Đọc truyện Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi – Chương 21: Vận mệnh thay đổi 5
Như thế thì lời to rồi!
“A Tín, số hàng mà mấy công nhân khác chuyển hôm nay được chuyển tới đâu?”
“Ra ngoài tỉnh…”
Thôi, nếu muốn dỡ ra kiểm tra thì tôi bắt buộc phải ra ngoài tỉnh,
nhưng giờ tôi và Lâm ma nữ đối đầu đến thế này tôi đi được sao? Người
phụ nữ đó, rõ ràng là sẽ không dễ dàng tha cho tôi. Hoàng Kiến Nhân!
Nhất định là hắn đã giở trò! Chắc chắn có liên quan đến Mạc Hoài Nhân,
tôi biết chắc chắn, nhưng không thể làm được gì! Được rồi, tôi sẽ từ từ
canh chừng, tôi không tin chúng có thể làm gọn gàng như thế! Tôi nhất
định sẽ khiến chúng phải trả giá!
Cửa phòng bệnh mở ra, một người tôi không muốn gặp nhất bước vào –
Lâm Tịch. Cô ta vẫn cái dáng vẻ lạnh băng băng đó, phía sau còn có một
người đàn ông đeo kính, xách cặp. Vừa vào cô ta đã mỉa mai: “Thấy anh
nằm trên giường bệnh vốn dĩ tôi không nên giậu đổ bìm leo, không nên tìm anh tính sổ, nhưng anh dám chửi tôi?! Ân Nhiên, anh đúng là có dũng
khí, mạnh mẽ, nhưng anh không có óc! Dám đối đầu với cấp trên, tôi thật
khâm phục anh! Anh dám chửi tôi! Tôi sẽ khiến anh không được yên thân!
Đây là luật sư của tôi, anh nói chuyện đi!”
Tôi chửi lại: “Làm sao?! Cô đánh vào đầu tôi mà giờ đòi kiện tôi?”
“Ân Nhiên tiên sinh, có ai nhìn thấy tôi đánh vỡ đầu anh không?! Rõ
ràng là tự anh ngã, muốn tống tiền tôi chắc? Ân tiên sinh, kiện cáo phải tốn rất nhiều tiền và dựa vào quan hệ mới thắng được, hiểu chưa?” Nhìn
cái bộ dạng khí thế bức người kia có khác gì bà chủ nhà trong phim “Công phu” chứ?
Vị luật sư phía sau cô ta phất phơ tấm chi phiếu trước mặt tôi, nói:
“Nhãn hiệu điện thoại hạng sang nhất thế giới Vertu phiên bản cuối cùng, di động Vertu bạch kim, giá bán ba mươi hai nghìn đô la Mỹ!”
“Cô cho tôi xem cái này làm gì? Cô có bệnh à?” Tôi chửi Lâm Tịch.
Lâm Tịch cười khẩy tiếp: “Ân tiên sinh, anh đừng có giả ngốc nữa. Anh còn nhớ sau khi ném điện thoại của tôi anh đã nhặt lên rồi ném ra ngoài cửa sổ không? Nhớ rồi chứ gì? Chiếc điện thoại của tôi khác với mấy
điện thoại của hạng người hạ đẳng như anh! Ba mươi nghìn đô! Tôi vốn
thấy anh đáng thương, không muốn tính toán với anh, nhưng tôi thấy anh
lợi hại như thế, chắc không cần người khác thương hại. Luật sư, nếu tôi
hạn cho anh ta ba ngày trả tôi ba mươi hai nghìn đô, à không ba mươi
nghìn là được rồi, nếu trong ba ngày anh không thể trả tôi ba mươi nghìn đô thì anh nghĩ anh ta sẽ ngồi tù bao lâu?”
“Hì hì… cái này phải xem Lâm tổng giám muốn anh ta ngồi bao lâu.” Luật sư cười, nói.
Tôi sững sờ, ba mươi nghìn đô la Mỹ, hai mươi vạn nhân dân tệ. Một
cái điện thoại giá ba mươi nghìn đô? Tuy tôi bán tín bán nghi nhưng lại
nghĩ người có thân phận như Lâm ma nữ lẽ nào lại giống người như tôi?
Phụ nữ như cô ta, một chiếc điện thoại năm trăm nghìn tệ cũng chẳng có
gì lạ. Tôi nhìn cô ta, giày da Ferragamo, trang sức Cartier, quần áo
Chanel… di động ba mươi nghìn đô, rất bình thường thôi!
Thấy tôi sững sờ cô ta càng đắc ý: “Ân Nhiên, ba ngày! Ba ngày không
trả tiền thì chúng ta gặp nhau tại toà! À, đúng rồi, tôi làm người không bao giờ tuyệt tình, tiền viện phí, tiền thuốc tôi sẽ trả cho anh. Tiền
lương tháng này của anh tôi cũng sẽ tăng thêm hai ba nghìn tệ, tính ra
thì tôi vẫn thiệt! Nhưng dù có thiệt thì tôi cũng muốn nhìn thấy bộ dạng cầu xin của anh! Nhưng tôi biết nhất định anh sẽ không cầu xin tôi, anh khí khái như thế cơ mà, đúng không? Hoặc là trả tôi ba mươi nghìn đô,
hoặc là gặp nhau tại toà! Hãy dưỡng thương cho tốt, đừng có chết vì bệnh đấy. Anh chết rồi thì trên thế giới này không còn ai dám ngông nghênh
với tôi nữa. Luật sư, chúng ta đi thôi!”
Họ vừa đi khỏi là người tôi mềm nhũn, nằm vật ra giường. Ba mươi
nghìn đô, ba mươi nghìn đô! Chi bằng lấy luôn mạng tôi đi! Lâm Tịch, cái con người này nói một là một, hai là hai. Nhỡ cô ta gọi tôi lên toà
thật, không phải tôi sẽ… ngồi tù sao? Cô ta đánh vỡ đầu tôi, đương
nhiên tôi có thể kiện cô ta, nhưng đúng như cô ta nói, ai nhìn thấy cô
ta đánh tôi chứ? Hà Khả sao? Buồn cười! Hà Khả sẽ giúp tôi chắc? Hơn
nữa, đúng là đi kiện mất rất nhiều tiền lại còn phải có quan hệ! Cho dù
Hà Khả tốt bụng giúp tôi thì sao chứ? Chỉ sợ chưa đánh gục được cô ta
thì tôi đã sạt nghiệp rồi…
Vậy thì tôi phải quỳ xuống cầu xin cô ta? Nếu phải quỳ thì tôi thà
bóp chết cô ta rồi treo cổ tự tử! Không được thực tế cho lắm, nói ra
cũng thừa. Vậy thì chỉ có thể… vay tiền trả cô ta? Rất tự nhiên, tôi
nghĩ tới người đó: Sa Chức…
Nếu lần đó nghe lời khuyên của Sa Chức, theo cô ấy làm một vài chuyện phi pháp thì giờ chưa chắc đã rơi vào tình cảnh này, có lẽ còn có thể
kiếm được rất nhiều tiền cho bố mẹ tiêu… Nếu tiết kiệm được mấy trăm
vạn cho bố mẹ và em gái thì tôi có chết cũng nhắm mắt!
Đã lâu lắm rồi không liên lạc với Sa Chức, tôi cũng không dám gọi cho cô ấy, cứ cảm thấy động cơ không trong sáng…
Nhiều lúc tôi cảm thấy mọi thứ đều là ảo giác, Mẫu Đơn vì tiền mà
chạy theo người đàn ông khác, đó là ảo giác đau xé tâm can; Lý Bình Nhi
bán đứng tôi, đó là ảo giác khiến người ta nghẹt thở; sự xuất hiện của
Chi Lan, đó là ảo giác đẹp đẽ về mái tóc dài phấp phới trong biển người; cô gái dân tộc thiểu số Sa Chức là ảo giác hoa lệ tựa cánh bướm bay dập dìu dưới ánh nắng…
Tôi day mắt, có lẽ tôi bị đánh thành ngốc rồi, người trước mắt đây là y tá? Bác sĩ? An Lan? Hay Lâm ma nữ? Đều không phải… thật sự là Sa
Chức!
Tôi há mồm nhưng không thể thốt được lời nào. Đúng thế, cô ấy bước
vào rồi, đúng là cô ấy. Mùi hương trên mỗi người phụ nữ đều khác nhau.
Tôi nhìn không rõ nhưng mũi thì ngửi rất rõ.
Cô ấy nhìn tôi thờ ơ, cứ như chưa từng quen biết tôi vậy, ngồi bên
cạnh giường bệnh tôi, cô ấy chính là Sa Chức mà tôi ngày đêm tưởng nhớ.
Tôi muốn hỏi tại sao cô ấy lại biến mất lâu như vậy, tại sao lại biết
tôi ở đây, nhưng tôi dựa vào cái gì mà hỏi cô ấy chứ?
Nhiều lúc phụ nữ rất kỳ lạ, rõ ràng họ nói chuyện với bạn nhưng lại
không hề nhìn bạn mà nhìn khoảng không trước mặt: “Có phải dù chết anh
cũng không gọi cho tôi không?”
Lòng tôi trùng xuống, cô ấy vẫn chờ tôi tìm cô ấy sao? Điều này khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa xúc động, nhưng tôi vẫn giấu sự phấn khích của
mình. Tôi không biết nếu tôi theo Sa Chức thì cuộc đời sẽ chuyển biến
thế nào, nhưng lẽ nào không theo cô ấy thì tôi sẽ sống tốt hơn sao? Tôi
nhìn lưng cô ấy, mái tóc buông ngang vai, bờ vai gầy và cái eo thon.
“Phong diệp thiên chi phục vạn chi, giang kiều yểm ảnh mộ phàm trì.
Ức quân tâm tự Tây Giang thuỷ, nhật dạ đông lưu vô yết thì.” Tôi khẽ
đọc.
Cô ấy vẫn bình thản nói với không khí: “Nếu đã nhớ sao không tìm
tôi?” Thấy tôi mãi chẳng nói gì, cô ấy nói tiếp: “Nếu không thích gặp
tôi thì tôi đi đây.”
Cô ấy kiên quyết đứng dậy đi ra cửa, cái bóng lưng ấy khiến tôi nghĩ
đến sự vĩnh biệt. Sa Chức có tính cách mạnh mẽ, một lần giận dỗi có lẽ
sẽ đối đầu đến chết đi sống lại, giận dỗi dần cách xa nhau, sau đó là
chia xa thật. Tôi nhảy lên đuổi theo kéo cô ấy lại.
Nhìn cô ấy như tiên nữ thế này, sự tự ti của tôi dần biến mất, thay
vào đó là cảm giác lãng mạn. Tôi ôm cô ấy mà hôn, cô ấy bỗng quay người
quàng tay ôm đầu tôi, tiếp đó là những nụ hôn dịu dàng mà nóng bỏng.
Dù sao thì làm chuyện này trong phòng bệnh cũng không hay lắm, tôi
đón những nụ hôn của Sa Chức nhưng lại nhìn thấy phía sau cô ấy là Bạch
Khiết đang đứng ở cửa… Phụ nữ đều là động vật ngành yêu tinh, đi lại
không chút tông ảnh, ngay lúc bước đi cũng không có tiếng động. Nếu
không thì Bạch Khiết đứng ở cửa lâu như vậy sao tôi không biết gì. Sa
Chức thấy tôi ngừng lại, liếm môi tôi nói: “Ân Nhiên, cởi quần áo tôi
đi!”
Bạch Khiết tay xách hoa quả, có lẽ là đến thăm tôi, cô ấy ngại ngùng
quay người đi. Sa Chức thấy tôi cứ nhìn về phía sau thì quay lại, vừa
hay lúc đó Bạch Khiết biến mất ở chỗ ngoặt, Sa Chức thấy lạ: “Anh sao
vậy?”
Tôi vội che giấu sự bất an của mình: “Không… không sao… vừa rồi hình như có bác sĩ đi qua.”
Sa Chức vội vàng chỉnh lại đầu tóc, quần áo: “Thế à?”
Tại sao Bạch Khiết lại đến thăm tôi? Lẽ nào cô ấy không hận tôi nữa?
Sa Chức căng thẳng nhìn vết thương của tôi, hỏi: “Sao vậy, có phải đau đầu không?… Nói gì đi, rốt cuộc thế nào rồi?”
“Không sao, bác sĩ bảo có thể xuất viện bất cứ lúc nào. Nhưng tôi không có quần áo, không dám ra ngoài…”
Sa Chức thở phào, cười nói: “Anh bị ngã thành ngốc rồi à? Không biết ra cửa bệnh viện gọi taxi mà về sao?”
Đúng rồi, sao tôi ngốc thế nhỉ? Lẽ nào, tôi thật sự bị… chấn động não?
“Vậy chúng ta đi thôi.”
“Thật sự không sao chứ?”
“Không sao.”
“Áo anh toàn là máu… không sao chứ?”
“Phụ nữ ai cũng thích lải nhải thế à?”
“Vậy thì đi.”
Chiếc xe Benz đỏ tà tà đi trên đường, tâm trạng tôi cũng nhẹ nhàng
tựa làn gió, xe còn bật nhạc của Tô Đả Lục, mà lần này tôi không hề cảm
thấy chút bi thương nào, ngược lại có cảm giác nhẹ nhõm: nhẹ nhõm khi
được gặp lại sau bao ngày đêm mong nhớ.
Tôi cởi trần, gọi cho A Tín bảo An Lan không cần mua hay mang quần áo cho tôi nữa, dặn dò cậu ấy trông kho cho tốt. Sau khi ngắt máy, Sa Chức hỏi: “Giờ anh đang làm gì?”
“Công nhân khuân vác trong kho.”
“Anh ngã trong kho à?”
“Ai bảo cô tôi ngã trong kho?”
“Hôm nay tôi gọi cho anh, một người đàn ông nhận điện, nói anh ở bệnh viện. Tôi vội hỏi là thật hay giả vậy, ban đầu tôi không tin, cho rằng
anh trốn tôi. Nhưng rồi anh ta nói anh bị ngã khi đang làm việc, đầu bị
đập vào thứ gì đó bằng thủy tinh, chảy máu ngất đi. Nghe giọng anh ta
không giống đùa, tôi vội từ thành phố bên cạnh đến đây.”
Tôi cứ tưởng cô ấy quên hẳn tôi rồi, nhớ cô ấy từng nói, tôi cũng chỉ là một trong vô vàn con kiến trên đời này, gặp mặt xong quay người đi
là biến mất trong đàn kiến, nhưng cô ấy vẫn nhớ tôi.
Sa Chức đỗ xe ở trước trung tâm thương mại, một mình xuống xe vào
trong mua mấy bộ Versace, Armani, Valentino. Tôi nhìn chỗ quần áo đó mà
không biết cảm động hay tự ti… Xe lái vào khu hoa viên nhà cô ấy. Vào
nhà, cô ấy quay lưng lại phía tôi, nhìn ra cửa sổ, “Có phải nếu tôi
không tìm anh thì có chết anh cũng không gọi cho tôi không?” Cô ấy khẽ
hỏi lại câu lúc nãy.
“Tôi từng gọi cho cô một lần, nhưng tắt máy. Sau đó tôi không gọi
nữa.” Cô có biết gọi cú điện thoại đó tôi cần bao nhiêu dũng khí không?
“Lẽ nào anh không biết gọi lần nữa sao?” Thắp sáng căn phòng là chiếc đèn cây có chụp, trong lòng còn có tiếng nhạc du dương, ánh đèn khiến
không gian trở nên mơ hồ. Gió ngoài cửa sổ khẽ lay động mái tóc cô ấy.
Nói xong cô ấy chỉ đứng yên ở đó, dường như đang chờ đợi điều gì…
Chúng tôi cứ đứng trong không khí nghẹt thở đó, thời gian như ngừng
lại. Tôi thấy trái tim mình trống rỗng. Nếu vẫn là thời đại học thì đã
không có áp lực thế này, tôi sớm đã… đã… Cô ấy thấy tôi không có
động tĩnh gì, chủ động tiến lại gần, khẽ dựa đầu lên vai tôi.
Sự tiếp xúc này khiến tôi giật mình, đây rõ ràng là tín hiệu cho thấy tôi có thể thoải mái. Từ bệnh viện về đến đây, ngọn lửa ham muốn trong
lòng không thể kiềm chế được nữa, tôi quay người ôm lấy cơ thể mềm mại
của Sa Chức. Khi bị tôi ôm, cơ thể cô ấy run lên trong lòng tôi, tôi
cũng vậy. Môi tôi khẽ ép lên làn môi hồng khêu gợi đang khẽ rung động.
Hôn là lúc linh hồn của nam và nữ gặp nhau trên môi. Linh hồn của tôi và cô ấy giao nhau trên môi, rồi gặp nhau trong tim.
Tôi tham lam mút mát cánh môi ươn ướt mềm mại ấy, mùi hương dịu nhẹ
đầy nữ tính theo tiếng rên rỉ xuyên thẳng vào tim tôi. Dưới sự vuốt ve
của tôi, thân thể vốn hơi cứng ngắc của Sa Chức rất nhanh đã trở nên mềm mại, thân thể nóng bỏng không ngừng run rẩy. Sắc hồng la toả từ đôi gò
má đến chiếc cổ thon, lúc này vành tai cũng đã đỏ ửng lên.
Đôi tay mát lạnh của Sa Chức di chuyển trên lưng tôi, dục vọng tựa
thuỷ triều nhấn chìm chúng tôi. Chúng tôi hôn điên cuồng trước cửa sổ,
bên tai chỉ có hơi thở gấp gáp và tiếng gào thét của dục vọng, chiếc
lưỡi nhỏ của cô ấy tung hoành trong vòm miệng tôi…
Cứ thế chúng tôi hôn nhau từ phòng khách đến hành lang, để lại một
tràng tiếng vỡ của chai và ly rượu, chúng tôi lại hôn từ hành lang đến
phòng ngủ, để lại quần áo đầy đất và những tiếng rên rỉ đầy hưng phấn…
Khi tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau. Trong tiếng chim ríu rít, hương
hoa phảng phất và sự huyên náo kỳ lạ của thành phố, tôi cố gắng nhớ lại
tối qua. Sao tôi lại ngủ trên chiếc giường lạ này? Khi tôi vẫn đang mơ
hồ thì cánh tay nhỏ bé của cô ấy vươn ra từ sau lưng ôm lấy tôi, cho tôi câu trả lời tốt nhất.
Rất tự nhiên tôi lại nằm đè lên cô ấy, nhìn mỹ nhân bên dưới mình,
mịn màng, mềm mại, không cần nói gì hết, tiếp tục chiến đấu…
Ham muốn của cô ấy mạnh hơn tất cả những người phụ nữ tôi từng có
quan hệ, hơn nữa cô ấy cũng không rụt rè như họ, điều này khiến tôi vô
cùng kích thích. Chúng tôi cứ điên cuồng chiến đấu đến tận chiều tối. Cô ấy dậy lúc nào tôi cũng không biết, khi tỉnh dậy, dựa vào ánh sáng
chiếu từ ngoài vào tôi mặc quần áo. Sa Chức từ phòng khách đi vào hỏi:
“Anh tỉnh rồi à.”
“Ừm.” Thấy cô ấy mặc tạp dề, tôi hỏi: “Làm gì thế?”
Sa Chức khẽ ghé sát tai tôi: “Trương Ái Linh nói, thông tới trái tim
người phụ nữ là âm đ*o; thông tới trái tim người đàn ông là dạ dày.”
Nhìn dáng vẻ tinh nghịch của cô ấy, tôi bật cười.
Ngồi xuống, tôi ăn ngấu nghiến hết cả bàn thức ăn và cả nồi cơm. Sa
Chức mở to mắt nhìn tôi: “Woa… mười em cũng không ăn được bằng anh.”
Người lao động chân tay như tôi, suốt từ hôm qua đến giờ chưa có cái
gì vào bụng, lại còn… còn để bụng đói làm cái việc mất rất nhiều sức
kia nữa, không nghĩ cũng có thể biết. “Mười thằng đàn ông cũng không so
sánh được với anh. Sa Chức, anh… phải đi làm rồi.”
Sa Chức nắm lấy tay tôi, nghiêm túc nói: “Đừng rời xa em…”
“Ừm, không rời xa, không rời xa thì em nuôi anh nhé!” Thật ra tôi
cũng đã nghĩ sẽ nghỉ việc đi theo Sa Chức là xong, dù có lên trời xuống
biển cũng được. Nhưng hiện tại trên vai tôi còn có thêm một gánh nặng,
đó là tên nhóc A Tín chưa hiểu thế sự, bọn khốn kiếp kia sẽ làm gì cậu
ấy, bọn lão yêu quái đó bây giờ đang làm chuyện không đơn giản, hơn nữa
nếu tôi không đích thân xử trí chúng thì sẽ ô nhục cả đời!
“Em có tiền, em sẽ nuôi anh!” Cô ấy càng nghiêm túc hơn.
Nghe vậy lòng tôi trùng xuống, tim tôi dâng lên một cảm giác tự ti,
có tiền… có tiền… “Sa Chức, anh không bám váy phụ nữ, anh không phải trai bao.” Nói rồi tôi có chút hối hận, tiền tiền tiền, tôi nhớ đến ba
mươi nghìn đô la Mỹ.
“Anh có yêu em không?” Cô ấy nhìn tôi ngây thơ như một cô bé.
“Anh yêu em thì có gì lạ? Em là nữ thần sinh đẹp có hàng chục triệu.
Em yêu anh mới là lạ ấy, em yêu anh không?” Tôi hy vọng lần này tôi
không phải nghe cô ấy nói muốn thân thể tôi. “Sa Chức, anh chỉ là một
tay bảo vệ nhỏ nhoi, bây giờ thì là một công nhân khuân vác.”
“Em cảm thấy tiền đồ của anh vô cùng rộng mở. Anh không giống những
người em từng gặp, anh rất có chừng mực. Anh không phải loại ham mê tửu
sắc, anh có khí khái, hơn nữa anh rất lương thiện.” Cũng may cô ấy không nói cô ấy thích thân thể tôi. Niềm an ủi lớn nhất với một người đàn ông là người phụ nữ anh ta yêu tin tưởng vào tương lai của anh ta. Tôi đã
tin lời cô ấy, hơn nữa còn rất cảm động, sự cảm động của “kẻ sĩ chết vì
tri kỷ”.
“Sa Chức, xin lỗi em, anh vẫn phải đi làm. Anh không có chừng mực, em đừng đánh giá anh quá cao. Anh muốn vay em ba mươi nghìn đô.” Tôi nói.
Cô ấy gật đầu rất thoải mái: “Anh nợ em tiền thì sẽ không biết mất, cũng sẽ không không đến tìm em.”
“Anh sẽ trả em.” Ba mươi nghìn đô la Mỹ, cũng không biết bao giờ mới
trả hết được. Nhưng tôi vẫn đang mơ, tôi còn phải báo thù, tôi không
muốn bị giày xéo như vậy ở Ức Vạn này!
“Em tin anh! Anh có trả không em không quan tâm, tình yêu khiến người ta quên đi thời gian, thời gian cũng khiến người ta quên đi tình yêu.”
Cô ấy tiến lại gần tôi, đôi mắt mơ màng thổi nhẹ vào tai tôi: “Em quan
hệ với đàn ông, chỉ có hai người không dùng bao. Một là tên cầm thú của
đêm đầu tiên; hai chính là anh… Những người khác em đều dùng cả.”
Tôi ôm lấy cô ấy, hôn khắp người cô ấy, nhẹ nhàng cẩn trọng, tràn đầy tình thương như một nghệ thuật gia đang thưởng thức kiệt tác của chính
mình. Cô ấy đáp lại tình yêu của tôi bằng sự chấp thuận và những cơn run rẩy…
“Anh sẽ nhớ em chứ?” Sa Chức nhìn tôi lưu luyến.
“Dù sao tương tư không bằng gặp mặt, lẽ nào anh lại không muốn lúc
nào cũng được ở bên em sao? Lúc nào rảnh anh sẽ gọi cho em.” Cảm giác
như đôi vợ chồng trẻ ly biệt, khiến người ta chua xót.
Cô ấy ôm chặt lấy tôi, tôi gỡ ra tay cô ấy ra, cười với nụ cười tươi
sáng nhất: “Sa Chức, chúng ta không còn là trẻ con nữa, đúng không?”
Sa Chức bỗng nhớ ra điều gì, quay người chạy vào trong, đưa tôi mấy
bộ quần áo hàng hiệu: “Em biết anh không muốn nhận ân nghĩa của người
khác, nhưng anh phải biết rằng, muốn nổi bật trong biển người mênh mông
kia thì ăn mặc là vô cùng quan trọng.”
“Ừm, vậy anh đi đây.”
Sa Chức nhìn vết thương trên trán tôi, lo lắng nói: “Còn nữa, sau này cẩn thận một chút!”
“Anh biết rồi.”