Đọc truyện Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi – Chương 3: Nữ thượng cấp ác ma 3
Bạch Khiết đi ra rồi còn định quay lại: “Hắn ta sẽ không chết chứ? Tôi quay lại xem sao!”
Tôi ngăn lại, kéo chị vào thang máy: “Chị không sao chứ?”
“Nếu cậu đến muộn một chút thì sợ là xảy ra chuyện rồi.” Nhìn dáng vẻ sợ sệt đáng thương của chị giống như chú thỏ con sắp bị nhốt vào lồng
vậy.
“Các chị đã quá dung túng nên hắn ta mới dám ngông cuồng như thế.”
Nghe nói trong văn phòng có mấy nữ đồng nghiệp đều đã từng bị hắn làm
thế, nhưng nhiều người vì mức lương cao ấy, vì thể diện của mình mà
không nói gì. Dù sao, nếu họ báo cảnh sát, Mạc Hoài Nhân bị bắt nhưng
rồi họ làm sao còn mặt mũi nào ở lại làm việc? Đáng ghét! Nếu bạn trai,
chồng hoặc người thân biết được thì càng bi thảm hơn.
Tôi đã nói nhân viên công ty tôi mặc đồng phục, đồng phục nữ là áo sơ mi trắng và váy ngắn. Thiếu phụ có thân hình bốc lửa như Bạch Khiết mặc trang phục như thế đúng là có sức sát thương cực mạnh đối với đàn ông.
Tôi cùng cô ấy đi xuống, trong thang máy ngửi thấy mùi hương riêng của
thiếu phụ, tim tôi lại đập dồn dập.
Tôi nhắm mắt tựa vào thang máy, hãy nghĩ đến tiền đồ của mình đi, ví
dụ bị Lâm ma nữ và Mạc Hoài Nhân hất cẳng thì tôi phải đi đâu, tìm việc
làm đâu phải dễ…
“Ân Nhiên, cậu sao vậy?” Bạch Khiết quan tâm hỏi.
“Không sao.”
“Có phải bị thương ở đâu không?”
“Không, không có thật mà.”
Ra khỏi tòa nhà, Bạch Khiết mím môi: “Ân Nhiên, cùng đi ăn đi.” Tuy
Bạch Khiết là thiếu phụ, lại là một thiếu phụ có dáng người quyến rũ,
nhưng tính cách nhu mì, hướng nội như chú thỏ trắng cuốn hút tôi hơn.
“Được, nhưng tôi mời, chị muốn ăn gì?”
“Tùy cậu.”
Ngồi trong quán, tôi gọi hai suất mười tám tệ – với tôi mà nói là vô
cùng xa xỉ. Trước đây khi bố tôi chưa thất thế, những điều này tôi không thèm ngó mắt tới, nhưng hiện giờ, sau khi tan làm, tôi chỉ có thể trèo
lên chiếc xe đạp trở về căn phòng tám mươi tệ một tháng, ăn suất cơm
nhanh có lẽ là rẻ nhất thành phố này với ba tệ rưỡi, miễn phí thêm rau,
thêm cơm. Tôi cũng muốn ăn mỳ ăn liền qua ngày, như thế sẽ tiết kiệm
được chút tiền, nhưng ăn như thế tôi không đủ sức để đạp xe cả ngày
trời.
Tôi ăn ngấu ăn nghiến, rồi bỗng nhớ ra lúc này không phải chỗ thường
ngày tôi ăn suất cơm ba tệ rưỡi, đây là nơi lịch sự hơn một chút. Bạch
Khiết kinh ngạc nhìn tôi, có lẽ ấn tượng lúc này của chị ấy về tôi chính là bộ dạng sắp chết đói. Tôi lấy tay quẹt miệng cười bối rối.
Bạch Khiết đưa giấy ăn: “Tôi biết trưởng ban Mạc đang dằn mặt cậu, cậu mệt nên mới đói như thế.”
Vì câu nói này, dù có phải chạy nửa cái thành phố này vì Bạch Khiết tôi cũng thấy đáng.
Chị thở dài: “Tình hình kinh tế bây giờ không được sáng sủa, tìm việc rất khó. Chúng tôi đều là nhân viên lâu năm ở công ty, lương cũng khá
cao, vì thế dù bị trưởng ban Mạc ức hiếp nhưng không ai muốn đi.”
Đúng, ai lại muốn đi cơ chứ? Nhân viên tạm thời mới đến như tôi,
lương cộng hoa hồng cả tháng cùng lắm hơn hai nghìn tệ. Nhân viên họp
đồng ít nhất cũng là ba, bốn nghìn, nhân viên quản lý như Bạch Khiết thì một tháng cộng các thứ linh tinh nữa cũng phải sáu nghìn trở lên. Dù có bị Mạc Hoài Nhân ức hiếp thì cũng nhịn cho qua. Nếu bỏ đi thì tìm đâu
được công việc lương cao thế?
“Chị Bạch, đây là công việc đầu tiên trong đời tôi, tôi không biết
liệu nhân viên ở các công ty khác có hỗn loạn như công ty mình, có luôn
bày mưu tính kế với người khác không?”
“Phần lớn là như thế, ở đâu cũng có vài kẻ như vậy, biến văn phòng thành một bãi nước tù đọng.”
Ra khỏi nhà hàng, tôi đi về bãi đỗ xe công ty, chị Bạch gọi lại: “Ân Nhiên, từ đây về khu Đại Phố mất hơn một tiếng đúng không?”
“Cũng không lâu thế.” Trước đây khi mới đi xe đạp đúng là mất hơn một tiếng, nhưng giờ quen rồi, bốn, năm mươi phút là tôi về đến nhà.
Chị rụt rè tiến lại, lấy ra một trăm tệ đưa tôi: “Ân Nhiên, cậu mệt cả ngày rồi, gọi taxi mà về.”
Tôi từ chối: “Không sao đâu chị Bạch, tôi quen rồi.”
Bạch Khiết kiên quyết không chịu, cứ nhét tiền vào tay tôi. Thấy tôi
không chịu nhận, chị trách tôi: “Cậu mà không lấy là tôi giận đấy!”
Tôi vẫn không cầm, khi giằng ra được rồi, tôi vào lấy xe, lúc đi ra vẫn thấy Bạch Khiết đứng đấy.
Tôi dừng lại trước mặt chị: “Chị Bạch, sao chị không về đi?”
“Ân Nhiên, có phải tôi làm tổn thương lòng tự trọng của cậu?”
“Chị Bạch nghĩ lung tung gì thế, không có đâu.”
“Cậu có thể đèo tôi về không? Không phải qua khu Đại Phố là qua chỗ tôi sao?” Bạch Khiết nói nhỏ.
Đèo Bạch Khiết nho nhã trên chiếc xe đạp rách nát này sao? Tôi cúi
nhìn cái xe, rồi lại nhìn cái áo trắng của mình. Hai tháng trước tôi đi
cái xe này chạy khắp nơi dưới ánh nắng chói chang, mưa gió mù mịt, vết
bẩn trên áo ngày một cáu lại giặt không sạch nổi nữa, đặc biệt là sau
khi mệt mỏi cả ngày, cả cái áo ướt đẫm ám đầy mùi mồ hôi, khi đứng cạnh
Bạch Khiết tôi đã có cảm giác tự ti rồi, giờ lại bảo chị ấy ngồi sau xe
tôi, đó là cảnh tượng thế nào chứ? Người đi đường nhìn vào có khi chỉ
hận không thể ném gạch vào tôi.
“Chị Bạch, hôm nay tôi đã đạp xe cả ngày, rất mệt, có lẽ không đèo được chị đâu.”
Nhưng Bạch Khiết lại đẩy tôi: “Thế thì tôi đèo cậu.”
Tôi vội ngồi thẳng lên: “Chị lên đi.”
Tôi đèo Bạch Khiết, nhìn vô cùng kỳ cục. Người đẹp như Bạch Khiết,
ngồi trên Porsche cũng đã là hạ thấp giá trị của cô ấy, càng không nói
cái xe đạp ghẻ của tôi. Nghe những người nhiều chuyện trong văn phòng
nói, không thiếu các đại gia đẹp trai nhiều tiền có biệt thự, có Rolls
Royce theo đuổi Bạch Khiết. Hơn nữa Bạch Khiết lại dịu dàng quan tâm
người khác thế này, thật sự không hiểu tại sao người chồng lại nỡ rời xa chị ấy.
Đến trước cổng khu nhà Bạch Khiết tôi lại có chút không nỡ. Sau khi
dừng xe, Bạch Khiết xuống rồi nhìn tôi. Tôi bị nhìn đến phát ngại: “Chị
Bạch, tôi về trước, mai gặp nhé!”
“Ân Nhiên, mai đến công ty thể nào cậu cũng bị trưởng ban Mạc xử trí, chi bằng cậu xin thôi việc đi rồi đến chỗ tôi ở. Tôi bao ăn, bao ở, tìm việc giúp cậu, thế được không?” Có lẽ Bạch Khiết đã nghĩ rất lâu rồi
mới hỏi.
Tôi lắc đầu: “Chị Bạch, với loại người như Mạc Hoài Nhân không thể
dung túng cho hắn được. Tôi sẽ không dễ dàng rời đi đâu, tôi biết mình
không đấu lại được với hắn nhưng trừ phi công ty đuổi, nếu không thì tôi sẽ không tự thôi việc.”
“Ân Nhiên, cậu nghe tôi khuyên một câu, trưởng ban Mạc sẽ không để
yên đâu. Hắn có tiền có quyền, lại đầy thủ đoạn, cậu thẳng thắn như thế
chỉ thiệt thòi cho bản thân cậu thôi.”
“Chị Bạch, tôi đi rồi thì chị làm sao?”
Bạch Khiết đỏ mặt, tôi nghĩ cô ấy hiểu nhầm ý tôi. Ý tôi là tôi đi
rồi nhỡ tên Mạc Hoài Nhân kia lại động tay động chân, đám người hèn hạ
trong công ty không dám phản kháng đâu.
Thấy chị không nói gì, tôi đạp xe đi: “Chị Bạch, cảm ơn chị, tạm biệt.”
Ngày hôm sau, Mạc Hoài Nhân dán thêm nhiều băng urgo hơn, vẻ mặt thì
càng thêm gian trá, nham hiểm, sắp xếp cho mấy công nhân chúng tôi đi
lắp đặt điện thoại. Hắn đưa cho tôi một danh sách, tôi nhìn thấy có đến
mười bộ lắp ở những nơi thuộc các khu vực khác nhau khắp bốn phía của
thành phố. Hôm nay tôi đạp xe đi lắp mười bộ này phải mười hai giờ đêm
chưa chắc đã xong. Tôi lắc đầu bất lực, nhận lấy bảng danh sách.
Khi tôi quay đi, Mạc Hoài Nhân gọi lại: “Ân Nhiên, cấp trên có sắp
xếp một đồng nghiệp trên bộ phận thị trường, cậu đưa cô ấy đi điều tra
thị trường đi.”
Tôi tỏ vẻ bất mãn: “Công việc anh sắp xếp tôi làm cả ngày không hết, sao đưa cô ấy đi theo được?”
Tôi hét rất to khiến các đồng nghiệp khác đều quay lại nhìn. Mạc Hoài Nhân phẩy phẩy tay bảo mọi người đi trước. Sau khi tất cả đi rồi hắn ta làm mặt lạnh: “Nhân viên khác một ngày lắp được mấy chục bộ, cậu có
mười bộ mà bảo không được? Nhóc con, tôi chơi cậu đấy, sao nào? Muốn lên mặt hả, về nhà mà lên mặt! Muốn đấu với tôi ư? Không biết lượng sức
mình!”
Tôi nghiến răng quay người đi ra, vừa hay có một cô gái đi vào. Cô ấy nhìn tôi, tôi cũng nhìn cô ấy, cảm giác vô cùng quen thuộc. Rồi tôi
nhìn đôi mắt bồ câu với hàng lông mi dày của cô ấy, tim tôi nhói đau.
Đôi mắt này quá quen thuộc với tôi, đó chính là đôi mắt đã bỏ rơi tôi vì một trăm vạn tệ. Tôi cứ nhìn khiến cô ấy ngại mà đỏ mặt. Cô ấy tiến lại chỗ Mạc Hoài Nhân: “Trưởng ban Mạc, tôi phải đi theo ai đây?”
Mạc Hoài Nhân nhìn thấy mỹ nữ, lập tức đổi vẻ mặt dâm đãng, chỉ tôi: “Cậu ta đó.”
Cô ấy không phải bạn gái của tôi, nhưng đôi mắt lại giống hệt. Đôi
mắt ấy có thể chiếm đoạt linh hồn của người ta mỗi khi cười. Tôi đi về
phía trước, cô ấy đi đằng sau hỏi: “Anh tên gì?” Giọng của cô ấy rất dịu dàng, giống như bạn gái tôi vậy.
Tôi dừng bước, quay lại quan sát kỹ hơn. Cô ấy ăn mặc rất thời trang, cũng rất xinh đẹp, xinh hơn bạn gái tôi, toàn thân toát lên hơi thở của mùa xuân.
“Tôi đang hỏi anh đấy, anh sao vậy?” Cô ấy nheo mắt.
“Tôi là Ân Nhiên.” Tôi lại đi tiếp.
Cô ấy theo sát tôi: “Tôi là Lý Bình Nhi, phụ trách điều tra thị trường sau tiêu thụ, rất vui được làm quen với anh!”
Tôi ra bãi gửi xe lấy xe đạp, cô ấy vẫn theo sát tôi, tôi hỏi: “Cô có xe không?”
“Chúng ta không đi xe buýt sao?”
Không phải tôi không muốn đi xe buýt, nhưng giờ phải ra ngoại thành
phải đổi xe nhiều lần, chỉ riêng thời gian ngồi trên xe cũng gần một
ngày rồi.
Tôi lấy danh sách ra cho cô ấy xem: “Đây, cô xem đi.”
Cô ấy nhìn rồi nói: “Hả? Cấp trên các anh là cái đầu heo chắc? Mười
chỗ này đều không thuộc một khu vực, ở bốn phía đông, tây, nam, bắc thế
này, anh ta sắp xếp kiểu gì vậy?”
Tôi lên xe, lấy lại danh sách: “Cô có thể đừng làm phiền tôi không? Hôm nay có lẽ tôi không có thời gian đưa cô đi rồi.”
“Ai cần anh đưa đi? Anh mà đi xe đạp lắp hết chỗ này chắc đến sáng.
Để tôi giúp anh.” Cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào mắt tôi, tôi rất sợ đôi
mắt hút hồn của cô.
“Cô đùa gì vậy? Cô biết lắp mấy cái điện thoại rắc rối này sao?”
Bình Nhi xé đôi tờ danh sách: “Anh năm cái, tôi năm cái. Ai xong
trước thì về quán Táo Đỏ trước cổng công ty mời cơm.” Nói rồi cô ấy cầm
năm bộ điện thoại đi.
Chiều tối, tôi mướt mát mồ hôi về đến cổng công ty, tôi đã quá sơ
suất, chẳng may Lý Bình Nhi làm hỏng chuyện thì tôi biết làm sao? Nhỡ cô ấy không biết lắp điện thoại thì tôi phải làm sao? Tôi cũng không biết
số di động của cô ấy, tôi đang như kiến bò trên chảo nóng. Giờ đành phải chạy lên hỏi Mạc Hoài Nhân số của Lý Bình Nhi vậy. Nhưng Mạc Hoài Nhân
sao có thể cho tôi biết chứ? Đúng rồi, đi hỏi người bên bộ phận của cô
ấy vậy.
Từ phía xa, Lý Bình Nhi đứng ở cửa quán Táo Đỏ gọi tôi: “Ân Nhiên, anh thua rồi!”
Tôi thua? Cô ấy không thể nào lại lắp hết được. Tôi cuống cuồng chạy
lại: “Lý Bình Nhi, có phải cô chưa lắp xong không? Thế thì tôi biết làm
sao đây?”
“Đồ ngốc, tôi nhờ bạn lái xe chở đi khắp thành phố, lắp xong từ lâu rồi!”
“Nhưng mà sao cô lại biết lắp?”
“Nhà tôi, bạn tôi, anh em của tôi, đều là do tôi giới thiệu họ dùng, sao tôi lại không biết lắp chứ? Mời cơm đi!”
Ngồi trong quán tôi nghi hoặc hỏi: “Thật sự là lắp hết rồi sao? Không lừa tôi đấy chứ? Tôi sẽ bị Mạc Hoài Nhân đì cho chết!”
Cô ấy lấy hóa đơn ra: “Anh xem đi!”
Wa, đúng là thật, xem ra cô gái này cũng rất có trình độ.
“Anh đắc tội với trưởng ban Mạc à?” Cô ấy vừa ăn vừa hỏi.
“Ừ.”
“Để mai tôi nói với anh ấy, sao có thể sắp xếp như thế chứ?”
Tôi nói: “Bình Nhi, đừng động vào hắn ra, chẳng có kết cục gì tốt đẹp đâu.” Nghĩ đến tên háo sắc đó, Lý Bình Nhi mà gặp hắn không phải dê rơi vào miệng hổ sao?
“Không sao, để mai tôi nói!”
Nhìn Lý Bình Nhi tôi nhớ lại người bạn gái từng ở bên tôi ba năm, cô
ấy luôn dùng đôi mắt đẹp tuyệt vời của mình khiến tôi tan chảy. Dù tôi
có hụt hẫng, đau buồn thế nào, chỉ cần nhìn thấy cô ấy là mọi phiền não
trong lòng tôi đều tan thành mây khói.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Đột nhiên Bình Nhi hỏi.
“Không có gì, về thôi, sớm mai còn phải đi làm.”
Trên đường về cô ấy nói chuyện với tôi, dắt chiếc xe đạp cà tàng này tôi cảm thấy rất mất mặt: “Lý Bình Nhi, tôi về trước đây.”
“Vâng, tạm biệt!”
Thật ra tôi rất muốn nói chuyện nhiều hơn, cô ấy quá giống bạn gái
tôi, nhưng tôi cũng chẳng biết làm thế nào, nhìn cái xe này xem, mất mặt chết đi được!
Hôm nay không biết tại sao Mạc Hoài Nhân không sắp xếp cho tôi ra
ngoài, mà những công nhân lắp đặt khác đều đi hết rồi. Tôi vô cùng cảnh
giác, hắn ta không chịu yên đâu, chắc chắn sẽ tìm cơ hội đẩy tôi đi.
Hôm nay Bạch Khiết không vấn tóc lên, suối tóc đen tuyền buông xuống
càng tôn lên vẻ đẹp mặn mà, tôi nhìn mà tim phải rung động. Không biết
từ lúc nào Lý Bình Nhi đã đứng trước mặt tôi: “Này, có thể xem giúp tôi
bản báo cáo này không?”
Tôi vội đứng dậy đẩy cô ấy ra khỏi văn phòng: “Lý Bình Nhi, trong văn phòng tôi nhiều tiểu nhân lắm, họ sẽ hại cô đấy!”
“Tôi không sợ! Xem giúp tôi đi!”
“Cái này tôi sao biết xem chứ?”
“Nhất định là anh biết mà!”
Cô ấy kéo tôi đi, vào phòng để đồ linh tinh ở ngã rẽ rồi cô ấy khóa
trái cửa lại. Trong phòng này toàn đồ linh tinh đương nhiên sẽ chẳng có
ai, sau khi cô ấy đóng cửa thì căn phòng tối om om, tôi thấy lạ hỏi:
“Không phải cô bảo đưa tôi đi xem báo cáo sao?”
Cô ấy đột nhiên hét lên: “Sàm sỡ! Sàm sỡ!!!”
Tôi nhìn cô ấy ngỡ ngàng, rốt cuộc cô này định làm gì đây? Sau khi cô ấy kêu được mấy tiếng, tôi vội bịt miệng cô ấy lại: “Cô muốn làm gì thế hả?”
Cũng chính lúc một tay tôi giữ đầu, tay kia bịt miệng cô ấy thì,
“rầm” một tiếng, cửa mở tung, là Mạc Hoài Nhân, phía sau hắn ta là các
đồng nghiệp khác, tất cả đều nhìn tôi đầy khinh bỉ. Lúc này tôi mới chợt hiểu, buông cô ta ra: “Cô chơi tôi?”
Lý Bình Nhi vẻ mặt vô tội như thật, hét vào mặt tôi: “Anh không bằng loài cầm thú!” Rồi cô ta chạy mất.
Nhìn cái bản mặt hếch mũi lên trời của Mạc Hoài Nhân là tôi hiểu rồi, cuối cùng tôi cũng hiểu. Chẳng trách mà lần đầu gặp tôi Lý Bình Nhi đã
tốt với tôi như thế, còn giúp tôi một việc lớn, thì ra là âm mưu của Mạc Hoài Nhân.
Tôi bước chầm chậm qua những ánh mắt khinh bỉ của đồng nghiệp, ngẩng
lên thấy Bạch Khiết trong số họ, tôi vội cúi đầu. Tôi sợ chị cũng nhìn
tôi như vậy, lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà tôi cũng không rửa sạch tội. Chuyện nằm trong dự liệu, Lâm ma nữ đã muốn đá tôi đi từ lâu rồi.
Một đêm làm vợ chồng, tình nghĩa trăm năm sao? Chỉ sợ là sau khi ngủ với cô ta, cô ta càng hận tôi!
Trong phòng họp tập trung đủ các nhân viên quản lý cấp cao kiểu như
Mạc Hoài Nhân. Cuộc họp xét xử công khai, Lâm ma nữ ngồi ở vị trí lãnh
đạo, mắt nhắm hờ. Tôi đứng một cách đường hoàng. Lâm ma nữ ra hiệu bảo
tôi ngồi nhưng tôi không ngồi. Cô ta lên tiếng nhưng không phải nói với
tôi mà là với các nhân viên quản lý, nói với tôi lãng phí ô-xy của cô
ta.
“Mọi người nghĩ sao về việc này?”
Mọi người tranh nhau đưa ra ý kiến, vẫn là Mạc Hoài Nhân lên tiếng
đầu tiên: “Sỉ nhục! Quá sỉ nhục! Công ty chúng ta từ trước tới giờ kỷ
luật nghiêm khắc, thưởng phạt phân minh, thế mà lại có phần tử biến chất thế này. Hồi cậu ta mới vào công ty tôi đã biết không phải người tốt!
Tôi đề nghị báo cảnh sát!”
Những người khác cũng phụ họa: “Trước bao nhiêu người, kéo nữ đồng
nghiệp vào kho chứa đồ để giở trò, hành vi này đã vi phạm pháp luật, dù
là nhân viên của công ty chúng ta cũng không thể nương tay, phải xử lý
một để cảnh cáo mười, tránh sau này lại tiếp diễn!”
Cuối cùng là giơ tay biểu quyết, mười hai lãnh đạo, trừ Lâm Tịch ra
thì tất cả đều giơ tay, nhất trí yêu cầu báo cảnh sát để xử lý. Nếu kiện tôi tội cưỡng hiếp chưa thành thì ít nhất cũng bị giam ba đến sáu
tháng. Tôi thở dài: “Mạc Hoài Nhân, nếu tôi mà ngồi tù thì đời này coi
như hết. Anh cứ đợi đấy! Hồ Văn Hải ở Sơn Tây bị tham quan chèn ép đã
giết mười một người, sau khi tôi ra tù tôi sẽ giết cả nhà anh!”
Tôi nói đều là sự thật, nếu vào tù thì tôi sẽ như chuột chạy cùng
sào, cha mẹ tôi không thể ngẩng đầu lên được với mọi người. Một người
phải vào tù thì còn tương lai gì? Dù sao thì những người ra tù phát tài
như Lý Xuân Bình không nhiều, chi bằng tôi giết cả nhà hắn ta cho nhanh!
Hắn ta không dám nói gì, châm thuốc hút không dám nhìn tôi, hai người khác hét lên với tôi: “Cậu tưởng cậu là ai hả?”, “Lâm tổng giám, báo
cảnh sát đi!”
Tất cả mọi người nhìn về phía Lâm ma nữ, cô ta nhắm hờ mắt, ngón tay
nhịp đều đều lên mặt bàn: “Ngoại ô mới có một nhân viên quản kho vừa từ
chức. Ân Nhiên, anh đến đó đi. Giờ thu dọn đồ đạc, sáng mai đến báo cáo! Đừng để tôi nhìn thấy anh lần nữa!”
Thế này có coi là đặc xá không? Hoặc có thể nói tôi thật sự quá
chướng mắt? Nhưng dù là gì thì từ tận đáy lòng tôi cũng cảm ơn cô ta.
Cảm ơn cô ta sau khi cho đám người kia giơ tay biểu quyết đã không thèm
để tâm đến chúng nữa. Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, tuy cô ta
nói với ngữ khí rất phẫn nộ, rất ức chế, nhưng cô ta không khiến tôi
phải chết, coi như đã thoát được tù tội. Tôi tưởng là ít nhất cũng bị đá khỏi công ty, ai ngờ vẫn được ở lại, chỉ là thay đổi môi trường làm
việc mà thôi.
Tôi vào văn phòng thu dọn đồ, các đồng nghiệp lại bắt đầu bất an. Tôi là hạng nhất từ dưới bao nhiêu năm nay, mà họ thì trình độ tương đương, môi hở răng lạnh, tôi đi rồi thì trong số họ ai cũng có khả năng thế
chỗ vị trí của tôi. Mà hạng nhất từ dưới lên có nghĩa là đồ khốn nạn, họ không nỡ xa tôi là thế.
Tôi đứng ở cửa công ty, khi Lý Bình Nhi đi ra, tôi chặn cô ta lại: “Có thể cho tôi biết Mạc Hoài Nhân đã cho cô cái gì?”
Cô ta cúi đầu: “Anh có thể tránh ra không?”
“Có phải lại định vu khống tiếp không? Kêu đi! Mẹ kiếp! Cô kêu đi!
Nếu cô không phải phụ nữ thì tôi đã đánh cho một trận rồi!” Tôi thật sự
muốn đánh cô ta, như đánh Mạc Hoài Nhân vậy.
“Xin lỗi!” Cô ta cúi người rồi nhanh chóng chạy mất. Tôi không đuổi
theo. Xin lỗi? Tên khốn Mạc Hoài Nhân chắc chắn đã dùng tiền hoặc thủ
đoạn ép buộc Lý Bình Nhi. Tên khốn nạn Mạc Hoài Nhân, tao phải giết mày!
Tôi mua bao thuốc ba tệ, ngồi hút trước cửa công ty. Đã lâu lắm rồi
tôi không hút thuốc, để gửi về nhà thêm chút tiền, tiết kiệm được gì thì cố tiết kiệm. Mạc Hoài Nhân bị câu nói của tôi dọa chết, tôi đợi đến
tối mà không thấy hắn, chắc đã trốn ra từ đường khác rồi, có lẽ đã biết
tôi sẽ đợi hắn.
Khi hút hết bao thuốc thì đã chín giờ hơn, xem ra Mạc Hoài Nhân trốn
thật rồi. Chân tôi cũng tê dại, phải bám vào tường để đứng lên.
“Ân Nhiên.” Phía sau có người gọi tôi.
“Chị Bạch? Chị vừa tan làm sao? Có phải Mạc Hoài Nhân lại ức hiếp chị không?”
“Không, tôi vẫn ngồi ở đằng kia nhìn cậu mấy tiếng rồi. Có phải cậu muốn đợi trưởng ban Mạc?”
“Vâng, tôi không cam tâm! Chị Bạch, tôi vô tội. Mạc Hoài Nhân giở trò, cùng Lý Bình Nhi đưa tôi vào tròng.”
Bạch Khiết không nói gì, tôi hoảng hốt, lẽ nào Bạch Khiết tin tôi là
loại người đó? “Chị Bạch, có phải chị muốn hỏi tôi có sàm sỡ cô ta
không?”
“Tôi biết cậu vô tội. Đói rồi phải không? Đi nào!” Thấy tôi không
động đậy, cô ấy lại nói: “Ân Nhiên, dù đợi được trưởng ban Mạc thì cậu
làm được gì? Mấy lần trước cậu đánh hắn vì cứu tôi. Nhưng lần này thì
sao?”
Chị Bạch nói đúng, tôi kích động quá rồi không nhận ra điều đó.
Chị Bạch gọi hai suất cơm, đẩy đến trước mặt tôi, tách đũa đưa cho tôi rồi nói: “Ăn đi.”
Chị Bạch thật sự rất giống chị hàng xóm thân thiện, rất trong sáng,
ngây thơ, lương thiện lại quan tâm người khác. Tôi vừa ăn vừa hỏi: “Lẽ
nào vừa rồi chị cứ theo dõi tôi suốt?”
“Ừm, tôi sợ cậu làm chuyện ngốc nghếch.”
“Chị Bạch, cảm ơn chị! Tôi thật sự không biết phải hình dung tâm trạng hiện giờ thế nào nữa ”
“Họ nói phải báo cảnh sát, Lâm tổng giám bình thường tuy vô lý nhưng
may là lần này cô ấy không truy cứu cậu. Cậu bị điều đi chưa chắc đã là
chuyện xấu, sau này không cần nhìn bản mặt đáng ghét của bọn người đó
nữa, đúng không?” Những kẻ lắm lời đã lan truyền chuyện này khắp công ty rồi.
“Tuy là nói vậy nhưng tâm trạng tôi vẫn bị đè nén, thở không nổi.”
“n Nhiên, đừng nghĩ quá nhiều, về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai đi báo cáo. Nếu không muốn đi thì thôi việc, tìm việc mới là được.”
“Chị Bạch, cảm ơn chị!”
“Cậu đừng cảm ơn tôi nữa có được không? Nếu không vì tôi thì sao cậu thành thế này chứ?”
Tối hôm đó trên đường về tôi nhận được điện thoại của cha tôi, nói em út tôi muốn nghỉ học đi làm kiếm tiền cho chị nó đi học. Tôi nổi giận,
bảo nó ra nhận điện, tôi xối xả mắng nó một trận: “Mới mười bốn tuổi
muốn đi làm cái gì hả? Cô ngoan ngoãn học cho anh! Học phí và phí sinh
hoạt của hai cô, anh sẽ nghĩ cách!”
Tắt điện thoại tôi ngửa mặt lên trời, nếu, nếu thật sự túng quá thì
vay Bạch Khiết vậy. Điều đến kho thì đến, chỉ cần có lương, đến châu Phi tôi cũng đi!