Đọc truyện Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài – Chương 35: Thu phục đồng đội
Tần Vi Nhiên thay bộ quần áo khác, sau đó xuống lầu chuẩn bị đi.
Trầm Linh hỏi: “Vi Nhiên, hôm nay có nhiệm vụ gì vậy, tối nay con có về nhà không?”
Tần Vi Nhiên cau mày, thản nhiên nói: “Không nhất định sẽ về.” Nói xong cô liền ra ngoài.
Phó Vân đương nhiên là lập tức đuổi theo.
Hai người đi tới bãi đậu xe, Phó Vân lười biếng nói: “Tần gia bọn em thật giỏi diễn trò. Vi Nhiên à, giả bộ đáng yêu một chút đi !”
Tần Vi Nhiên lạnh lùng: “Không biết.”
Phó Vân rất hứng thú nhìn cô: “Cái này cũng không biết, rốt cuộc là em biết làm gì?”
“Giết người.”
Phó Vân cười cợt: “Thực là không đáng yêu chút nào.”
Tần Vi Nhiên không thèm phí lời với hắn, trực tiếp lái xe đi. Phó Vân cười cười, cũng không để ý, lái xe sát theo sau. Hai người không có chào hỏi, chạy tới ngã ba đường, một xe rẻ trái, một chiếc rẻ phải, dường như là hai người xa lạ.
Đây là khu dân cư xa hoa, mỗi người sống trong đây đều là phú nhị đại, cho nên xe thể thao của Tần Vi Nhiên xuất hiện ở đây cũng coi như là chuyện vô cùng bình thường, để bảo an xem chứng minh, bảo an liền cho cô vào.
Đây là một căn nhà trọ, dưới lầu là phòng khách và nhà bếp, trên lầu có bốn gian phòng, trang trí ấm áp, trên tường còn có treo mấy bức ảnh, nghiễm nhiên là ra vẻ một gia đình ấm áp. Đây là ý nghĩ đầu tiên của Tần Vi Nhiên sau khi mở cửa bước vào.
“Cô đến rồi.”
Tần Vi Nhiên ngẩng đầu, thấy Minh Thủy một thân quần áo thể thao màu đen dựa vào lan can. Cách ăn mặc như vậy giống như là đến nhà bạn làm khách. Tần Vi Nhiên theo bản năng nhìn quần áo của mình một chút, cũng may là côn mặc quần áo thể dục màu vàng nhạt, nếu không thì không thích hợp.
Tần Vi Nhiên gật đầu, đi lên cầu thang. Ngoại trừ Minh Thủy, Quỷ Thủ cùng Bạch Điệp cũng đã tới.
Bạch Điệp giơ tay nhìn đồng hồ, cau mày nói: “Tám giờ mười chín phút, Phi Hồ và Hồng Ưng sao còn chưa tới nữa?”
Vừa dứt lời, cửa được mở ra, Tần Vi Nhiên nhìn xuống, chính là hai người Phi Hồ và Hồng Ưng.
“Tần Vi Nhiên cười nhạt: “Người đã đông đủ, họp.”
Đây là một phòng họp nhỏ, sáu người lần lượt ngồi xuống. Tần Vi Nhiên ngồi ghế chủ vị, mở máy tính trước mặt ra, nói: “Nhiệm vụ lần này là Cuồng Lang.”
Hồng Ưng vừa nghe, kinh hô: “Oa, đội trưởng của chúng ta vừa tới mà đã nhận được nhiệm vụ khó như vậy. Cuồng Lang rất giảo hoạt, các đồng nghiệp ở Cục Quốc An theo dõi hắn năm năm còn chưa bắt được. Đội trưởng, áp lực của cô sẽ rất lớn.”
Tần Vi Nhiên đã sớm nghĩ đến tình cảnh này. Tuổi cô không lớn lắm, nhưng lại làm đội trưởng của bọn họ có người không phục là lẽ đương nhiên. Tần Vi Nhiên không thèm để ý, mở USB ra nói: “Manh mối tôi đã tìm ra, chỉ cần lập một kế hoạch hoàn mỹ là có thể hành động.”
Trong mắt năm người hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng khi thấy hình chiếu tư liệu trên vách tường, bọn họ cũng không có nghi vẫn gì.
Tần Vi Nhiên chỉ vào bức ảnh Cuồng Lang trên tường: “Đây chính là Cuồng Lang, trong tài liệu của tôi có ghi rõ, then chốt muốn bắt được Cuồng Lang chính là người phụ nữ tên là Lý Văn Lệ. Lý Văn Lệ là tình nhân của Cuồng Lang, Cuồng Lang đã mua cho cô ta một biệt thự ở Tây Giao. Sở sĩ Cuồng Lang có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, là vì hắn ta không có chỗ ở cố định, hành tung bất định. Nhưng trong tài liệu có ghi, mỗi tháng Cuồng Lang đều tới biệt thự này, chỉ là không biết lúc nào Cuồng Lang tới cũng như đi.”
Minh Thủy trầm tư một lát, nói: “Nếu như chúng ta vẫn canh giứ trong phạm vi gần biệt thự, Cuồng Lang có thể phát hiện ra chúng ta, chuyện này khá mạo hiểm.”
“Đúng vậy. Cho nên chúng ta phải có một cái cớ hợp lý.”
Hồng Ưng cười nhạo: “Cái cớ hợp lý. Cái gì gọi là cái cớ hợp lý?”
“Xưa nay Lý Văn Lệ không bước ra biệt thự nửa bước, nhưng cách một khoảng thời gian sẽ có người chueyen giao một ít thức ăn và đồ dùng hằng ngày.”
Phi Hồ gật gật đầu: “Nếu đã nhu vậy, chúng ta có thể cải trang thành người giao đồ, sau đó dụ Lý Văn Lệ nói ra hành tung của Cuồng Lang.”
Hồng Ưng phì cười một tiếng, không nói gì.
Bạch Điệp quát lạnh: “Hông Ưng, chú ý thân phận của anh.”
Lời Bạch Điệp vừa dứt, Hồng Ưng liền mạnh mẽ vỗ bàn một cái, làm bàn gãy nát. May mà Tần Vi Nhiên cùng Minh Thủy động tác nhanh nhẹn, cầm máy tính và hình chiếu lên, nếu không thì nhất định bị hư rồi.
Trên gương mặt tái nhợt của Quỷ Thủ hiện lên vẻ tức giận, mạnh mẽ tóm chặt cổ áo Hồng Ưng: “Tôi nhớ là đã cảnh cáo cậu, đừng đập loạn đồ trong nhà của tôi.”
“Sao hả? Cậu muốn đánh sao? Tới đây, đúng lúc tôi không có chỗ phát tiết. Vị trí này là của anh hai tôi. Tôi còn có thể tiếp nhận Cục trưởng, nhưng cô ta dựa vào cái gì? Anh hai tôi chính là bị cô ta giết chết.”
Tần Vi Nhiên cau mày, Phi Hồ nỏi: “Đội trưởng, xin cô tha lỗi cho Hồng Ưng. Anh hai Hồng Ưng cũng tham gia đợt huấn luyện ở trụ sở bí mật, nhưng không có trở về. Cho nên tâm tình anh ta có chút không ổn định, anh ta ngẫm lại rất lâu.”
Tần Vi Nhiên hiểu rõ gật đầu, cầm máy tính trong tay giao cho cô, lập tức tiến lên kéo hai người đang muốn đáu với nhau ra. Hai người đều là cao thủ, nhưng Tần Vi Nhiên chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, đã đẩy được hai người ra. Quỷ Thủ không khỏi kinh ngạc nhìn Tần Vi Nhiên, nhưng Hồng Ưng lại phẫn nộ nhìn cô.
“Tuy tôi có tham gia huấn luyện, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, xưa nay tôi chưa từng giết qua một người nào.”
“Tôi đã điều tra, anh tôi đã đi tới nhiệm vụ cuối, kết quả cô là người chiến thắng, mà anh ấy thì đã chết. Nếu không phải cô giết thì là ai?”
Tần Vi Nhiên cau mày: “Anh của anh là ai?”
Hồng Ưng lấy một bức hình trong túi ra, tiến tới hai bước, đưa bức hình tới trước mặt Tần Vi Nhiên, hung tợn nói: “Cô nhìn cho kỹ đi, chính là khuôn mặt này, còn không muốn thừa nhận?”
Tần Vi Nhiên nhận ra người trong hình, tấm hình này là tấm hình chụp vào ngày cuối cùng trong đợt tập luyện. Cấp trên có nói cho họ biết, mỗi một người trong số bọn họ đều có thể trở quân nhân, cho nên mới muốn chụp hình của họ. Nếu như ai chiến thắng, bức ảnh của người đó có thể được đặt trong danh sách quân nhân. Người trong hình, là số 99.
“Hắn không phải do tôi giết, cuối cùng vẫn có một người là số 88, là hắn đã giết số 99.”
“Cô nói sao mà không được, lại không có ai nhìn thấy.”
“Tôi đã giao đấu với số 88, cuối cùng tôi thắng. Nhưng trước đó, số 99 đã bị hắn giết. Nguyên nhân là vì số 99 liên hợp với ba người khác muốn giết số 88, chỉ tiếc là bọn họ thua trận, đổi cả tính mạng. Anh tin cũng được, không tinh cũng được, không liên quan tới tôi. Nhưng nếu như anh vẫn giữ tâm tình này trong khi làm nhiệm vụ, tôi sẽ do dự giết chết anh.” Dứt lời, Tần Vi Nhiên đưa tay bóp lấy cổ Hông Ưng, dùng sức, mạnh mẽ quật ngã Hồng Ưng xuống đất.
Hồng Ưng ngã xuống sàn nhà, bị đụng đến choáng váng.
“Đừng hoài nghi năng lực giết người của tôi. Giết anh, dễ như trở bàn tay.” Thanh âm Tần Vi Nhiên như hàn bang tháng chạp, mỗi một lời đều khắc sâu vào linh hồn mỗi người, bao gồm Hồng Ưng.
“Số 88 là ai?” Hồng Ưng tin tưởng Tần Vi Nhiên. Người tàn nhẫn như vậy là người xem thường sự dối trá. Nếu như cô muốn gây phiền toái, hoàn toàn có thể giết chết hắn trong chớp mắt, căn bản là không cần nói nhiều như vậy. Cho nên, hắn tin cô.
“Chúng tôi không ai biết ai, cho nên tôi khuyên anh đừng nên hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi, anh căn bản không phải là đối thủ của hắn.”
Tần Vi Nhiên buống hắn ra, đứng lên, vừa định xoay người, lại bị Hồng Ưng nắm mắt cá chân: “Dạy tôi.”