Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 37: Vinh quang thăng chức phó ban tổng hợp 13


Đọc truyện Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi – Chương 37: Vinh quang thăng chức phó ban tổng hợp 13

“Tôi không nói chuyện tiền nong
được sao? Cậu đâu có kiếm được nhiều tiền, ở nhà to, đi xe xịn, cậu không xót
nhưng tôi xót thay! Cậu mua cái túi này bao nhiêu?” Bạch Khiết không vui.

Tôi giận, nói: “Bạch Khiết, tình
cảm giữa tôi với chị sao có thể dùng một cái túi hoặc mấy vạn tệ để đo cơ chứ?
Chị lo lắng cho tôi như vậy làm gì? Rồi sẽ có ngày tôi sẽ kiếm nhiều tiền, ở
nhà to, đi xe xịn! Sẽ không để chị lo như thế nữa! Mua mỗi cái túi mà cũng cằn
nhằn!’

“Tôi thà nhận cái túi chỉ mấy
chục tệ… Như thế tôi cũng yên tâm mà nhận.”

Tôi giật cái túi lại: “Vậy thì
tôi ném đi!”

Bạch Khiết ấm ức nhìn tôi, cúi
đầu im lặng ăn. Chỉ mấy câu nói đã phá hỏng hết không khí lãng mạn…

Mãi một lúc lâu sau cô ấy nói: “Ân
Nhiên, cậu dùng nhiều tiền như thế mua cho tôi một cái túi, vậy cậu có biết số
tiền đó quan trọng với người nhà cậu thế nào không? Bố mẹ để cậu ở bên ngoài
làm việc vất vả, nếu biết cậu phung phí như vậy họ sẽ nghĩ thế nào?”

“Chị Bạch, tôi làm gì cũng có
chừng mực, làm gì cũng nghĩ tới gia đình trước. Chỉ là tôi thật sự muốn tặng
chị cái gì đó, để khi rảnh rỗi nhìn thấy đồ tôi tặng chị sẽ nhớ đến tôi.”

“Ừm, vậy thì tôi nhận, khi rảnh
rỗi tôi sẽ nhìn cái túi này nghĩ về cậu em trai ngốc của tôi.” Vẫn là em
trai… lẽ nào tôi chỉ có thể là em trai cô ấy sao?

Tôi nghiến răng, to gan bày tỏ:
“Bạch Khiết, khi chị bị Mạc Hoài Nhân ức hiếp, tôi đánh hắn, rồi hắn trả thù
tôi, bị hắn đánh rồi được chị bôi thuốc cho tôi đã yêu chị rồi. Tôi đã bị vẻ
đẹp của chị hấp dẫn, trong mắt tôi chị là nữ thần xinh đẹp nhất, là thiên sứ
xinh đẹp trong giấc mộng của tôi. Tôi thật sự hy vọng mình xứng với chị. Nếu
chị cho tôi cơ hội tôi sẽ yêu chị đến khi hoa nở hết, chim còn cất tiếng ca,
yêu đến khi Ngưu Lang, Chức Nữ phải chúc phúc cho chúng ta, yêu đến hoa tàn chim
muông thành đàn vây quanh chúng ta, yêu đến khi mọi chiếc cầu vồng cũng phải
phản chiếu vẻ đẹp của chị, yêu đến biển cạn đá mòn cũng không hối hận, yêu đến
đời đời kiếp kiếp cũng không nói hối hận.”

Ngừng một lúc lâu, dường như cả
thế giới, cả vũ trị đều tĩnh lặng…

Tôi nghĩ, lời tuyên ngôn tình yêu
này có thể nói là trước không có tiền bối, sau không có hậu bối, dù ba trăm năm
trước hay ba trăm năm sau cũng chưa chắc có ai thổ lộ bằng lời của cả bài “Nhất
định phải yêu em” như tôi. Tôi biết tỉ lệ thành công không cao, thậm chí tôi
cũng đã sẵn sàng đón nhận mọi cách từ chối của cô ấy.

Khóe miệng Bạch Khiết run run một
chút, tay đưa ra nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

Khoảng khắc ấy một niềm hạnh phúc
ấm áp lan tỏa khắp toàn thân tôi. Cô ấy cảm động, nghẹn ngào nói: “Ân Nhiên,
Tôi… giờ tôi không còn tin vào tình yêu nữa. Tình yêu luôn luôn là thất bại,
không phải tiếc nuối vì không thể ở bên nhau, thì là mệt mỏi vì ở bên nhau.
Niềm tiếc nuối vì không thể ở bên nhau luôn đẹp hơn nhiều so với sự mệt mỏi.
Nếu chúng ta đến với nhau, cậu còn trẻ như vậy, tính tình còn xốc nổi, chúng ta
có thể bên nhau bao lâu chứ?”

“Bạch Khiết, rất nhiều mối tình
nói chết là chết ngay, không phải họ không đủ yêu mà là không đủ nỗ lực. Hiện
giờ tuy tôi không có gì, không có xe, không có nhà, nhưng tôi đảm bảo nhất định
sau này tôi sẽ có. Chị sẽ không phải đợi lâu.” Khi đàn ông kích động muốn có
được thứ gì thì bất cứ lời thế nào cũng có thể nói ra được.

Bạch Khiết lắc đầu: “Tôi không
nói đến cái đó, trước đây tôi nghĩ tình yêu không hạnh phúc nhất định là do hai
người không yêu nhau, tình yêu của tôi và chồng nhất định sẽ kéo dài đến mãi
mãi, nhưng sự thực không phải như vậy.”

“Bạch Khiết, chị không tiếp nhận
một tình yêu mới thì sao biết được ai cũng sẽ như chồng chị?” Tôi hơi lo lắng.

Một bóng người quen thuộc đứng
bên cạnh chúng tôi, tôi ngẩng lên: “Sa Chức, sao em lại ở đây?”

Bạch Khiết vội rút tay về, mặt đỏ
ửng.

Sa Chức nửa cười nửa không: “Em
trai, chị cũng đến để… ăn cơm. Được rồi, không làm phiền hai người nữa.” Nói
rồi cô ấy mỉm cười với Bạch Khiết rồi vẫy vẫy tay rời đi.

“Cậu thật nhiều chị.” Bạch Khiết
cúi đầu cầm dĩa lên ăn, ngữ khí có chút gì đó như ghen tuông.

Lần trước ở bệnh viện Bạch Khiết
từng nhìn thấy Sa Chức, mà lần đó tôi và Sa Chức lại đang hôn nhau. “Hai người
từng gặp nhau rồi đúng không?”

Bạch Khiết gật đầu: “Từng gặp,

lần cậu ở bệnh viện, tôi vào hỏi cậu ở phòng nào, cô ấy cũng hỏi, dáng vẻ vô
cùng lo lắng.”

Tôi tái mặt, Bạch Khiết không yêu
tôi, như thế đã đủ lý do không tiếp nhận tình yêu của tôi, hơn nữa cô ấy cũng
không chấp nhận được cái “tuổi trẻ bồng bột” của tôi.

Sao Sa Chức lại ở đây? Tôi ngẩng
lên nhìn, ở góc đằng kia Sa Chức đang ngồi cùng tay Hình Đạt, họ cũng đến dùng
cơm tối dưới ánh nến. Thấy Sa Chức và hắn ta đi cùng nhau tôi thấy khó chịu, có
phải khi thấy tôi và Bạch Khiết thì Sa Chức cũng khó chịu, vì thế cố tình đến
quấy rối? Cô ấy cố tình gây rối tôi và Bạch Khiết, dù trong lòng thấy giận dữ
nhưng rồi lại nghĩ giờ cô ấy đang ngồi cùng Hình Đạt, tôi cũng rất không thoải
mái. Vào khoảnh khắc nhìn thấy Sa Chức tôi rất vui, nhưng rồi lại thấy buồn. Có
lẽ con người đều là loài động vật ích kỷ, nhưng điều khiến tôi không thể vứt bỏ
được lại chính là sự lưu luyến với cơ thể cô ấy.

“Cậu nên có một cô gái cũng lương
thiện, trong sáng như cậu ở bên.” Bạch Khiết nói.

Vừa rồi tôi còn miệng lưỡi dẻo
quẹo, nhưng khi thấy Sa Chức và người đàn ông kia cười cười nói nói, hắn ta còn
tranh thủ sờ lên ngực Sa Chức, lòng dạ tôi rối bời: “Chị Bạch, chúng ta về
thôi.”

Tiễn Bạch Khiết lên taxi, khi lên
cô ấy ngoảnh lại cười với tôi: “Cảm ơn cậu đã cho tôi một buổi tối rất vui vẻ.
Cậu nói đúng, tôi không tiếp nhận một tình yêu mới thì sao biết được ai sẽ đem
lại hạnh phúc cho mình? Tôi sẽ… suy nghĩ.”

Tôi ngẩng lên nhìn ánh đèn trong
nhà hàng, nghĩ thầm: Sa Chức, nếu chúng ta sống trong thời đại phi vật chất thì
anh và em chắc chắn sẽ là cặp đôi thần tiên đẹp nhất.

Lên taxi về cổng công ty, tôi
thấy ở đó có một người đang đứng, là Sa Chức! Chúng tôi cứ đứng đó nhìn nhau,
rất lâu. Cuối cùng tôi và cô ấy cùng dang tay về phía đối phương, tôi ôm chặt
lấy cô ấy vào lòng, cô ấy khóc như đứa trẻ…

Tôi cố ép mình rời xa người phụ
nữ này nhưng bước chân lại không thể nhấc lên được. Tôi đã cảm nhận được hơi
thở của cô ấy, tôi đã nhìn bờ môi ấy rất lâu. Không biết lúc này trái tim đang
chi phối đôi môi khô héo của tôi, hay đôi môi tôi đang kích động nhịp đập trái
tim. Nói chung là tôi đã hôn cô ấy. Vào khoảnh khắc chạm vào nhau, tiếng rên rỉ
của cô ấy khiến nhiệt huyết của tôi bùng cháy.

Tôi lại lên xe về nhà cô ấy, cô
ấy kéo tôi lên giường, quần áo vướng víu được loại bỏ hết, cô ấy nằm trên
giường, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên cơ thể khiến cô ấy mang một vẻ quyết rũ chí
mạng. Ngón tay cô ấy lướt trên cơ thể mình, ánh mắt mơ màng, vô cùng khiêu
khích. Khi cơ thể tôi đè lên, môi cô ấy chạm vào đặt lên cổ tôi những nụ hôn
ướt át, rồi cô ấy bỗng cắn một cái, nheo mắt nhìn phản ứng của tôi. Chúng tôi
không thể quên được hơi ấm của nhau, cũng chỉ khi bên nhau thế này tôi mới thấy
hạnh phúc. Sự tuyệt vời của Sa Chức khiến tôi cảm thấy niềm hạnh phúc ấm áp
chưa từng có. Tôi nghĩ tôi sẽ không thể nào quên được cảm giác này.

Sáu giờ sáng, tôi tỉnh dậy. Khi
đang mặc quần áo thì Sa Chức ôm chặt cứng từ đằng sau, vùi mặt vào lưng tôi,
nũng nịu hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

“Anh đi làm.”

“Quan trọng vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, anh còn rất
nhiều món nợ phải trả, anh còn có rất nhiều việc chưa làm xong.”

“Em không cần anh trả nợ!” Sa
Chức kéo tôi trở lại giường, lấy chăn trùm lên người tôi, chân giữ chặt lấy
tôi.

“Anh không phải trả nợ? Thế anh
là cái gì? Tình nhân em nuôi à?”

Cô ấy vùi đầu vào cổ tôi, lắc
lắc: “Anh chính là anh… anh chẳng là ai cả. Anh hãy ở yên bên em, được
không?”

“Sa Chức, em đã có mấy nghìn
mạng, hà tất phải liều mạng như vậy? Việc gì phải hạ thấp bản thân như thế? Nếu
anh bảo em đừng mở sòng bạc nữa thì em có chịu không? Em có biết nguy hiểm lắm
không? Bất cứ lúc nào em cũng có thể bị…”

“Được. Nhưng phải đợi em kiếm đủ
tiền tiêu cho cả đời đã thì em sẽ không làm nữa ”

“Đó là khi nào?” Tôi không có
quyền yêu cầu cô ấy điều gì, nhưng cả hai chúng tôi đều biết, nếu cứ thế này
rồi sẽ có ngày cô ấy không thể quay lại được nữa.

“Đợi em hoàn thành hai nhiệm vụ
thì em sẽ không làm nữa. Một là kiếm đủ hai trăm triệu. Hai là tìm được người
đàn ông đó rồi giết hắn.” Sa Chức kiên quyết nói.


“Giết hắn? Khi nào thì em sẽ tìm
được hắn? Em chẳng có tin gì về hắn làm sao tìm được? Hay là em tìm người bạn
trai đã bán đứng em, như thế không phải sẽ tìm được người đàn ông kia sao?”

“Trước đây em tìm thằng bạn trai
kia rồi, đáng nhẽ em nên giết anh ta nhưng em không thể xuống tay, chỉ đánh gãy
chân ép anh ta nói ra người đàn ông kia là ai. Anh ta chỉ biết hắn là một lãnh
đạo cấp cao trong một công ty nổi tiếng nào đó của thành phố Hồ Bình. Em nghĩ
rồi sẽ có ngày em sẽ tìm được hắn, giết hắn thì dễ dàng quá, em phải thiến
hắn!”

“Anh lo em cứ thế này thì cầm cự
được bao lâu?”

“Em tự có chừng mực. Anh cứ ở bên
em là được rồi.”

“Anh ở bên em? Em quang minh
chính đại qua lại với một cục trưởng, anh phải lén lút qua lại với em? Sa Chức,
hai chúng ta là không thể. Nếu em muốn bạn tình thì ở “Cánh cổng thiên đường”
nhiều vô kể. Nếu em nghĩ cho anh tiền là có thể bao anh, anh cho em hay, anh
không phải thú cưng! Anh sẽ trả em tiền! Còn nữa, người phụ nữ tối qua là người
anh yêu, hy vọng em có thể chúc phúc cho bọn anh. Sau này chúng ta nên ít gặp
nhau thì hơn.” Tôi đứng dậy mặc quần vào.

Cô ấy bật khóc: “Tại sao anh lại
đối xử với em như vậy?”

“Thế tại sao em lại đối xử với
anh thế này? Chúng ta có duyên, nhưng không có phận. Trở ngại giữa hai ta là
quá lớn, anh và em không thuộc cùng một thế giới, trừ phi em cũng giống anh,
không có tiền. Trừ phi anh có thể cho em cảm giác an toàn mà em cần.” Cảm giác
an toàn mà Sa Chức cần chính là tiền bạc. Phần lớn cảm giác an toàn của phụ nữ
đều được dựng nên từ tiền bạc. Tôi không thể cho cô ấy, yêu cầu của cô ấy quá
cao, chút thu nhập của tôi chẳng là gì trong mắt cô ấy. Tôi cũng không muốn cô
ấy nuôi tôi, như thế quá bạc nhược. Điều đáng thương nhất của chúng tôi đó là
đều không muốn từ bỏ sự nghiệp của mình. Người ta hay nói sự nghiệp là ngọn
nguồn của sự tự tin, có ai lại muốn từ bỏ sự nghiệp mình vất vả gây dựng nên
chứ?

“Anh không hiểu, em nhiều tiền
rồi việc gì phải tham lam như vậy nữa? Lẽ nào con người lòng tham vô đáy thật
sao? Điều anh khó hiểu nhất chính là tay Hình Đạt kia vừa già vừa xấu, em không
thấy buồn nôn sao?”

“Trong xã hội đàn ông nắm quyền,
chỉ có người phụ nữ biết cách khai thác lợi dụng đàn ông mới là người thật sự
thông minh. “Tinh túy” của cái quái luận này chính là giao dịch giữa quyền và
sắc. n Nhiên, anh không hiểu được khát vọng của em đối với tiền bạc mạnh mẽ
nhường nào đâu. Chỉ có tiền bạc mới là thứ đáng tin tưởng nhất thế gian này,
mọi thứ đều là giả, chỉ tiền là thật. Anh liều mạng phấn đấu như thế không phải
vì gia đình sao? Em cũng vậy, vì chữ “hiếu”. Cái thôn nhỏ của chúng em đến tận
giờ vẫn bị cô lập với thế giới bên ngoài. Em không chỉ muốn họ có cuộc sống tốt
hơn, em còn muốn đời sau đời sau nữa của họ sống tốt. Em phải kiếm thật nhiều
tiền để sửa đường, kéo đường, dây điện, lắp ti vi, xây nhà, dựng trường học,
mời giáo viên, đào hồ, lắp đường ống nước. Đến lúc đó em bị cảnh sát bắt đi xử
bắn thì họ cũng không thể phá đường, phá nhà phải không? Vậy tại sao chúng ta
lại không phải người cùng một thế giới?” Lời của Sa Chức khiến tôi ngẩn người.

“Nhưng giờ em có mấy chục triệu
rồi lẽ nào chưa đủ?”

“Không đủ, anh không biết con
người là loài không biết đủ sao? Anh hãy cho em biết trước, tại sao chúng ta
không thuộc cùng một thế giới?”

“Sa Chức, hai chúng ta không yêu
nhau, chỉ là có thiện cảm với nhau, anh có thể nhận ra tình cảm của em với anh
không phải tình yêu. Tình cảm của anh với em có yêu nhưng anh lại không dám
yêu, anh nén tình yêu ấy sâu trong trái tim! Khoảng cách giữa anh và em thật sự
quá xa, xa đến không thể tưởng tượng nổi. Có lúc anh cảm thấy hai ta thật hoang
đường, anh giống như trai bao của em vậy, chỉ có điều không ngoan ngoãn như bọn
trai khác nên đã kích thích ham muốn chinh phục của em. Sa Chức, chúng ta kết
thúc đi!”

“Ân Nhiên, anh nói xem tại sao em
lại để tâm anh đến vậy? Tất cả ai cũng lừa gạt, chơi đùa với em, chỉ có mình
anh là trung thực nhất! Em không có tình yêu, tình yêu của em đã trao cho người
đàn ông đã bán đứng em rồi. Em không còn sức lực yêu người khác nữa. Hồi đó em
thừa kế mấy trăm triệu của chồng, đó là mấy trăm triệu chứ không phải mấy chục
triệu. Trở về em đi tìm kẻ bán đứng em, đánh gãy chân hắn, nhưng em lại thương
hại hắn, lại ở bên hắn. Còn hắn thì đã có gia đình và hai đứa con sinh đôi,
nhưng em vẫn không hề do dự, em bảo hắn sau khi chân hắn lành sẽ về gặp bố mẹ
em, hắn ta đồng ý. Mấy tháng sau chân khỏi rồi nhưng hắn cứ thoái thác mãi. Rồi
sau đó hắn dùng những lời lẽ đường mật lừa sạch tiền của em bỏ trốn ra nước
ngoài cùng tình yêu đầu của hắn, bỏ lại em, bỏ lại cả vợ và hai đứa con. Chỗ
tiền đó em định dùng để biến quê nhà thành chốn bồng lai tiên cảnh, đủ để người
dân ở đó sống mấy đời.

Đói nghèo là cơn ác mộng theo

chân mấy đời người. Thu nhập một năm chưa đến hai trăm tệ. trong trí nhớ của em
chưa bao giờ được ăn thoải mái cả, gần như năm nào cùng chỉ được nửa năm ăn no,
còn lại nửa năm nửa no nửa đói. Năm em mười hai mới mới được biết mùi vị xì dầu
nó thế nào. Em muốn họ có cuộc sống sung túc hơn, chỉ vì ánh mắt trống rỗng
thất thần vì đói của họ. Nhưng thằng bạn trai em lại lừa em thêm một lần nữa, lần
này em tự sát, đốt lò than nằm trên giường, nhưng khi một chân đặt vào quan tài
rồi em mới nhớ mình còn một cái thẻ ngân hàng và cả Cung điện Phỉ Thúy nữa, thế
là bò dậy không tự sát nữa. Anh bảo em làm sao tin đàn ông được nữa đây?”

Lại một người phụ nữ hận đời. Thế
gian không có đường, người đi nhiều là thành đường. Trên thế gian vốn không có
Bạch Mao Nữ, bị đàn ông lừa nhiều là có oán phụ như vậy. Cách thức đương nhiên
khác nhau nhưng mục đích thì cũng chẳng có gì ngoài sắc và tiền.

“Em chỉ vì muốn có một người bạn
trai anh tuấn mới chú ý đến anh, mục đích chọn anh ngoài sự hư vinh ra còn muốn
thỏa mãn dục vọng về sinh lý kìm nén đã lâu. Đó là suy nghĩ ban đầu của em,
nhưng rồi dần dần em cảm thấy rất thân thiết gần gũi với anh, không có anh
không được.”

“Anh hiểu, anh nợ em nhiều như
vậy, anh nên báo đáp ân tình của em, nhưng bảo người phụ nữ của anh cũng có
người đàn ông khác… em biết anh khó chịu đến mức nào không? Hơn nữa, anh cứ
cảm thấy chúng ta như hai con vật, gặp nhau chỉ để giải tỏa ham muốn thú tính
nguyên thủy nhất. Nếu anh cam lòng theo em thì sao chứ, không quá ba tháng chắc
chắn em sẽ chán ngấy một thằng đàn ông bình thường như anh.” Người sợ nổi tiếng
lợn sợ béo, nam sợ thiếu tiền nữ sợ mập. Phụ nữ chọn đàn ông toàn muốn chọn
người khiến mình ngưỡng vọng, có ai cam tâm tình nguyện sống cùng một người đàn
ông dưới cơ mình mà không oán thán một lời?

“Đúng, anh nói đúng. Cho đi bao
nhiêu tình cảm thì sau này sẽ nhận lại bấy nhiêu đau khổ. Đó là số mệnh của
chúng ta. Có thể sau này một ngày nào đó em sẽ không còn gì nữa, em sẽ mệt mỏi,
nằm yên trong lòng anh như chú chim non về tổ. Cũng có thể ngày nào đó anh bỗng
phất lên, tiền tài danh vọng cái gì cũng có, mang lại cho em cảm giác an toàn,
em sẽ không chút do dự và bước vào thế giới của anh, cam tâm tình nguyện làm
một người phụ nữ bình thường.” Cảm giác an toàn của Sa Chức chính là cảm giác
được tích lũy từ tiền bạc. Tôi không thể cho cô ấy được, cả đời này chắc đó
cũng chỉ là một giấc mơ.

Tôi cười: “Hà hà, em đừng đa sầu
đa cảm như thế. Có phải chúng ta sinh ly tử biệt đâu đúng không?”

Cô ấy dịu dàng hôn lên mặt tôi:
“Phật sống Thương Ương Gia Thố còn từng phải hỏi: thế gian lấy này đâu có cách
lưỡng toàn, không phụ Như Lai, không phụ nàng? Huống hồ là chúng sinh sống
trong thế tục hồng trần như chúng ta? Mọi thứ đều đã có số mệnh, không thể miễn
cưỡng được. Em – thích – anh.”

Bọn Mạc Hoài Nhân gửi tiền vào
thẻ của tôi thật, ba vạn rưỡi, cuối cùng tôi cũng hiểu thế nào là “mã vô dạ
thảo bất phì, nhân vô hoành tài bất phú” rồi.

Mưa kế của Lâm ma nữ là thế này:
“Dùng máy quay mà tôi lén lắp để quay lại chứng cứ phạm tội của bọn Mạc Hoài
Nhân, đến khi có thời cơ thích hợp, Lâm ma nữ sẽ tuyên bố cho toàn nội bộ công
ty khiến bè lũ của chúng bị đẩy xuống mười chín tầng địa ngục không thể nào
ngẩng đầu lên được, thậm chí có thể dọa chúng, nếu dám bất kính thì tôi sẽ lập
tức liên hệ với cơ quan chính phủ cho chúng đi ăn cơm nhà nước, ở nhà của nhà
nước, đeo đồng hồ nhà nước dăm mười năm. Điều tuyệt diệu của cách này chính là
dù không thể trừ bỏ tận gốc bọn sâu mọt này thì cũng nắm được thóp và khống chế
chúng.

Nhưng điều tôi không thể ngờ đó
là Lâm ma nữ đã ngầm chơi tôi một vố…

Từ sau lần đầu tiên chuyển hàng
thành công, Mạc Hoài Nhân càng ngày càng ngông cuồng, hắn càng tưởng có tiền là
có thể sai khiến quỷ thần, tưởng tôi cũng rơi vào cạm bẫy đồng tiền rồi.

Mạc Hoài Nhân cười châm thuốc cho
tôi: “Chú em, trước kia anh đã nói với cậu về việc phát tài chắc cậu còn nghi
ngờ, giờ tin rồi chứ?”

Lão rùa già này còn chưa biết đại
họa sắp giáng xuống rồi. “Đương nhiên, có Mạc đại ca dẫn dắt, không muốn phát
tài cũng không được ấy chứ.” Hắn không thể ngờ được mấy cái máy quay của tôi đã
ghi lại chi tiết hành vi tội ác khiến chúng chết cũng có chỗ chôn thây.

“Chú em, trên thế giới này không
có kẻ thù mãi mãi, cậu nói có đúng không?”

Đang nói chuyện thì bỗng một đống
cảnh sát xông vào:

“Đứng yên không được động đậy!”

Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân và
một vài tên nữa bao gồm cả tôi đều sững sờ…

Tất cả bị bắt về đồn sát lập án
điều tra.

Quỳ trong đồn cảnh sát nửa ngày
trời, là quỳ ấy, quỳ trong góc tường không được đứng dậy, cũng không được ngồi
xuống đất, quỳ mà chân tê dại không còn cảm giác gì nữa. Bọn Mạc Hoài Nhân,
Hoàng Kiến Nhân bị gọi đi lấy khẩu cung mấy tiếng đồng hồ.

Một cảnh sát chỉ vào tôi: “Cậu,
ra ngoài!”

“Anh cảnh sát, tôi không… không
theo bọn họ.” Nhìn mấy chữ “Kháng cự nghiêm trị, trung thực khoan hồng” trên
tường, một luồng không khí nghiêm túc nặng nề lan tỏa khắp căn phòng. Trời ơi,
nếu tự nhiên bị thành đồng phạm, mà nếu Lâm ma nữ không đứng ra nói cho tôi thì
tôi đúng là đồng phạm rồi, tôi từng nhận tiền của chúng mà! Thế là phải ngồi tù
đó, tôi hoảng hốt, cuống cuồng biện hộ cho chính mình.

Anh cảnh sát kia trừng mắt: “Tôi

hỏi tên cậu là gì, không hỏi cậu theo ai. Đưa chứng minh thư đây!”

Tôi cung kính đưa chứng minh thư,
anh ta ghi lại tên, địa chỉ và số chứng minh: “Cậu vào Ức Vạn từ bao giờ? Làm
chức gì?”

“Được vài tháng, làm phó ban quản
kho.”

“Vài tháng? Rốt cuộc là mấy
tháng?”

Tôi gào lên: “Đồng chí cảnh sát,
các anh bắt nhầm người tốt rồi, thật ra, thật ra tôi là nội ứng.”

Anh cảnh sát cười khảy: “Nội ứng?
Do cảnh sát hoàng gia
phái đi à? Nhóc con, tốt nhất hãy hợp tác một chút, ngoan ngoãn khai hết các
cậu đã đổi hàng trong kho thế nào, như thế sẽ tốt hơn cho cậu sau này đấy.”

“Xin hỏi, tốt hơn cho tôi sau này là có ý gì?”

“Có thể bớt được vài năm tù.”

Lần này đầu tôi nổ tung… Mẹ kiếp, lẽ nào Lâm ma nữ lại thấy
chết không cứu? Lẽ nào ngay từ ban đầu đây chính là cái bẫy? Tôi và cô ta như
nước với lửa, nhưng mấy tháng vừa rồi trở về công ty, từ khi biết tôi là người
của Vương Hoa Sơn, thái độ của cô ta bỗng nhiên quay ngoắt 180 độ, từng bước
từng bước dụ tôi vào bẫy. Mẹ kiếp! Sao tôi lại dễ dàng tin người thế chứ? Nếu
bị phạt tù thật, tính theo số tiền hàng bị tổn thất thì có lẽ tám đến mười năm
cũng chưa ra được đâu!

Vương Hoa Sơn! Nhưng chuyện này tôi lại lén giấu Vương Hoa
Sơn đi giao dịch với Mạc Hoài Nhân, lẽ nào ông ta không coi tôi là đồng bọn
sao? Thôi xong rồi! Tôi vò đầu bứt tai.

Cảnh sát hỏi gì tôi chẳng nghe được, trong đầu chỉ có hàng
trăm hàng nghìn dấu hỏi: Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?

Điện thoại trong văn phòng đổ chuông, anh ta đi nhận điện.
Không được, tôi không thể cứ ngồi đợi chết được, chó cùng rứt giậu, lúc đó tôi
cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí mà xông ra khỏi văn phòng! Tôi phải
tìm Lâm ma nữ, bắt cô ta phải chứng minh sự trong sạch cho tôi, cho dù tôi có
phải dập đầu.

Mới chạy xuống tầng dưới thì anh cảnh sát kia hét xuống dưới:
“Có kẻ chạy trốn, mau bắt lấy hắn!”

Tôi bất chấp tất cả chạy ra ngoài sân, trước mặt có mấy cảnh
sát xông tới cũng không bắt được tôi, tôi đột kích vòng vây chạy ra ngoài sân,
một cảnh sát rút súng ra: “Đứng lại!”

Lần đầu tiên tôi trải qua chuyện này, nếu anh ta không rút
súng ra thì chắc chắn tôi sẽ không dừng lại, nhưng đó lại là súng, một viên đạn
là có thể kết thúc cuộc đời tôi, tôi đứng lại.

Một cái dùi cui đập lên đầu tôi, rồi một trận đánh ập tới,
tôi nghiến răng chịu đựng cơn đau từ những cú đấm cú đá. Tôi đứng không vững,
bóng đen phủ xuống, cùng tôi rơi xuống địa ngục, tôi muốn giết những người này,
giết bản thân tôi.

Một lát, họ dừng lại, tháo dây giày của tôi trói hai tay tôi
lại dẫn về căn phòng lúc nãy.

Toàn thân tôi mềm nhũn không chút sức lực, họ trói tôi, bắt
tôi quỳ. Anh cảnh sát lấy khẩu cung tiến lại đấm cho tôi một cái khiến hai mắt
tôi nổ đom đóm.

“Tôi… vô tội… thả tôi ra!” Tôi cầu xin.

“Vô tội? Vô tội mà lại bỏ chạy?” Một cái giày đạp lên người
tôi, giờ tôi chẳng còn chút gì gọi là tôn nghiêm nữa, tôi thấy mình như thằng
nô lệ thời cổ đại, mặc cho người ta tùy ý chà đạp, chửi bới, đánh đập.

Điện thoại trong văn phòng lại reo, một cảnh sát ra nhận điện
thoại rồi quay lại nói với người đằng sau: “Mau đi gọi cục trưởng có điện
thoại.”

Cục trưởng của họ tới, nhận điện thoại…

Sau khi gác máy cục trưởng hỏi cảnh sát bên cạnh: “Trong đám
người chúng ta bắt hôm nay ai là Ân Nhiên?”

“Báo cáo, chính là người đang quỳ kia!” Cảnh sát chỉ vào tôi.

“Cái gì?! Đây… đây là người chỉ điểm của công ty họ. Sao
lại đánh cậu ta thành ra thế này?” Cục trưởng giật thót mình.

“Vừa rồi hắn định bỏ trốn, vì thế…”

“Thôi, mau cởi trói, mau!”

Tôi được đưa vào bệnh viện…

Trên xe cảnh sát, tôi hỏi người
cảnh sát vừa thẩm vấn mình rốt cuộc chuyện là thế nào?

Báo cảnh sát lại là một nhân viên
không có gì nổi bật trong công ty, người đó nói biết bọn Mạc Hoài Nhân có ý đồ
với công ty, thế là tìm đến Ân Nhiên bảo Ân Nhiên lắp máy quay trong kho hàng
để ghi lại nhất cử nhất động của đám người kia làm chứng cứ.

Thế là tôi thoát nạn, tôi biết đó
là người của Lâm ma nữ.

Nhận lại điện thoại từ cảnh sát,
tôi gọi cho Lâm ma nữ: “Lâm tổng giám, cô làm thế là có ý gì? Không phải đợi
đến khi cơ hội chín muồi rồi cho lãnh đạo trong công ty biết, bất đắc dĩ mới
báo cảnh sát sao? Tại sao lại lừa tôi?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.