Bạn đang đọc Nữ Tướng Miền Sơn Cước – Chương 10: Lạc Động Thuỷ Tiên Cung
Vừa phóng tới một cánh rừng thưa, bỗng từ đâu hiện ra một hình thù quái đản. Lão có râu, cao lêu nghêu, mù hai mắt. Trên cổ, cỡi một mụ mập như chum vại, què liệt. Ló ra khỏi bụi thấy xa xa có đám đuổi nhau bắn đì đẹt, mụ mập thích chí giật tóc lão mù, nhấp nhổm hét:
– Bọn chó đánh nhau! Thích quá! Chạy lại xem chơi, lão khỉ ốm này!
Người đàn ông mù lắc đầu, hét:
– À! Con mụ chum vại này bất hiếu, sao dám gọi ông là khỉ? Không đến! Mặc xác chúng! Đi tìm thầy tìm thuốc, sắp xuống lỗ, thấy gì cũng muốn xem!
Dứt lời vùng đi, mụ chum vại chồm giẫy như đỉa phải vôi:
– À, à, thiếp quen miệng lỡ lời, công tử chớ giận, chớ giận. À, mà cái lão khỉ ốm này thiệt ngu, sao dám kêu vợ bất hiếu! Phải gọi là bất nghì, bất trị, bất tử, bất tiếc gì chớ!
Gã mù thích chí nhảy dựng lên như con chi chi:
– À, phải! Mụ chum vại lắm chữ thiệt! Bất nghì, bất trị, bất tử, bất tiếc, bất tuân, bất nghĩa, bất nhân. À, nhớ rồi! À, mà con vợ bất nghì, bất tử này sao dám bảo chồng ngu? Chồng chết phải để tang ba năm như để tang bố, mắng vợ bất hiếu sao lại không được, hở tiểu thư!
Cãi lộn lý sự inh ỏi, mụ già chợt nghe gã mù kêu mình tiểu thư, thích chí cười the the, khen công tử rối rít. Mụ què kêu lớn:
– Có con ngựa đỏ đẹp quá! Lại bắt cỡi chơi, công tử!
Gã mù mừng rợn, đảo lia cái đầu:
– Đâu? Chà! Phải, phải! Có ngựa hay, khoái hơn bố sống lại! Khỏi cõng cái lu trên cổ nặng như trâu trương, còn bị lũ thối mồm nhạo để vợ đè đầu cỡi cổ! Đâu, đâu?
Miệng nói, chân vọt đi như tên, nhưng mụ què giẫy nẩy:
– Này, bảo cho biết! Bắt cỡi chơi đó! Gái này cỡi thật, chỉ cỡi cổ khỉ ốm thôi đó! Vợ chồng sam mà.
Gã mù lại cãi, nhưng vẫn hướng về phía có tiếng ngựa phi, thân pháp nhanh ghê gớm, thoáng đã vọt chặn ngay đầu Huyết Phong Câu. Linh mã thấy người, vùng ngoắt ngả khác, nhưng “người sam” đã xẹt qua xẹt lại, ngăn lối rất tài, mụ “tiểu thư què” sực kêu lên:
– À! Có cái xác trên lưng ngựa đỏ! Lạ dữ! Lại bó giò, có cả con khỉ nữa!
Cả bốn tay quài định túm, con khỉ kêu chí choé, linh mã táp lia, vùng phá chạy! Mấy phen vồ hụt, mụ tiểu thư què hét vang:
– Xe điếu! Con ngựa này hung tợn phải tung lưới mới được.
Soạt! Mụ vung tay vãi ra một tấm lưới nhỏ, nhanh hết sức. Chẳng ngờ linh mã đã nhè sơ hở vọt một cái, đã xa năm, sáu bộ, sải như giông vào rừng.
Tiếng súng ập lại, đạn rít mấy bề. Người sam đang đuổi theo Huyết Phong Câu, thình lình có một toán binh từ phía Đông lao ngay lại, dẫn đầu là Động chúa thác ngầm Pi-A-Biếc Tuyệt Dâm Nương. Ma nữ đệ tử truyền đời ông Bành Tổ, xiêm y lộng lẫy, mỏng dính toàn hàng “voan” ngang nhiên phô cả dáng thân tuyệt tác lờ mờ nhân ảnh chẳng khác Thị Điểm trong man lục truyền (Tây Thi giáng thế), vừa phóng ra, thấy “người sam” đuổi riết ngựa đỏ, liền chiếu ống nhòm quan sát, vùng bật giọng như reo:
– À! Xác nào như Phan An buộc trên lưng ngựa huyết? Lại có đứa đuổi… ai như Song Ma? Bây đâu! Bắn chặn!
Đạn vãi mưa rào, kẻ một đạn đạo trước mặt khiến người sam phải dừng lại, dáo dác. Tuyệt Dâm Nương bay ngựa tới hét:
– Song Ma! Đi tìm thuốc chữa mù, què, sao thừa thì giờ chạy rông như… ma đuổi? Dạt mau! Để món đó cho “bà”!
Người sam the thé:
– Không xong rồi! Ai như cháu gái tám mươi đời ông Bành Tổ? Muốn bắt xác chết về hú hý, mặc! Vợ chồng sam này chỉ thích con ngựa, “lão vương” tính thi tài với Võ Hậu nữa sao?
Cả hai phía kiếm lối tắt, đổ lại rừng núi rậm rạp khó chạy, Huyết Phong Câu phóng tới một khu um tùm, thì Tuyệt Dâm Nương đuổi tới. Ngay lúc đó, bỗng nghe cọp rống vang động, rồi một bóng thiếu nữ mặc áo rực rỡ tựa tiên cô cỡi một con hùm xám bay tới, theo sau lố nhố đầy cọp beo tây tượng ong rết vù vù, thét lanh lảnh:
– Bọn kia sao dám phạm Si Công Linh? Lại ngang nhiên ức người cô thế? Cút mau!
Rập! Thú vật ập lại, đạn xé không khí. Con khỉ nhảy chồm, kêu choé, vụt tới một con thác đổ tự lưng trời, linh mã nhè lúc lộn xộn phóng đại vào cây nước.
Ào thác réo, bọt bắn tung, nuốt chửng luôn người vật.
Vẫn còn tiếng Ma Nữ, người sam kêu sững:
– Kìa! Con quái đâu rồi? Rõ nó vừa đây!
Rồi im lìm. Như đã đi vào dĩ vãng.
Nhưng… Ngay lúc lao vào con thác, chỉ nghe ầm mấy khắc, Huyết Phong Câu đã lọt vào một thế giới lạ lùng bên kia cây nước.
Người vật ướt đầm. Thái Dũng sực tỉnh lờ mờ thấy mình bay giữa một vùng thung lũng vừa mở rộng, bốn bề đầy hoa thuỷ tiên, cảnh trí kỳ tú chẳng khác vào một thế giới bồng lai nào bên kia cuộc sống!
Hương thơm ngào ngạt, công phượng múa xoè, nai vàng ngơ ngác, nước chảy triền miên, nắng xuân ấm áp. Trong cơn mê mê tỉnh tỉnh, thoáng thấy một bầy tiên nữ xiêm y sặc sỡ từ trong hoa chạy ra, ríu rít như chim:
– Con ngựa lạ quá! Ra coi!
– Lại có khỉ nữa!
– Trời! Có xác trên lưng ngựa!
Chập chờn dáng liễu xúm lại, thoảng mùi hương thơm.
Rồi chàng trẻ tuổi họ Lê thiếp đi, hôn mê vì nọc độc hoành hành.
Không biết bao lâu, thình lình Thái Dũng mở bừng mắt, bàng hoàng ngó quanh. Tưởng mình hồn đã lìa xác sang bên kia thế giới, nhưng ngạc nhiên, thấy cây gậy Thần Quân ban vẫn nằm cạnh, bên giường lại có một con khỉ ngồi ngủ gật buồn thiu.
Gian phòng tráng lệ, giường thất bảo, màn bát tiên, chăn nhung đệm gấm, vàng son chói lọi, chẳng khác cung vua, cửa sổ treo đầy giò thuỷ tiên, nở hoa trắng thơm ngát.
– Đây là đâu thế này? Âm cung hay tiên cảnh?
Con khỉ ngủ gật, giật thót mình, kêu chí choé.
Ngay khi đó, cửa hé mở, một khuôn mặt lấp ló, reo lên:
– Ông khách tỉnh lại rồi! May quá! Đi báo Chúa mau!
Rồi cánh cửa lại khép. Thái Dũng vùng dậy, nhưng toàn thân tê dại, không cử động nổi, tuy thần trí đã khá tỉnh, trong trạng thái ố bàn ố nhiệt. Sực thấy một bầy gái đẹp đẩy cửa vào, đi đầu là một giai nhân tuyệt sắc, xiêm y rực rỡ, tóc búi đỉnh đầu trâm thoa lấp lánh, mày tằm mắt phụng, môi thắm da ngà, má đỏ hây, dáng hình thanh tú, coi chẳng khác thiên tiên giáng hạ. Giai nhân khoác chiếc áo choàng rộng, trắng mát như hoa thuỷ tiên, dài quét đất.
Có hai gái hầu đi sau nâng vạt. Tiến thẳng đến bên giường thất bảo, giai nhân cất giọng thánh thót như suối đàn:
– Ông khách thấy trong mình thế nào? Nọc độc lạ lùng này phát tác đã tưởng chết ngay!
Thái Dũng nghe giai nhân nói toàn tiếng Thổ quen quen, nghe lõm bõm câu được câu chăng, vội ngước mắt nhìn, định nhỏm dậy chào, người nhức nhối, tê cứng không nhúc nhích nổi, vùng bật kêu lắp bắp bằng tiếng ta:
– Chao ôi! Đau buốt thế này! Đây là đâu? Mỗ chết hay sống?
Giai nhân rạng rỡ mặt hoa, hơi mỉm cười thỏ thẻ:
– À… Ông khách là người Kinh! Đây là Thuỷ Tiên Cung, ông khách lạc vào cửa thác đó! Ông khách từ đâu tới, lại bị độc thương nặng quá! Cả kiếm đâm, chưởng đánh, toàn nọc rắn rết, cây độc hoà chất hàng trăm thứ! Không hiểu sao lại có lúc tru hú lên như sài kíu?
Thái Dũng nghe nói, thất kinh, cố lắp bắp hỏi, mới hay Huyết Phong Câu đã mang chàng vào sâu Si Công Linh, có cả con khỉ trên lưng, vượt không biết bao cánh rừng, tình cờ đến vùng ngoài Thuỷ Tiên Cung, bị người Sam, Ma nữ đuổi bắt ngựa, lao vào cây thác, không ngờ lọt qua cửa động, cũng vừa khi giai nhân chúa động tuần sơn gặp đánh đuổi bọn người Sam, Ma nữ đi. Về động, cũng vừa lúc đám gái hầu dắt ngựa đỏ, xác chàng vào động dinh. Giai nhân nghe tim, chẩn mạch, xem thương biết người bị ngộ độc bèn ra công cứu chữa. Nhờ am hiểu các chất độc, biết y thuật trị độc, nàng đã cứu chàng tỉnh dậy, phục hồi kinh mạch, cũng may ngay khi bị thương, đã được uống thuốc chặn nọc không chạy vào tim.
Nhưng chỉ là trị tạm! Kéo dài mạng sống ít giờ, chất độc tổng hợp hàng trăm loạt, tái phát chưa biết khắc nào!
Quả nhiên, Thái Dũng chưa kịp ngỏ lời cảm tạ, bỗng lại lên cơn nóng lạnh, trắng bệch mặt mày, hôn mê, không biết gì nữa. Triệu chứng đột phát hết sức quái gở, chuyển biến khôn lường, cứ mấy phút lại hú lên nghe rợn người. Cứ thế mê tỉnh, tỉnh mê, cho uống thuốc vào, chỉ đỡ chút rồi lại như cũ. Đang tê cứng, bất thần bạo phát đỏ ngầu mắt, rống chồm lên, thò hai tay chộp người, nanh nhe chực táp, coi hệt một con thú khát mồi làm bầy gái hầu bạt vía, kêu ré lên, ù té chạy hết.
Giai nhân khổ chủ thất kinh, phải phát chưởng quyết đánh ngã chàng vật xuống giường thất bảo, truyền gái hầu lấy dây ruột mèo trói lại, ái ngại chẳng cùng. Bối rối ngó khách, nhăn nhó mặt hoa, bảo gái hầu:
– Bệnh quỷ phải có thuốc tiên mới được! Nguy lắm rồi! Làm sao bây giờ? Phải chi có chị ta, tinh y lý may ra trị nổi bệnh kỳ! Nhưng đường đi Thanh Âm xa xôi, sao kịp? Tình hình này, chẳng biết còn được mấy giờ?
Gái hầu ngao ngán, gái chủ chau mày, đang bối rối, chợt để ý đến con khỉ kêu chí choé bên mình, cổ có đeo một tấm “lắc” bạc lấp lánh. Bèn coi lại, mặt hoa tươi hẳn, vùng kêu:
– Chà! Rối óc quên khuấy mất! Độc thương này phi tay Thần Y Thánh Dược, còn ai trị nổi ngay! Lãn Ông tái thế ẩn cư tại Mai Hoa Thôn Si Công Linh, không xa đây mấy, có tài cải tử hoàn sinh mà mình không nhớ! Phải cậy tay Hoa Đà Biển Thước Nam Bang mới xong! Con khỉ này chính là của “Người” đó! Năm ngoái có tới đây chơi, các em nhớ chớ?
Ai nấy đều mừng. Một nàng lớn tuổi chợt bảo:
– Chắc con khỉ này đưa ngựa đến đây! Sợ Lãn Ông vắng nhà, công chúa à! Phòng xa cứ cho con khỉ này cùng đi!