Nữ Tử Tranh Hùng

Chương 10: Thề Chết Đi Theo


Đọc truyện Nữ Tử Tranh Hùng – Chương 10: Thề Chết Đi Theo


“Vâng!”
Trong lòng Thôi Ma Ma có rất nhiều câu hỏi, lại không dám mở miệng.

“Tiểu thư là muốn đích thân quản lý sổ sách sao?”
“Điền trang này, vốn là của hồi môn của nương ta.

Tất cả đầu ra đều không cần giao nộp, là tài sản riêng của ta.”
Đậu Đỏ trong nháy mắt trở nên phấn khích, nhanh chóng tính toán: “Tiểu thư, điền trang này, chính là điền trang tốt nhất của phu nhân.

Đầu ra một năm không có ít.

Xem ra năm nay, có thể đón cái tết sung túc rồi.”
“Nha đầu không được tích sự gì, ra ngoài được 6 năm rồi, còn muốn ở điền trang đón tết sao?”
“Ý của tiểu thư là?”
Tô Hạ Y từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía kinh thành: “Ta ra ngoài quá lâu rồi, có một số người đều đã quên mất, ai mới là chủ nhân thật sự của phủ tướng quân.”
Đậu Đỏ lập tức trở nên trầm mặc, tiểu thư có sự thay đổi như này, nàng ta rất vui mừng.

Nhưng, còn có ba tháng nữa là đón tết rồi, nàng còn có kế hoạch trở về phủ tướng quân.


Quá vội vàng rồi!
Tô Hạ Y khẽ cười nói: “Yên tâm, không quá một tháng, bọn họ sẽ phái người đến mời ta rồi.

Đậu Đỏ, chuẩn bị sớm chút tốt.”
“Vâng, tiểu thư.”
Khi Thôi Ma Ma dẫn cha của Trụ tử tới, Tô Hạ Y đang thuần thục gẩy bàn tính.

Âm thanh lách cách không dứt bên tai, khá vang và rõ ràng.

Mười ngón tay như múa, dẫn ra một trận tàn ảnh, căn bản không nhìn rõ ngón tay của nàng ở đâu.

Cha Trụ tử còn đứng ở cửa đại sảnh thì đã sững ra.

“Cha Trụ tử, đi mau đi, tránh tiểu thư đợi không được!”
Cha Trụ tử hung hăng lườm xéo Thôi Ma Ma, Thôi Ma Ma không dám ho he nữa rồi.

Hạt trên bàn tính của Tô Hạ Y vang kên đủ nửa nén hương, sau đó mới dừng lại.

Ánh mắt của Tô Hạ Y, dừng ở trên tay cầm bàn tính của Cha Trụ tử, nhàn nhạt nói: “Cha Trụ tử, có hứng thú đến thử một ván với bản tiểu thư!”

“Được!” Cha Trụ tử là tay cừ khôi chơi bàn tính, hiện nay gặp được đối thủ, quả thật hận không thể đại khai sát giới.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cười híp lại đó của Tô Hạ Y, mới sức tỉnh phản ứng lại: “Tiền cược…”
“Cha Trụ tử cũng đã đáp ứng ta rồi, lẽ nào, còn đoán không ra tiền cược của ta sao?”
Cha Trụ tử cắn răng, đem một chồng sổ sách để lại, trầm giọng nói: “Mỗi người 5 quyển, ai tính xong trước người đó thắng! Thôi Ma Ma, mài mực thay cho ta!”
Tô Hạ Y chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Đậu Đỏ, Đậu Đỏ nhanh chóng chạy lại mài mực.

Tô Hạ Y không hề khách khí cầm 5 quyển trên bàn, nhìn cũng không thèm nhìn Cha Trụ tử, nhanh chóng bắt đầu tính.

Thôi Ma Ma và Đậu Đỏ chỉ có thể nhìn thấy ngón tay của hai người gẩy gẩy hạt của bàn tính, một tay khác lật xem quyển sổ, còn thỉnh thoảng nhấc bút viết viết vẽ vẽ.

Hai người ở bên cạnh nhìn cũng đã choáng váng đầu óc, không nói được kết cục của hai người.

Tròn một canh giờ, đợi đến đèn đã thắp lên, Tô Hạ Y mới dừng gẩy gẩy hạt trước, chậm rãi duỗi eo thư giãn, nhấc bút viết một con số cuối cùng.

Sắc mặt của Cha Trụ tử ở đối diện đỏ bừng, giữa mi tâm có vài phần lo lắng, động tác trên tay lại đâu vào đấy.

Tròn một nén hương sau, Cha Trụ tử mời đầu đầy mồ hôi để quyển sổ xuống.

Nhìn cũng không dám nhìn Tô Hạ Y, nhanh chóng đứng dậy, quỳ xuống: “Tiểu thư tại thượng, xin nhận Lâm Tường một lạy!”
Tô Hạ Y vội cúi người đỡ một cái: “Tường thúc, những năm nay, vất cả cho thúc rồi! Không biết cá cược của 6 năm trước, còn tính không?”
Lâm Tường nhẹ nhõm liếc nhìn Tô Hạ Y, khí tức trầm ổn trên ngoài từ từ tỏa ra, lộ ra vài phần uy nghiêm: “Tiểu thư muốn chiến, Lâm Tường thề chết đi theo!”
“Vậy chuyện của Thúy Nhi?”
– —————————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.