Nữ Thứ Vương

Chương 162


Bạn đang đọc Nữ Thứ Vương – Chương 162


Trong kinh thành tràn ngập đủ loại hoa để thưởng thức, các quán rượu hai bên đường phố Đông Kinh đều dùng hoa cúc để trang trí cửa ra vào.

Bên trong xe ngựa tiểu, Tông Nhân quy củ ngồi bên tay trái Vệ Hoàn.
“Có biết ta muốn dẫn ngươi đi gặp ai không?”
“Mẫu thân nói phụ thân muốn tìm tiên sinh cho Tông Nhân, là Hàn tiên sinh sao?”
“Ngươi ngược lại rất thông minh.”
“Mẫu thân nói, Hàn tiên sinh là quốc sĩ vô song của đương triều, nếu muốn tiên sinh làm giảng sư thì nên đến gặp người, đa tạ phụ thân.”
“Đừng,…” Vệ Hoàn quay đầu lại: “Ta là vì nể mặt mẫu thân ngươi nên mới để cho hắn làm giảng sư của ngươi, muốn đa tạ thì giữ lại sau này hiếu thuận với mẫu thân ngươi đi.”
Tông Nhân cúi đầu: “Bất kể là mẫu thân hay là phụ thân, Tông Nhân đều sẽ hiếu thuận hết.”
Vệ Hoàn nắm chặt cổ tay áo của mình, bất đắc dĩ thở dài: “Đời này phụ thân ngươi đã làm rất nhiều chuyện xấu.” Nàng lại cúi đầu lẩm bẩm nói: “Mặc kệ là phụ thân nào thì cũng đều như nhau.”
“Mấy ngày trước mẫu thân dẫn Tông Nhân xuất cung, thần dân bên ngoài đều đang ca tụng phụ thân a…”
“Đó là bởi vì…” Vệ Hoàn nhẹ nhàng nhướng mày: “Đó là bởi vì ta giảm thuế công thương và thuế thu hoạch của bọn họ mà thôi.”
“Cho nên sao phụ thân lại là người xấu chứ?” Tông Nhân trừng đôi mắt ngây thơ không tin nói.
“Hài tử, cái ngươi nhìn thấy có lẽ chỉ là biểu hiện bên ngoài của ta mà thôi, thế đạo này cũng không đơn giản như ngươi tưởng tượng.

Phụ thân ngươi đã làm rất nhiều chuyện ác, nếu có một ngày bị ông trời trừng phạt thì ngươi nhất định phải thay phụ thân ngươi bảo hộ tốt mẫu thân của ngươi, có biết không?”
Tông Nhân cúi đầu xuống thấp: “Tông Nhân là nam tử hán, lớn lên nhất định sẽ bảo vệ tốt mẫu thân, nhưng nếu mẫu thân không có phụ thân thì nhất định sẽ rất buồn, Tông Nhân cũng sẽ rất thương tâm.”
Lời nói của Tông Nhân khiến lòng Vệ Hoàn run lên: “Mẫu thân ngươi là nữ tử dịu dàng nhất trên đời này, nàng dạy dỗ ngươi rất tốt, phụ thân sẽ không rời khỏi các ngươi, nhất định.”
***
“Chức quan của ngươi càng làm càng lớn, nhưng có ích lợi gì chứ, cả ngày cũng không về nhà, ta không thèm chức quan này của ngươi a.”
Một nữ sứ kiên trì người đang nói đang tức giận mà đi vào bẩm báo: “A Lang, Đại nương tử, Thái tử điện hạ đến.”
“Điện hạ đến sao?”
“Lục ca đến?”

Hai người đồng thời quay đầu lại nói, Vệ Tĩnh Nhu chợt kéo hắn ra trước chạy ra ngoài.
——— ba! ———
Trong Hàn trạch truyền ra tiếng ném chém và cãi vã.
“Ai, hai người này cãi nhau nhiều năm như vậy rồi mà giờ còn đang cãi nữa sao…”
“Ca ca!” Vệ Tĩnh Nhu từ trong phòng chạy ra, đỏ mắt ủy khuất chạy đến trước mặt Vệ Hoàn ôm lấy, cũng mặc kệ bên cạnh có ai nàng cũng đều giống như lúc còn nhỏ, mỗi lần bị phụ thân phạt liền chạy đến trước mặt Nhị vương và Vệ Hoàn khóc lóc kể lể.
Vệ Hoàn vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, lại thay nàng lau nước mắt ở khóe mắt: “Đây là xảy chuyện gì? Là ai dám chọc muội muội nhà ta khóc đây?”
Mẫu thân mất sớm, phụ thân lại không có ở đây, người trong tòa hoàng thành này để nàng có thể dựa vào rất ít: “Là Hàn Cảnh Minh hắn khi dễ ta, không cho ta đi thăm phụ thân còn chưa tính, sau khi Lục ca ca hồi kinh, hắn cũng không cho ta vào cung tìm ca ca nữa.”
Hàn Đồng đi theo nàng đi ra chậm rãi khom người hành lễ với Vệ Hoàn: “Bái kiến Thái tử điện hạ.”
Tiếp theo Vệ Hoàn liền trấn an nàng một phen rồi lại đi tới trước mặt Hàn Đồng quở trách: “Đây là tiên sinh ngài không đúng a.”
“Thần biết tội.” Hàn Đồng lần nữa chắp tay: “Nhưng thời cuộc rung chuyển, Huyện chủ không chỉ là muội muội của điện hạ mà còn là thê tử của thần.

Thần phụ đi lại trong nội cung cũng không phải chuyện tốt, chờ ngày sau mọi chuyện ổn định lại rồi thì Huyện chủ muốn đi đâu thần cũng tuyệt đối không ngăn cản.”
“Được rồi,…” Vệ Hoàn đi tới trước mặt Vệ Tĩnh Nhu, vươn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt nàng, cưng chiều nói: “Sau này Nguyên Lăng muốn vào cung tìm ca ca lúc nào cũng được.

Nếu Huyện mã để ngươi chịu ủy khuất thì ca ca cũng nhất định sẽ thay ngươi trút giận, lần này thì tha thứ cho người ta đi.”
“Cô cô, cô phu.” Bên cạnh mấy người lớn còn có một hài tử cực kỳ ngoan ngoãn.
Thấy Vệ Hoàn mang theo trưởng tử tự mình đến cửa đã thể hiện dụng ý rõ ràng, Hàn Đồng liền chắp tay với Tông Nhân: “Bái kiến Thọ Xuân quận vương.”
“Mẫu thân đã nói vào nhà là người nhà, còn bên ngoài chỉ có phụ tử, không có quân thần.”
Hàn Đồng và Sở Vương phủ không có qua lại, lúc trước ở ngự tiền đi lại cũng chỉ gặp mặt Tiêu Ấu Thanh mấy lần, lễ nghi khách khí.

Mà hôm nay nhìn thấy trưởng tử nhỏ tuổi của nàng nói chuyện, ngược lại làm cho hắn bất ngờ một phen.
***
Trong Hàn trạch đặt một chiếc bàn thấp chỉa ra bốn hướng, quân thần ngồi đối diện, trên bàn đặt một cái lò sưởi ấm, phía dưới có đốt than.

Nữ sứ bưng một cái khay tới, bên trong có mấy cái đĩa nhỏ chứa đồ khác nhau như nước tương, rượu, ớt.

Sau khi thấy Hàn Đồng gật đầu, nữ sứ liền đổ hết nước sốt này vào lò sưởi, sau đó thêm nửa nồi nước nóng.
Ngay sau đó lại có thêm vài nữ sứ bưng một đĩa thịt dê cùng rau củ và cua tươi tiến vào, sau khi nước trong lò sưởi đã được đun sôi, Hàn Đồng đứng dậy vén tay áo lên bưng một chậu rau xanh đặc biệt bưng đến trước mặt Vệ Hoàn: “Rau này là được trồng trong Hàn trạch.”
Vệ Hoàn nhìn chậu rau củ quả được thu hoạch từ trong sân Hàn trạch kia, cúi đầu cười cười: “Tiên sinh không quên, bổn cung làm sao có thể cô phụ một mảnh chân thành này đây.”
Nhìn Vệ Hoàn gắp rau củ đã nấu vào trong đĩa, Hàn Đồng lại nói: “Lúc trước phế Thái tử thường xuyên đến, thần cũng từng lấy rau củ này ra chiêu đãi, chỉ là so với rau củ được trồng trong đất Hàn trạch thì phế Thái tử càng thích ăn thịt dê mà bệ hạ ban cho hơn.”
Từ phủ Khai Phong đến phủ Thành Đô, rồi đến phủ Phượng Tường đi xa đến Tây Hạ, nàng đi khắp cửu châu, được thấy cảnh tượng xa hoa nhất, cũng đã trải nghiệm sự khó chịu nhất: “Trong cung cấm, mỗi ngày làm hơn một ngàn dĩa thịt dê, nhưng người bình thường ngay cả một miếng rau củ này còn không ăn được.”
“Điện hạ lo lắng cho dân chúng, thật sự là phúc của dân, may mắn của xã tắc.”
Vệ Hoàn quay đầu nhìn về phía đình viện, bởi vì Tông Nhân đến nên Vệ Tĩnh Nhu liền dẫn theo Tông Nhân và nữ nhi của mình cùng nhau cắm hoa, làm điểm tâm: “Hắn là trưởng tử của bổn cung.”
Lúc trước Thọ Xuân quận vương được Hoàng đế yêu thương, trong đại nội cũng đã có lời đồn đãi: “Chúc mừng điện hạ, Quận vương thông minh hơn người, lại được Thái tử phi dạy dỗ thành người có hiếu, đôn hậu, sau này nhất định là vị vua tốt.”
“Bổn cung muốn tiên sinh làm giảng sư cho hắn.”
Hàn Đồng hướng về nàng, hơi chắp tay: “Quân có mệnh, thần tử chịu, điện hạ tín nhiệm, thần há dám cô phụ.”
Nàng vẫy tay với mấy đứa nhỏ trong sân.
Trên bàn trong đình viện bày đầy bánh ngọt mới vừa làm xong, lại dùng phấn chế biến thành hình dạng như sư tử Man Vương đặt ở trên giữa trang trí.

Các nữ sứ bưng điểm tâm vào lò hấp, hai khắc sau lấy ra, hương thơm của điểm tâm nhất thời tràn ngập cả đình viện.
Trong sân trồng đầy đủ các loại hoa cúc đày màu sắc, Vệ Tĩnh Nhu khoác áo lam nhạt khom người cắt xuống mấy đóa cúc và hoa cúc gỗ trắng, sau đó cầm đàn hương cùng cúc chuông vàng lần lượt cắm vào trong chiếc bình.
“Tông Nhân sau này lớn lên cũng không thể học theo cô phu ngươi a.”
Tông Nhân nắm tay muội muội: “Tông Nhân muốn trở thành người như phụ thân.”
“Trước kia người nào cũng nói phụ thân ngươi là nhi tử không thành tài nhất của quan gia.

Nhưng cô cô lại không cảm thấy như vậy, phụ thân ngươi rất dịu dàng, hiểu rõ tâm tư của nữ tử, cũng sẽ không giống như những nam nhân kia, làm sai chuyện còn không biết lỗi…”


“Tông Nhân.” Một tiếng gọi từ sau sân truyền đến.
“Phụ thân gọi ta.” Tông Nhân liền đem muội muội giao vào trong tay nhũ mẫu.
“Chờ một chút, mang theo cái này đi.” Vệ Tĩnh Nhu cắt mấy miếng bánh nhỏ đặt lên: “Vừa mới lấy ra, cẩn thận nóng a.”
Cung nhân bên cạnh hài đồng liền tiến lên tiếp nhận điểm tâm, Tông Nhân hướng về phía nàng hơi chắp tay: “Đa tạ cô cô.”
“Đứa nhỏ ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức câu nệ a.

Nhưng điểm m đó cũng giống với phụ thân ngươi.”
Cung nhân theo Tông Nhân đi tới trước mặt Vệ Hoàn, bưng bánh ngọt cùng với trái cây lên: “Phụ thân, đây là điểm tâm do cô cô làm.”
Trên bánh ngọt cắm một ít hoa, sau đó cung nhân lại đặt bình hoa ở giữa bàn vuông.
Vệ Hoàn nhìn gỗ hương cúc trong bình mật: “Quân không thấy hoàng thiên diệp trên vạn tùng lĩnh, ngọc nhụy đàn tâm kỳ tuyệt.”
Hàn Đồng ngồi chậm rãi nói: “Nơi này mọi vật đều thuộc về người sính thơ, ta không muốn làm phó Quân.”
Vệ Hoàn cúi đầu cười cười chợt vẫy tay về phía sau, nội thị dâng lên một chén trà đã pha xong đến trước mặt Tông Nhân.
“Hôm nay thỉnh tiên sinh đến dạy đứa nhỏ này, nhưng hắn không phải là người trong Hoàng thất, cũng không phải là người làm quan, mà chỉ là đệ tử của giảnh sư thôi.”
Tông Nhân rất nghe lời, bưng chén trà đi tới trước mặt Hàn Đồng, khom người sau lưng lại bái xuống: “Mời sư phụ uống trà, đệ tử xin bái lạy.”
Hàn Đồng nhận lấy trà uống xuống, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tông Nhân: “Người làm sư truyền đạo chịu nghiệp giải nghi, nguyện đệ tử ngày sau nhân hiếu cần cẩn.”
Tông Nhân lần nữa bái lạy: “Sư phụ dạy bảo, đệ tử nhớ kỹ.”
Hàn Đồng nâng Tông Nhân đi tới trước mặt Vệ Hoàn bái lạy: “Nhận sự tín nhiệm từ điện hạ, Hàn Cảnh Minh nhất định không phụ sự tín thác của điện hạ.”
***
Ngày chín tháng chín (Trùng Dương), ngoại ô kinh thành trở nên đặc biệt náo nhiệt.

Các chùa trong kinh thành tổ chức các lễ hội, chỉ có chùa Khai Bảo và chùa Nhân Vương cử hành lễ Sư Tử.
Xe ngựa từ cửa Thần Dụ đi qua phường Chiêu Khánh một đường đi về phía bắc.

Chùa Khai Bảo nằm ở phía nam Huỳnh Nhạc, hôm nay trong miếu Trùng Dương có nhiều du khách dâng hương hơn bình thường.
“Cữu cữu, là con sư tử lớn.” Nữ hài trong lòng Vệ Hoàn chỉ về phía con sư tử đá ở chùa Khai Bảo, rất nhiều tăng nhân ngồi trên sư tử đá giảng kinh thuyết.
“Lục ca thả nàng xuống đi, ôm lâu như vậy rồi, nàng có thể tự mình đi.” Khang Ninh công chúa và Tiêu Ấu Thanh đội mũ che, cùng Phò mã đi theo bên cạnh Vệ Hoàn, bên cạnh Tiêu Ấu Thanh còn có hai hài đồng lớn tuổi hơn.

“Không sao, tiểu hài tử thì nặng bao nhiêu chứ.”
Trong từng lời nói đều mang theo sự yêu thương, Khang Ninh liền thuận theo nói: “Lục ca thích nàng thì giữ nàng lại ở đại nội đi.”
Vệ Hoàn do dự lắc đầu nói: “Hi nhi là ấu nữ của a tỷ, hài tử là bảo bối của phụ mẫu, ta làm sao có thể để cho các ngươi chia lìa a.”
“Đứa nhỏ này dính Lục ca như vậy, hai tỷ muội nàng lại đều thích Đại lang, nếu có thể ở trong cũng cấm được Thái tử phi điện hạ dạy dỗ cũng là phúc khí của nàng.”
Vệ Hoàn vuốt ve mặt tiểu cô nương, cười nói: “Sau này Hi nhi ở cùng cữu cữu được không?”
Đứa nhỏ ngây thơ nhìn về phía nam đồng bên cạnh Tiêu Ấu Thanh: “Hi nhi muốn ở cùng ca ca.”
“Hi nhi sau này ở cùng ca ca thì không cần tỷ tỷ nữa sao?” Nữ hài vừa nói chuyện là người lớn tuổi nhất trong số ba đứa nhỏ ở đây.
“A tỷ hung dữ a.” Nàng liền trốn ở trong ngực Vệ Hoàn không dám nhìn tỷ tỷ nữa.
“Được, lại còn ghét bỏ tỷ tỷ ngươi hung dữ a, sau này không mua kẹo cho ngươi ăn nữa.”
Lúc này mới khiến cho nàng ngẩng cái đầu nhỏ lên trông mong nhìn.
Trụ trì chùa Khai Bảo từ trong chùa đi ra, hướng bọn họ hợp tay hơi khom người: “Các vị thí chủ.”
Tiêu Ấu Thanh liền tiến lên hơi cúi người về phía hắn: “Tuệ Chân trưởng lão.”
“Đã nhiều năm chưa từng thấy thí chủ, lại nghĩ đến chuyện phiền lòng của thí chủ đã được giải quyết, hôm nay Trùng Dương, thí chủ tới dâng hương sao?”
Tiêu Ấu Thanh gật đầu, lại phất phất tay về phía sau, vài nội thị ăn mặc thường phục mang tới rương lớn nhỏ: “Ấu Thanh đến trả lễ, một chút tâm ý dùng để tu sửa thiền viện.”
“Mời mọi người vào.”
Trụ trì dẫn bọn họ đến thiền viện Phúc Thắng ở phía tây chùa Khai Bảo, bên trong có một tòa tháp gỗ tám hướng mười ba tầng, tên là tháp Phúc Thắng.

Dưới tháp có Phật Xá Lợi của vua A Dục.
***
Trên đường trở về, Vệ Hoàn và Tiêu Ấu Thanh ngồi một mình trên một chiếc xe ngựa: “Vừa rồi trước khi cúng bái, Tam Nương đã nghĩ gì?”
Tiêu Ấu Thanh nhìn ánh mắt bức thiết của nàng, ôn nhu cười cười: “Không nói gì, chỉ hy vọng A Tiềm và Đại Lang đều có thể bình an thuận lợi.”
“Thật sao?”
Tiêu Ấu Thanh gật đầu, vén rèm xe ra ngoài cửa sổ, các nhà bên đường đều trồng hoa cúc, sau đó liền bị một mảng lớn hoa cúc đào hồng động lòng người hấp dẫn.
【”Kính thủ tôn giả tại thượng, đệ tử Tiêu Ấu Thanh quỳ phục, ngày Phật chúng sinh bình đẳng, nhân quả tuần hoàn, thiện ác đều có báo, Ấu Thanh không cầu trăm tuổi, chỉ nguyện cùng người mình yêu sống đến cuối đời, cầu kính thủ thù thương để Tiêu Ấu Thanh đi cùng nàng, không phải Ấu Thanh tham luyến thế tục, là tư tâm cũng là muôn vàn bất đắc dĩ, nhưng Ấu Thanh có thể ở đây lập thệ, nàng một đời minh quân chấn hưng ba đời, trăm năm tuyệt đối không phụ thiên hạ thương sinh.”】
Kết thúc [Khắc Định Quyết Gia].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.