Đọc truyện Nữ Thần Thú Vị FULL – Chương 62
Bạn gái La Y không phải Trần Linh
Tin tức về La Y đứng vị trí đầu suốt mấy ngày liền, mặc dù số bài đăng nhiều nhất vẫn là của người đăng bài lần trước, nhưng gần đây, những cộng đồng mạng theo dõi chuyện này không hiểu sao đã chuyển hướng sang việc ủng hộ La Y công khai hướng tính của mình.
Mặc cho tổ La Y vẫn chưa đăng lời thanh minh gì, những người trên mạng đã viết mọi chuyện như thể thực sự là vậy.
Ban đầu thì cắt cảnh chỉnh sửa trong phim truyền hình và điện ảnh của La Y, tất cả đều là cảnh La Y trong lúc diễn bày ra biểu cảm hoặc hành động công, đám người ở bên dưới mù quáng hô hào gọi lão công thật đẹp, vài ngày sau lại tung clip được biên tập về couple La Y và Trần Linh, hầu như đưa vào tất cả cảnh hợp tác của hai người họ, gồm mấy đoạn quảng cáo, phim truyền hình, còn có tiết mục giải trí, đáng sợ nhất chính là, bên trong tiết mục giải trí, La Y rất săn sóc Trần Linh.
Đây rõ ràng là do hưởng phước của tôi!
Nhóm fan cp khiến cho tôi hết sức phẫn nộ.
Tôi mới là bạn gái La Y cơ mà!
Không biết bên La Y xử lý chuyện này như thế nào, mỗi lần có video mới xuất hiện, tôi gọi điện cho chị ấy, chị ấy không phải đang quay phim thì chính là dùng hai ba câu để chuyển chủ đề, dường như đây chỉ là việc nhỏ nhoi.
Chị ấy bảo, chị không thừa nhận, cộng đồng mạng có thể làm gì chị? Những cái gọi là chứng cứ kia, nếu xem kỹ thì cũng chỉ là tin đồn thất thiệt, bất cứ ai cũng có thể nói nhăng nói cuội.
Mấy ngày nay công ty cũng rất yên tĩnh, yên tĩnh này không phải kiểu đem ra để đối lập, mà đây là yên tĩnh giống như thường ngày, hoàn toàn không phải trạng thái của việc lớn ập tới, quả thật khiến cho tôi tức chết mà.
Người sốt vó không phải chỉ có mình tôi, mà còn có Trần Linh và Hứa Hoa.
Một ngày trước khi Trần Linh trở về chỉ biết tin La Y công khai, cũng chẳng hay rằng cô ấy cũng liên quan đến trong đó, sở dĩ cô ấy hay tin là bởi vì ngày cô ấy trở về, bỗng dưng lần đầu tiên có đám người hâm mộ tiếp đón, khiến cho cô ấy hoảng sợ suýt chút nữa đã trốn trong nhà vệ sinh.
Sau khi biết mọi chuyện cô ấy lập tức gọi điện cho tôi, bảo rằng không phải do cô ấy, cô ấy cũng không biết tại sao mục tiêu lại chuyển hướng về phía mình.
Bản thân Trần Linh, ghét nhất là dính líu với bạn của bạn mình, cô ấy cảm thấy đây chính là phản bội, hồi trung học phổ thông, có một nữ sinh gọi cô ấy là bạn thân, nhưng lại lén đi dạo phố với người bạn từ hồi tiểu học của Trần Linh mà không nói cho cô ấy, sau khi biết thì cô ấy nản lòng thoái chí rồi tuyệt giao luôn.
Lúc cô ấy nói chuyện này với tôi thì tôi cảm thấy quá khoa trương rồi, nhưng dù sao Trần Linh cũng là bạn tôi, việc này cũng chẳng phạm pháp gì, thế là tôi bèn nói tôi hiểu mà, trong lòng cũng thầm ghi nhớ, sau này bạn của Trần Linh tôi trăm ngàn lần không thể đụng vào.
Cô ấy sốt sắng giải thích, có dấu hiệu muốn khóc, vì chưa thấy Trần Linh khóc bao giờ, nên tôi nuốt xuống những lời an ủi định nói, nhưng thật đáng tiếc, Trần Linh vẫn không khóc.
Giữa trưa lúc cô ấy và Hứa Hoa đi lên tìm tôi, tôi đang ở trong nhóm người, nghe mấy đồng nghiệp tám chuyện về mấy việc nhỏ gần đây của công ty.
Mỗi người đều có câu chuyện, có thể không chỉ về chuyện xưa của mình, mà còn là của họ hàng thân thích, nhưng phần lớn là kiểu tôi có loạt truyện hay ho từ một người bạn, ô, cũng có thể người bạn đó chính là loạt truyện của tôi cũng nên.
Tóm lại, mỗi ngày đều có chuyện mới được cập nhật, khiến cho thời gian nghỉ trưa không còn nhàm chán.
Trong khi tôi chìm đắm trong câu chuyện cháu gái tiểu học của Tiểu Hồng trong tổ tuyên truyền đang yêu đương và không thể bình tĩnh lại được thì bị Trần Linh xách đuôi ngựa, lôi tôi dậy khỏi chỗ ngồi.
Thế là ba đứa chúng tôi xuất hiện trong quán cà phê.
Sau khi gọi đồ xong, người phục vụ rời đi, Trần Linh lập tức nắm chặt tay của tôi, nói: “Nhị Tiết, sao cậu chẳng lo lắng gì hết vậy.”
Tôi trả lời: “Tớ lo chứ, rất lo nha.”
Vì thể hiện ra sự lo lắng của tôi, tôi thậm chí còn dậm chân hai cái nữa kìa.
Sau đó tôi hỏi: “Các cậu đang nói về chuyện của La Y, có đúng như vậy không?”
Nếu lo sai chuyện thì không được tốt cho lắm.
Nghe vậy Trần Linh liếc tôi, Hứa Hoa thẳng tay cầm hộp khăn giấy trên bàn, làm bộ muốn đánh tôi.
Tôi cười ha hả: “Hây dà, tớ lo thật mà, nhưng La Y thì chẳng lo lắng gì cả, tớ biết làm sao giờ.” Tôi nhìn hai người họ, lại đưa mắt nhìn Hứa Hoa, tò mò hỏi: “Nhưng còn cậu thì lo cái gì? Việc này có liên quan gì đến cậu đâu?”
Hứa Hoa chậc lưỡi nói: “Bọn họ phá CP thì chính là liên quan tới tôi rồi.”
Tôi bày vẻ mặt ghét bỏ nhìn cậu ta: “Giờ tôi mới biết cậu là fan của bọn tôi cơ đấy.”
Hứa Hoa lại giả vờ muốn đánh tôi lần nữa.
Bởi vì thời gian của chúng tôi có hạn, chúng tôi đều là những người có việc làm, không có rảnh rỗi mà ở đây lo chuyện nhà cửa, vì vậy trong nửa giờ đồng hồ, chúng tôi đã biểu đạt quan điểm của mình.
Thực ra cũng chẳng làm được gì, lần này Trần Linh chỉ ôm quan điểm là, làm sao bây giờ làm sao bây giờ tớ có cần phải giải thích hay không.
Hứa Hoa chỉ nêu ra là tôi muốn chia rẽ Trần Linh và La Y, cậu mau quay mấy đoạn phim ngắn rồi gửi cho tôi đi Nhị Tiết, tôi sẽ chỉnh sửa và để cậu với La Y chung chỗ.
Còn quan điểm của tôi là, nà ní?
Cuộc trò chuyện lần này chưa bắt đầu mà đã kết thúc rồi, nhưng ngẫm lại, biểu hiện thường có của bọn tôi khi ở cùng chỗ là không nói gì nhiều, cho nên cả bọn không cảm thấy lãng phí cho lắm, sau khi kết thúc rồi vẫn có thể vui vẻ kề vai sát cánh đi ra ngoài.
Giờ đây Trần Linh không còn thuộc sự quản lý của tôi nữa, nhưng tôi vẫn thường xuyên hoài niệm cái thời đó, so với hiện tại, khi đó quả thật nhàn rỗi ghê a.
Sau khi tan làm tôi vẫn còn phiền muộn, nhìn đồng hồ gần 9 giờ tối thì còn phiền hơn, nhưng ngẫm lại cực khổ như vậy có thể tiến gần hơn La Y một bước, nỗi ưu sầu đã được giảm bớt đi nhiều.
Đúng như mọi người nói, tình yêu có thể xoa dịu mọi thứ, giờ thì tôi tin rồi, không cần phải nói những điều khác, ít nhất năng lực tự an ủi của tôi đã được cải thiện hơn hẳn.
Sau một ngày mệt mỏi đầu óc có chút tê nhức, khi Tiền Nhạc Phàm để cho tôi chuyển ra khỏi nhà, tôi đã ở tầng lầu dành cho nhân viên vài ngày, bây giờ lại quên mất, đi tới trước cửa nhà La Y rồi.
Nếu như đã lỡ đến rồi thì vào trong ngó một cái, sẵn tiện lấy bộ đồ ngủ theo, nhưng thật không ngờ, sau khi mở khóa mật khẩu cửa nhà, bên trong lại có ánh đèn, La Y cầm máy tính bảng, ăn khoai tây chiên, ngồi trên ghế sô pha xem TV.
Tôi ngạc nhiên, lập tức đổi giày bước vào, chị ấy thấy tôi thì tháo một bên tai nghe, nụ cười vui vẻ do xem phim vẫn chưa biến mất, nói: “Trở về rồi à.”
Tôi sửng sốt: “Em hỏi chị mới đúng, chị về khi nào thế, sao không nói cho em.” Tôi vừa nói vừa ngồi bên cạnh chị ấy: “Không phải nửa đêm hôm qua vẫn còn đang quay phim à?”
La Y đặt máy tính bảng sang một bên: “Ừ, buổi sáng đóng máy rồi, chị…!Em buông chị ra trước đi, chặt quá.”
Tôi dùng hết sức để ôm chị ấy, thậm chí còn đưa chân vòng quanh eo chị: “Không thích, muốn ôm chị cơ.”
Chị ấy ngửa đầu hít thở: “Em đi tắm đi, hôi chết đi mất.”
Tôi vẫn ôm chặt, cười ha ha: “Không thích, chị để em ôm hai phút em sẽ đi tắm.”
Chị ấy nghe lời không giãy dụa, sau khi vỗ đầu tôi một cái thì cũng vòng tay qua ôm eo tôi.
Vui quá, La Y về rồi.
Đối với nghề diễn viên, hiếm lắm mới được gặp mặt nhau, hành tung của bọn họ bay lửng lờ, ở đây một lát ở kia một chút, tôi luôn muốn ở bên cạnh chị ấy mỗi ngày, nhưng cuộc sống lại không cho phép.
Tôi cọ cằm lên vai chị ấy, hỏi: “Lần này có thể ở cạnh em mấy ngày? Chừng nào lại đi nữa?”
La Y trả lời: “Không đi, ở nhà.”
Nếu là trước kia khi chị ấy nói câu này, khả năng cao tôi sẽ coi đó là câu nói đùa, nhưng hôm nay tôi lại cho rằng là thật, sau khi xảy ra chuyện con người thường hay trông gà hóa cuốc, mọi điều liên quan đến đó đều suy nghĩ theo phương hướng xấu.
Tôi đặt tay lên vai chị ấy, kéo ra khoảng cách, sợ hãi hỏi: “Nghĩa là sao? Chẳng lẽ chị bị tẩy chay rồi ư?”
Chị ấy bật cười: “Không có nghiêm trọng đến thế đâu, chẳng qua mấy tháng sau tạm dừng công tác mà thôi.”
Tạm dừng, mà thôi.
Sao lại nói chuyện nhẹ nhàng như gió mây bay vậy!
Tôi lắc vai chị ấy, lực đẩy lại khá lớn, suýt chút nữa làm cho tôi mất hồn liên tưởng tới Mã Cảnh Đào*.
(*): Mã Cảnh Đào, là một nam diễn viên Đài Loan.
Thể loại võ hiệp và kịch lịch sử.
Tôi hỏi: “Tình huống ra sao? Là do công ty quyết định hay chị tự xin nghỉ? Vì sao? Bởi vì chuyện Weibo công khai kia? Không phải chị đã bảo không có chuyện gì rồi sao? Sao lại vậy chứ? Tại sao lại nghiêm trọng như vậy.”
Có lẽ bởi vì vẻ mặt bối rối của tôi trông rất khôi hài, mặc dù tôi thật tình nghiêm túc.
Có những người mỗi khi nghiêm túc trong rất tức cười, thế là tôi đã thành công chọc vào điểm cười của La Y, chị ấy phụt một tiếng rồi bật cười, cầm máy tính bảng ở bên cạnh lên rồi ấn vào trò chơi: “Cũng không phải, chẳng qua là bản thân muốn nghỉ ngơi thôi.”
Nói xong câu đó thì chị ấy ngẩng đầu xoa tóc của tôi: “Mau đi tắm, tóc gì đâu toàn ướt vì mồ hôi.”
Tôi nhìn chị ấy vài lần nữa rồi mới yên tâm, La Y ở trước mặt tôi vẫn là La Y của lúc trước, không có biểu cảm không vui, không có ánh mắt cất giấu tâm sự, không có hơi thở ưu sầu, vẫn còn biết đả kích tôi.
Tạm xác định là chị ấy bình thường, mang thái độ đó tôi nhanh chóng tắm xong rồi trở lại phòng khách, chị ấy vẫn giống tư thế cũ vừa ăn vừa xem TV, tôi đi qua ôm đùi chị ấy, cản trở chị ấy khỏi màn hình: “Có thật là chị không có chuyện gì không đấy?”
Chị ấy đưa tay túm tóc tôi, kéo tôi sang một bên, hơn nữa còn cầm mảnh khoai tây cạ lên mặt tôi, nói: “Không tin thì tự đi mà hỏi công ty.”
Nếu chị ấy mà trả lời “Thật.” “Chị không sao.” “Em không cần lo.” “Chị vẫn ổn.”, tôi nhất định sẽ hoài nghi rằng chị ấy có chuyện, nhưng câu để tôi tự đi hỏi công ty là rất thuyết phục, dù sao hiện tại tôi đã là nhân viên nội bộ trong công ty, vừa hỏi là sẽ biết liền.
Đương nhiên là tôi sẽ không đi hỏi, cũng không phải tôi ôm niềm tin vững chãi trong tình yêu, không tin đối phương chính là sự phản bội tình yêu gì đó, mà tôi tin rằng nếu thực sự có tin tức, những đồng nghiệp của tôi nhất định sẽ nói cho mọi người ở phòng giải khát ngay trước tiên rồi.
Thế nên tôi an tâm hơn nhiều, vì vậy tôi ngồi trên ghế sô pha tựa lên vai chị ấy, cùng chị ấy xem phim, sẵn tiện lấy tinh dầu ra để bôi, lâu rồi tôi chưa sờ chị ấy.
Quá trình này gồm hai giai đoạn luân phiên thay đổi: chị đây không thích và thôi kệ em vậy, quá trình thay đổi luân phiên này có thể tóm gọn bằng hai chữ, gọi tắt là ỡm ờ.
Chúng tôi ỡm ờ sờ suýt chút nữa hôn môi, đáng tiếc điện thoại di động của tôi bỗng nhiên vang lên.
Chuyện này tôi còn chưa rút kinh nghiệm nữa, về sau khi làm việc, nhất định phải nhớ đặt ở chế độ im lặng mới được.
Là mẹ tôi gọi.
Các bước gọi điện của mẹ tôi có thể thuộc nằm lòng, ban đầu hỏi vài câu quan tâm tôi cho có, sau đó mới kể những điều mà bà ấy muốn nói.
Có lẽ bởi vì tôi mở loa ngoài, mà tôi cách điện thoại hơi xa, bà ấy hỏi thăm cuộc sống thường ngày vài câu xong sau đó hỏi: “Sao thanh âm của con nhỏ dữ vậy.”
Vốn tưởng rằng bà ấy sẽ bảo nói chuyện với con mệt mỏi quá và mất kiên nhẫn cúp điện thoại, nhưng không ngờ bà ấy sẽ nói: “Xích vô đây, mẹ có chuyện muốn nói.”
Tôi dời tay đang đặt trên đùi La Y để dán lại gần hơn, nghe mẹ hỏi: “Trên mạng đều bảo La Y thích con gái, chuyện này có phải là thật không?”
Tôi hoảng sợ, quay đầu nhìn La Y, thấy chị ấy cũng lại gần, tôi thì thầm với microphone: “Cái gì cơ?”
Bà ấy nói: “Weibo đó, website đó, nghe nói đều đã vài ngày rồi, là thật hay giả vậy, La Y không thể nào thích con gái được, quan hệ của con và nó tốt như vậy, thế con có biết không? Là thật hay giả ấy.”
Tôi còn chưa kịp phủ nhận, mẹ tôi đã nói tiếp: “Thoạt nhìn giống thật quá, hôm nay lúc chơi mạt chượt mấy người đó còn bảo, nếu thực sự không có thì làm gì có ai nói.”
Tôi cắn môi dưới, bỗng dưng cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Mẹ của tôi tiếp tục: “Con nói xem tại sao một cô gái tốt như vậy bỗng dưng lại trở thành như thế, vậy mà lúc nó đến nhà chúng ta ăn cơm mẹ chẳng nhìn ra, hay là con tìm cách mời nó về nhà mình, mẹ khuyên nhủ nó? Mẹ vẫn thích La Y, con nói xem nó còn cứu được nữa không?”
Bà ấy cứ hỏi đi hỏi lại, nhưng không cho chỗ để tôi chen vào.
Bà ấy còn bảo: “À à cái này nữa, bạn gái của nó là Trần Linh hả? Ôi mẹ cảm thấy thật kì lạ, Nhất Nhất, con hẳn phải biết rõ chuyện này mới đúng chứ.”
Mẹ của tôi càng nói càng kích động, thậm chí đề cập tới đồng tính là loại bệnh đáng ghê tởm, tôi im lặng lắng nghe, cảm thấy không thể để tình trạng này phát triển hơn nữa, sau khi sờ mu bàn tay của mình, cảm nhận được bàn tay La Y đưa tới nắm tay tôi, chị ấy và tôi mười ngón đan xen, tôi quay đầu nhìn chị, một nỗi xúc động nảy sinh từ dưới đáy lòng, thế là tôi bắt đầu cầm lên điện thoại, cắt lời của bà ấy qua microphone: “Mẹ, là nửa thật nửa giả đó, bạn gái La Y không phải Trần Linh.” Tôi khẽ cắn môi: “Là con.”
Tôi cảm nhận được bàn tay đang nắm tay tôi của La Y hơi chựng lại, chị ấy dùng môi để biểu hiện ra sự kinh ngạc của mình, và để hỏi tôi rằng em đang làm cái gì vậy.
Đầu dây bên mẹ tôi yên tĩnh trong chốc lát, đột nhiên tôi cảm thấy điện thoại thật hữu ích, ít nhất không cần phải đối mặt với biểu cảm mẹ ngay lúc này, có lẽ là ghê tởm rồi, tôi khó lòng chịu nổi việc mẹ tôi ghê tởm mình.
Qua thật lâu, tôi cũng không biết thời gian đã trôi là bao lâu, màn hình sắp tối sầm nên tôi không thể nhìn rõ đồng hồ, nhưng thời gian đang chảy trong lòng tôi lại dài lê thê.
Mẹ của tôi bảo: “Con nói đùa kiểu gì thế.”
Giọng điệu của bà ấy mang theo sự gượng cười, ngoài ra còn có ý dò xét.
Tôi chợt nhận ra đôi tay mình đang run rẩy, nhất là cái tay được La Y nắm còn run dữ dội hơn.
Trái tim tôi cũng run lên yếu ớt.
Vì khiến cho lời nói của mình không thể hiện ra vẻ sợ sệt, tôi dồn sức thở mạnh, nói với điện thoại: “Đó là sự thật.”
Bốn chữ này trông có vẻ hơi cứng đấy, nhưng hiệu quả đạt được không cao, dù sao cũng có sự khác biệt khi đối với người lớn hơn, cho nên tôi lo rằng mẹ tôi sẽ nghe không hiểu, thế là lại bổ sung thêm: “Con với La Y, chị ấy là bạn gái của con, chúng con đều yêu thích lẫn nhau, chúng con chính là thuộc cái dạng quan hệ mà mẹ ghét đấy.”
Dù cho cách dùng từ có hơi loạn, nhưng tôi chắc chắn rằng mẹ tôi nghe hiểu, bởi vì sau khi nghe xong bà ấy đã nhanh chóng cúp điện thoại rồi.
Tôi thừa biết, đây chính là biểu hiện của việc không dám đối mặt..