàng đã giơ tay phải búng lia lịa quanh mép bình, tay trái mở phắt nắp.
Lập tức có một luồng sáng đỏ bay lên định táp nhưng vừa bay lên đã bị chỉ phong đánh dập xuống theo đà búng, nàng nữ tặc thọc vút hai ngón tay chỉ thấy vèo một cái, mọi người đã thấy luồng sáng đỏ nằm dưới kẹp tay.
Thái Dũng ngó kỹ, mới rõ là một con rắn đỏ nhỏ bằng cái đũa, bị tay Hàn nương kẹp ngang đầu, đuôi dãy đành đạch. Chàng càng phục thầm tài nghệ nàng giặc khách, vì hồi còn ở Quảng Đông, với Tổng đốc Trần Tế Đường, có lần chàng đã được nghe một tay chuyên nghề bắt rắn kể các loại độc xà nhỏ như rắn lục rắn đen… thảy đều mổ chết người, riêng loại hồng xà đỏ như máu chẳng những cực độc hung, mổ cái chết tươi, lại là giống rắn cực bổ, cực hiếm rất khó tìm bắt. Các nhà quý tộc thường mua với giá đắt, dùng vào đã khoẻ lại tăng tuổi thọ nên các tay chuyên bắt rắn đã toi mạng vì nó cũng nhiều.
Nữ tặc Phi Mã búng đứt đuôi hồng xà nhỏ vào ly rượu, lại lấy móng tay mổ bụng rắn, lấy mật hoà vào, trao Thái Dũng.
– Rượu hồng xà bổ nhất đời, công tử uống mật máu rắn đỏ, sẽ tăng sức bội phần, kỵ cả lam sơn chướng khí.
Thái Dũng nhắm mắt uống liền, để lại một nửa cho nữ tặc chia chung thủ hạ. Nhà bếp bưng lên dĩa thịt vịt còn bốc khói, Hàn Tố Liễu ép chàng ăn. Thái Dũng còn đang ngạc nhiên thấy sơn hào hải vị đầy bàn, không mời lại ép ăn thứ thịt tầm thường nhất, thì nữ tặc đã tình tứ bảo:
– Vịt này ăn vào một miếng, bổ bằng mười năm uống thuốc bổ nhất đời. Cả thiên hạ cả mấy chục năm chưa chắc đã tìm nổi một con. Vịt này do một phú thương Hải Nam chuộc con đó, vốn là loài vịt đen tuyền. Vịt đen hiếm lắm, kẻ biết công dụng dám bỏ ngàn vàng mua lấy, thiếp mời công tử gọi là kỷ niệm đêm hợp cẩn đôi ta…
Thái Dũng đành gắp ăn. Lòng tuy rối bời không khỏi lấy làm lạ, thấy Phi Mã có hai món quý, gái giặc đều biệt đãi mình.
Tiệc cưới kéo dài đến khuya. Đám thủ hạ bày nhiều trò lạnh gáy: bắn súng, phóng dao, chém nhau trên lưng ngựa, thả đạn quanh người v.v…
Mãi canh ba, bọn giặc mới kéo nhau xuống trại, gái hầu phò chủ soái cùng tân lang vào phòng động đuốc hoa.
Toàn thân Thái Dũng nóng bừng vì rượu mật máu hồng xà, thịt vịt đen, nhưng tâm trí rất tỉnh.
Cánh cửa phòng riêng vừa đóng lại chàng trai Việt đã cảm rõ phút hiểm kề bên.
Chỏm núi chìm vào yên lặng. Trăng tuần hạ vừa nhô, rải ánh mơ hồ xuống núi đèo.
Bạch lạp vật vờ. Hơi men ngây ngất, Hàn Tố Liễu cởi áo ngoài, chỉ còn làn lụa mỏng manh che hờ dáng thân tuyệt sắc.
Nữ tặc nhìn Thái Dũng, ánh mắt chứa đựng cả biển trời ái ân. Bất giác nàng đến bên chàng, nắm tay thỏ thẻ:
– Tân lang! Thiếp đi khắp Lưỡng Quảng toàn gặp lũ phàm phu, không ngờ trên đời lại có đàn ông đẹp như Phan An xưa – Đêm nay kỳ ngộ, sao chàng không vui… phụ lòng thiếp bấy lâu…
Chàng trai bình sinh chưa kề gái đẹp, vốn tính đứng đắn, lại đang ôm hận nhà, đầu óc rối bời, bỗng bị rơi vào tay gái giặc, lòng càng hốt hoảng như kề cạnh yêu tinh, luống cuống, đỏ ửng mặt, kêu khổ luôn miệng. Nữ tặc ngả hẳn vào lòng, giúp chàng cởi bỏ áo choàng. Hơi da thịt đàn bà thơm hăng hắc như mùi hoắc hương, khuy áo nàng giặc nút tuột ra, để lộ nửa khuôn ngực ngà căng sức sống. Thái Dũng nín thở, ngồi nghiêm chỉnh, nhưng khổ sở tù túng quá, vùng thở hắt ra.
– Toàn gia oan thác, cả họ phân lìa đầu óc nào nghĩ chuyện ái ân! Cha mẹ anh em chết thảm chưa kịp để tang, đã vào tay đàn bà… nhục nhã.
Nữ tặc cười khanh khách:
– Đàn ông điển trai cười khóc vui buồn cũng điển, nhăn nhó, ái ân đều tình! Đêm nay thiếp mới biết trai tình khác hẳn bọn đàn ông thô lậu để cho chó ăn thịt. Nếu chàng nghĩ đến thù nhà, nàng dâu họ Hàn không đủ tài báo oán cho nhà chồng sao?
Thái Dũng nghe nàng nói, chợt quay nhìn. Dưới nến, nữ tặc lồ lộ khuôn ngà, đẹp sắc sảo tình tứ lạ thường, xiêm y lơi lả, miệng hoa hàm tiếu. Hổ cái Phi Mã chỉ còn là hiện thân của Thần Tình đam mê không ai ngờ một gái giết người không gớm tay. Bất giác Thái Dũng nghĩ ra một kế, bèn thở dài bảo:
– Thực vãn sinh không thể ngờ gặp cô nương lại có cuộc động phòng kỳ lạ thế này? Thân này trói gà không cũng chẳng nổi, tiếc chi chỉ buồn nỗi đại thù chưa báo, đang mắc đại tang kề sắc sợ mắc tội với tổ phụ, lại chưa biết cùng cô nương nên duyên được mấy buổi?
Hàn Tố Liễu ôm lưng Thái Dũng, kề sát mặt hoa, thủ thỉ:
– Thiếp với chàng từ buổi thanh minh bên Quảng Đông, lòng đã thầm yêu. Hận vì thành Quảng binh Tổng đốc đầy đàn, không bắt chàng được. Nay đã gặp chàng, thiếp nguyện ở cùng chàng suốt đời… Thiếp sẽ báo thù cho chàng, giờ… Chàng coi!
Cô gái trỏ ra ngoài, Thái Dũng ngó theo mới hay trăng đã lên khá cao chiếu ánh vàng qua cửa sổ. Phụt. Nến tắt.
Thái Dũng chợt rùng mình. Ánh trăng chếch ngang giường nàng nữ tặc Hàn, dáng liễu giữa vệt trăng khuya trâm thoa lấp lánh, mình mẩy khoả trăng, đùi thon lẳn búp hoa quỳ, tay vươn như khúc rắn trơn, ngực đào ẩn hiện bóng chim khuyên, coi chẳng khác một pho tượng ngà đang cuốn mình vớ tay sắp kéo Từ Thức nhập Đào Nguyên, nơi núi nổi Thần Phù…
Cô gái giặc níu vai chàng kéo xuống, miệng lắp bắp như nói mê, môi vành cung hé mở như cười ngây dại với trăng khuya:
– Chàng… buồn mãi… thiếp giận…
Cử chỉ tuy hết sức mềm mại, âu yếm, nhưng Hàn Tố Liễu vốn tay gái giàu kình lực, lại say rượu hồng xà, lòng xuân phơi phới, nên tay kéo mạnh như cọp cái vít mồi, khiến Thái Dũng thư sinh ngã luôn lên dáng liễu. Cả kinh, nhưng biết mình yếu đuối, chàng trai họ Lê sực nghĩ ra một kế, vừa chạm dáng nàng, vội ôm bụng kêu đau.
Trước còn suýt xoa, sau lăn lộn thêm dữ, khiến Hàn Tố Liễu đang say sưa trong cơn tiên mộng vu sơn, phải nhỏm dậy hỏi han rối rít:
– Kìa! Chàng sao thế? Mặt tái hẳn đi, hay bị mật máu hồng xà công phạt? Để thiếp giúp điều hoà huyết mạch cho chàng!
Dứt lời, đứng lên lấy dầu, thuốc xoa người chàng, lại dùng công lực truyền sức mạnh, bắt chàng nằm thở đều, đoạn tay úp tay, miệng áp miệng, hà hơi, khiến Thái Dũng phát hoảng, vội kêu rối rít.
Hàn nương cả mừng, tình tứ:
– Chàng chỉ quen nghiên bút, nhưng căn lực mạnh tợn, nay uống mật máu rắn đỏ, sức tăng gấp bội, nếu luyện võ chắc hay lắm. Lao Ái phải thua!
Dứt lời, dường sức đòi thúc bách nàng nhoẻn miệng cười, vít chàng xuống như cọp cái thèm mồi. Thái Dũng biết phút nguy đã kề, cố nhịn thở, tìm phương trì hoãn.
– Nàng… nếu thương vãn sinh, ít nhất hãy để qua tuần “tứ cửu”…
– Bốn mươi chín ngày đêm dài lắm! Không, không, thiếp chẳng chịu đâu!
Vừa nói, Hàn nương vừa choàng cổ chàng như khúc rắn, mùi hoắc hương thoảng xông mê cuốn dị kỳ. Thái Dũng còn đang bối rối vô kế khả thi, bỗng có tiếng cười the thé nổi lên, tiếp liền giọng Quan Hỏa lơ lớ như ma nhát:
– Chẳng chịu đâu! Bốn mươi chín ngày đêm dài lắm! Hề hề! Sao chàng chẳng chịu cho rồi!
Giọng nhái kéo dài, chờn vờn, Tuyệt Tình Nương đang chìm đắm trong biển tình dào dạt, nghe tiếng cười nhái, vùng đưa tay phẩy tắt ngọn nến, mắt đảo tứ phía.
Tiếng cười lại nổi lên:
– Gái lẳng tình không biết xấu! Bắt trai về hú hí, còn nói chuyện hôn nhân! Hà hà!
Nữ tặc nghiêng tai, nghe ngóng.
Vốn tay bản lĩnh, nàng giặc nữ quơ vụt áo choàng lên mình, đẩy Thái Dũng vào góc giường và cất vọt người lên khung cửa sổ phía Tây. Thân vừa cất lên tay đã vẫy luôn ngọn súng cối.
Quả nhiên một bóng đen từ bên cửa nhảy vèo ra xóm liễu, đạn xé mang tai.
Tuyệt Tình Nương lộn phắt ra cửa đuổi theo. Trăng loang bóng liễu, thoắt cái bóng lạ đã lẫn vào xó tối. Tuyệt Tình Nương ngước mắt trông thấy ngọn liễu rung động nhẹ, liền tung mình lại, thét:
– Chó ghẻ! Mày là ai dám đến đây nói láo? Tưởng thoát được tay tao ư?
Đạn “đẹt” theo lời từ ngọn liễu, một cái bóng đu vèo ra xa nhanh kỳ di. Tuyệt Tình Nương nhận ra đó là một bóng trẻ con độ lên mười, càng nổi giận, rượt bén, thoáng cái đã tới cành cây um tùm.
Lúc đó, trong phòng, Thái Dũng còn đang lấy làm lạ, choàng áo, định ra cửa ngó coi, bất thần có tiếng nói sau lưng, sắc tựa dao cạo:
– Công tử khá theo tôi ra khỏi hang cọp cái! Gái lẳng khuất xa rồi!Chàng trai giật mình ngoảnh lại. Một bóng trắng toát đã đứng sững tự khắc nào, mặt mày trùm kín, hở cặp mắt long lanh, chẳng rõ trai hay gái.
Lê bật giọng hồi hộp:
– Người… là ai?
Bóng trắng điềm nhiên:
– Rồi sẽ rõ! Tôi đến cứu công tử! Mau không lỡ hết!
Thái Dũng nghe giọng thanh thanh sắc sắc, đoán đàn bà, mừng thầm có dịp thoát hiểm còn đang ngơ ngác, bóng trắng đã xẹt tới, nắm lấy tay chàng kéo đi.
Lạ thay! Chỉ thấy cái bóng chuyển mình một cái, Thái Dũng đã thấy toàn thân mình bốc vút lên theo cái bóng tuôn ra ngoài cửa sổ Đông, song sắt đã gẫy cong.
Lúc đó, nàng nữ tặc đã đuổi theo bóng con nít tới một lùm cây, không thấy đâu bèn xoè tay đánh phốc ra một luồng phản phong quẹt vào hàng cây.
Bỗng nghe “chéo” một tiếng, trong bóng trăng loang, rõ có vật rớt xuống, nhưng rào mấy cái lại biến mất. Nữ tặc chợt hiểu, vùng kêu:
– Con khỉ đột! Ta bị kế “điệu hổ ly sơn” rồi!
Lập tưc, nàng đảo phắt lại nhanh như gió, tới gần căn nhà riêng, vừa thấy nữ quân quanh đây xách súng đổ ra, từ cửa sổ phía Đông hai bóng người vụt đi tựa như gió cuốn.
– Chó ghẻ dứng lại! Bay đâu, tung lưới!
Nữ quân bổ tứ phía, nữ tặc Hàn nhận ra dáng Thái Dũng bị lôi đi, càng nổi giận, đuổi riết. Bóng trắng thấy bốn bề gươm súng, bèn ngoắc tay cắp luôn chàng trai, quăng mình về nẻo núi Đông. Chẳng ngờ vừa tới lùm cây rậm, bỗng vút cái, từ trên, một tấm lưới chụp ngay xuống.
Bóng trắng rút soạt gươm lia một vòng trước đầu, khoét phăng khoảng rộng vọt lên.
Thái Dũng cảm rõ bị một sức mạnh lạ thường lôi đi, vừa ngó lên, đã thấy hai bóng to lớn từ trên cây rụng xuống, bị bóng trắng đá tung.
Chừng Hàn Tố Liễu đuổi tới mép núi, chẳng thấy bóng kia đâu nữa.
Cồng nổi vang âm. Mấy nẻo sơn trại phía dưới sơn tặc đổ ra, đuốc hồng sáng rực.
Hàn Tố Liễu búng “bốp” một trái hoả pháo dọc mép núi. Vừa thoáng thấy bóng lạ đu đưa thành vách đá, Hàn nương toan nhảy tới, bỗng nghe rào sau lưng, quay phắt lại, vừa kịp thấy bóng một con khỉ đột nhảy xuống tấn công. Nữ tặc lẩy cò luôn. Con khỉ lộn cổ chết, lại một con khác dậm doạ chực xông tới. Hàn chực lẩy cò, nó lại biến mất. Bèn bỏ mặc, chạy lại phía tả, quả nhiên thấy bóng lạ vác Thái Dũng đang đu thừng xuống dưới.
Nữ tặc chĩa súng thét:
– Dừng lại! Xuống nữa tao bắn tan xương!
Tít dưới là vực thẳm muôn trùng, bóng trắng chợt đu dây vun vút như khỉ đánh đu, cười khanh khách:
– Gái lẳng! Dám đưa cả tân lang xuống vực chăng?
Đu bay loang loáng dưới trăng, cái bóng tụt dần, bất thần bắn đẹt hai phát tung luôn con bướm kim cương trên đỉnh đầu Hàn.
Nữ tặc khó xử. Vọt tới đầu dây mới hay dây mọc tít dưới, làm đứt chắc Thái Dũng cũng tan xương. Vùng quát:
– Lê chàng! Bám chặt dây!
Thái Dũng nghe gọi, biết nữ tặc định bắn bóng lạ, chưa biết định sao, bỗng nghe cái bóng cười the thé như chế nhạo. Phía trên nữ tặc giận quá, nhắm đầu cái bóng lẩy cò, chẳng ngờ cái bóng lại xốc Thái Dũng lên vai, nữ tặc vội bật chệch tay súng. Đoàng! Thừng đứt phựt.
Cả hai người rơi vụt xuống vực thẳm muôn trùng.
Hàn Tố Liễu thất kinh, bật kêu “Trời” ngơ ngác ngó theo, chỉ thấy hai bóng loang loáng ánh trăng vàng rớt bên vách đá, hút chìm nháy mắt, vẳng bên tai còn nghe tiếng Thái Dũng kéo dài chìm ngỉm hắt lên.
Nàng nữ tặc lật đật tìm thang dây leo xuống thét lanh lảnh:
– Bay đâu! Tìm nhặt xác cho ta!
Sơn tặc “dạ” rân, cầm đuốc, đổ cả xuống, đinh ninh cả hai đã nát nhừ.
Nhưng ngay lúc đứt dây, Thái Dũng cũng tin chắc mình tận số, chợt nghe bóng trắng quát chìm:
– Chớ sợ! Ôm chặt lấy cổ!
Thái Dũng vội níu cứng, cảm rõ đang ôm một cần cổ rất mịn, thoảng hương thơm hắc từ bóng lạ tiết ra. Chàng cố mở mắt trông thấy cái bóng đang rộng cánh tay cản gió cho rơi chậm, bên tai chàng nghe vù vù, tê cả má, thoáng đã rớt vào lòng núi, rồi có tiếng trầm trầm:
– Tới rồi!
Vừa dứt, đã cảm rõ cái bóng cõng mình rơi xuống rồi lại nảy vọt lên, cứ thế đến mấy lần, chẳng khác trái cầu rớt lò xo. Chàng trai còn đang kinh ngạc, đã thấy cái bóng đứng hẳn lại, cắp chàng nhảy vèo ra, hạ xuống một ghềnh đá. Đặt chàng xuống, bóng trắng rúc một tràng, đã thấy một bầy khỉ từ đâu nhảy tới, chia nhau tháo vật vừa đỡ chân hai người.
Nhờ vài tia trăng xiên, Thái Dũng mới vỡ lẽ ra đó là một tấm lưới đan bằng sợi dây cao su, căng sẵn tốc lực. Lòng càng phục trí kẻ lạ, bèn liếc coi. Thốt càng ngạc nhiên, vì khăn bịt đã bay mất khắc nào, bóng trắng giờ hiện rõ bộ mặt của một thiếu phụ rất đẹp, mắt hơi xếch, mày mác nhỏ, cằm chẻ, coi vừa uy nghi vừa toát ra một chất chì ngùn ngụt muốn xém da người.
Thiếu phụ ngó Thái Dũng, cười khó hiểu. Ngay lúc đó, một con ngựa trắng từ sau rặng cây chạy ra. Thiếu phụ ôm thốc Thái Dũng lên yên, giục ngựa đi liền.
Thái Dũng khẽ hỏi:
– Bà là ai? Mà liều mạng cứu tôi? Giờ về đâu?
Thiếu phụ cười bảo:
– Chưa ra khỏi sào huyệt “nó” nên im tiếng là hơn!
Dứt lời, thiếu phụ giật cương, vọt đi như gió. Chừng thuộc sẵn địa hình, ngựa nàng chạy trong đêm rừng quanh co khúc khuỷu, lúc vượt suối, lúc băng đồi, không nghỉ. Dũng ngồi trước, lòng hồi hộp thắc mắc hết sức, chẳng rõ cát hung, dòm hai bên, chỉ thấy rừng cây, sườn đá loang loáng đến chóng mặt.
Lát sau, vừa sắp ra khỏi vùng cư hiểm Mã Yên Sơn, bỗng thấy Tuyệt Tình Nương từ đâu dẫn một đội kỵ binh xốc tới chặn đường, tưởng đã nguy, ai ngờ thiếu phụ này bản lãnh cao cường, vừa nổ, vừa xé chạy thoát như chơi, một lúc hạ hàng lũ địch ra khỏi đất bờ xanh. Cứ thế chạy suốt đêm, lúc chậm lúc nhanh, vó ngựa ban hành mải miết, nàng không nói nửa lời. Dũng có hỏi cũng làm thinh. Nhưng rạng đông, lại gặp Tuyệt Tình Nương. Hình như gái Tình biết rõ lộ trình, đón đuổi lại nàng, cản đuổi như điên, thiếu phụ đưa Dũng tới một vùng nước chảy ào ào, phong cảnh tuyệt đẹp: ngọn sông Cầu.
Thiếu phụ tế ngựa vào sâu khu thượng nguồn, giữa các mỏm đá dựng. Tuyệt Tình Nương đuổi sau.
Thình lình nghe súng nổ chát chúa, một toán quân lạ từ phía bắc ào xuống. Thiếu phụ xẹt thốc ra bờ nước, chỗ có con thác xiết, và ôm Thái Dũng nhảy ùm xuống nước luồng. Con ngựa phi vào rừng mất hút.
Thái Dũng thấy mình lao xuống luồng dữ, chưa kịp kêu kinh hãi, đã bị thiếu phụ lôi sấn xuống giòng sâu bên tai nghe vù ào, rõ ràng nước xiết mạnh áo quần, sâu mãi. Chàng trai vội nín thở. Nhưng sức nín không lâu ngộp quá ngất lúc nào không biết.
…Chừng tỉnh lại, thấy mình nằm trên một chiếc giường thất bảo, giữa một căn phòng tráng lệ, rèm hoa buông rủ phất phơ, hương thơm ngào ngạt. Lắng nghe bốn bề im lặng, chàng trai họ Lê chống tay nhỏm dậy, thấy quần áo đã thay, ấm lạ, trên bàn, có thỏi nến cháy vật vờ.
– Đây là đâu? Trời! Ta mơ hay tỉnh? Rõ ràng bị xuống nước…
Vừa định bước xuống, chợt thấy mấy cô gái sơn cước tiến vào reo lên:
– A… Công tử đã thức!
Nàng đặt khay trà, nàng đặt trái cây, Thái Dũng nắm đại lấy hỏi dồn:
– Đây là đâu?
Cả bọn kéo ra hết. Có tiếng nhọn sắc nổi lên:
– Đây là Đào Nguyên. Thạch thất dưới Ngọc Tuyền đưa chàng tới Thiên Thai.
Thái Dũng giật mình trông lại. Từ cửa ngách, một bóng người hiện ra khoả xiêm như hiện thân của Vệ Nữ dưới ánh nến lung linh.
Tóc búi đỉnh đầu trâm cài lược giắt, đùi thuôn, tay dài, ngực căng, bụng thắt, mỹ nhân lồ lộ khuôn ngà như đoá hoa dại mãn khai, tay phất nhẹ một mảnh khăn hồng nhìn Thái Dũng, mỉm cười dáng thân ánh mắt ngụt như bốc cháy.
– Bạch Ma Nữ! Trời!
Thiếu phụ chuyển nhẹ mình một cái đã xẹt ngay đến bên Thái Dũng, choàng vụt khăn hồng sau lưng, kéo thốc lại, cười khanh khách:
– Trại Phan An! Chớ sợ! Hạ Cơ sẽ dạy chàng phép ông Bành Tổ, không chết ngay đâu!
Thái Dũng bị ngã vào vòng tay Ma nữ, thất kinh cố vùng vẫy nhưng Ma nữ đã đưa tay choàng lấy, mấy ngón vuốt nhẹ sống lưng, thỏ thẻ:
– Lê lang! Căn lực chàng mạnh lắm! Chàng sẽ thành Khuất Vu dưới thạch thượng nguồn Đào Nguyên!
Mùi hoắc hương thoảng xông vào mũi, tay Ma nữ chạm tới đâu Thái Dũng cảm thấy bủn rủn tới đó, tâm trí như đang chuyển hướng dị thường. Lòng càng kinh ngán, xót thân, vừa thoát tay gái lẳng, lại sa vào gái dâm, vùng kêu:
– Thạch thất… nhà đá? Dưới nước…?
– Có chi phải sợ hãi? Giang sơn này của thiếp, nước trốc đầu, lũ chó khỏi phá quấy! Giờ bọn chúng chắc đang bắn loạn trên nguồn.
Khuôn ngà chạm muốn bỏng tía, thiếu phụ ngã xuống. Chàng trai thấy rõ mình sắp nguy sực nhớ lời Năm Lực, hỏi:
– Cô nương! Thiên hạ đồn cô nương sống đến 50 rồi, sao vẫn trẻ non? Phải cô nương mỗi tối cần một mạng người?
– Lũ chó ngu! Thiếp sống ngoài 70 dám bảo 50, chàng thử coi khuê nữ nào bằng? Đó nhờ thuật hấp tinh đạo huyết! Ông Bành Tổ xưa sống hơn 800 năm, còn như trai tơ nhờ phép đó!
Thái Dũng nghe nói phát hoảng, liền ngó Bạch Ma Nữ, quả nhiên da thịt hồng hào mơn mởn, không một vết nhăn, dưới nến, coi càng trẻ măng, gái 18 chưa ăn đứt. Bất giác chàng bật kêu:
– 70 tuổi! Trời! Gần bằng tuổi bà nội kẻ này còn gì! Xin chào lão thái thái, tha cho cháu!
Thiếu phụ cười sằng sặc ra chiều thích chí, bỗng quơ tay ném Thái Dũng lên giường.
Chàng lật đật nhỏm dậy, đã bị làn gió mạnh xô ngã, cả tấm thân vệ nữ sấn vào.
Đang cơn kinh sợ, bỗng nến phụt tắt.Có tiếng cười sằng sặc hắt vào, như quỷ cợt, rồi một gái hầu hốt hoảng chạy tới run giọng kêu:
– Bẩm có một tên dữ tợn xưng Độc Tinh Quân, xông vào mật thất!
Vừa nghe ba tiếng “Độc Tinh Quân”, Ma nữ buông phắt Thái Dũng, cười nhạt khoác vội áo.
– À! Lại “hắn”! Mấy chục năm vẫn theo phá gái này! Để mặc tao!
Ma nữ vọt theo tiếng nói, nhanh như cắt gái hầu xẹt đến bên giường quài tay cắp luôn Thái Dũng lao vọt ra ngách bên.
Ánh nến nham nhở từ đâu hắt tới, gái hầu vừa chạy chừng mười thước, chợt gặp hai cô gái khác đi đến. Gái hầu vừa lên tiếng bỗng nghe tiếng Ma nữ hét vang vang:
– Đóng các cửa hang ngầm lại! Chớ để hắn chạy ra!
Thái Dũng còn đang ngơ ngác, đã thấy gái hầu cắp chàng xuất thủ, hai gái kia bắn tung vào vách đá chết liền.
Lúc đó mới rõ kẻ đột nhập mật động chính là gái hầu này. Ra tay xong kẻ lạ chạy quanh co đến mấy chục bộ, tới một lối đá dốc ngược xuống, sáng rực lố nhố mấy bóng đàn bà xách súng đang hè nhau vặn trục long đanh.
Kẻ lạ nhảy vèo xuống, xuất thủ liền. Cả mấy mụ đàn bà ngã, Thái Dũng ngó xuống, thấy dưới đó, nước chảy ầm ầm, trên mặt nước, một cái guồng đao kiếm quay veo véo, xé xé như chong chóng. Kẻ lạ đẩy mạnh một cái cần trục. Guồng máy ngừng quay. Đúng lúc đó, Ma nữ hiện phía trên ngọn dốc. Kẻ lạ cười ngất:
– Muộn rồi! Chịu khó kiếm chàng khác! Oan gia này của mỗ!
Lời buông, kẻ lạ cắp Thái Dũng phóng tõm xuống nước. Ma nữ bắn theo.
Dũng lại ngộp nước ngất đi không biết bao lâu.
Chàng sực tỉnh, thấy mình nằm trong lòng kẻ lạ, trên lưng ngựa phi nước đại, giữa đồi núi chập chùng, súng nổ đẹt đẹt nhát gừng. Vội ghé mắt dòm lên, chợt giật mình đến thác. Vì kẻ lạ đang ôm chàng khư khư, nước sông Cầu đã xoá hết nét hoá trang, giờ hiện ra một lão râu thưa, mặt mày dữ tợn, không ai khác, lão đã xua quân tàn phá Lê gia trang mới đây.
Có tiếng quát tháo líu lo. Nghe nhận rõ tiếng nàng giặc cái Mã Yên đang rượt theo, hai bên bắn đì đẹt. Chạy thêm quãng xa, bỗng lại nghe tiếng đàn bà hét phía trước, súng nổ tay ba, lão râu thưa cả giận gò phắt ngựa sau một ghềnh đá, quát:
– À! Hai con giặc Dâm, Tình quyết đòi “vật quý” của ta! Thử coi tài nghệ hai ả đến đâu!
Quát xong, lão nhảy vèo xuống, đặt Dũng nằm trên cỏ, múa súng bắn nhầu, Ba địch thủ ba phía mãi nổ, di chuyển lung tung, Dũng thừa cơ liều bỏ chạy lên rặng núi gần đấy.
Đang di chuyển bắn nhau, chợt lão râu thưa ngoái dòm lại, không thấy Dũng đâu, vùng thét lớn:
– Oan gia! Giỏi! Trốn đâu rồi!
Lão vọt ngựa về, xục tìm, chợt thoáng thấy bóng người trên ghềnh đá, lập tức giục ngựa tới bắt.
Nhưng từ hai phía, Dâm Nương, Tình Nương cũng vỗ ngựa tới, tranh nhau.
– A! Lang quân kia rồi! Để đó cho ta.
Ba người lại phải xuống ngựa, vừa ẩn sau các điểm tựa bắn nhau, vừa phóng đuổi theo. Như thế, Dũng chạy được lên lưng chừng núi, trông lên ngọn cao ngửi trời, dòm xuống ba bóng dữ tợn đang vọt đuổi như điên, chàng đành men ghềnh đá chạy liền. Lên được quãng nữa, đã nghe tiếng hét dữ dội, ba phía, ba bóng quăng tới gần, lão có râu thưa chỉ còn cách quãng ngắn. Đang cơn nguy cấp, bỗng thấy một cái hang, Dũng chạy bừa vào.
Hang sâu hút, đục lờ nước biển, càng vào càng tối, quanh co, ước đến năm, sáu chục bước, chàng trai phải sờ soạn lần mò, kiếm vách ẩn.
Thình lình, nghe tiếng quát âm u:
– Nhỏ con kia! Sao dám vào đây? Muốn chết?
Thái Dũng giật nảy mình, láo lia dòm quanh, nhờ tia sáng trần hang rất lờ mờ, thấy hình thù kỳ dị ngồi lù lù trên tấm thạch bàn, coi hết hình thạch nhũ. Bên ngoài bỗng nghe tiếng hét dữ tợn hắt vào Thái Dũng chẳng rõ hình thù trước mặt là giống gì, trong cơn kinh hoàng, vùng kêu lên:
– Con, con bị kẻ thù đuổi giết… Chạy liều… Xin “người” tha tội!
Trong xó tối, tiếng dị lại cất lên, lần này cực kỳ thê lương:
– Kẻ thù? Mi cũng có kẻ thù? Mi họ tên chi?
Thái Dũng càng khó hiểu. Nghe hỏi, sực nghĩ mình đầy rẫy kẻ thù đành dấu tên thực, bảo:
– Con họ Thái, tên Phùng Lê, miền xuôi lên ngược, bị giặc khách đuổi bắt…
Vừa nói đến đấy, bỗng nghe tiếng quát hắt vào, vang vọng ruột hang:
– Nhỏ kia! Biết điều ra đây! Đừng để ta nổi giận! Ra mau!
Thái Dũng nín thinh, chợt “véo” một cái, đã bị một bàn tay túm lấy, kéo vụt vào. Mới hay đã đứng sau “hình thù” nghe tiếng âm trầm:
– Cứ đứng đó! Để ta đuổi nó cho!
Hình thù vẫn bất động trong xó tối. Thái Dũng chỉ thoáng thấy hình khẽ chuyển vai đã nghe gió rít ghê hồn, như có vật xé không khí. Bên ngoài bỗng có tiếng Độc Tinh Quân hét thất thanh:
– Trời! Ai … ai trong đó? Mỗ Độc Tinh Quân đây!
Có tiếng cười khô, tia sáng trong hang chợt nháng lên như chớp loé, tiếp liền tiếng rú bên ngoài.
– Tinh chó quân ma nào cũng cút mau! Ta tha hai lần rồi đó! Lần nữa, ta lấy đầu!
Ánh chớp lại loé lên, Thái Dũng nấp sau nghe rõ một tiếng chát phía ngoài, rồi im bặt.
Ngay lúc đó, lại có tiếng đàn bà the thé cãi nhau, tranh vào đuổi bắt.
Hình thù hỏi:
– Lại còn bọn nào nữa!
– Bẩm… lũ gái buôn người chuyên bắt bán sang Tàu! Cả hai đều bắt con… làm chồng!
Hình thù phát cười khan:
– À… lũ gái đốn đời! Chắc nhỏ con điển trai lắm nhỉ! Ta có nghe con trai thứ ba tuần phủ Cao Bằng nổi tiếng Phan An tái thế, đêm kia mấy đứa bắt hụt, nhỏ con chắc không thua!
Thái Dũng giật thót mình, vừa lúc đó, hai nàng nữ tặc cũng nhảy vào, quát tháo luôn miệng.
Thái Dũng chỉ thấy ánh chớp nháng lên, nghe rõ cả tiếng soạt vãi đứt và tiếng đàn bà bật kêu kinh dị.
Rồi im lặng mênh mông.
Chỉ còn gió lùa hang sâu vi vu như tiếng tù và đêm đông.
Hình thù lạnh lùng:
– Chúng trốn cả rồi! Nhỏ điển trai chớ sợ! Ra khỏi hang được rồi!
Nãy giờ Thái Dũng vẫn nép sau lưng “hình thù” thấy “hình thù” chỉ chuyển tay mấy cái đã khiến cọp dữ bạt vía, chạy mất, chàng trai không khỏi kinh tâm, chắc “hình thù” này có thuật chi ghê gớm, nhưng chàng cũng phỏng đoán phải là có bản lãnh xuất thân kỳ bí chi mới làm bọn Độc, Tình, Dâm sợ oai đến thế! Kịp nghe tiếng gọi, rõ ràng tiếng Việt miền Bắc, chạy lật đật ra, quỳ phục xuống, kính cẩn:
– Muôn vàn đội ân “người” đã cứu con thoát tay quân dữ! Con bơ vơ thất thế, biết lấy gì tạ đáp ân sâu?
Đoạn cứ phục mãi, không ngóc đầu lên, lệ chảy đầm đìa.
Hình thù ngồi im, không nói gì. Chợt thở dài buồn thăm thẳm:
– Ôi! Thời buổi nhân tâm điên đảo, chỉ đuổi mấy con ruồi con bọ mà có đứa con trai lại coi ân nặng nghĩa dày, tựa Thái Sơn! Cả đời người xả thân, cứu thế làm toàn việc như Thái Sơn, chẳng được coi bằng hòn non bộ, lại toàn đem oán trả ân! Ta còn lưu luyến cõi đời chi, ệt óc! Nhỏ điển trai! Gái đẹp bắt làm chồng, sao mi sợ hãi như gập thần trùng?
Thái Dũng nghe hình thù lẩm bẩm toàn lời chua xót, đoán chắc mang tâm sự u ẩn khác thường lòng bỗng ngậm ngùi:
– Khát nước mấy cũng phải uống nước trong! Dầu thác còn hơn trầm thân bùn đục. Huống chi đang bất hạnh mang đại tang trên đầu. Cả cha mẹ anh em bị thảm sát… tủi sức hèn chưa rửa được thù sâu.
Vừa nghe tới đây, bỗng hình thù ngoắc tay một cái, túm luôn lấy vai Thái Dũng, lôi phóng lại nóng giọng:
– Sao? Cả nhà bị giết? Nhỏ con?
– Dạ…
– Sao dám dối họ tên?
Thái Dũng thất kinh, nghẹn ngào:
– Một đêm gặp liền ba tai hoạ, sa tay toàn kẻ dữ, thân con học trò, yếu ớt còn biết ai dám tỏ thật nguồn cơn?
Hình thù buông chàng ra. Im lặng rất lâu, chợt lẩm bẩm.
– Con trai không báo thù cha. Ôi! Nhỏ con giống ta… Thương thay.
Thái Dũng đánh bạo, khẽ hỏi:
– Bẩm! Tài “người” quán thế…
– Ôi! Mấy việc quan hệ, ta đều vô duyên… Cả đời khổ luyện tìm gặp kẻ thù, nó đã xuống âm ty. Ta ngồi đây hoá thân truy tầm nó! Nửa năm rồi mới hoá được nửa thân!
Thái Dũng nghe càng kinh lạ, cố giương mắt nhìn, nhưng hang đá tối tăm, chỉ thấy hình thù ngồi như thạch nhũ.
Chợt loé ý định, chàng liền quỳ thụp xuống ứa nước mắt:
– Cả nhà oan thác, hận sâu tựa Đông Hải, con sức trói gà, dám xin “người” gia ân cho con được theo hầu!
Hình thù ngồi yên, trầm lời:
– Thương thay hiếu tử! Ta sắp chết rồi, còn đâu! Ảo ảnh sinh ra sắp về ảo ảnh!
Thái Dũng cố khẩn cầu. Kể hết về nạn nhà. Hình thù không hé môi. Thất vọng, chàng trai cứ phục khóc, tưởng nỗi bơ vơ, sức yếu giữa biên thuỳ đầu đe doạ bất ngờ. Rất lâu.
Tự nhiên hình thù phát giọng trầm u não nùng cực độ:
– Hiếu tử! Tiếc thay một không gặp ta mười năm trước! Mười năm xưa! Tâm cao, hồn rộng, thánh thiện hải hà, hy sinh hành hiệp, xót thương hoa nội cỏ hèn… tưởng vậy là thuận thiên hành đạo!
Thái Dũng cung kính:
– Bẩm “người” con tuy theo tân học, cũng vẫn tạ tâm, quyết chẳng sai lời giáo huấn.
Hình thù sẵng giọng:
– Nhỏ con! Ta nói mười năm trước! Sau này gặp toàn chuyện bội ân phản trắc, tham lam, đê tiện, ta mới biết mình lầm! Làm điều thánh thiện ta nghịch ý trời, thiên địa sinh cuộc đời đê tiện tham tàn, muôn đời vẫn vậy, nên khắp Đông Tây kim cổ, kẻ đê tiện tham tàn đều gặp điều hay, đứa ngu thiện nghịch thiên đều chịu vô duyên xấu số. Nên ta hối ngộ đã phát nguyền không hành hiệp, không nhận môn đồ.
Thái Dũng nghe lời kỳ dị, phỏng đoán người đã từng gặp quá nhiều bất hạnh xót xa, lòng chàng chẳng khỏi ngậm ngùi, nhưng thâm tâm không cho là đúng bèn đánh bạo dập đầu khẽ nói:
– Quả nhiên hào hiệp anh hùng hay gặp hoạ lớn, dốt nát tham lam thường gặp may to, nhưng… Kẻ hậu sinh này tưởng thiện ác có căn, kẻ có căn làm thiện ăn chẳng ngon cơm, người tính thiện có bị phản làm điều ác, ngủ chắc không yên giấc. Như tiền bối phát nguyền u uất, lại vừa tế độ cứu con, tưởng không ngoài lẽ tự nhiên căn tính.
Hình thù chợt phát cười khó hiểu:
– Nhỏ con nói như Lão Đam, đáo vô vi. Nhưng ta đã nguyện, nếu muốn làm đệ tử, phải theo điều kiện tôn sư. Nghe đây! Điều thứ nhất: phải thuận thiên hành đạo… làm ác lánh thiện!
Thái Dũng ngậm ngùi:
– Cả nhà con oan thác, hoạ chịu thảm thê, làm sao con giết người vô cớ nổi? Nay nếu tuân lời, lỡ sau phản lại, mang tội với ân sư. Thà đi vào gươm đao còn hơn! Ba lạy này tạ ân cứu tử, con xin bái biệt ân nhân!
Vừa nói vừa lạy, đoạn đứng lên gạt lệ ra đi.
Được mươi bước, bỗng thấy nhói bả vai, toàn thân bị giật bắn trở lại chỗ cũ, nghe giọng ôn tồn cảm động khác thường bên tai:
– Dũng con! Thôi! Ta sẽ giúp con báo thù nhà! Ta chẳng được làm hiếu tử, sẽ biến đời thừa này cho con! Trước khi về ảo ảnh!
Chàng trai họ Lê cả mừng vội sụp lạy làm lễ tôn sư. Hình thù phất tay đỡ dậy.
Nghe “xoè” cái, ánh nhựa chàm đỏ khé đã chiếu sáng cái hang cùng.
Tuy đã nói chuyện nãy giờ, Thái Dũng không khỏi giật mình. Ngay giữa hang sâu, hình thù ngồi trên một phiến bàn thạch rộng, quanh mình ngổn ngang đầy tổ ong mật, trái cây. Đó là một người rất trẻ, coi trạc 27, 28, mi thanh mục tú, da dẻ hồng hào, vai khoác một tấm da thú đỏ, từ mặt xuống bụng dưới hồng mịn khác thường, nhưng từ nửa thân dưới lại đen thui như cột nhà cháy coi dễ sợ.
Vừa nhác thấy dạng dị nhơn, Thái Dũng không nén nổi tiếng kêu “trời” sửng sốt. Dị nhơn cười bao dung:
– Con lạ lắm sao? Ta uống được nước Thánh Tuyền, kìm hãm được tuổi già suốt 70 năm. Nay hoá thân dần, sáu tháng dùng nhân điện đốt chết nửa người thành tro. Chẳng qua chưa bẻ gãy, cốt để nguyên hình khi lìa thế đó thôi!
Thái Dũng chấp tay:
– Hồi con sang Quảng Đông, nhân dự tiệc Trần bá phụ đãi giới giang hồ, con có nghe mọi người nhắc đến một bực tiền bối tài vũ trùm đời là Hồng Diện Thần Quân, nay thấy ân sư, con không khỏi kinh mừng.
Dị nhân chậm rãi:
– Mai ẩn đã lâu, chúng nhân vẫn còn nhớ ư? Thế ra con là cháu Trần Tế Đường Tổng đốc Lưỡng Quảng?
– Dạ, chẳng hay ân sư đi lại cách nào?
Lời vừa dứt, chỉ nghe vút một tiếng, thạch bàn đã trống trơn. Thái Dũng dáo dác tìm, chỉ thoáng có bóng đỏ phất phới tít xa “vèo” cái nữa, trông lại, dị nhân đã ở chỗ cũ, tay còn cằm một chiếc gậy ngắn.
Dị nhân truyền:
– Ta còn sáu tháng nữa sẽ hoá thân cả nửa thân trên, con phải cố tâm học tập. Giờ hãy rời dãy Bạch Ngân Sơn này, tới miền Thánh Tuyền bồi nhân lực!
Thái Dũng toan thu dọn vật thực, dị nhân xua tay:
– Chỉ cần mang theo tổ ong chúa, đủ rồi.
Đoạn trao cho chàng một bọng ong, trong đó có một con ong rất lớn, bảo:
– Nó sẽ tìm đủ loại mật ong tinh tuý cỏ cây, rất bổ cho khí lực châu thân.