Đọc truyện Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi – Chương 7: Cô gái có gương mặt đẹp 2
Cô ấy vẫn không biết tôi giận cái gì: “Làm sao?”
“Em nhìn cái bộ dạng lẳng lơ của mình đi. Chỉ là một công việc thôi, có đáng phải dùng cách đê tiện như thế không?!”
Cô ấy cười khẩy hỏi tôi: “Xin hỏi Ân Nhiên tiên sinh, em chỉ nói vài câu với ông ta, thế cũng khiến anh chướng mắt sao?”
“Bình Bình, nhìn em uốn éo lả lơi như thế anh rất khó chịu!”
“Ân Nhiên, anh có biết công việc này quan trọng với em thế nào
không?” Lương cứng một tháng đã là hai nghìn tám rồi. Mỗi ngày làm việc
sáu tiếng, căn bản là công việc vô cùng nhẹ nhàng. Anh có hiểu không?
Nếu không thì anh nuôi em đi!”
“Được, nuôi thì nuôi!”
“Một tháng em phải tiêu năm nghìn, em không đi làm, ngoan ngoãn làm
bạn gái anh, mỗi tháng anh cho em năm nghìn. Không cho được chứ gì? Đã
không cho được thì anh có tư cách gì quản em?”
Cứ thế hai chúng tôi cãi nhau, tôi không biết mình đúng hay sai,
nhưng là một thằng đàn ông sao có thể nhẫn nhịn nhìn bạn gái mình liếc
mắt đưa tình với thằng khác được?
Tôi sập cửa đi ra…
Tôi bực tức đi lại trong sân công ty, nhân viên trên văn phòng vừa
hay đến giờ tan làm, tôi thấy Bạch Khiết đi xuống, ra khỏi cửa lớn công
ty, đi xuống cầu thang, bầu ngực đầy đặn rung động theo từng nhịp bước,
gần như sắp xé rách cả cái áo sơ mi.
Tôi đang định chào thì một chiếc xe hạng sang đi tới, dừng trước mặt
Bạch Khiết, lại là cái tên có N cái siêu thị liên hoàn, không thèm nhìn
tôi lấy một cái, lên xe đi thẳng.
Tôi ngẩn người ra nhìn, lại bỗng nghe có tiếng xe đang lao tới, tôi
nhảy lên bậc cầu thang, chiếc xe tuần dương hạm trên lục địa lướt qua
chỗ tôi vừa đứng, rồi két một tiếng phanh lại. Qua cửa kính màu trà tôi
thấy Lâm ma nữ với bộ dạng chỉ hận không thể bóp chết tôi ngay tức thì,
tôi toát mồ hôi lạnh.
Nếu vừa rồi không phản ứng nhanh thì có lẽ cô ta lấy mạng tôi rồi.
Nhìn chiếc xe đã đi xa, trong lòng tôi thấy sợ hãi. Chắc chắn Lâm ma nữ
tan làm vừa hay thấy tôi ở đây, tâm trạng bực bội, muốn đâm xe vào tôi.
Nếu Lâm ma nữ nói thật, vì tôi khiến bụng cô ta to lên, lại còn thà chết không nhận, nhất định cô ta sẽ hận tôi đến tận xương tủy.
Vậy tôi phải làm sao đây? Xem ra đúng là tôi khiến cô ta mang thai
rồi. Tôi bỏ đi là xong? Nhưng đi đâu tìm được công việc tốt thế này? Tôi không đi? Thế thì tôi sẽ chết không toàn thây. Chỉ còn một con đường,
chính là liều mình cùng cô ta thương lượng cách giải quyết. Hoặc là cô
ta đánh chết tôi, hoặc là đi bỏ cái thai.
Đang phiền muộn thì đi động kêu, là Lý Bình Nhi gọi. Cãi nhau với cô
ấy từ hôm qua đến giờ, tôi không liên lạc gì, cô ấy cũng rất biết chịu
đựng, cũng không tìm tôi. Tôi nhận điện.
Mãi lâu sau cô ấy mới nói, hình như cô ấy khóc: “Ân Nhiên, anh đang ở đâu?”
“Kho hàng công ty.”
“Ân Nhiên, em sai rồi.”
Cô ấy nói xong câu đó thì điện thoại tôi đột nhiên hết pin. Tôi chạy
về phòng tìm dây nạp. Mở máy thì nhận được rất nhiều tin nhắn, nội dung
toàn là “Xin lỗi anh, em sai rồi. Anh hãy tha thứ cho em, xin anh đừng
đi!”
Tôi đọc mà cũng thấy không chịu nổi, gọi lại cho cô ấy bảo không sao, lát nữa tôi sẽ tìm cô ấy.
Đứng giữa thành phố, chúng ta rất dễ cảm thấy cô đơn, vì mọi trái tim đều được tạo nên từ sự cô đơn và khiếm khuyết. Nhiều người cứ sống với
sự khiếm khuyết ấy, chỉ vì khi gặp được một nửa toàn vẹn của mình, không phải do vội vàng mà bỏ qua thì là không có tư cách để có được.
Tôi giống như Lý Bình Nhi, cả hai đều bị người mình yêu nhất và tưởng rằng sẽ sống với mình đến già bỏ rơi, hai người cô đơn chúng tôi gặp
nhau chỉ để tìm chỗ dựa ấm áp từ đối phương.
Cãi nhau với Lý Bình Nhi tôi cũng chẳng dễ chịu gì. Ở Lý Bình Nhi có
bóng dáng của Mẫu Đơn, mà tôi thì đã yêu Mẫu Đơn say đắm, khi mất cô ấy, có thời gian tôi đã nghĩ mình chết đi thì hơn. Lý Bình Nhi coi tôi là
kẻ thay thế, tôi cũng coi cô ấy là người thế chân. Cô ấy mở cửa cho tôi, trên người mặc chiếc váy ngủ, đôi mắt đỏ hoe, quay người chạy vào phòng chui vào chăn, quay lưng về phía tôi cầm di động bấm.
Tôi ngồi bên mép giường, đưa bó hoa vừa mua tới trước mặt cô ấy, cô
ấy đẩy ra, tôi lại lấy ra sợi dây chuyền lắc lư trước mặt cô ấy: “Đừng
giận nữa!”
Cô ấy lặng lẽ nhìn sợi dây chuyền, không cầm lấy mà quay sang ôm lấy
tôi. Sau khi khóc một hồi thì kéo tôi ngã lên người cô ấy rồi hôn cuồng
nhiệt, lưỡi cô ấy mằn mặn.
Sau một trận đam mê điên cuồng, cô ấy nhìn vào mắt tôi hỏi: “Nếu sau
này cãi nhau nữa thì anh đừng để lại em một mình nhé, được không?”
“Bình Bình, em đã đi làm chưa?”
“Em biết anh không thích ông ta, em không dám đi, anh phải đồng ý đã.”
“Thật không?”
“Thế anh nói xem? Anh hại em tâm trạng tồi tệ chết được!”
“Em hại anh mới đúng!” Nhìn kiểu liếc mắt đưa tình của Lý Bình Nhi
với gã Cầm Thú kia là tôi lại nhớ đến sự tuyệt tình của Mẫu Đơn.
“Sau này em không dám nữa!”
“Thật sự không dám hay giả vờ không dám?”
“Thật mà, em chỉ nịnh nọt ông ta để sau này công việc dễ dàng hơn một chút. Nếu không bình thường em thèm vào cái loại háo sắc như ông ta,
hơn nữa Ân Nhiên tốt thế này cơ mà.”
“Bình Bình, thật ra anh cũng muốn nhìn thoáng hơn một chút, nhưng cứ
nghĩ đến bạn gái trước chạy theo một lão già là anh lại tức!”
“Đừng giận nữa mà, mấy lão già háo sắc đó thì có gì tốt chứ? Vì mấy
đồng tiền thối sao? Hơn nữa ở cùng mấy lão già thì có phúc nổi không
chứ?”
“Không phải có tiền sẽ có hạnh phúc sao?”
“Em nói là nói cái phúc vào ban đêm ấy!” Lý Bình Nhi nhấn mạnh.
“A, sao em lại háo sắc thế hả?”
“Ân Nhiên của em tốt thế này cơ mà, cường tráng như bò mộng ấy.” Cô ấy vừa nói vừa xoa ngực tôi.
Cô ấy lại kích thích tôi rồi: “Thế hả? Thế thì tiếp nào!”
“Không, em đủ rồi!”
“Không được!” Tôi lật cô ấy lại.
“Anh khỏe như trâu thế kia, ngày nào cũng thế này thì lúc nào đó em sẽ chết trên giường mất!”
“Ân Nhiên, em đi làm ca sáng, bảy giờ tối tan làm, anh đến cửa khách
sạn chờ em, chúng ta cùng đi ăn!” Lý Bình Nhi vẫn đi làm chỗ lão Cầm Thú kia, đương nhiên là đã có sự đồng ý của tôi. Dù tôi rất không thích cô
ấy làm ở đó nhưng lương quả thực cao đến hiếm thấy, hơn nữa tôi cũng
không nuôi được cô ấy, vợ chồng nghèo trăm chuyện đều hỏng.
“Ừ, được rồi.”
Chiều, sáu giờ hơn, tôi tắm rửa thay bộ quần áo sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề ra khỏi kho, miệng huýt sáo đi dưới con đường rợp bóng cây trong sân công ty. Từ phía sau một cái cây to, Lâm ma nữ bước ra chặn đường tôi,
hôm đó lái xe đâm tôi không thành, có phải bây giờ cô ta muốn rút dao
đâm tôi không?
Nhưng cô ta chẳng nói chẳng rằng chỉ đứng đó nhìn tôi. Cặp kính râm
to bản cộng với ánh sáng hoàng hôn khiến tôi không thể nhìn được cửa sổ
tâm hồn cô ta ra sao. Đôi mắt cô ta luôn luôn thâm sâu khó đoán như
chính con người cô ta vậy.
Từ sự điên cuồng của cô ta trong nhiều ngày nay, tôi có thể chắc chắn đứa con trong bụng cô ta chính là của tôi. Nam tử hán đại trượng phu
vốn dĩ nên dám làm dám chịu, nhưng hiềm nỗi ma nữ không phải người
thường, tôi chẳng thích cái cảm giác đứng bên cạnh cô ta chút nào cả.
“Tốt nhất, anh có thể không thừa nhận.” Cô ta nói xong thì rút ra trong ví hai sấp tiền nhét vào tay tôi.
Tôi đẩy trả lại: “Tôi biết rồi.”
Tôi còn chưa nói hết thì cô ta đã ngắt lời: “Tôi đưa anh hai vạn tệ coi như tôi có chuyện muốn nhờ anh. Tôi phải làm sao đây?”
“Lâm ma… à không, Lâm tổng giám, tôi xin lỗi!”
“Anh thừa nhận rồi?” Cô ta lại khí thế bức người.
“Tôi thừa nhận.” Tôi hạ giọng.
Vừa nói xong thì cô ta vung tay tát tôi, tôi đã liệu được trước, bắt được tay cô ta.
“Hôm đó anh mua thuốc tránh thai gì vậy?”
“Nhưng ông chủ hiệu thuốc bảo không thể trăm phần trăm tác dụng.”
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Hỏi tôi? Làm sao tôi biết được?”
“Nếu không phải tên cầm thú anh, tôi…” Cô ta chưa nói hết thì đã dùng giày giẫm lên chân tôi.
Tôi nghiến răng xoa chân: “Đánh tôi có giải quyết được vấn đề không?”
“Không giải quyết được nhưng có thể xả giận!”
“Đi phá thai.”
“Phá thế nào?” Cô ta hỏi.
“Làm sao tôi biết được? Tôi đã làm bao giờ đâu, đi hỏi đi.”
“Có đau không? Có ảnh hưởng đến sức khỏe không?”
Nhớ hồi xưa trong trường từng có người dính, những kiến thức cao thâm này tôi nghe được từ họ cả.
“Đi thôi, đến bệnh viện.” Tôi hơi tỏ thái độ quan tâm cô ta, dù sao
thì cũng là tôi khiến cô ta thế này. Bình thường đều thấy cô ta uy phong bức người, hiếm khi nào thấy yếu đuối thế này.
“Đánh xe của tôi tới đây, tôi mệt, không muốn đi bộ.” Cô ta đưa luôn chìa khóa xe.
“Tôi không biết lái xe.”
Cô ta nhìn tôi: “Cũng đã đoán được loại quê mùa như anh không biết lái xe. Thế còn ngẩn ra đó làm gì? Mau gọi taxi đi!”
Ở bệnh viện, làm xong siêu âm, bác sĩ nhìn phim chụp: “Ba tháng rồi, tình trạng thai tốt.”
Lâm ma nữ lưỡng lự rồi hỏi: “Bác sĩ, có thể phá được không?”
“Thanh niên các cô thật quá tùy tiện. Nếu không muốn có con thì phải
tránh thai chứ? Tại sao ba tháng rồi mới nói? Thai nhi càng lớn, nếu phá sẽ ảnh hưởng lớn đến sức khỏe.”
“Mấy tháng nay tôi bận quá, cơ thể có sự thay đổi cũng không nhận ra.”
“Không phải chứ? Ba tháng không có kinh nguyệt, lẽ nào cô không biết
là có vấn đề? Nhìn cô cũng không phải cô gái non nớt nữa, sao kiến thức
phổ thông như thế cũng không hiểu?”
“Bác sĩ, phá rồi có ảnh hưởng đến sinh đẻ sau này không?” Tôi nói xen vào.
“Chắc chắn là có rồi. Thậm chí có thể vô sinh, nhưng trường hợp đó cũng ít thôi.”
Nói rồi ông ấy kê đơn, nói tuần sau đến giải quyết. Dọc đường về nghe cô ta chửi bới tai tôi ù cả đi.
Tôi cũng chửi mình thật xui xẻo, nhỡ Lý Bình Nhi biết tôi cùng Lâm ma nữ đi phá thai thì…
Phòng kinh doanh gọi xuống kho bảo chúng tôi đem một thùng điện thoại lên. Khi tôi vác thùng đi qua một văn phòng nào đó thì thấy Đàm Đào
Sênh ăn mặc nghiêm chỉnh ngồi trong đó. Tôi kinh ngạc nhìn hắn ta, lâu
lắm rồi không gặp, tôi tưởng sau chuyện lần trước hắn sợ tôi nên đi rồi, ai ngờ hắn lại ở trong văn phòng này.
Tôi kéo một đồng nghiệp vừa hay ra khỏi văn phòng của hắn:
“Xin hỏi Đàm Đào Sênh mới đến à?”
“Ồ, anh Đàm đó là do trưởng ban Mạc của chúng tôi nâng đỡ lên. Nghe trưởng ban Mạc nói anh ta trước đây từng làm ở tổng bộ.”
Mẹ kiếp, từng làm ở tổng bộ? Mạc Hoài Nhân ở công ty đúng là một tay
che cả bầu trời, lẽ nào Lâm ma nữ mù rồi sao? Loại người cặn bã như Đàm
Đào Sênh lại được ngồi làm trong văn phòng? Tôi chỉ biết bất lực nhìn
hắn ta khinh bỉ.
Trong hành lang vừa hay Mạc Hoài Nhân đi tới, tên tiện nhân họ Mạc
nhìn thấy tôi thì giả vờ nhiệt tình chào hỏi: “Ồ, đây không phải vị anh
hùng của Ức Vạn chúng ta sao? Ân anh hùng vác một thùng đồ lớn thế này
có phải là chiến lợi phẩm sau khi đánh nhau với trộm không?”
Tôi không trả lời.
“Ân anh hùng, nếu công ty chúng ta có nhiều tấm gương như anh thì
thật tốt biết bao!” Hắn ta vừa cười gian xảo vừa nói với ngữ khí giễu
cợt. Tôi thật sự muốn vác cái thùng này đập vào đầu hắn.
Tôi nhẫn nhịn bước vào văn phòng của phòng kinh doanh, nghe thấy các
nữ đồng nghiệp đang bàn luận việc ví và quần áo trong phòng thay đồ
thường xuyên bị mất.
“Anh là Ân Nhiên?” Trưởng phòng kinh doanh chống nạnh hỏi tôi.
“Đúng.”
“Nhưng nghe nói anh đã lập đại công cho công ty?” Cô ấy chỉ cái thùng trên vai tôi.
Tôi hiểu ý của cô ấy, chắc hẳn cô ấy thấy lạ, tôi đã lập công lớn sao lại vẫn chỉ là một công nhân chuyển hàng?
“Tôi thích công việc ở kho.” Ở kho rất tốt, không có khói thuốc,
không có loại âm mưu thâm hiểm như Mạc Hoài Nhân, không có những đồng
nghiệp mồm năm miệng mười, dù có hơi mệt thì cũng không bằng sự mệt óc
khi ở văn phòng.
“Thế, anh có thể giúp tôi cất thùng này vào phòng chứa đồ không?”
Trước đây khi tôi chưa nổi tiếng, chỉ cần là người có cấp bậc cao hơn tôi một chút là có thể gọi nhân viên chuyển đồ như tôi với giọng mệnh
lệnh, hiếm khi lại khách khí thế này.
“Ồ, được, phòng để đồ của các cô ở đâu?”
“Ra ngoài cửa rẽ phải, đi thẳng đến cuối đường là thấy.”
Tôi vác thùng đến chỗ cô ấy nói, nhưng lại có hai cánh cửa, trên cửa
cũng không có biển tên, không biết cái nào mới là phòng chứa đồ. Thường
thì phòng chứa đồ đều tàn tạ hơn những phòng khác, tôi nhìn cánh cửa cũ
kỹ hơn rồi dùng chân đẩy. Nhưng cửa lại phải dùng tay mới mở được, tôi
đặt thùng xuống, lấy tay vặn mạnh, ai ngờ nó lại chặt quá, tôi vừa vặn
vừa đẩy. Cửa bật ra, tôi đang có đà, thế là cả người lao vào trong.
Bạch… Bạch Khiết?!
Bạch Khiết đang thay đồng phục, áo đã cởi ra, đang cởi quần, bỗng nhiên thấy một người đàn ông xông vào cô ấy hét lên: “Á!!!!”
Cô ấy che phần thân trên, thật ra cô ấy vẫn mặc áo ngực, khi nhìn rõ tôi, cô ấy vừa sợ hãi vừa kinh ngạc: “Ân Nhiên???”
“Bạch Khiết, xin lỗi, tôi… tôi tưởng đây là phòng chứa đồ. Tôi đi ngay! Thật sự xin lỗi!”
Tôi cúi người quay ra ngoài. Thì ra bên cạnh mới là phòng chứa đồ, tôi để thùng đồ vào đó, đóng cửa rồi cuống cuồng chạy đi.
Trong lòng tôi vẫn luôn bất an, cảm thấy tuy là vô tình nhưng Bạch
Khiết có khi lại không nghĩ vậy, nhỡ cô ấy nghĩ tôi vẫn luôn nhìn trộm
thì sao?
Tôi lo lắng suy nghĩ xem cô ấy nghĩ gì, tôi thích cô ấy, tôi quan tâm cô ấy, nhưng bạn gái bây giờ của tôi là Lý Bình Nhi, mà sâu trong đáy
lòng tôi lại có một Mẫu Đơn không thể xóa bỏ. Cái này gọi là bác ái sao? Hay là bản tính của đàn ông chúng tôi? Tôi nghĩ mình biến thái rồi,
không phải biến thành xấu xa trong sự cô đơn mà là biến thái, tôi thật
sự biến thái rồi! Mẫu Đơn bỏ đi đã rút mất linh hồn tôi, hàng đêm làm
bạn với tội ngoài những đám khói thuốc không tan được thì chỉ là sự
thương tâm và nỗi cô đơn dính liền như hình với bóng.
Vào nhà Lý Bình Nhi, hình như cô ấy chưa đi làm về, tôi gọi cho cô ấy: “Bình Bình, chưa tan làm à?”
“Chưa, em vẫn đang làm đây.”
“Sao lại bận thế?”
“Chẳng còn cách nào, không có gì thì thôi nhé. Hay là anh đợi ở nhà em nhé!”
“Hay anh đến chỗ em?”
“Cái này… thôi đi ạ.”
“Ừm, vậy anh tắt máy đây.”
Tôi chưa tắt máy thì nghe giọng đàn ông trung niên: “Tiểu Bình, ai gọi thế?”
Lý Bình Nhi: “Không ai cả, người nhà thôi.”
Người đàn ông: “Người nhà? Đang ở nhà đợi em à?”
Lý Bình Nhi: “Em trai em.”
Người đàn ông: “Tiểu Bình, em xem có chỗ nào cho thuê thuyền, chúng ta đi chèo thuyền đi.”
Rồi Lý Bình Nhi tắt máy, huyết quản trong người tôi như bị tắc lại,
hít thở không khí thật khó khăn. Lý Bình Nhi đang gạt tôi? Đi chèo
thuyền? Thế có nghĩa là cô ấy đang ở ngoài chơi, vậy sao lại nói dối là
làm thêm giờ? Chắc chắn có vấn đề!
Tôi không nghĩ nhiều, gọi taxi đến khách sạn, vào bộ phận cơm Âu, hỏi lễ tân: “Nhân viên bộ phận các anh có người tên Lý Bình Nhi không?”
“Có.”
“Cô ấy đang ở đâu?”
Anh chàng lễ tân đẹp trai đó quay ra sau gọi một cô phục vụ: “Tiểu Phi, trưởng phòng Lý Bình Nhi đâu rồi?”
“Giờ này chị ấy đâu có ở đây. Bình thường lúc này đã ra ngoài cùng tổng giám đốc bên cơm Âu rồi.”
Tôi dần hiểu ra, bộ phận ăn uống của khách sạn này là bộ phận riêng
biệt, do một ông chủ lớn đầu tư, mấy ngày nay Lý Bình Nhi đi làm gần như chẳng có ngày nào đi làm nghiêm chỉnh cả. Không phải cùng mấy ông chủ
ra ngoài chơi thì đến chỗ ông chủ đầu tư kia quản lý giúp bộ phận tắm
hơi.
Tay tôi run run ấn số của cô ấy, sau khi ngắt máy cô ấy đã tắt nguồn rồi.
“Tôi là em trai chị ấy, ở nhà có việc gấp, nhưng giờ chị ấy lại tắt
máy, có thể cho tôi biết tìm chị ấy ở đâu không?” Tôi vội bịa ra một câu chuyện.
“Trưa nay tôi nghe họ nói đến khu Đông Hồ chơi, nhưng có lẽ bây giờ về rồi, anh sang bên tắm hơi xem sao, có lẽ cô ấy ở đó.”
Tôi vội vàng chạy sang tòa nhà bên cạnh, vào khu tắm hơi, cuống cuồng hỏi mấy người bảo vệ đang trực ban, họ còn cười hi hi trêu chị nhà cậu
phát tài rồi, câu được mấy ông chủ lớn bộ phận tắm hơi và ăn uống.
“Mẹ kiếp, anh nói lại xem!” Tôi điên lên xông vào họ.
“Bốp!” Tôi bị một gậy đập vào đầu, trời đất đột nhiên tối sầm, hai
chân mềm oặt, lắc lư vài cái tôi ngã ra sàn. Mấy người họ kéo tôi ra
khỏi cửa bãi gửi xe: “Nhóc con, không muốn chết thì cút xa một chút!”
Rồi “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Tứ chi rã rời không còn sức lực, tôi bò dậy sờ đầu thì thấy cục u,
đầu óc choáng vàng. Không vào được tôi đành chờ ở ngoài. Đói quá tôi mua hai cái bánh bao ăn, nhưng lại nôn ra hết. Chết tiệt, một gậy kia hình
như đánh cho não tôi bị chấn động rồi.
Bất ngờ tôi lại thấy bạn trai của Bạch Khiết, Trần Thế Mỹ? Trong bãi
gửi xe, anh ta đang dắt tay một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, hơn
nữa còn rất thân mật, mẹ của Trần Thế Mỹ sao? Họ hôn môi nhau, rồi hắn
ta còn sờ lên ngực người phụ nữ đó.
Lẽ nào? Người phụ nữ kia là bồ nhí của Trần Thế Mỹ? Tục ngữ nói đàn
ông có tiền đều trở nên xấu xa, nhưng muốn nuôi bồ nhí cũng không phải
bà già năm chục tuổi thế này chứ? Người phụ nữ đó toàn thân toàn hàng
hiệu, đại phú đại quý, dây chuyền vàng, trang sức bạc, bông tai ngọc,
trên người bà ta chỗ nào có thể đeo được là đeo tuốt.
Xe bọn họ lái về phía tôi, mấy người bảo vệ mở cửa, xe Trần Thế Mỹ
lướt nhanh qua người tôi, tôi nghi hoặc nhìn mấy tay bảo vệ rì rầm: Trần Thế Mỹ, hắn vốn dĩ cũng chỉ là một tên gác cổng hèn kém, sau này làm
công tác giao thiệp cho khách sạn. Nói dễ nghe thì là giao thiệp, khó
nghe thì là trai bao. Phụ nữ bây giờ không như phụ nữ thời xưa, đàn ông
có tiền trở nên hư hỏng, lẽ nào phụ nữ lại không? Phụ nữ cũng có thể
nuôi trai bao!
Trần Thế Mỹ phát tài là nhờ làm trai bao. Nói vậy thì công ty với
chuỗi siêu thị Liên Hoa mà hắn nói với Bạch Khiết cũng là giả. Chỉ có
hai mục đích, một là vì thích Bạch Khiết, hai là để lừa tiền của cô ấy.
Bạch Khiết là người phụ nữ bị ruồng rẫy, người đàn ông khôn khéo, mưu mô, phong độ ngời ngời, dịu dàng quan tâm như Trần Thế Mỹ rất dễ bước
vào trái tim cô ấy. Không được! Tôi phải nói cho Bạch Khiết biết.
Trời đã tối, Bạch Khiết tan làm rồi, trên đường đến nhà Bạch Khiết
tôi nhận được điện thoại của công ty nói người trực kho hôm nay có việc
gấp xin nghỉ, bảo tôi đi làm thay, tôi đành chán nản quay lại kho…
Vào kho, đi vào căn phòng dưới hầm của mình, tâm trạng vốn bức bối,
vừa bước vào cái nơi đến dưỡng khí cũng eo hẹp, càng ức chế hơn, tôi nằm phịch xuống giường, vẫn không nản lòng lấy điện thoại gọi cho Lý Bình
Nhi, vẫn tắt máy, tôi bất lực vùi đầu vào chăn.
Đang lơ mơ sắp ngủ thì nghe có tiếng người cố mở cửa phòng tôi.
Ngoảnh ra nhìn thì thấy Mạc Hoài Nhân và Đàm Đào Sênh xông vào. “Ồ, muốn đánh nhau hả? Ông đang tâm trạng không tốt đây, chi bằng lấy hai bọn
mày ra giải sầu” Tôi nhảy lên định xông tới thì thấy không chỉ có hai
tên cầm thú đó mà còn có mấy người dường như không phải nhân vật tầm
thường.
Tôi ngẩn người nhìn chúng, Mạc Hoài Nhân và Đàm Đào Sênh kéo ra một
công nhân trong kho, là người hôm nay bảo có việc xin nghỉ. Hắn xông lại chỗ giường rồi lật hết chăn gối của tôi lên, rất nhiều quần áo lót của
phụ nữ rơi ra, trên giường cũng có không ít.
Tôi đang không hiểu tại sao giường tôi lại nhiều thứ này đến thế thì
Mạc Hoài Nhân và Đàm Đào Sênh nói với mấy người kia: “Phó tổng giám Tào, chúng tôi không sai chứ!”
Người họ Tào tiến lại nhìn rồi quay sang tôi quát: “Cậu lên văn phòng tôi!”
Lúc này tôi mới bừng tỉnh: Giá họa!
Mạc Hoài Nhân bảo phòng hậu cần gọi cho tôi, đó chính là cái bẫy. Có
thể nói là Mạc Hoài Nhân và Đàm Đào Sênh đã rất dụng tâm, nhân khi các
nhân viên nữ bị mất trộm nội y đã để một đống trong chăn của tôi, số nội y này liệu có phải chúng lấy trộm không?
Tôi bấn loạn đi theo phó tổng giám Tào vào văn phòng, nó ở đối diện
văn phòng Lâm ma nữ, mà ngay bên cạnh đó là phòng của Mạc Hoài Nhân.
Điều này khiến tôi nghĩ liệu có phải ông ta và Mạc Hoài Nhân vốn dĩ đã
câu kết với nhau?
“Ngẩng lên nhìn tôi!” Phó tổng giám Tào quát lên khiến tôi run rẩy,
ông ta khoanh tay như đang phán xét một phạm nhân tội ác tày định, “Tên
gì?”
“Ân Nhiên.” Thường xuyên chịu sự áp bức của những kẻ cấp trên, tôi
cảm thấy mình không chỉ ghét mà còn có chút sợ hãi những kẻ tự cho mình
hơn người này.
“À, tôi biết cậu, anh hùng một mình bắt trộm.” Giọng của ông ta nhỏ hơn một chút,
Tôi vui mừng nói: “Đúng, đúng!”
“Cậu tưởng mình là anh hùng thì có thể tùy tiện làm mọi điều mình muốn sao?” Ông ta đột nhiên gầm lên.
Sau tiếng gầm đó tôi mới sực tỉnh, vốn dĩ tưởng rằng đội cái mũ anh
hùng kia là được phúc tinh chiếu rọi. Ai ngờ mình ở xó nào trong công ty cũng có một số kẻ đồng liêu ganh ghét, nghĩ đủ mọi cách bày mưu hãm
hại.
“Phó tổng giám Tào.” Tôi chưa từng gặp ông ta, có lẽ mới nhậm chức,
nhưng vừa nhìn là biết loại lưu manh giả danh trí thức, chẳng trách mà
dễ dàng cùng một giuộc với Mạc Hoài Nhân và Đàm Đào Sênh đến thế.
“Cậu giải thích xem tại sao trong phòng cậu lại nhiều nội y của phụ nữ như thế!”
Ông ta cầm cái giũa lơ đãng giũa móng tay, nhìn bộ dạng đó tôi biết
mình có nói gì cũng vô dụng, nhưng tôi vẫn nói: “Phó tổng giám Tào, tôi
vừa mới về kho là nằm lên giường. Còn về tại sao tôi vừa về thì các anh
xông vào đúng lúc, các anh phải rõ hơn tôi chứ?”