Đọc truyện Nữ Thần Trở Về – Chương 9
– Nhìn bên này, cười đẹp một chút, ánh mắt đa tình thêm chút nữa.
Đạo diễn quảng cáo chăm chú nhìn lên màn hình giám sát, cầm lấy loa phóng thanh chỉ đạo Ninh Tây thực hiện các động tác.
– Được rồi! Đi thôi!
Đạo diễn rất hài lòng với khả năng tiếp thu cũng như linh tính của Ninh Tây.
– Đi về phía biển! Máy thổi gió chuẩn bị.
Bàn chân trắng nõn, biển rộng vô biên, váy dài đỏ tươi như máu bay múa trong gió. Giờ phút này, Ninh Tây đẹp như trong tranh vẽ. Đến khi đạo diễn nói quay chụp xong, cô lập tức phi lên khỏi mặt nước, cái gì mà mị lực, xinh đẹp các thứ đều biến mất tăm mất tích.
Trương Thanh Vân vội vàng quấn cho cô một cái khăn lông to, còn khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài lên người. Tiểu Dương thì bê cho cô một cốc trà sữa nóng. Ninh Tây duỗi bàn tay lạnh buốt cầm lấy cốc trà sữa, hận không thể co hết cả người lên trên ghế.
Cũng may vì quay chụp nên trang điểm của cô khá đậm, nếu không chắc chắn bây giờ màu môi sẽ tái nhợt, khó coi.
Vội hít thở mấy cái, Ninh Tây dùng khăn giấy lau qua mũi hơi ửng đỏ của mình, sau đó quay ra hỏi Trương Thanh Vân:
– Anh Trương à, em còn mấy cảnh quay nữa?
Lúc quảng cáo được chiếu có lẽ không có nhiều cảnh của cô, nhưng không có nghĩa là cô chỉ phải quay chụp mấy cảnh như vậy. Vì hiệu quả của quảng cáo, đạo diễn nhất định sẽ thử nhiều cảnh, sau đó chọn lựa cái nào tốt nhất, phù hợp nhất với Chu Chính Xuyên.
Cô là người mới, so với Chu Chính Xuyên thì địa vị khác biệt như ngày và đêm. Vì vậy tất cả mọi chuyện đều lấy Chu Chính Xuyên làm trọng cũng là chuyện bình thường.
– Sư muội, vẫn ổn chứ?
Chu Chính Xuyên đi tới, trên người anh mặc bộ âu phục do Thương Hạc cung cấp, nhìn qua rất có khí thế.
– Vẫn ổn!
Ninh Tây cười cảm ơn, vài sợi tóc nhỏ rủ xuống chiếc cổ trắng nõn, nhìn qua có mấy phần điềm đạm đáng yêu.
Chu Chính Xuyên ánh mắt mang cười, đang chuẩn bị mở miệng thì nghe phía sau đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào. Anh quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông đang đi về phía bên này, bên cạnh anh ta có vô số người vây quanh.
Người đàn ông này mặc tây trang màu đen, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, đi giữa đám người trông giống như vương giả mang theo vầng sáng, nổi bật nhất trong số tất cả những người kia.
Chỉ thấy ở trước mặt người kia, người phụ trách của Thương Hạc cẩn thận từng ly từng tí thì Chu Chính Xuyên cũng ý thức được người đến có thân phận không phải bình thường.
– Chính Xuyên, Ninh Tây, đây là ông chủ của Tổng công ty chúng tôi đấy.
Nhân viên công tác của Thương Hạc sợ hai nghệ sĩ này không biết thân phận của ông chủ, nhỡ đâu lại làm cho ông chủ mất hứng liền nhỏ giọng nhắc nhở bọn họ.
– Thường tiên sinh, xin chào ngài!
Chu Chính Xuyên biết rõ, tuy rằng địa vị của anh ta ở trong giới không thấp nhưng trước mặt mấy nhân vật lớn này thì cũng chẳng là gì. Đối phương chỉ cần nói vài câu cũng đủ khiến cho nỗ lực mấy năm nay của mình hóa thành mây khói.
– Xin chào!
Người nam nhân được gọi là Thường tiên sinh không tỏ thái độ cao ngạo mà khẽ gật đầu với anh:
– Công tác vất vả rồi!
– Nên như vậy! Có thể làm đại diện cho trang phục Thương Hạc là vinh hạnh của tôi!
Chu Chính Xuyên cũng gặp qua một ít người thành đạt rồi. Phần lớn những người này đều rất lịch sự, lễ nghĩa đầy đủ, phong độ nhẹ nhàng. Nhưng nếu có người cho rằng bọn họ dễ nói chuyện, tính cách ôn hòa thì đấy chính là tìm đường chết.
Lễ nghĩa chẳng qua là mặt nạ của những người ở tầng lớp thượng lưu mà thôi. Dưới lớp mặt nạ, có ai mà không quả quyết giết chóc, mưu kế hơn người. Nếu không thì những người này làm sao có thể tồn tại ở đỉnh Kim tự tháp cho được.
– Ông chủ, anh ta là người phát ngôn sản phẩm của công ty con của chúng ta, tên là Chu Chính Xuyên, nghệ sĩ của công ty văn hóa giải trí Cửu Cát.
Người phụ trách thấy ông chủ dường như rất hài lòng với người phát ngôn mà bọn họ chọn, trong lòng không khỏi yên tâm.
– Ừ!
Thường tiên sinh khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua Chu Chính Xuyên, nhìn vào Ninh Tây ở phía sau.
Ninh Tây đang trùm khăn lông, khoác áo khoác, đầu tóc hơi ẩm ướt xõa bên người, thoạt nhìn có chút chật vật.
Người phụ trách thấy ông chủ nhìn về phía Ninh Tây liền vội nói:
– Đây là nghệ sĩ phối hợp cho Chu Chính Xuyên!
Còn tên gọi là gì thì ông ta cũng không nhớ rõ lắm.
Lúc ấy trong một đống ảnh, hắn đã cảm thấy ánh mắt của nữ nghệ sĩ này rất hấp dẫn, hơn nữa cực kỳ rõ nhận ra. Ảnh chụp của những nữ nghệ sĩ khác để lẫn với nhau hắn căn bản không phân biệt được ai với ai. Thêm vào đó Chu Chính Xuyên cũng từng nói qua với hắn về nữ nghệ sĩ này, hắn liền thuận tiện gật đầu.
Nghệ sĩ của Cửu Cát hợp tác với Thương Hạc của bọn họ không ít, hắn cũng dứt khoát thuận nước dong thuyền, cho đối phương một hợp đồng với điều khoản tốt.
Nữ nghệ sĩ này hình như gọi là… cái gì Tây?
– Thường tiên sinh, xin chào ngài! Tôi là Ninh Tây, rất vinh hạnh được gặp ngài!
Ninh Tây vuốt tóc ra sau mang tai, áo khoác trên người cô liền rơi xuống đất, lộ ra khăn lông đang choàng trên người cô.
Thường tiên sinh nhìn thấy áo khoác trên mặt đất liền bước lên trước nhặt lên, rất lịch sự khoác cho cô rồi lui về sau hai bước và nói:
– Bờ biển gió lớn!
Có người từng nói, đàn ông cách phụ nữ gần quá sẽ khiến cho phụ nữ cảm thấy có tính công kích. Ninh Tây phát hiện vị Thường tiên sinh này lui ra sau hai bước vừa vặn là một khoảng cách có cảm giác an toàn lại rất lễ phép.
– Cảm ơn!
Cô đưa một tay giữ lấy vạt áo khoác, mỉm cười lễ phép với Thường tiên sinh.
Thường tiên sinh vươn tay về phía cô:
– Tôi là Thường Thời Quy, hy vọng về sau có cơ hội hợp tác với Ninh tiểu thư!
– Hy vọng có thể có cơ hội này!
Ninh Tây cười, bắt lấy tay đối phương. Tay cô quá lạnh, tay của anh lại cực kỳ ấm áp.
Bắt tay rất nhanh liền bỏ ra, trợ lý đứng phía sau Thường Thời Quy hai tay đưa cho Ninh Tây một tấm danh thiếp.
Danh thiếp thiết kế đơn giản mà phóng khoáng. Ba chữ Thường Thời Quy in cực kỳ vuông vắn, không hề bay lượn hoa mỹ gì.
Ninh Tây cầm một tấm danh thiếp của mình từ tay Trương Thanh Vân, đang định đưa cho trợ lý của Thường Thời Quy thì anh đã tự tay đón lấy.
Cô cười không nói thêm gì. Lấy thân phận của Thường Thời Quy, cô nói nhiều quá lại thành không phù hợp.
Thường Thời Quy quay đầu lại nói với đạo diễn:
– Mọi người cứ tiếp tục quay, không phải để ý đến tôi!
Đạo diễn vội vàng gật đầu đồng ý. Thật ra ông cũng sợ tiến độ quay chụp bị chậm trễ. Buổi chiều qua 4 – 5 giờ thì nơi này sẽ lạnh hơn, đến lúc đó ảnh hưởng tới hành động của diễn viên, hiệu quả của quảng cáo sẽ kém đi nhiều.
Thường Thời Quy ngồi trên ghế, vẻ mặt bình thản nhìn đôi nam nữ đang dắt tay ngọt ngào trên bờ biển.
Sóng biển kéo tới, người nữ mặc váy đỏ lảo đảo một bước, người đàn ông bên cạnh liền đỡ lấy cô.
– Không sao không sao! Cảnh này quay lại một lần nữa!
Có ông chủ ngồi bên cạnh, giọng nói của đạo diễn cũng nhỏ đi mấy phần.
Thường Thời Quy đứng lên.
Trợ lý có chút khẩn trương nhìn anh: – Ông chủ?
– Tôi đi bốn phía nhìn một chút!
Thường Thời Quy nói đến đây, ánh mắt đảo qua chỗ bờ biển, sau đó đi về một hướng khác. Trên đất cát lưu lại từng dấu bước chân của anh.
Mấy nhân viên đi cùng anh cũng vội vã đi theo, sợ rằng tiếp đón không chu toàn khiến ông chủ thấy khó chịu.
– Ông chủ, bốn giờ chiều ngài có hẹn gặp mặt Tổng giám đốc của Hồng thành quốc tế. Tối nay lúc 6h 30 ngài cần tham gia một bữa tiệc rượu!
Thư ký nhìn đồng hồ, nhỏ giọng hỏi:
– Bây giờ ngài có muốn tìm một chỗ để dùng cơm trưa luôn không?
Thường Thời Quy giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ trưa, anh khẽ gật đầu:
– Những nhân viên công tác quay chụp quảng cáo kia cũng sắp xếp cơm trưa luôn đi!
– Vâng!
Thư ký gật đầu, xoay người đi nói với người phụ trách của Thương Hạc
Người kia nghe xong, lại nghĩ tới thái độ của ông chủ với nữ nghệ sĩ kia, trong lòng cũng không biết ý của ông chủ là gì?
Không lẽ ông chủ có ý với nữ nghệ sĩ kia??
Nhưng mà nghe nói từ trước đến giờ ông chủ giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc… Liệu có phải bản thân mình suy nghĩ nhiều quá?
Được rồi! Không cần biết có phải nghĩ quá nhiều hay không, cứ đối xử khách khí một chút với nữ nghệ sĩ này. Dù sao cũng sẽ không sai lầm gì.
Quay chụp xong, Ninh Tây liền cầm đến hộp cơm siêu hào hoa từ nhân viên công tác của Thương Hạc. Sau khi mở nắp hộp, thấy được đồ ăn phong phú, cô có chút tò mò hỏi Chu Chính Xuyên:
– Sư huynh, tổ quay chụp quảng cáo đều hào phóng như thế này à?
Chu Chính Xuyên uống một ngụm nước trắng, lắc đầu nói:
– Đây là gặp may thôi. Bình thường thì không tốt như thế này đâu!
Đây cũng không phải lần đầu anh hợp tác với Thương Hạc. Những lần trước món ăn không phong phú như bây giờ.
– Đúng là công ty lớn có khác!
Ninh Tây đúng là đói bụng, hơn nữa các món ăn phần lớn đều là món mình thích vì vậy không nhịn được mà ăn nhiều một chút.
Cũng may cô ăn gì cũng không lộ bụng, nếu không đạo diễn lại buồn bực rồi.
Buổi chiều quay chụp rất thuận lợi, Ninh Tây quay xong tất cả các cảnh cũng chưa đến bốn giờ. Cô thay trang phục đạo cụ, mặc lại đồ của mình, chào hỏi mọi người trong đoàn rồi lên xe Trương Thanh Vân đi về.
Xe vừa ra khỏi bãi đỗ thì cô thấy đằng sau có một chiếc Bentley màu đen đi ra, theo sau còn có mấy chiếc xe hàng hiệu khác nữa.
Trương Thanh Vân giảm bớt tốc độ, lái xe sang một bên cho mấy chiếc xe kia vượt lên trước.
Đợi toàn bộ số xe kia đi qua, Trương Thanh Vân mới tiếp tục đi
– Em có biết thân phận của vị Thường tiên sinh kia không?
Ninh Tây im lặng rồi nói:
– Nhân viên của Thương Hạc gọi anh ta là ông chủ, anh ta lại họ Thường. Có lẽ em đoán được thân phận của anh ta rồi.
– Tấm danh thiếp mà anh ta đưa cho em, em nhớ cất giữ cẩn thận, coi như không dùng làm gì thì cũng là có cái để khoe re. Tổng giám đốc của Thường thị chủ động đưa danh thiếp cho em, người khác muốn mà không được đâu!
Trương Thanh Vân cười khẽ:
– Buổi chiều em có thể quay chụp thuận lợi như vậy cũng là vì vị này chủ động bắt tay với em đấy!
Nếu không, bằng vào địa vị lúc này của Ninh Tây thì quảng cáo hôm nay còn nhiều giày vò.
– Người đời tôn trọng địa vị, quyền lợi và tiền tài. Đây cũng là bình thường thôi mà!
Ninh Tây cầm lấy danh thiếp mà trợ lý của Thường Thời Quy đưa cho mình. Bên trên chỉ có tên Thường Thời Quy cùng một dãy số điện thoại. Cô cười cười, bỏ tấm danh thiếp vào trong túi của mình.
Trương Thanh Vân bật cười:
– May mắn là em không thanh cao đến mức chẳng thèm ngó tới quyền quý.
– Em giống kiểu người đó hay sao?
Ninh Tây lắc lắc ngón tay:
– Quyền quý cũng không phải điều gì xấu, tại sao phải chịu những người bình thường coi khinh?
– Em nói rất đúng!
– Thừa nhận mình là một người bình thường cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ.
Ninh Tây chống cằm, nụ cười có chút lạnh:
– Chán ghét nhất chính là đám người cặn bã mượn dùng tiền tài quyền thế để đùa bỡn ức hiếp người khác, chứ không phải do bản thân của chúng.
Tiểu Dương ngồi bên cạnh nhìn thấy trong mắt Ninh Tây tràn đầy lạnh lùng và trào phúng, thế nhưng Ninh Tây như vậy lại đẹp đến kinh động lòng người, giống như nữ thần đi ra từ trong đêm tối, làm cho người ta không nhịn được mà run rẩy.