Nữ Thứ Phụ

Chương 37: Ngoại truyện 1 – Nhị sư huynh (2)


Đọc truyện Nữ Thứ Phụ – Chương 37: Ngoại truyện 1 – Nhị sư huynh (2)

Author: Lục Lạc Nhi

Kể từ ngày hôm đó, hắn mới bắt đầu ý thức ra được một chuyện, hắn thực sự đã yêu tiểu sư muội của mình. Nhưng khi hắn nhận ra được tâm tình ấy, thì cũng là lúc hắn cảm thấy Uyển Chi đang cố ý tránh mặt hắn. Nàng không còn suốt ngày quấn lấy hắn, đòi thứ này, muốn thứ kia, mà tự đóng cửa giam mình ở Mai Hoa cung, chuyên tâm dạy dỗ đệ tử của mình. Với sự thay đổi đột ngột của nàng, hắn có chút lo sợ, phải chăng nàng đã phát hiện ra hành động nông nỗi bồng bột đó của hắn, nên mới cảm thấy ghê tởm mà cố ý tránh xa người làm Nhị sư huynh là hắn. Câu hỏi đó, hắn lại không thể tự mình trả lời, chỉ biết khổ sở cố gắng để làm nàng chú ý đến mình. Hắn rất muốn nói rõ ràng, để nàng biết tình cảm của hắn dành cho nàng đã sâu đậm đến chừng nào.

Mấy lần hắn cố ý đến Mai Hoa cung tìm nàng, đều không cho phép môn đồ đi thông báo, mà ẩn thân tự mình tiến vào trong. Những lúc như vậy, hắn đều nhìn thấy nàng ở cùng với các đệ tử, lười biếng tựa nửa người vào ghế trúc, giảng giải nhân sinh. Năm đứa trẻ vây xung quanh nàng, nhìn thì không có vẻ gì chú tâm vào lời nàng nói, thậm chí An Đình còn suýt chút nữa ngủ gật. Nhưng chỉ cần nàng đột ngột hỏi một câu, thì chúng đều trả lời suôn sẻ, nhận định sâu sắc, chủ kiến mạnh mẽ. Giảng bài được một lúc thì mấy tiểu hài tử đã bắt đầu buồn chán, bọn chúng mỗi người đều sẽ làm việc riêng. Mẫn Nguyên đoạt được Nguyệt cầm của Uyển Chi, nghiên cứu tìm tòi âm luật của nó, Hàn Y ngồi cạnh hắn, tựa đầu vào vai An Đình nghe Mẫn Nguyên đánh đàn. Đối diện với ba người bọn họ, An Dương và Hàn Hạ lại đang đấu kiếm, khí thế mạnh mẽ bức người, từng đường kiếm xuất ra đều mang theo kiếm khí, năng lực cường đại.


Uyển Chi cũng không ngăn cản chúng, chẳng qua lời giảng vẫn không ngừng trên môi, cho đến khi nàng kết thúc, mới vươn vai ngồi dậy: “Những gì ta nói, các con đã hiểu hết chưa?’’ Đến lúc này năm đứa trẻ mới thực sự chú ý đến nàng, đồng lòng đáp một tiếng: “Vâng.’’ Nàng mỉm cười nhìn bọn chúng, rồi lại đến bên Mẫn Nguyên, lấy lại Nguyệt cầm của mình, dịu dàng trêu chọc: “Ngũ âm rối loạn như vậy, mà cũng dám đoạt lấy đàn của ta. Không biết ngày thường Đại sư huynh dạy con những gì, chỉ thấy suốt ngày chạy đến chỗ ta học lỏm. Người không biết còn tưởng con là đồ đệ của Uyển Chi ta đấy!’’ Mẫn Nguyên không phản phác được, thờ ơ đáp: “Dạy rất tốt, nhưng ở đó không có bạn chơi cùng.’’

Uyển Chi căn lại dây đàn, trừng mắt với hắn: “Con xem ta là bạn cùng chơi sao? Tiểu tử thối, cút về Trường Nguyên cung của con đi.’’ Mẫn Nguyên không đáp lại, chỉ nhìn nàng rồi cười nửa miệng. Nói thì nói vậy, nhưng nàng lại không nỡ đuổi đứa trẻ này về, mười ngón tay bắt đầu dạo trên phím, đàn ra khúc nhạc tươi vui. An Dương và Hàn Hạ cũng ngừng giao chiến, ngồi xuống bên cạnh An Đình nghe nàng đánh đàn, khúc nhạc lúc trầm lúc bổng, quấn quýt bên tai. Những lúc như vậy, hắn lại cảm giác mình như người thừa, lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, tâm tình trong lòng cũng không có cách nào nói ra được. Sau đó hắn lại nghĩ, Uyển Chi mới có bảy vạn tuổi, vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi, trước đây hắn lo nàng suốt ngày náo loạn, bây giờ chẳng phải nàng đã nghiêm chỉnh bắt đầu học được cách dạy dỗ đệ tử rồi ư? Giác ngộ ra được như vậy, cũng coi là một sự tiến bộ của nàng, hắn không nên vì chuyện nhi nữ tình trường mà làm lỡ mất cơ duyên này của Uyển Chi.

Thế là việc đó lại bị hắn gác sang một bên, vẫn như trước quan tâm đến nàng, chăm sóc cho nàng. Chỉ có điều hắn cảm giác được, Uyển Chi thật sự đã lớn, dần dần đã bắt đầu có khoảng cách với hắn. Mỗi lần gặp nàng, sự thay đổi đó lại càng rõ ràng hơn, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chẳng qua hắn biết ai cũng sẽ phải thay đổi, trưởng thành hơn một chút cũng là điều tốt cho nàng. Nhưng trước khi hắn kịp bận tâm nhiều đến chuyện kia thì tin tức truyền đến từ Yêu giới lại khiến Thiên giới rung động. Lão Yêu vương vừa mới chết, trưởng tử là Côn Đao kế thừa ngôi vị, trở thành Tân vương của Yêu giới. Khác hẳn với tính tình nhu nhược sợ chết của phụ vương hắn, Côn Đao là một kẻ máu lạnh. Đối với hắn việc Lão Yêu Vương thuần phục Thiên giới bấy lâu nay chính là một sự sỉ nhục. Vừa lên ngôi đã bắt đầu chiêu binh mãi mã, rèn đúc binh khí, huấn luyện binh sĩ, khí thế ngập trời giống như bất cứ lúc nào cũng có thể gây chiến.


Mối họa trước mắt tưởng chừng xa xôi nhưng lại đáng lo hết thảy, Thiên đế gửi thiếp mời đến cho sư phụ của hắn, mong ngài đứng ra chủ trì đại cuộc, trừ ma diệt yêu. Nhưng sư phụ của hắn vốn đã ngao du tứ phương đến hắn cũng không biết tung tích của người. Tại An Nhiên Âm, Đại sư huynh trên danh nghĩa là người chấp chưởng môn phái, lại không để tâm đến thế sự, một lòng bồi dưỡng đồ đệ, tu học tiên đạo. Còn Uyển Chi và Gia Cẩn Bình thì càng không phải nói đến, đối với hắn, hai người họ vốn là đối tượng cần được bảo vệ. Người có thể thay mặt môn phái, đứng ra tham dự hội nghị Trừ ma của Thiên tộc chỉ có thể là hắn. Hắn thu xếp lại mọi chuyện của An Nhiên Âm, cẩn thận dặn dò các vị Đường chủ, sau đó mới có thể an tâm lên đường đến Thiên tộc. Uyển Chi cùng các môn đồ của An Nhiêm Âm tiễn hắn ở cửa, nàng đứng cách hắn khá xa, cung kính chắp hai tay bái chào hắn. Thần sắc trầm tĩnh trước giờ chưa từng có, ánh  mắt cũng không nhìn hắn lấy một lần, hắn thở dài một tiếng, phất tay áo rồi rời đi. 

Hắn định sau khi trở về, hắn nhất định sẽ nói cho nàng biết cảm giác của hắn. Nhưng hắn thật sự không ngờ, cho đến lúc nàng lìa đời, hắn vẫn không thể nói cho nàng biết hắn đã yêu nàng như thế nào. Trên đường hắn đến Thiên giới, lại gặp phải mai phục của Yêu quốc, Côn Đao ngạo nghễ đứng trước mặt hắn, trong lòng hắn ta ôm lấy một thiếu nữ nhỏ nhắn, cả thân hình nàng đầy máu, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt không sức sống, là Uyển Chi. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, trái tim hắn thắt lại, khi trở thành thần tiên đến giờ, chưa lúc nào hắn cảm thấy sợ hãi như vậy. “Thượng thần Tử Thiên, Yêu quốc đang mở tiệc mừng bổn vương đăng cơ. Không biết bổn vương có được vinh hạnh mời ngài đến chung vui cùng bổn vương hay không?’’

Dù không muốn hắn cũng không thể từ chối, cả đời hắn chưa bao giờ ngu ngốc đến mức ấy, để chính Yêu vương mê hoặc dẫn dụ hắn đến Yêu quốc, một tay ép hắn rơi vào Ma đạo. Nhưng đến cuối cùng, trước khi hóa thành Ma nhân, hắn vẫn cảm thấy vui mừng, Uyển Chi của hắn, nàng vẫn bình an sống vui vẻ ở An Nhiên Âm. Dù hắn có rơi vào Ma đạo thì sao chứ, biết nàng vẫn còn sống, vẫn hít thở chung với nàng một bầu không khí, thì hắn đã thấy mãn nguyện. Côn Đao nuôi mối thù với Thiên giới đã lâu, nay có thêm Thần tộc hóa Ma nhân như hắn giúp sức, Côn Đao càng như hổ mọc thêm cánh, mạnh mẽ kiêu ngạo. Côn Đao nhốt Tử Thiên ở Yêu quốc năm vạn năm, cũng chuẩn bị cho kế hoạch của mình năm vạn năm.


Khi hắn gặp lại nàng, cũng chính là lúc cuộc chiến yêu ma tàn khốc nhất trong lịch sử Tam giới bùng nổ. Dưới sự khống chế của Côn Đao, hắn mở con đường thông giữa Yêu tộc và Thiên giới, dẫn mười vạn quân thù tiến thẳng đến Thiên giới. Tử Thiên không quan tâm đến tham vọng của Côn Đao, hay Thiên tộc bị thảm sát, ngay từ khi cuộc chiến bắt đầu hắn đã tìm kiếm nàng. Chiến bào đỏ rực như lửa, trường kiếm trong tay thanh thoát tú lệ, khí thế bức người mạnh mẽ không hề sợ hãi. Chém giết Yêu tộc xung quanh như cỏ rác, động tác dứt khoát không chút lưu tình, vậy mà đến một giọt máu cũng không dây vào nàng. Lúc đó Tử Thiên đã mỉm cười, nàng đã trưởng thành thật rồi, huyết y trên người mới xinh đẹp làm sao, càng làm tôn lên vẻ đẹp bức người của nàng.

Nhưng rồi đã có một người khác thu hút ánh mắt của hắn, kẻ đứng bên cạnh nàng, kề vai sát cánh chiến đấu cùng nàng, thương bạc trong tay chói sáng, tung hoành ngang dọc không để bất cứ kẻ nào lọt qua. Là một nam thần xa lạ, ngũ quan như ngọc bích, cương nghị mạnh mẽ nhưng không làm mất đi vẻ nho nhã, anh tuấn. Mỗi chiêu mỗi thức tung ra, phối hợp với trường kiếm của nàng, bất khả chiến bại, Tử Thiên cũng nhìn ra được, nam thần kia là đang bảo vệ nàng. Dù có giao đấu đến mức nào, nam thần ấy cũng chưa bao giờ để nàng lọt ra khỏi tầm mắt. Hắn nâng mũi thương đỡ lấy mũi chân của nàng, để nàng đạp lên pháp khí của hắn mà chém chết Hắc điêu yêu trên trời. Sự kết hợp hoàn hảo không có chút sơ hở, phải mất bao lâu mới có thể hiểu ý như nhau như vậy.

Con ngươi của hắn se sắt, hắn nhìn thấy được tình cảm dịu dàng che chở trong đôi mắt của kẻ ấy dành cho nàng. Cơn ghen tuông mù quáng nhấn chìm lý trí của hắn, một kiếm xông đến tấn công nam thần kia, sát khí bao quanh cơ thể Tử Thiên. Khi hắn đến gần nam thần ấy, nàng cũng đã nhận ra được sự có mặt của hắn, đầu chân nhón lên điểm nhẹ một cái, trường kiếm đỏ rực bổ xuống, chém thẳng về phía hắn. Động tác của nàng thu hút sự chú ý của Đại sư huynh và tiểu sư đệ, hai người họ cùng rời bỏ vị trí ban đầu, phi thần về phía nàng tham gia trận chiến. Bốn người đấu với một người, mới có thể miễn cưỡng duy trì tình thế giằng co. Tiếng binh khí va chạm vào nhau, mùi máu tanh nồng phảng phất trong không khí. Đến khi hắn kịp nhận ra, thì lưỡi kiếm của hắn đã đâm xuyên qua cơ thể của nàng, Uyển Chi của hắn, tiểu sư muội của hắn, nàng đã dùng thân mình đỡ lấy kiếm này cho nam nhân kia. 

Giao đấu lâu như vậy, hắn cũng tìm được sơ hở, tung một chiêu giả về phía Gia Cẩn Bình rồi định lợi dụng thời gian ấy đâm ngược mũi kiếm về phía nam thần kia. Nhưng trước khi mũi kiếm kịp chuyển hướng thì Uyển Chi đã nhanh hơn một bước, thân thể mảnh mai của nàng xuyên qua lưỡi kiếm, để máu nàng nhuốm đỏ trường kiếm trong tay hắn. Uyển Chi nở nụ cười xinh đẹp, nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, “Sư huynh! Cuối cùng huynh cũng trở về rồi.’’ Sau đó… Không còn sau đó nữa, một kiếm tung ra là muốn đạt mạng người, hắn muốn giết nam thần kia, một kiếm tan hồn nát phách, phá hủy nguyên thần. Nàng ngã xuống trước mắt hắn, giữa huyết lệ dâng trào nhuốm đỏ mọi thứ, hắn kêu gào tên nàng, nhưng mọi thứ đã muộn. Nam thần kia ôm lấy cơ thể của nàng, bàn tay của hắn run rẩy, đôi mắt long lên ánh đỏ chết chóc, nhìn thẳng vào hắn.


Đúng lúc này Côn Đao từ đâu xuất hiện, muốn đánh lén từ phía sau nam thần kia, nhưng Đại sư huynh của hắn đã nhanh hơn một bước, đẩy lùi được thế tấn công của Côn Đao. Gia Cẩn Bình cũng bị cái chết của nàng kích động, sự giận dữ dâng trào nơi đáy mắt, bắt đầu dốc sức muốn giết chết hắn, tiểu sư đệ kết hợp với nam thần kia muốn dồn hắn vào chỗ chết. Còn về Đại sư huynh, hai bên giao chiến bất phân thắng bại, cuối cùng đổi lại được cảnh lưỡng bại câu thương, Côn Đao chết dưới vạn tiễn của Đại sư huynh, Đại sư huynh chết vì cổ trùng độc của Côn Đao, một mạng tiễn một mạng. Ngay thời khắc Đại sư huynh ngã xuống, nam thần kia dường như phát điên, hắn hét lên điên cuồng, thanh âm như xé nát gan phổi: “Sư phụ!’’

Đến bấy giờ hắn mới biết nam thần kia là ai, người có thể gọi Đại sư huynh một tiếng sư phụ, chỉ có thể là tiểu tử Mẫn Nguyên, đồ đệ duy nhất của Đại sư huynh. Hắn lợi dụng khoảnh khoắc ngắn ngủi đó, cướp lấy tiên thể của nàng, sau đó lập tức rời khỏi Thiên giới, bỏ mặc mọi sự. Sau lưng hắn, Mẫn Nguyên điên cuồng như một con thú hoang bị thương, đuổi theo hắn sát nút, nhưng tu vi của Mẫn Nguyên làm sao có thể vượt qua được hắn. Cuối cùng chỉ có thể chém về phía hắn một nhát, rồi bị Gia Cẩn Bình giữ lại, hắn hiểu rất rõ tiểu sư đệ của mình. Vừa mất đi Đại sư huynh và Uyển Chi, nếu như Mẫn Nguyên vì đuổi theo hắn mà có mệnh hệ gì, tiểu sư đệ nhất định không chịu được. Gia Cẩn Bình sẽ liều cả mạng mình giữ chân Mẫn Nguyên lại, không để hắn vì chút tư lợi cá nhân mà làm hại bản thân mình.

Trong vòng một ngày, Thiên tộc phải trả một cái giá quá lớn để chấm dứt cuộc chiến yêu ma này, nghìn vạn thiên binh đã chết, bồi táng theo mười vạn yêu quân. Bảo Địa Nguyên Tôn cuối cùng cũng chịu trở về, nghe được tin dữ, thân hình lảo đảo vài cái, phải tựa vào người tiểu đệ tử Gia Cẩn Bình mới có thể đứng vững. An Nhiên Âm từ đó bế quan không gặp người ngoài, để lại một nơi an tĩnh để Bảo Địa Nguyên Tôn có thể chữa vết thương lòng quá sâu. Chìm đắm ở nơi có ký ức xưa cũ, mười mấy vạn năm hồi ức, đã đủ khiến Nguyên Tôn nguôi ngoai phần nào. Nhưng còn nỗi đau của những người khác, vẫn cứ mãi vấn vương ở đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.