Bạn đang đọc Nữ Tổng Giám Đốc Trùng Sinh: Chương 4: Thầy Lăng.
Người bước vào là 1 người đàn ông rất trẻ, khoảng 25 tuổi. Theo đánh giá của Trương Linh, Lăng Nhất Toàn là 1 người trẻ hơn so với tuổi. Khuôn mặt thư sinh thanh tú. Đặc biệt chiếc kính cận mạ vàng kia làm hắn càng tuấn tú nho nhã. Nếu tính điểm, cũng có thể cho hắn 65 điểm.
Cô sẽ không hơi đâu để ý tới 1 người xa lạ, nếu không có lí do. Lăng Nhất Toàn hoàn toàn có lí do để cô tìm hiểu. Thứ nhất, điều cuối cùng trong nhật kí lịch trình của Trương Linh là hẹn với Lăng Nhất Toàn. Nhưng ở hiện trường, hoàn toàn không có mặt hắn. Kiểm tra lịch gọi cũng không có. Thứ hai, quan hệ giữa hắn và Trương Linh không đơn giản. Hắn được tính là 1 trong 3 bằng hữu chân chính của cô. Không những thế, hai người còn hợp tác làm ăn. Và đặc biệt hơn, hắn trong danh bạ được đánh 1 hình trái tim. Cô không biết cố chủ của thân thể này liệu có phải là quan hệ thế kia với họ Lăng không nữa.
Lăng Nhất Toàn quét qua lớp 1 lượt, có dừng lại phía cô 1s rồi quay đi. Không hổ danh là sát thủ nữ sinh. Giọng hắn đặc biệt trầm và quyến rũ. Cô thực ra nghe không vào tiết học này. Miễn cưỡng còn được. Lưu Phong bên cạnh ngồi ngủ từ bao giờ. Lưu Băng thì ngồi bật máy lên lướt mạng. Cũng chẳng có ai nói gì.
Hết tiết, Lăng Nhất Toàn thu dọn rồi đi thẳng. Trương Linh đứng dậy, đeo kính rồi đi sau hắn.
Bất chợt bóng lưng đấy dừng lại. Bất giác đã đi xa như vậy, lại còn là góc khuất của tòa nhà. Trương Linh bỗng dưng khẩn trương. Lăng Nhất Toàn quay lại.
– Ồ, em Trương còn chưa hiểu chỗ nào sao? – môi hắn hơi nhếch
– Thầy Lăng. – cô hít 1 hơi sâu. – em nghĩ mình muốn 1 lời giải thích.
– Giải thích? – hắn nhíu mày. – Hôm đó tôi bay sang thành phố A. Không phải đã nhắn lại rồi sao?
– Thành phố A? – đó chính là nơi cô ở. – thầy biết vụ Trương thị chứ?
– Ồ, vụ đó rất xôn xao. – hắn nhếch mép.
– Vậy còn vụ làm ăn?
– Tô tiểu tử kia nói chờ 1 tháng nữa, khi không còn Trương thị kia, có thể công ty của em sẽ lên sàn.
Tim cô đập thình thịch. Đây là lí do quan trọng nhất cô muốn gặp hắn. Hắn quen biết Tô Hàn Viễn. Ngày cô chết, hắn có mặt tại thành phố A. Ngày Trương Linh gặp nạn, hắn là người hẹn.
– Anh thấy…
– Được rồi. – giọng hắn nhu hòa. – tiểu thư của tôi ơi, cô có thể về rồi. Chúng ta còn cả cuối tuần cơ mà…
Cô hoàn hồn, cười gượng vài tiếng rồi tạm biệt hắn.
Bước chân hơi dồn dập. Tim cô đập loạn xạ. Thì ra tên khốn đó đã lên kế hoạch từ lâu. Vậy mà cô còn tin hắn. Cũng may trước đây chưa có quan hệ xác thịt, không cô chết không nhắm mắt mất.
Lăng Nhất Toàn nhìn theo bóng dáng của Trương Linh, hơi nhíu mày, cảm giác có gì đó không thích hợp.
Đúng lúc đó, điện thoại của hắn kêu lên. Hắn rút máy ra, nhìn số hiển thị trên màn hình, khẽ nhếch mép.
– Ồ, cậu đến thành phố B rồi sao? Được, tôi sẽ đến đón.
– ….
– Lần này hắn lại nổi điên gì vậy?
– ….
– Hừ, biết rồi. Tôi sẽ giới thiệu cô nàng cho cậu. Đảm bảo…
– ….
– Hẹn gặp nói chuyện sau…
– …
Lăng Nhất Toàn cúp máy. Suy nghĩ gì đó, hắn lại gọi điện thoại.
– Jimmy, kiểm tra cho tôi ngày 18 tháng trước sau khi tôi đi có chuyện gì với Trương Linh tiểu thư.
– ….
– Tôi biết những chuyện đó. Tôi cần thông tin chi tiết. Cả cái chết của Eileen Chang nữa.
– ….
– Được rồi. Xong gửi mail cho tôi.
Lăng Nhất Toàn híp mí mắt. Đôi mắt sau gọng kính vàng khẽ lóe lên ánh sáng, rồi vụt mất. Hắn bình thản xoay người.