Đọc truyện Nữ Thần Thú Vị FULL – Chương 42
Dám dây dưa lòng vòng, em nhất định phải chết
Tối hôm qua bị dằn vặt quá lâu, có lẽ bởi vì La Y ở phương diện nào đó có lòng say mê bất tận, dẫn đến tôi mệt đến nỗi ngủ quên, khi tỉnh lại thì nhận ra ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ đã rất chói chang rồi.
Dĩ nhiên, tôi không cần để ý đến mặt trời có chói hay không, bởi vì khi tôi mở mắt ra, đã thấy La Y nghiêng người dựa vào gối nhìn tôi còn vẻ mặt thì phong tình, trong miệng mang theo ý cười, được biểu lộ đặc biệt nhẹ nhàng.
Chị ấy như thế khiến cho tôi vô cùng sợ hãi, theo lý mà nói đây chính là dấu hiệu xxx, nhưng tôi không ưa thích xxx vào sáng sớm lắm, bởi vì tôi chưa có đánh răng, thậm chí nước miếng còn có thể đang chảy ra nữa kìa.
Chị ấy nói: “Chào buổi sáng.”
Tôi chớp mắt một cái: “Chị đừng có làm em sợ.”
La Y nghe xong bật cười, đưa tay tới vỗ lên đầu tôi, “Đi rửa mặt.”
Aizz, đây mới là La Y mà tôi quen biết nha, nếu chị ấy nói những câu như: em nhìn mây trong thoáng chốc, nhìn tôi trong giây lát*, rồi mưa rơi xuống, lòng tôi tàn lụi và gì gì đấy, nhất định tôi sẽ sợ đến nỗi tè dầm.
Sau khi rửa mặt xong đi ra thì La Y đã không còn nằm trên giường, lúc tôi đi ngang qua thì nhìn thấy chị ấy ở bàn ăn, trước mặt bày biện hai cái dĩa, trên đó theo thứ tự là trứng gà và chân giò hun khói.
Tình cảnh này có gì đó sai sai, tôi vội vàng bước tới, ngồi bên cạnh chị ấy, chỉ chỉ đồ ăn, rồi lại vừa chỉ chị ấy, vừa chỉ tôi, đồng thời vừa nghi hoặc vừa ngạc nhiên hỏi: “Chị làm cho em à?”
Chị ấy gật đầu.
Tôi hỏi: “Chị muốn làm gì?”
Chia tay? Ung thư? Xuất ngoại? Cúm gia cầm?…!Lâm bệnh nặng?
“Làm bữa sáng cho em là chuyện lạ lùng đến thế sao?” Chị ấy lộ ra có chút mất kiên nhẫn.
Tôi liều mạng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tranh thủ ăn đi, buổi chiều đưa chị tới sân bay.”
Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc hôm nay La Y đã xảy ra bệnh xấu gì, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời chị ấy ăn xong bữa sáng, hương vị không ngon cũng không tệ, thuộc phạm trù ăn được, sau khi ăn sáng xong tôi nhìn chị ấy bằng vẻ mặt như mộng, sau đấy còn gấp mền giúp tôi, ném quần áo chúng tôi đã thay vào máy giặt, một bộ dáng bà chủ cần cù chăm chỉ trong gia đình, để cho tôi vô cùng hoài nghi rằng liệu tôi có tỉnh ngủ hay chưa.
Nhưng mọi người đều nói, cảnh trong mơ là nguyện vọng đến từ đáy lòng, nhưng tôi chưa từng muốn La Y làm thế, như vậy để cho tôi hoảng sợ, hoảng xong thì lại thấy buồn cười.
Trước mặt La Y, tôi chính là kiếp lao công.
Vì vậy đứa muốn làm lao công như tôi đi tới ngăn cản lại động tác gấp quần áo tôi của chị ấy, bắt lấy cổ tay chị ấy, nói: “Chị có bị đả kích gì hay không vậy, nếu có thì nói cho em biết, chị đừng làm em sợ nha.”
Chị ấy liếc nhìn tôi: “Thuận tay giúp em làm chút chuyện không được à?”
Tôi ha ha vài tiếng, nắm chặt tay khác cầm quần áo của chị ấy vẫn còn muốn tiếp tục: “Em tự mình làm được, chị, chị…!chị như vậy em thực không quen.”
Bỗng nhiên chị ấy nở nụ cười, cuối cùng cũng để thứ cầm trong tay xuống, “Em thật là…”
Chị ấy nói ba chữ đã ngừng lại, dưới sự mong đợi của tôi, ba giây sau chị ấy cũng nói rằng: “Có cà phê không? Pha cho chị một ly.”
Tôi lập tức gật đầu, “Có có có, nhưng mà có muốn nhanh tan hay không?”
La Y: “Cũng được.”
Có lẽ sau khi xong xuôi chị ấy trở về dáng vẻ cụ lớn như thường, dựa vào ghế sofa, móc điện thoại ra bắt đầu chơi đùa, tôi đi hai bước rồi quay đầu lại, thấy chị ấy vẫn còn nghịch điện thoại, điều này làm cho tôi cảm thấy yên tâm.
Sau khi mang cà phê đến chị ấy vẫn còn chơi, dáng vẻ thư thái gác chân lên bàn trà, khi tôi tới gần thì thấy chị ấy đang vật lộn với một cửa ải khó, mới nhìn được vài giây, đang muốn thảo luận với chị ấy cách vượt qua, thì bỗng nhiên chị ấy khóa màn hình, trực tiếp tắt điện thoại rồi.
Đối với cách thoát game dứt khoác của chị ấy, cho tới bây giờ tôi đều cảm thấy khó hiểu, điều này không khỏi làm cho tôi cảm thán, La Y đúng là một người phóng khoáng.
Tôi nghĩ nếu tôi và chị ấy chơi game online, giữa chúng tôi chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện vì linh phù mà chia tay đâu.
Cất điện thoại xong chị ấy cầm lên ly cà phê, bỗng nhiên nói với tôi: “Hát cho chị nghe một bài đi.”
Tôi sững sờ.
“Chị là La Y thật à?”
Chớ có trách tôi hoài nghi, bởi vì từ lúc tôi tỉnh dậy cho đến bây giờ, cả người chị ấy đều toát ra hơi thở không phải là La Y.
Chị ấy không trả lời câu hỏi của tôi, hơi nhướng mi nhìn tôi: “Có hát hay không?”
Tôi cười ha hả: “Hát gì?”
Chị ấy nói: “Ca khúc chủ đề của phim truyền hình lần này là chị hát đấy, em cũng hát thử xem.”
Vì vậy tôi chuẩn bị sơ sài một hồi, rồi ngân nga vài câu cho chị ấy, mọi người hẳn hiểu là, những người hát không được hay hơn nữa còn tự biết rõ điều đó thì bình thường chẳng hát đâu, cùng lắm thì hừ hừ vài câu theo nhạc.
Nhưng mà có những người hát không hay nhưng cảm thấy mình có thể được cải thiện, thế là thường xuyên hát loạn trên đủ loại ứng dụng, rất may mắn, tôi là người thuộc vế đầu tiên, dù sao tôi cảm thấy không gây hại đến tai của người nghe, cũng đã là tích đức cho đời rồi.
Sau khi hát xong tôi hào hứng hừng hực, nửa quỳ bên cạnh chị ấy: “Chị cũng hát đi, lúc công chiếu chắc hẳn đã qua một ít chỉnh sửa rồi đúng không.” Nói xong tôi bỗng nhiên vui vẻ, tính ra tôi là người đầu tiên được nghe chị ấy hát trước đấy.
Nhưng mà La Y từ chối.
Tôi: “Ơ? Tại sao?”
Bỗng nhiên chị ấy nói: “Cầu xin chị đi, chị hát cho nghe.”
Có lẽ hôm nay tôi đã quen với sự thất thường của La Y rồi, thế nên bây giờ nghe thấy câu này cũng không lấy làm lạ, chẳng qua là mặt đỏ lên khi nhớ đến hình ảnh mê ảo nào đó hồi tối qua.
Ban ngày ban mặt, như vậy không được tốt lắm.
Vì thế tôi làm nũng theo ý chị ấy.
Quả nhiên lúc mình đang tỉnh táo, nghe thấy giọng điệu nũng nịu của mình, sẽ cảm thấy càng thêm chán ghét, làm bừa xong tôi xấu hổ trực tiếp chui vào ngực chị ấy, lắng nghe tiếng cười thoải mái của chị ấy đang chạy theo dòng chảy dai dẳng.
Nhưng mà tôi đã bị lừa, chị ấy không có hát cho tôi nghe, điều này làm cho tâm hồn nhỏ bé của tôi bị thương tổn, sau khi bị tổn thương thì mong muốn đưa chị ấy ra sân bay càng trở nên kiên định hơn.
Rõ ràng tổng thời gian chị ấy ở lại đây chưa tới một ngày, nhưng sau khi La Y đi rồi thì trong nhà bắt đầu trống trải, nhân dịp vô cùng buồn chán tôi cầm điện thoại lên lướt Weibo.
Người ở trên mạng sân si rất nhiều, trong mắt của tôi, ở giới giải trí La Y là một cơn gió tươi mát trong lành, thực lực diễn tốt không giả tạo, còn ít khi xuất hiện, người như vậy vẫn có người hao hết tâm tư đi bôi đen chị ấy, thật sự là quá đủ rồi: hết lấy chuyện phẫu thuật thẩm mỹ để đi xào, đến tính cách không được tốt cũng đi xào, rồi nhét thêm chuyện làm màu, cộng với xì căng đan để đi xào, những người làm tin tức giải trí thực sự rảnh rỗi đến đáng sợ, La Y nhà người ta chẳng hề để ý đến những thứ này đâu nhé, mấy chuyện vặt lông gà vỏ tỏi này đến cả công ty cũng lười dùng tới quan hệ xã hội.
Nghĩ như thế, tôi cũng chẳng buồn dấn thân vào cuộc tranh cãi tầm thường.
Xem thêm vài cái, bỗng nhiên biểu tượng thông báo vang lên, người tôi đặc biệt theo dõi cũng chỉ có La Y, cho nên vội vàng ấn vào, nhìn thấy La Y đăng dòng trạng thái Weibo, nội dung là “Sau khi có được người mà bạn luôn tâm niệm, bạn sẽ phát hiện, dù cho đi tới nơi nào, cả thế giới này đều tràn ngập yêu thương.”
Câu này là một lời thoại trong bộ phim mới của chị ấy, đêm qua mới được tung ra, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là trong bức ảnh có bóng lưng của tôi!
Tuổi đời của bức ảnh này cũng khá lâu rồi, hồi đại học có một lần chị ấy kéo tôi đi leo núi, mấy người trẻ tuổi thường thích sau khi lên đến đỉnh núi thì hét rống lên một tiếng, bây giờ nghĩ lại thì thấy thật sự ngốc nghếch, chuyện ngu ngốc này còn bị chị ấy chụp lại nữa chứ.
Nhưng mà rất ngọt ngào nha, ngọt đến nỗi tôi lăn vài vòng trên giường, mở cờ trong bụng.
Lăn thêm vài vòng nhưng không thể khôi phục được, vì thế tôi rất kích động bình luận ngay dưới bài viết của chị ấy, không kiêng dè gửi cho chị ấy mấy biểu cảm trái tim, đến khi vượt quá số lượng quy định mới thôi.
Thích nhất khi La Y làm chuyện mập mờ như thế này để biểu đạt tình yêu, cả đống fans của chị ấy chẳng ai hay, chỉ có tôi là biết rõ.
Nữ thần trong lòng mấy người chỉ là của mỗi mình tôi thôi, một mình Tiết Linh Nhất này thôi đấy!
Không biết vui mừng trong bao lâu thì nhận được tin nhắn của Trần Linh trên WeChat, một bên cô ấy nhổ nước bọt việc chúng tôi phát thức ăn cho chó ngay trước mặt công chúng một cách lộ liễu, một bên thì ra sức gửi cho tôi những việc mà tôi cần làm kế tiếp.
Buổi tối lúc ra ngoài kiếm đồ ăn, dọc đường đi cảm thấy nhàm chán, liền gọi điện cho La Y.
Gọi La Y thì thường xuyên không ai nghe, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản mong muốn gọi điện thoại cho chị ấy của tôi, có đôi khi nghe thấy tiếng đô đô ở đầu dây bên kia cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Lòng thỏa mãn của tôi quá đỗi đơn giản như vậy đấy, mà tất cả cô gái khi yêu rồi thì cũng đều ngốc nghếch như vậy thôi, nhưng đáng sợ là, biết rõ là ngốc, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
Khi tiếng chuông vang lên lần thứ mười hai, cuối cùng La Y cũng nhận cuộc gọi, tôi vừa cầm hộp cơm vừa ô lên một tiếng, “Còn tưởng rằng chị sẽ không nghe máy chứ.”
“Em gọi thật khéo.”
Mỗi lần chị ấy có thể nghe, đều nói tôi gọi thật khéo.
Tôi hỏi: “Ăn cơm chưa? Đang làm gì thế? Hôm nay có bận không? Ngày mai có bận không?”
“Lát nữa có tiệc liên hoan trong tổ, gần đây không quá bận, nhưng mà không thể về nhà, em ngoan ngoãn ở nhà đi.”
Tôi cười: “Em ở đâu chẳng ngoan.”
Chị ấy nói: “Chẳng hạn như không nên chạy loạn, làm việc cho tốt, không nên vờn đến những người không nên vờn.”
Tôi lập tức hiểu ra, nhưng lại giả ngốc, hỏi bằng giọng điệu ngu ngơ: “Những người mà chị nói là ai vậy? Em nghe không hiểu, thật không hiểu.”
Chị ấy trả lời: “Con chó con mèo ở ngoài đường, đừng thấy mấy đứa đó ngồi xổm đầu cầu thang thật đáng thương mà mang về nhà.”
Tôi bật cười ha hả, bộ dáng La Y ghen thật quá đáng yêu, nhưng cười vài tiếng xong tôi lập tức đứng hình.
Ơ đệch, đừng đùa chứ, sao linh dữ vậy.
Dường như La Y nhận thấy được sự bất thường của tôi, ở đầu dây bên kia hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôi nhìn người ngồi ở đầu cầu thang, nuốt nước bọt: “Nhu Mễ ở dưới lầu.”
Đầu dây bên kia không có trả lời tôi ngay, mà ngừng trong chốc lát, sau đó giọng điệu trầm thấp vang lên rất rõ ràng: “Tiết Linh Nhất, xử lý cho tốt vào, dám dây dưa lòng vòng, em nhất định phải chết.”
Sau khi nói xong chị ấy liền cúp điện thoại.
Nhưng mà xử lý mấy chuyện này tôi thật tình không có kinh nghiệm.
Sau khi bước tới vài bước Nhu Mễ liền nhìn thấy tôi, ánh mắt đầy vẻ đáng thương, tôi âm thầm lặp lại câu em nhất định phải chết của La Y, vì vậy giả bộ không nhìn thấy đi lướt qua.
Lúc sắp bước lên cầu thang nhỏ bỗng dưng túm lấy góc áo tôi.
Các bạn nói thử xem có phải đám loli đều thích động tác này? Nắm góc áo, vẻ mặt đáng thương, rồi chu môi?
Tôi quay đầu nhìn nhỏ, hỏi: “Giờ em muốn sao?”
Quả nhiên nhỏ chu môi, đôi mắt to ngập nước nhìn tôi: “Em cũng không biết.”
(*): Nguyên câu trong bài Xa và Gần (远与近)
Em, nhìn mây trong thoáng chốc, nhìn tôi trong giây lát; tôi cảm thấy, khi em nhìn mây thì rất gần, còn nhìn tôi thì lại rất xa..