Đọc truyện Nữ Thứ Phụ – Chương 26: Phượng Vũ Cửu Thiên
Author: Lục Lạc Nhi
Lần đầu tiên kể từ khi Tần Lục và Huyền Vũ quen biết cho đến giờ, hai người bọn họ mới có thể yên bình ngồi cạnh nhau như thế này. Ngọc Cầm chỉ huy đám cung nga thêm than vào chậu sưởi, chuẩn bị thêm thức ăn và rượu nóng. Hầu hạ chu đáo cho hai vị thần quân chính là mệnh lệnh mà chủ tử đã giao cho nàng. Ngọc Cầm đưa mắt ra hiệu cho cung nga đã xong việc lui xuống, đêm nay không cần có mặt quá nhiều người, chỉ cần một mình nàng ở lại canh giữ là được. Huyền Vũ vẫn như mọi khí, tính kiên nhẫn chính là điểm nổi bật ở hắn, nâng ly rượu lên miệng, cảm nhận mùi hương lan tỏa nơi đầu lưỡi. Hắn mỉm cười, xoay nhẹ ly rượu trong tay, ánh mắt quan sát những hoa văn tinh xảo được vẽ trên ly rượu.
Nàng vẫn còn nhớ hắn không thích uống những thứ có vị quá nồng, loại rượu này rất đặc biệt. Vừa phảng phất hương thơm thanh mát dịu nhẹ, nhưng lại cay cay vừa đủ khiến người ta ngất ngây. Không chỉ có hắn nhận ra điều này, Tần Lục cũng rất ngạc nhiên về hương vị ấy, chỉ một lần nếm thử, đã không thể buông chén. Tần Lục đưa mắt về phía Huyền Vũ, hắn nhìn ra sự vui vẻ ánh lên trong con ngươi đen tuyền kia. Khóe miệng bất giác nở nụ cười mỉa mai, đến rượu tiễn biệt cũng chuẩn bị theo khẩu vị của người kia. Chính hắn cũng không biết tại sao mình lại đồng ý đến đây với Huyền Vũ, biết rõ nàng sẽ như vậy, nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng.
“Đừng chỉ uống rượu không như vậy, hôm nay ta không muốn nhìn thấy thức ăn bị lãng phí đâu.’’ Lạc Nhi vén một cành mai lên rồi bước qua, khi nàng buông tay, cành mai run lên vài đợt khiến cánh hoa rơi rụng lả tả. Huyền Vũ và Tần Lục không hẹn mà gặp ngẩng đầu lên ngắm người vừa đến. Đêm nay Lạc Nhi vận trên người bộ y phục đỏ thắm, từng lớp từng lớp lụa mềm mại chuyển động theo cơ thể của nàng. Châu sa trên đầu khẽ rung rinh một chút, va vào nhau tạo thành tiếng tinh tang vui tai. Lạc Nhi nhấc tà váy dài ngồi đối diện hai người họ, từ đầu đến cuối ánh mắt của họ chưa từng rời khỏi nàng.
Nàng đưa tay rót rượu, kính hai người một chén: “Để hai người đợi lâu rồi, Lạc Nhi kính hai huynh một ly.” Huyền Vũ mỉm cười nhẹ, hai tay nâng ly rượu đưa về phía trước. Tần Lục vẫn còn đang ngẩn ngơ vì nàng, bàn tay cầm ly rượu theo quán tính đưa lên miệng, nhưng rượu đã cạn từ bao giờ. Hắn ngượng ngùng tự rót cho mình một chén, rồi cũng nhanh chóng đưa lên chạm vào ly của nàng. Tiếng bội [1] va vào nhau vang lên trong đêm tĩnh mịch, nàng nâng ly ngang miệng nhấp cạn ly rượu.
[1] Bội: ly dùng để uống rượu.
“Tần Lục! Ly này ta kính huynh, ta đã nói sẽ coi huynh như bằng hữu mà thật lòng đối đãi. Những gì huynh làm cho ta, ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.” Nàng lại rót thêm một ly nữa, lần này lại nhắm đến Tần Lục khiến hắn ngạc nhiên không kém. Bàn tay run run khiến rượu sánh ra ngoài vài giọt, hắn hồ hởi nói: “Muội không cần phải như vậy. Đã là… Bằng hữu, những việc đó không nên câu nệ.” Thật ra hắn muốn nói, đã là người trong lòng hắn, thì những chuyện hắn làm vì nàng không là gì cả. Nhưng chỉ nói được đến nửa đường thì lời muốn nói bị nuốt xuống bụng. Cơ hội sau này còn rất nhiều, hắn không muốn bây giờ vì một sơ suất nhỏ mà khiến nàng sợ hãi lẩn tránh hắn.
Lạc Nhi lại rót ly rượu thứ ba, vừa nâng ly vừa xoay sang Huyền Vũ, đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia tinh nghịch: “Huyền Vũ! Lạc Nhi cũng kính huynh một ly, sau này rời khỏi Thiên giới rồi, việc của sư tỷ muội xin nhờ cả vào huynh.” Huyền Vũ không trả lời nàng, nụ cười của hắn đã thay hắn nói rồi. Lạc Nhi mỉm cười đáp lại, hai người uống cạn ly rượu này, nàng tin tưởng hắn tuyệt đối có thể bảo vệ Hàn Nguyệt thay nàng. Cũng giống như hắn đã nguyện ý che chở cho nàng bao lâu nay vậy, hắn nói với nàng, ánh mắt dịu dàng như nước, hận không thể ôm lấy nàng mà thủ thỉ: “Lần này đi lịch luyện, huynh chúc muội thuận buồn xuôi gió.”
Nàng gật đầu với hắn, không biết Ngọc cầm đã thay bao nhiêu bình rượu, cuối cùng ba người bọn họ đều ngà ngà say. Lạc Nhi cũng không hề giữ ý tứ nữa, mạnh miệng cãi nhau với Tần Lục: “Này, biến thái! Huynh không thấy là mình rất trẻ con sao? Chỉ một chuyện cỏn con đã khiến huynh tức giận đến mức muốn lột da đối phương rồi.” Tần Lục nheo mắt nhìn nàng, đôi mắt lóe lên chút tức giận, hắn nắm lấy đám hoa mai rơi bên cạnh ném vào nàng: “Còn không phải do muội chọc ta tức giận sao? Thử hỏi khắp tứ hải bát hoang, có người nào cứng đầu hơn muội?” Lạc Nhi nhanh chân trốn sau lưng Huyền Vũ, cười khúc khích, đám hoa mai không chạm được vào nàng nhưng đều rơi trên người Huyền Vũ.
Huyền Vũ đã có men say, ngơ ngác nhìn hoa mai rơi lả tả trên người, hắn bắt lấy một cánh hoa ngắm nghía. Bỗng nhiên nhỏ giọng làu bàu: “Ta nhớ mình chưa từng chọc giận huynh!” Tần Lục nhún vai vô tội: “Ta không cố ý mà!” Lạc Nhi nghiêng đầu nói thêm vào, nụ cười nở rộ trên môi: “Huynh ấy cố ý! Huyền Vũ xử lý Tần Lục đi. Nhất định là huynh ấy cố ý!” Nói xong còn vùi đầu vào hai tay áo, cười đến nỗi không ngừng được. Huyền Vũ nghe tiếng cười của nàng, bàn tay bất giác đưa ra xoa đầu Lạc Nhi: “Được! Nghe lời muội, ta sẽ xử lý huynh ấy.” Tần Lục vô tội trừng mắt với Lạc Nhi: “Sao muội có thể không phân biệt trắng đen như vậy chứ?”
Lời còn chưa dứt, trường kiếm màu lam đã sượt đến trước mặt, Tần Lục bật cười sảng khoái: “Được rồi! Nếu huynh thích thì ta đành tiếp chiêu vậy.” Huyền Vũ xoay trường kiếm trong tay, lao về phía Tần Lục đang né tránh: “Đắc tội!” Trường kiếm của Tần Lục cùng lúc xuất ra, tiếng binh khí va chạm vào nhau trong không khí. Hai bóng người một vàng một xanh hết lao vào nhau rồi lại tách ra, cứ như thế quần đảo hết mấy canh giờ. Mỗi chiêu, mỗi kiếm xuất ra không hề mang theo sát khí, cả hai không có ý định đả thương đối phương. Chỉ là không chịu khuất phục, muốn khiến đối phương cúi đầu nhận thua.
Đến khi Huyền Vũ và Tần Lục mệt lả, ngả người nằm dưới tán hoa mai, mồ hôi nhễ nhại trên người thấm đẫm y phục. Men rượu cũng đã hết từ lúc nào, Huyền Vũ thở gấp: “Huynh thua rồi!” Tần Lục nằm bên cạnh hừ một tiếng: “Là huynh đã thua, không phải ta!” Trong lúc đó, tiếng đàn của Lạc Nhi vừa hay lại vang lên, nhịp điệu không nhanh không chậm như đang gọi hai người bọn họ về. Tần Lục nhắm mắt lại mỉm cười, nàng đang gảy Mai khúc của hắn, giai điệu mà hắn sáng tạo riêng cho nàng. Tần Lục vận khí bay về phía Lạc Nhi, Huyền Vũ cũng bám sát bên cạnh, không hề bỏ lở dù chỉ một giây.
Bên kia rừng mai, Cửu Nguyệt Hoàn được phù phép tự mình ngân nga giai điệu vốn có. Lạc Nhi đứng giữa rừng hoa, tiên khí chờn vờn bủa vây xung quanh nàng, tà váy đỏ thắm xoay tròn, xoay tròn. Dải lụa đỏ trong tay không ngừng bay lượn, cuốn theo hoa mai theo nhịp chuyển động, cả không gian thời gian như ngưng đọng lại ở giây phút này. Con ngươi của Tần Lục và Huyền Vũ mở to, họ đã từng thấy hình ảnh này, nhưng chỉ khác rằng đây chính là hiện thực. Khi nàng gọi họ ra khỏi ma cảnh, Mai khúc đã vang lên, lúc đó cảnh tượng người con gái mặc váy đỏ nhảy múa trong đêm trăng dưới rừng mai đổ tuyết đã đánh thức bọn hắn. Hóa ra tiếng cười đó là của nàng, người con gái đó cũng chính là nàng.
Lạc Nhi không biết tại sao mình lại biết điệu vũ này, khi Cửu Nguyệt Hoàn được gọi ra, nàng chỉ tùy ý gảy vài nốt nhạc, muốn gọi hai người kia đừng đi quá xa. Nhưng khi nhận ra, thì Mai khúc đã cất lên từ Cửu Nguyệt Hoàn, trong ký ức mơ hồ xa xăm mà nàng không rõ kia, có người đang múa. Nàng ấy cũng vận y phục đỏ giống nàng, thả mình giữa rừng mai tuyết rơi trắng xóa, bàn chân dẫm lên cánh hoa bên dưới mà nhảy múa. Thân thể mảnh mai uyển chuyển xinh đẹp, khiến người khác say mê không thể rời mắt. Bất giác cơ thể nàng cũng chuyển động, dựa theo bóng dáng như chim yến kia mà xoay tròn. Vũ điệu không tên lập tức cuốn hút hai người phía xa, đêm trăng dát ánh bạc lên người nàng, làm hạt chu sa ánh lên sắc đỏ tươi thắm. Đêm nay Lạc Nhi đã múa khúc Phượng Vũ Cửu Thiên, một thời vang danh thiên hạ, giống như cách đây rất lâu rồi, cũng có một người con gái, mặc tà váy đỏ thắm đứng giữa rừng mai nhảy múa.
Khi âm điệu cuối cùng của Mai khúc dừng lại, Lạc Nhi cũng dừng vũ khúc, cơ thể thả nhẹ trên không trung đáp xuống mặt đất. Nàng xoay người về phía Huyền Vũ và Tần Lục, mỉm cười một cái, sau đó lại chắp hai tay vào nhau khom lưng cúi đầu trước họ: “Lần này đi không biết bao giờ mới có thể tương phùng, Lạc Nhi xin cảm tạ ân tình mà hai người đã dành cho ta từ trước đến nay.” Tần Lục không nhịn được, vội bước đến nâng nàng lên rồi ôm vào lòng mình. Cái ôm của hắn khiến nàng giật mình, Lạc Nhi thảng thốt gọi: “Tần Lục!” Tần Lục vẫn cứ ôm chặt lấy nàng như vậy: “Không cần muội phải cảm tạ gì cả. Ta chỉ cần muội bình an trở về là được.”
Huyền Vũ nhìn thấy Tần Lục ôm Lạc Nhi, trong lòng cũng không cảm thấy khó chịu như hắn đã tưởng. Rốt cuộc thì Tần Lục cũng là người yêu Lạc Nhi như hắn, tình cảm trong tim ai có thể đo lường được. Mà những gì liên quan đến Lạc Nhi hắn chưa từng, và cũng không thể ghét được. Huyền Vũ bước đến bên cạnh, bàn tay chạm nhẹ vào làn tóc mai của nàng: “Ta cũng như Tần Lục! Chỉ muốn muội vui vẻ an nhiên, là ta đã cảm thấy an lòng rồi.” Nàng mở to mắt nhìn Huyền Vũ qua vai Tần Lục, nàng nhìn thấy được sự kiên định trong đôi mắt của hắn. Bất giác, khóe mắt lại cay cay, nàng gật đầu thật mạnh, bọn họ không cần lời cảm tạ của nàng, càng không cần nàng báo đáp.
Lạc Nhi không biết sau khi nàng rời khỏi Thiên giới sẽ phải đối mặt với những chuyện gì. Nhưng nàng nhất định sẽ làm như lời họ nói, an nhiên tự tại bình yên trở về. Tần Lục ôm nàng rất chặt, ngửi được hương hoa mai quen thuộc trong lòng, chậm rãi khắc sâu vào trái tim mình cảm giác này. Có lẽ nàng mãi mãi không bao giờ biết, giờ phút này chỉ cần được ôm nàng vào lòng, có bắt hắn trả giá thế nào Tần Lục cũng nguyện ý đánh đổi. Huyền Vũ nhìn Tần Lục, hắn khẽ thở dài một tiếng, nếu ban đầu Tần Lục không đối xử với Lạc Nhi quá đáng. Thì có thể hai người họ hắn đã trở thành bằng hữu tốt, chứ không đợi đến bây giờ, cùng nhau trải qua sinh tử mới có thể ngồi lại nói chuyện.
Nhưng có một số thứ không thể nói nhường là nhường được, Lạc Nhi lại chính là một trong những điều ấy. Từ khi gặp nàng hắn đã xác định, Lạc Nhi chính là nhân duyên của hắn, không phải nàng thì sẽ không là ai khác. Chỉ có thể là một mình nàng mà thôi, vì vậy trước khi Lạc Nhi đưa ra lựa chọn của mình, hắn nhất định sẽ không nhường nàng cho Tần Lục. Dường như Tần Lục cũng đọc được suy nghĩ của hắn, Tần Lục buông Lạc Nhi ra nhưng vẫn để tay nơi thắt lưng của nàng. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt của Huyền Lục, trả lời kiên định: “Ta sẽ không bỏ cuộc đâu!” Huyền Vũ mỉm cười chào đón: “Ta cũng vậy!”
P/s: Có thể hóa thù thành bạn thật là may mắn, nhưng mà tình hình là ta đang nghiêng về phía np.=-= có điều bản thân ta không thích np. Cảm ơn các nàng đã ủng hộ, hãy tiếp tục để lại cmt và cho ta biết suy nghĩ của các nàng nhé.Tìm kiếm với từ khoá: – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -3 thành viên đã gởi lời cảm ơn Lục Lạc Nhi về bài viết trên: cu meo, gautrucdethuong, shirochan – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – 01.07.2017, 23:42
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -Lục Lạc Nhi
Thành viên cấp 3
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -Ngày tham gia: 28.10.2016, 02:20
Bài viết: 91
Được thanks: 340 lần
Điểm: 32.35
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Re: [Xuyên không – Nữ phụ] Nữ thứ phụ – Lục Lạc Nhi – Điểm: 47
OFFLINE sinh nhật diễn đàn ở HÀ NỘI – ĐÀ NẴNG – TP.HCM (Đến là có QUÀ TO)
Chương 27: Ti Mệnh nguyên quân.
Author: Lục Lạc Nhi
Ngày Lạc Nhi lên đường rời khỏi Thiên giới, cũng là ngày Tần Lục phải quay trở về Âm Tư Môn, còn Huyền Vũ thì bế quan tại thác Thiên Ngân. Hai người họ không đến tiễn nàng đi, chỉ có Hàn Nguyệt và đám Bạch Hổ, Thanh Long là vẫn kéo nhau đến, mặc kệ cho nàng đã bảo không cần. Lạc Nhi trừng mắt với hai người đứng sau Hàn Nguyệt, chịu đựng cái ôm thật chặt từ nàng ấy, Lạc Nhi dường như không thở nổi. Thanh Long đón lấy ánh mắt của nàng, nhún vai đầy vẻ bất lực, còn Bạch Hổ thì như muốn nói: “Ta đã cố hết sức. Nhưng tỷ muội các người rất giống nhau. Đều cứng đầu như thế!”
Không trông cậy được gì vào hai người ấy, Lạc Nhi đành phải đưa mắt cầu cứu sư phụ. Nhưng vị sư phụ đại nhân kia lại rất điềm tĩnh, đôi mắt đen tuyền lóe lên một tia trêu chọc, sau đó truyền âm mật với nàng: “Lạc Nhi! Cảnh tượng Hàn Nguyệt chịu ngoan ngoãn thế này thật hiếm có. Con quả thật có thiên phú khiến sư tỷ mềm lòng!’’ Nàng thật sự hết nói nổi, không thể nhờ người vậy chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi. Lạc Nhi thở dài một tiếng, vòng tay ôm lấy Hàn Nguyệt rồi nói: “Sư tỷ! Tỷ cứ như vậy sẽ khiến muội bị chiều hư mất. Năm xưa chẳng phải tỷ cũng đã từng rời Thiên giới đi lịch luyện hay sao. Nay đến lượt muội cũng vậy, tỷ đừng quá lo lắng mà.”
Hàn Nguyệt buông nàng ra, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Có thể giống nhau được sao? Năm đó ta ở trong sự bảo bọc của phụ quân và mẫu hậu, hơn năm vạn năm sau mới học được cách tự mình trưởng thành. Còn muội mới sinh ra được bao nhiêu năm cơ chứ? Số ngày muội ở bên ta chỉ nhiều hơn thời gian ở cùng sư phụ vài tháng. Vừa gặp lại đã vội ra đi, hỏi thử làm sao ta không lo lắng cho được?” Lạc Nhi càng nghe Hàn Nguyệt nói càng cảm thấy, sao những lời này lại giống như của mẫu thân đang lo lắng cho nữ nhi của mình vậy.
Nàng đưa tay lên nắm lấy hai bàn tay của Hàn Nguyệt: “Tỷ không tin muội, nhưng phải tin tưởng sư phụ chứ? Lần này khác với lần muội đến Âm Tư Môn rất nhiều, khi ấy muội chỉ có một mình. Nhưng bây giờ chẳng phải đã có sư phụ ở cạnh rồi sao. Tỷ còn lo sợ sư phụ sẽ vứt muội ở đâu đó mà không quan tâm đến ư?” Hàn Nguyệt đưa mắt về phía Mẫn Nguyên, sau đó không đành lòng thở dài một tiếng rồi hạ tay xuống: “Muội nói đúng, là ta đã cả nghĩ rồi. Có sư phụ đi cùng, ta còn phải lo lắng điều gì nữa chứ!” Lúc này Lạc Nhi mới như cất được gánh nặng trong lòng, mỉm cười với Hàn Nguyệt: “Sư tỷ! Ở đây tỷ còn rất nhiều việc quan trọng hơn cần phải chu toàn. Muội cũng không phải hài tử chưa hiểu chuyện, sẽ biết cách tự chăm sóc bản thân thôi.”
Nói đến nước này, thật sự Hàn Nguyệt cũng không thể không buông tay để Lạc Nhi rời đi. Chẳng qua khi nhìn thấy nàng bước lên Niệm Hỏa Liên theo chân Mẫn Nguyên, ánh mắt của Hàn Nguyệt chợt se sắt lại. Tại sao biết rõ không nên như vậy, nhưng nàng vẫn không muốn để Lạc Nhi rời khỏi mình. Từ lúc gặp tiểu nha đầu đó, cuộc sống của nàng trở nên tươi sáng hơn hẳn. Nàng đã biết cách làm thế nào để chăm sóc, quan tâm, và yêu thương ai đó. Trong thâm tâm của Hàn Nguyệt, Lạc Nhi không chỉ là tiểu sư muội của nàng, nha đầu tinh nghịch ấy đã trở thành người thân mà nàng muốn bảo vệ từ lúc nào không hay.
Lạc Nhi nặng triễu tâm tư ngồi trên Niệm Hỏa Liên bay theo Mẫn Nguyên, nàng rất muốn hỏi bây giờ bọn họ sẽ đi đâu. Nhưng nàng lại không dám, càng không thể mở miệng nói, sư phụ đã dặn nàng, chỉ cần tin tưởng vào người là được. Mẫn Nguyên nhìn Lạc Nhi bồn chồn bên cạnh, hắn hiểu tâm trạng của nàng lúc này. Đôi mắt chuyển hướng về phía trước, hắn nói: “Con đã từng nghe nói đến Ti Mệnh chưa?” Nghe Mẫn Nguyên nhắc đến Ti Mệnh, ký ức về cuộc nói chuyện với Hàn Nguyệt cách đây một năm ùa vào tâm trí của nàng.
Chẳng phải đó chính là người đã viết số mệnh lịch kiếp cho Thiên Lôi sao? Theo lời sư tỷ nói, Ti Mệnh là một người bạn cũ của sư phụ, còn những chuyện sau đó sư tỷ chưa từng kể cho nàng nghe. Lạc Nhi gật đầu với hắn: “Có phải Ti Mệnh chính là người đã đưa Thiên Lôi vào kiếp số một năm trước đây không?” Hắn cười nhẹ, nha đầu này vẫn còn ấn tượng với chuyện đó sao: “Đúng vậy, Ti Mệnh là bằng hữu của ta. Ngoài chức quan Ti Mệnh, nàng ấy còn có một danh xưng khác, Tu La vương phi.” Lạc Nhi giật mình khi nghe sư phụ nhắc đến Tu La, không lẽ Tu La trong lời Mẫn Nguyên nói chính là Tu La quốc dưới Âm giới sao?
Mẫn Nguyên xác nhận nghi hoặc trong lòng nàng: “Đúng như con nghĩ, chính là Tu La quốc cai trị Âm giới.” Lạc Nhi ho nhẹ, trước giờ nàng không hề biết sư phụ mình lại có quên biết với Âm giới. Bình sinh nàng sợ nhất những nơi tối tăm, không biết lần này sư phụ nhắc đến vị Ti Mệnh vương phi kia là có ý gì. “Sư phụ, người đừng nói với con, nơi chúng ta chuẩn bị đến chính là Tu La quốc đó chứ?” Mẫn Nguyên nhướng mày nhìn nàng: “Con không muốn đến đó sao?” Lạc Nhi đáng thương nhìn hắn: “Do con sợ bóng tối!” Mẫn Nguyên à một tiếng. Bản thân Lạc Nhi mang hệ hỏa, còn là phượng hoàng lửa, bắt người sống trong ánh sáng tràn ngập như nàng đến nơi đầy bóng tối, e rằng hơi khó khăn đây.
Mẫn Nguyên suy nghĩ một lát, sau đó lại nở nụ cười vui vẻ nhìn nàng: “Lạc Nhi, lại gần đây!’’ Nàng nghi hoặc nhìn hắn rồi cũng nhanh chóng áp sát Niệm Hỏa Liên lại gần. Ngón tay của Mẫn Nguyên điểm nhẹ vào ấn chu sa trên trán nàng, ngay lập tức Lạc Nhi cảm thấy có một luồng chân khí đang được truyền vào cơ thể nàng. Cấm chế phong ấn của nàng tự động được phá bỏ, giải phóng toàn bộ sức mạnh bên trong ra ngoài. Tiên khí hộ thân mạnh mẽ bao phủ lấy nàng, quầng sáng chói lòa màu trắng nhạt quấn quýt quanh Lạc Nhi. Trước đây để nàng có thể tự do tiếp xúc với mọi người, Mẫn Nguyên đã phong ấn một phần tiên khí ấy lại. Bây giờ nơi nàng đến lại là Âm giới, những thứ không sạch sẽ kia nhất định sẽ không dám chạm đến nàng.
Bản thân Lạc Nhi cảm thấy cơ thể mình tràn đầy sinh lực, cứ như được giải thoát khỏi sợi xích vô hình giam cầm nàng bấy lâu nay. Lạc Nhi mở mắt ra ngắm dải ánh sáng trắng nhạt bao phủ cơ thể mình. Nàng xoay xoay bàn tay mình, để phần ánh sáng đuổi theo sau, “Đây chính là tiên khí thật sự của con sao?” Mẫn Nguyên hài lòng gật đầu: “Phải! Bây giờ con còn sáng hơn cả mặt trăng ngày rằm nữa, khi đến Âm giới rồi, không phải sợ bóng tối nữa đâu.” Tiên khí kia có thể làm cả thần tiên cảm thấy đau đớn, huống chi những linh hồn chứa đầy oán khí ở Âm giới tối tăm.
“Con sẽ “phát sáng” trong bao lâu?” Lạc Nhi hỏi hắn, tuy có thể tránh khỏi bóng tối ở Âm giới, nhưng chẳng lẽ nàng cứ phát sáng như thế này mãi sao? Mẫn Nguyên trả lời nàng: “Đúng vậy! Cho tới chừng nào con làm chủ được sức mạnh to lớn kia thì con sẽ tự nhiên hết phát sáng thôi.” Nàng đáp vâng một tiếng, rồi khẽ thở dài, không sao trước mắt cứ như thế này là tạm ổn rồi. Bay được thêm hai canh giờ nữa, Mẫn Nguyên mới điều khiển thương bạc, đáp xuống ranh giới giữa Thiên giới và Âm giới. Lạc Nhi vươn vai bước xuống khỏi Niệm Hỏa Liên, quả thật ngồi lâu như vậy cũng khiến nàng rất mỏi.
“Từ chỗ này chúng ta sẽ đi bộ, chỉ cần vượt qua được đoạn đường giáp ranh sẽ lập tức người đến đón chúng ta. Con nhớ phải theo sát sư phụ, không được rời nửa bước.” Mẫn Nguyên cẩn thận dặn dò, bàn tay trái nắm lấy tay nàng, dắt theo phía sau hắn. Nàng đang định đáp vâng một tiếng, nhưng lại thấy sư phụ nắm tay nàng dắt theo sau thì không khỏi bật cười. Đã dẫn nàng đi như vậy, còn sợ nàng lạc đường sao? Tiên khí chờn vờn của cõi tiên dần bị bỏ lại sau lưng, thay vào đó là màn oán khí đen đặc của Âm giới bốc lên trước mặt. Nơi mà Tu La quốc cư ngụ lại là thế giới của những kẻ đã chết, quanh năm không có được một tia nắng chiếu sáng nơi này.
Bàn tay của Mẫn Nguyên rất lớn, hơi thở ấm áp lan tỏa sang cả nàng, mặc dù trong lòng vẫn còn chút sợ hãi. Nhưng nhờ có sư phụ mà nàng vững tâm hơn bao giờ hết, chỉ chú tâm nhìn vào bóng lưng thẳng tắp trước mặt, trong đầu không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác. Bât chợt một giọng nói mềm mại vang lên, xuyên qua màn khói đen mờ ảo trước mặt: “Mẫn Nguyên, huynh đến sớm hơn thời gian đã hẹn.” Bước chân của Mẫn Nguyên lập tức dừng lại, trả lời giọng nói đó: “Tu La vương phi, hình như người còn đến sớm hơn cả chúng ta.” Tiếng cười khe khẽ truyền đến, không hiểu sao nó lại khiến nàng rùng mình. Sau đó màn oán khí nhanh chóng bị cuốn đi, giống như có một sức mạnh vô hình đẩy lùi chúng vậy.
Cách nàng không xa, có một bóng người diễm lệ, xiêm y ánh lên sắc màu đỏ rực của máu, từng bước tiến về phía nàng. Lạc Nhi bất giác nắm chặt tay Mẫn Nguyên, người con gái này làm nàng sợ, oán khí của Âm giới tích tụ sau từng gót chân của nàng ta. Mẫn Nguyên chắn trước mặt nàng, giống như muốn giấu nàng khỏi ánh mắt sắc bén của người vừa đến. Nàng ta dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Mẫn Nguyên: “Huynh đang muốn giấu ai sau lưng mình vậy? Từ lúc hai người bước vào đường giáp ranh, ta đã cảm nhận khí tức thuần khiết ấy. Là ai mà có được khí tức mạnh mẽ như thế, ta rất tò mò đấy!” Mẫn Nguyên ung dung nhìn lại nàng ta, thương bạc lập tức xuất hiện trong tay: “Tu La vương phi! Trước khi để người gặp tiểu đồ đệ của ta, thì người phải hứa không được chạm tay vào người nha đầu ấy. Nếu không thương bạc của ta sẽ không niệm tình bằng hữu đâu!”
Nàng ta nghiến răng trừng mắt với Mẫn Nguyên, đôi mắt chuyển động về phía sau lưng hắn, cứ như muốn tìm xem rốt cuộc là ai đang trốn sau đó. Dằn co một lúc, nàng ta mới miễn cưỡng chấp thuận: “Được! Muội hứa với huynh sẽ không chạm vào tiểu đồ đệ của huynh. Như vậy đã được rồi chứ?’’ Lạc Nhi đứng sau lưng sư phụ, cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra rất kỳ lạ, tại sao sư phụ lại muốn Tu La vương phi hứa như vậy. Nhận được lời hứa từ nàng ta, Mẫn Nguyên mới nghiêng người tránh sang một bên, để lộ người đứng sau lưng mình. Khi nàng giáp mặt với vị vương phi nọ, Lạc Nhi nhìn thấy đôi mắt kia mở to đầy vẻ kinh ngạc, sau đó là sự vui mừng như vỡ òa trong đôi mắt ấy. Tu La vương phi dường như đã quên mất lời mình đã hứa, đôi tay dang ra muốn ôm lấy nàng vào lòng: “Uyển Chi! Người đã trở lại rồi, người thật sự đã trở lại rồi!’’
Nhưng trước khi nàng kịp lùi về phía sau, hay nàng ta kịp chạm vào nàng thì cây thương bạc của Mẫn Nguyên đã chắn ngang giữa họ. Sư phụ của nàng lạnh nhạt nói: “Vương phi! Xin hãy tỉnh táo lại một chút, linh hồn của Uyển Chi vẫn được người canh giữ ở Âm giới, chưa từng nhập vào vòng luân hồi. Làm sao có thể nói đây chính là Uyển Chi cơ chứ!’’ Cở thể nàng ta khẽ co giật, đôi mắt mở to đầy đau đớn, giọng nói như vỡ òa: “Phải! Huynh nói đúng, Uyển Chi sao có thể trở lại được.’’ Nhưng khi ánh mắt của nàng ta chạm vào nàng, thì một sự tức giận lại vô cớ bùng lên: “Nếu đây không phải là tái sinh của Uyển Chi! Vậy huynh mang thân thể vô dụng này đến trước mặt ta làm gì?’’ Nàng ta chỉ vào nàng, rồi hét lên với Mẫn Nguyên.
Lời nói của nàng ta khiến nàng tức giận, Lạc Nhi không màng đến oán khí chất chứa xung quanh nàng ta. Trong tích tắc đã phóng người vượt qua thương bạc, bàn tay co lại thủ thể kề sát ngay cổ kẻ đối diện, sát khí lóe lên trong đáy mắt: “Ta tên là Lạc Nhi! Tu La vương phi, hãy nhớ cho rõ!’’ Con ngươi của nàng ta giãn to vì kinh ngạc, hết nhìn bàn tay đang muốn siết cổ mình rồi lại nhìn đến Mẫn Nguyên đã áp sát phía sau Lạc Nhi. Dường như Mẫn Nguyên đang cố gắng xoa dịu cơn tức giận của tiểu đồ đệ, giọng nói dịu dàng đến mức kinh ngạc: “Lạc Nhi! Lạc Nhi! Đừng tức giận, hãy kiềm chế cảm xúc, phong ấn của con vừa được giải, có thể sẽ khiến con hơi mất kiểm soát, hãy tập làm quen dần với điều đó đã.’’ Hắn không hề có ý trách mắng hành động quá phép kia của nàng, một chút cũng chưa từng có ý đó.