Nữ Thần Trở Về

Chương 12


Đọc truyện Nữ Thần Trở Về – Chương 12

Nếu như em thích xe thì cố gắng nổi tiếng đi. Đợi giá trị con người lên cao, muốn mua xe gì cũng được.

Trương Thanh Vân mở cửa xe, nhét Ninh Tây vào trong xe, sau đó cúi người nói với Ninh Tây:

– Nhưng mà nếu em thích con gái thì phải cẩn thân một chút, đừng để giới truyền thông bắt được nhược điểm.

Nói xong câu đó, Trương Thanh Vân cảm thấy chính mình cũng cảm động luôn. Trên thế giới này tìm đâu ra được một người đại diện sáng suốt, thoải mái như anh.

Ninh Tây kéo kéo lại áo khoác trên người, vẻ mặt không biết nói thế nào:

– Anh suy nghĩ nhiều quá rồi!

– Không phải tôi nghĩ nhiều mà là ánh mắt em nhìn người đẹp kia rõ rệt như vậy, thật sự là…

Trương Thanh Vân còn chưa nói hết câu thì nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau. Anh quay lại nhìn liền há hốc mồm.

Thường tiên sinh đến đây từ lúc nào? Liệu anh ta có nghe thấy mấy câu vừa rồi hay không? Trong nháy mắt, Trương Thanh Vân bỗng cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập sự lúng túng.

– Thường tiên sinh, xin chảo ngài, thật sự là vừa khéo.

Trương Thanh Vân gượng cười, lay lay thân hình, cố gắng che đi mặt của Ninh Tây. Loại chuyện mất mặt này để mình anh chịu là được. Ninh Tây còn phải dựa vào mặt mũi để công tác, anh sẽ không kéo cô xuống nước cùng.

– Chào anh!

Vẻ mặt Thường Thời Quy có chút phức tạp nhìn về phía sau lưng Trương Thanh Vân. Ninh Tây im lặng kéo áo khoác che mặt mình.

Dưới ánh đèn màu vàng kia, ánh mắt Thường Thời Quy nhìn về phía Ninh Tây dường như dịu dàng hơn. Anh nhìn Ninh Tây và Trương Thanh Vân, khẽ gật đầu và bảo:

– Ngủ ngon!

Ninh Tây kéo áo khoác che mặt xuống, thò mặt ra từ sau lưng Trương Thanh Vân, tủm tỉm cười nói:

– Ngủ ngon!

Trương Thanh Vân gượng cười mấy tiếng, đóng cửa xe hộ Ninh Tây rồi quay ra gật gật đầu chào Thường Thời Quy. Sau đó anh mới ngồi vào ghế lái, đạp chân ga đi xe ra khỏi nhà hàng.

Đợi đi được một đoạn xa xa rồi Trương Thanh Vân mới thở ra một hơi, khẽ hỏi:

– Em thấy liệu Thường tiên sinh có thật sự nghĩ rằng em là… gì gì đó không?

– Anh ta cũng chẳng phải người đàn ông của em. Anh ta nghĩ sao thì có gì quan trọng chứ?


Ninh Tây chống cằm, ra vẻ suy nghĩ:

– Người như Thường tổng chắc sẽ không lôi chuyện này ra nói lung tung ở mọi nơi đâu.

– Xin lỗi!

Trương Thanh Vân nghiêm túc nói:

– Sau này, lúc ở bên ngoài, tôi sẽ không nói đùa như thế nữa.

Là một người đại diện, anh biết rõ khả năng cắt câu lấy chữ của truyền thông mạnh như thế nào. Mấy câu đùa vui kiểu này không nên nói tùy tiện. Chuyện hôm nay cũng là cảnh cáo đối với anh.

Ninh Tây không ngờ rằng Trương Thanh Vân sẽ trịnh trọng xin lỗi mình như vậy. Cô sững sờ trong giây lát rồi cười nói:

– Không có việc gì! Dù sao bây giờ em cũng chưa nổi tiếng, lần này em rộng lượng tha thứ cho anh.

– Cảm ơn!

Trương Thanh Vân cười cười, nhìn Ninh Tây qua kính chiếu hậu.

– Tôi nhất định sẽ giúp em nổi tiếng!

Ninh Tây tươi cười gật đầu, giống như rất tin tưởng lời nói của Trương Thanh Vân.

– Ông chủ?

Lái xe đứng sau lưng Thường Thời Quy nhỏ giọng hỏi:

– Ngài về luôn bây giờ chứ?

Thường Thời Quy khẽ gật đầu. Lái xe vội vã đi ra xe, mở cửa cho Thường Thời Quy.

Ô tô chạy trong bóng tối, Thường Thời Quy nhắm mắt tựa vào ghế, trong đầu nhớ lại ký ức lúc trước. Từng mảnh ký ức ngắn trong trí nhớ đã phai màu rất nhiều, chỉ có cô bé mập mạp kia vẫn luôn sống động.

Anh đột ngột mở mắt, nhìn thấy có một rạp chiếu phim cách đó không xa liền bảo:

– Dừng xe!

Xe chậm rãi dừng lại, anh khoác chiếc áo khoác màu xám, bước xuống xe, đôi chân thon dài không do dự mà bước thẳng tới rạp chiếu phim. Đêm đã khuya, bên ngoài rạp chiếu phim ngoài một vài đôi yêu nhau ra thì cũng không có nhiều người.


Anh đi vào cửa, đến chỗ mua vé. Trong ánh mắt kinh diễm của người bán vé, anh mở miệng:

– Cho tôi một vé phim “Lòng đã yêu em”.

Phim bắt đầu chiếu, anh ngồi ở trong góc, nhìn xem nam chủ nữ chủ trên màn ảnh hợp rồi tan, tan rồi lại hợp, cuối cùng cũng trọn vẹn ở cạnh nhau. Mối tình đầu từng được nam chủ coi là tình cảm chân thành nhất chỉ còn chôn cất trong trí nhớ…

Bộ phim chấm dứt, anh không vỗ tay hay chê bai, cũng không nhìn mấy cặp đôi tình cảm ở xung quanh mà lặng lẽ đi ra ngoài.

Ninh Tây về đến nhà, sau khi tắm rửa liền nằm bẹp trên chiếc giường to mềm mại của mình. Buổi tối nay uống rượu làm cô không những không buồn ngủ mà còn có chút hưng phấn.

Cô mở điện thoại, trong đó có mấy email của bạn bè nước ngoài gửi tới thăm hỏi hàng ngày, cô đều lần lượt trả lời hết.

Sau khi trả lời xong, cô đứng dậy bật một bài hát ru ngủ. Bài hát lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng cô cũng đi vào giấc ngủ.

Trong một ngôi biệt thự khác ở thủ đô, Trần Nhất Tuấn và Ngụy Tư Kỳ đang cãi nhau. Máy tính, ti vi trong phòng đều bị đập nát, sách vở giấy tờ bay đầy đất. Cả căn phòng giống như bị bão quét qua.

– Ngụy Tư Kỳ! Cô nổi điên cái gì đấy?

Trần Nhất Tuấn đang cố áp chế sự phẫn nộ, vẻ mặt anh ta cực kỳ khó coi,

– Anh nói ai nổi điên?

Hai mắt Ngụy Tư Kỳ đỏ lên, trên mặt còn mang theo vệt nước mắt:

– Chuyện trước kia đã qua, vì sao anh vẫn không thể buông?

Trần Nhất Tuấn bực bội móc móc túi áo ngoài, tìm ra một điếu thuốc. Anh ta đốt, rít một hơi rồi nói:

– Em nói gì, tôi không hiểu?

Ngụy Tư Kỳ vừa cười vừa khóc:

– Thật ra là anh đang tự trách, hay là… vẫn chưa quên được cô ta?

– Chuyện đã qua, vẫn cứ nhắc lại làm gì?

Giọng nói của Trần Nhất Tuấn có chút khàn khàn, quay đầu nhìn dưới sàn bừa bộn liền bảo:

– Tôi đi ra ngoài uống mấy chén rượu. Em đi ngủ đi!


– Trần Nhất Tuấn!

Ngụy Tư Kỳ nhìn bóng lưng Trần Nhất Tuấn rời đi, điên lên, đập phá hết đồ trang trí bằng ngọc thạch trên giá sách, sau đó ôm mặt khóc. Trong lòng cảm thấy hận một người vô cùng.

Dậy sớm là chuyện khổ sở trong đời. Bị điện thoại của Trương Thanh Vân đánh thức, Ninh Tây đành phải bò dậy.

Lần này Trương Thanh Vân tìm cho cô đoàn làm phim mới. Bộ phim này tên là “Hán thời vân nguyệt”, một bộ phim lịch sử lớn. Người đóng vai nam nữ chính đều là mấy vị nghệ sĩ nổi tiếng, có thực lực ở trong giới. Trong bộ phim này, cô được đóng vai công chúa Đang Lợi*, trưởng nữ được yêu thương chiều chuộng nhất của Hán Vũ đế. Tuy cảnh diễn không nhiều nhưng cũng không phải kiểu nhân vật không quan trọng.

Theo ghi chép của dã sử, trưởng công chúa Đang Lợi là con gái được Hán Vũ đế yêu thương chiều chuộng nhất, không chỉ là đệ nhất mỹ nữ của Đại Hán mà còn là công chúa duy nhất có đất phong. Về sau do dính dáng đến vụ án vu cổ* mà bị Hán Vũ Đế xử tử. Nhưng trong tư liệu lịch sử ghi chép thì vị công chúa này lại không bị liên lụy trong vụ án vu cổ. Vì vậy, cốt truyện của bộ phim “Hán thời vân nguyệt” không dựa theo dã sử* mà được biên soạn theo đúng sách sử.

Phần lớn mọi người đều kính trọng những người có thực lực, Ninh Tây cũng vậy. Sau khi đến đoàn làm phim, cô liền chủ động cung kính chào hỏi nhân viên bộ phận chủ sang*, sau đó mới đi theo nhân viên công tác đến chỗ thử trang phục.

Trong lịch sử cũng không ghi chép gì nhiều về Đang Lợi công chúa, nhưng danh tiếng Đại hán đệ nhất mỹ nhân của nàng lại có khả năng thúc đấy nội dung cốt truyện của bộ phim.

Sau khi thay đổi quần áo kiểu cổ cực kỳ hoa lệ, tóc cũng búi cao thì Ninh Tây được trợ lý đạo diễn dẫn đến trước mặt đạo diễn.

Đạo diễn Từ là cao thủ quay phim về lịch sử của giới phim truyền hình. Tất cả những bộ phim qua tay ông đều rất chuẩn về lễ nghi, trang phục hay đạo cụ, tuyệt đối không có những sai lầm kiểu như đồ vật thời Tống xuất hiện ở thời nhà Hán.

Ninh Tây hóa trang xong xuất hiện trước mặt ông, ông khẽ gật đầu hài lòng, sau đó nói với Trương Thanh Vân:

– Ngoại hình rất được, xứng đôi với danh hiệu Đại Hán đệ nhất mỹ nhân của công chúa Đang Lợi

Vấn đề còn lại chính là trong kịch bản, công chúa Đang Lợi lớn tuổi hơn Ninh Tây, liệu cô có nắm chắc, diễn tốt được nhân vật này hay không?

Trong phim mà ông làm đạo diễn sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống nhân vật là Đệ nhất mỹ nhân mà ngoại hình của diễn viên lại bình thường. Như vậy là coi thường thẩm mỹ và chỉ số thông minh của người xem.

– Là công sức của thợ trang điểm và bên trang phục.

Trương Thanh Vân cười đạp:

– Em ấy còn là người mới. Nếu có chỗ nào biểu hiện không tốt thì ngài cứ phê bình.

Đạo diễn Từ cười ha ha, vỗ vỗ vai Trương Thanh Vân và bảo:

– Được rồi! Tôi tin tưởng thực lực của nghệ sĩ mà cậu mang.

Nói xong, ông quay sang Ninh Tây bảo:

– Cô đi chuẩn bị một chút. Lát nữa, lúc quay chụp với hai nghệ sĩ chính đừng quá khẩn trương.

Nghệ sĩ cần danh tiếng, người đại diện cũng vậy. Ninh Tây có một người đại diện như vậy cũng là vận may của cô.

– Cảm ơn đạo diễn Từ, tôi sẽ cố gắng hết sức!

Ninh Tây tươi cười cảm ơn, không đến gần ông mà ngồi sang một bên xem kịch bản.


Nửa giờ sau, cuối cùng cũng đến cảnh quay có Ninh Tây.

Bối cảnh quay đã được dựng từ trước, nhân vật nam chính Lưu Chấn Đông và nữ chính Chu Hải Lệ mặc trang phục hoàng đế và hoàng hậu, một ngồi, một quỳ trước bàn, trên đó còn bày các món ăn.

– Tất cả các tiểu tổ chuẩn bị cho tốt!

Đạo diễn Từ cầm lấy loa phóng thanh bên cạnh, nhìn hai vị diễn viên chính trong màn ảnh, tay giơ lên ra hiệu và nói:

– Bắt đầu!

– Bệ hạ, Cư nhi làm sao có thể làm ra chuyện ác độc như vậy. Xin bệ hạ minh xét!

Hồng nhan chưa lão, ân trước đoạn, Vệ Tử Phu đã sớm không còn là vũ nữ xinh đẹp động lòng người của phủ công chúa năm nào. Nàng vì Lưu Triệt sinh con dưỡng cái, dần dần già đi. Đến lúc Thái tử dần dần lớn lên thì trượng phu của nàng lại bắt đầu kiêng kị nàng và con cái của nàng. (Đoạn này là phim về lịch sử nên mình vẫn để các từ cổ cho hợp văn cảnh nhé!)

Lưu Triệt bưng chén rượu nhỏ, trên mặt không hiện ra bất cứ cảm xúc nào, chỉ là bàn tay hơi run nhè nhẹ làm lộ ra tâm trạng không yên của ông.

Có lẽ không phải ông không biết Thái tử Cư là người vô tội. Chẳng qua tuổi tác ông cao dần, mà Thái tử lại càng ngày càng được triều thần tôn sùng, Ông cảm thấy mình bị uy hiếp.

Quan trọng nhất là… Hoàng hậu và Thái tử Cư chẳng lẽ thật sự không có chút dã tâm nào sao.

Ông nhìn Hoàng hậu quỳ trước mặt mình, trong mắt tràn đầy mỏi mệt.

– Bệ hạ, trưởng công chúa cầu kiến!

– Tiểu thái giám ở ngoài cửa run rẩy quỳ trên mặt đất, không dám nhìn Đế hậu hai người.

Nghe thấy đứa con gái mà mình yêu thích nhất đã đến, Lưu Triệt đặt chén rượu nhỏ trong tay xuống, nói với Vệ Tử Phu còn quỳ trên mặt đất rằng:

– Nàng đứng lên đi!

Vệ Tử Phu và Lưu Triệt đã làm vợ chồng nhiều năm, làm sao không biết rằng lúc này hắn không muốn nghe nàng giải thích. Nàng cũng biết, giờ càng giải thích thì càng khiến bệ hạ phiền chán, vì vậy đành lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, quỳ ngồi sang một bên.

– Mời trưởng công chúa vào đây!

Giọng điệu của Lưu Triệt dịu đi một chút. Có lẽ do con gái không ảnh hưởng đến quyền uy của ông, hoặc là đứa con gái này rất xinh đẹp lại biết làm cho ông vui, vì vậy ông mới tràn đầy tình thương của cha với trưởng nữ.

Màn ảnh quay đến đây, đạo diễn Từ ở sau máy giám thị trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Hành động của Lưu Chấn Đông và Chủ Hải Lệ rất tốt, có độ co dãn cao hơn nữa cực kỳ có sức hút. Nếu như Ninh Tây biểu diễn quá yếu thì sẽ bị bộc lộ rất rõ trong cảnh này.

– Phụ hoàng, mẫu hậu!

Nữ nhân xinh đẹp mang theo dáng tươi cười từ bên ngoài màn ảnh đi vào. Trong tay nàng còn bê một đĩa điểm tâm. Vẻn vẹn chỉ một nụ cười cũng đủ khiến cho người ta biết rõ vì sao Lưu Triệt chỉ yêu chiều mỗi cô con gái này thôi.

Từ đạo diễn quay cảm khái với Trương Thanh Vân:

– Nghệ sĩ mà cậu mang lần này đúng là cực kỳ tốt.

Một nữ nghệ sĩ có tương mạo, có diễn xuất, có linh khí, không lo không thể nổi tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.