Nữ Thần Thú Vị

Chương 36


Đọc truyện Nữ Thần Thú Vị FULL – Chương 36


La Y và một cô gái khác lén lút gặp nhau hôn môi, cử chỉ thân mật
Ý định đó đột nhiên xuất hiện ở trong đầu tôi, vừa rồi đang nói chuyện trời đất thì thấy La Y đan tóc, cảm thấy chị ấy rất giống cô vợ nhỏ, nhất là khi chị ấy quấn tóc tôi, trong nháy mắt lại giống như cô vợ nhỏ dễ thương.

Dễ thương như vậy chẳng khác nào là đang muốn ép tôi ôm chị ấy vào lòng.

Trước đó cũng có hành vi tương tự như vậy, chủ yếu là để thể hiện niềm yêu thích kề cận chị ấy, ôm chị ấy của tôi.

Ôm từ chính diện, ôm từ phía sau, ở bên cạnh cũng ôm, đối với cái ôm yêu thương của tôi thì chị ấy không phản đối, nhưng cũng không nhiệt tình hưởng ứng, bởi thế nên luôn kết thúc ở câu “Em đè lên tóc chị rồi, Tiết Linh Nhất.” “Em giẫm lên chân chị rồi, Tiết Linh Nhất.” “Em ôm nhanh như vậy để làm cái gì hả, Tiết Linh Nhất.”
Nghĩ như thế, tôi mới nhận ra trong dòng sông tình yêu dài dai dẳng giữa tôi và La Y, không phải do chị ấy phá phong cảnh thì cũng là do tôi phá phong tình, dường như chúng tôi không thể lãng mạn được như sơn vô lăng, thiên địa hợp [1] rồi.

Đây là bệnh, phải trị!
Chị ấy đối với tôi luôn ở trong phạm vi không tỏ vẻ kích động hay quá mức kinh ngạc, không có thẹn thùng và cũng chẳng thở gấp, chị ấy như thế khiến cho tôi không nhịn được phải ghé sát vào hơn một chút, sau đấy nghe chị ấy cười một tiếng.

“Giờ sao? Muốn làm gì nữa đây?” Chị ấy quay đầu nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười.

Không biết vì sao khi nghe chị ấy nói thế thì tôi bỗng dưng trở nên hung dữ nhìn chị ấy.

Chị ấy vẫn mang theo ý cười như trước: “Muốn hôn chị?”
Đúng là tôi muốn hôn chị ấy, nhưng mà bị chị ấy nói thẳng như vậy, hơn nữa sau khi nói xong còn cố ý tháo mũi lưỡi trai xuống, tôi đã sợ rồi.

Tuy rằng từ lúc tôi và chị ấy rời khỏi đoàn phim, thoạt nhìn cũng chỉ là hai người, nhưng thực ra trong lòng vẫn hiểu rằng xung quanh nhất định có nhiều đàn chó săn ẩn nấp, bọn họ có thể tuỳ lúc hành động, nếu tôi mà động tay, chắc chắn tiêu đề đầu trang về giới giải trí vào ngày mai chính là “La Y và một cô gái khác lén lút gặp nhau hôn môi, cử chỉ thân mật.”
Nghĩ thế tôi lập tức cách xa chị ấy ra, đồng thời buông tay, “Chị thừa biết nếu cứ giữ tư thế ôm em…!Ưm…”
Lời muốn nói đã bị cắt ngang, chị ấy ôm cổ tôi nhanh như chớp, rồi cũng nhanh như chớp lần nữa mà tìm được môi tôi một cách chính xác, hôn lên đó một cái, sau đó lập tức buông ra.

Chị ấy cười nói: “Sợ cái gì.”
Má ơi, sợ đến nỗi tim tôi nhảy bình bịch luôn rồi nè.


Sau khi bình tĩnh tôi lập tức nhìn chung quanh vài lần, rồi cũng rất nhanh chóng lấy mũ và khẩu trang từ trong tay chị ấy đeo cho chị ấy, vỗ một cái lên vai tỏ vẻ như đang đánh chị ấy để trừng phạt, nói: “Nếu bị chụp hình thì phải làm sao hả!”
“Thể nào cũng có cách xử lý.”
Tôi nghe được giọng nói phát ra từ trong khẩu trang chị ấy rất là bình thản, một bộ dáng không quan tâm.

“Nếu thực sự xảy ra chuyện không may, công ty sẽ dùng quan hệ xã hội, những người hâm mộ chị sẽ chọn cách tin tưởng chị, còn người qua đường luôn giữ thái độ thích xem náo nhiệt, là đám người không ưa gì chị.” Chị ấy nhún vai: “Dù làm gì đi nữa cũng sẽ không thích.”
Thế là tôi chẳng thể phản bác được.

Nhưng tôi nghĩ loại chuyện này tốt hơn hết là không nên xảy ra, tình cảm của nghệ sĩ vẫn là chủ đề tương đối mẫn cảm, chỉ là chút tin tức liên quan nghiêm trọng hơn một tí cũng đều khiến người hâm mộ gào khóc ầm ĩ, nếu là bị chụp hình tung tin đồn với chàng trai nào đó, cũng có mẫu câu ứng phó theo tiêu chuẩn thông thường để giải thích, nhưng nếu là con gái…!
Nếu công sức nhiều năm của chị ấy đều bị tôi huỷ hoại, cả đời tôi sẽ áy náy và bất an lắm đấy.

Trên đường trở về khách sạn, tôi sẵn tiện mua chút đồ ăn đóng gói, tôi rất hiểu chị ấy, nếu lúc này mà tôi hỏi chị ấy đói bụng không thì chị ấy chắc chắn sẽ trả lời là không, nhưng đến khoảng hơn một giờ sau, rất có thể chị ấy sẽ nói với tôi là chị ấy muốn ăn thứ gì đó.

Mà tôi thì, dù chị ấy bỗng dưng muốn ăn là do đói bụng hay thèm ăn đi chăng nữa, tôi đều cố gắng thoả mãn chị ấy.

Chỉ là không muốn chị ấy phải khó chịu chút xíu nào hết.

Nói như thế, tôi cũng có vẻ mười phần trung khuyển [2] nhỉ.

[2]: Trung thành, nuông chiều người yêu.

Thường dùng cho công, ngoại trừ Tiết Linh Nhất ra (* ̄∇ ̄*)
Sau khi ra khỏi thang máy, chúng tôi vẫn còn đang bàn tán về bạn gái mới của Hứa Hoa.

Thực ra chuyện của Hứa Hoa thì tôi cũng không rõ lắm, điều biết được toàn từ Hứa Hoa mà ra, tất cả từ ngữ trong miệng cậu ta là tả người bạn gái đó vừa hiền dịu vừa xinh đẹp, lại vừa thông minh vừa hiểu chuyện, biết làm nũng lại am hiểu quản lý tài chính, trời lớn cỡ nào cậu ta sẽ khen ngợi đến cỡ đó, giọng điệu trong lời nói mang theo thâm tình kiêu ngạo, cuối cùng còn nói thêm Tiết Linh Nhất tôi đây không tài nào sánh bằng.

Có lẽ cậu ta châm biến tôi đến thành quen luôn rồi, tựa như với những người bạn thân thiết, đều thích xả hết mọi thứ lên đối phương, mặc kệ tốt hay xấu.


Sức đề kháng của tôi rất cao, cho nên tôi không sợ cậu ta châm biếm mình.

Hiếm lắm La Y mới chịu nghe chuyện về Hứa Hoa như hôm nay, nếu điều này mà xảy ra vào bốn năm trước, có lẽ Hứa Hoa sẽ mừng rỡ đến nỗi không ăn thịt ba tháng, nhưng bây giờ cậu ta đã yêu người khác rồi.

“Vậy là, những điều này đều là do cậu ta kể, em cũng không tìm hiểu sự tình từ phía nhà gái bên kia?”
Giữa màn kéo đông kéo tây của tôi trong câu chuyện, La Y đã có thể bắt được trọng điểm và túm ra ngoài một cách chính xác, nghe xong tôi gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta nói Tuệ Tuệ lo lắng cậu ta còn quá nhỏ chưa trưởng thành, lo bọn họ không có tương lai, ngoài điều đó ra thì còn lại đều rất tốt, tất cả là tự Hứa Hoa nói.”
Dựa theo lời nói chị ấy thì tôi cũng thử tổng kết lại, mới phát hiện một câu trúng đích của La Y đã giúp tôi hiểu được hơn rất nhiều.

Có lẽ Tuệ Tuệ không nghĩ như vậy đâu?
“Mặc dù nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nhưng những lời đạo lý này là dành cho những người có thể nhìn toàn diện và đứng ở bên ngoài, mà em thì…” Chị ấy quay đầu nhìn tôi một cái, đồng thời dùng thẻ phòng để mở cửa, rồi bước vào trước, “Em cũng biết chuyện này chỉ có khả năng xảy ra 1/1000, vậy nên không cần chủ quan mà nêu ra suy nghĩ phán đoán của em cho cậu ta biết, còn mọi lời khuyên chia tay hay bước tiếp, cũng không cần phải nói ra.”
Tôi ồ lên một tiếng, cảm thấy lời La Y nói rất có đạo lý, khi chị ấy nghiêm túc mà phân tích sự việc cùng tôi thì luôn rất chân thành, khiến cho người ta khó có thể không tin chị ấy.

Tóm lại, chị ấy đưa ra kết luận cho tôi là, chuyện này tôi không cần phải lo.

Lời này làm cho tôi không khỏi nhớ đến thời đại học, chị ấy từng nói với tôi rằng: “Chuyện của Hứa Hoa thì liên quan gì đến em.”
Lần đó khoa của Hứa Hoa muốn tổ chức một buổi tiệc tối, cậu ta đảm nhận một tiết mục thì hỏi ý kiến tôi, khi ấy tôi nghĩ La Y có kinh nghiệm ở phương diện này, vậy nên tôi đi hỏi chị ấy.

Và đó cũng là lần đầu tiên chị ấy nói lời thô tục trước mặt tôi, đến nỗi khiến tôi sửng sốt mất mấy giây không biết nên nói gì luôn.

Sau khi chị ấy đi vào thì tôi cũng muốn nối gót vào theo, nhưng qua khoé mắt lại thấy một bóng người ở sát vách, trong lòng không tự chủ được hiếu kỳ, khiến tôi phải dừng bước, lúc tôi quay đầu nhìn, người bên kia cũng đồng thời quay đầu sang nhìn tôi.

Tất cả những người ở tầng này đều trong đoàn phim, toàn là nhân viên công tác hoặc diễn viên, mà giây phút này người đối diện với tôi đang ăn mặc theo phong cách của minh tinh quốc dân với mũ lưỡi trai, khẩu trang và bận quần áo thoải mái.

Đáng tiếc người đó chỉ treo khẩu trang ở một bên tai, vậy nên tôi có thể nhìn rõ mặt cô ấy.


Một giây sau cửa phòng ở trước mặt cô ấy mở ra, cô ấy mỉm cười với người ở trong đó rồi bước vào.

Sau khi người đó vào cửa thì La Y hỏi tôi đang nhìn gì thế, tôi thuận miệng nói cho chị ấy nghe, ban đầu chị ấy hơi ngập ngừng, sau đó mới đưa hoa quả đã rửa xong cho tôi, nói: “Phó đạo diễn ở cách vách.”
Tôi biểu lộ kinh ngạc.

La Y cười cười, ngồi ở trên ghế sofa: “Không thể nói chuyện như vậy thường xảy ra, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn có, họ là những người mà đám dân thường nhỏ bé như chúng ta có đôi lúc chợt nghe nói qua.”
Vì thế tôi rất nhiều chuyện ngồi ở bên cạnh chị ấy, hỏi: “Cô nàng kia là ai vậy, thoạt nhìn trông rất quen nhưng không nhớ ra, à, chị biết người đó không?”
La Y bật cười rồi lắc đầu: “Chị chưa thấy, sao mà biết.”
Thái độ bình tĩnh của chị ấy hoàn toàn đối lập với vẻ mặt hưng phấn và tươi sáng rõ rệt của tôi, cũng không nên trách tôi à nha, bây giờ chị ấy đã không phải là dân thường nhỏ bé nữa mà chỉ còn tôi mà thôi, đám người bọn họ là thuộc dạng ông bà chủ nhỏ nhắn nên đâu chỉ đơn giản là ăn cơm, đi ngủ rồi tám chuyện thôi đâu, vậy nên không có buôn chuyện trời đất thì không thể xứng danh là dân thường nhỏ bé được, tôi nghĩ, nếu tôi nói chuyện này cho mẹ tôi biết, chắc chắn bà ấy còn biểu hiện tò mò hơn cả tôi, thậm chí bà ấy có thể giả bộ là nhân viên phục vụ của phòng cho khách [3] mà đi gõ cửa để coi người đó là ai nữa kìa.

Thế nên so ra, tôi đã rất kiềm chế lắm rồi đấy.

Nhưng La Y không biết thì tôi cũng chẳng có cách nào khác, cũng không thể giả bộ làm nhân viên phục vụ của phòng cho khác đâu a.

Lúc tắm tôi nghĩ, bằng không thì cũng thử giả bộ làm nhân viên phục vụ của phòng cho khách mà đi gõ cửa xem?
Aiz, cũng bởi vì tôi có lòng đam mê hiếu kỳ đó nha, cuối cùng tôi cũng biết vì sao tôi vừa có thể khinh bỉ mẹ tôi xem phim truyền hình 8 giờ tối vừa có thể ngồi bên cạnh bà ấy để coi ké, tất cả đều là hậu quả của gen di truyền, hoá ra trong tâm tôi là một kẻ ưa thích cẩu huyết.

Bởi vì mai phải thức sớm để lên xe, cho nên tối ngủ rất sớm, hơn nữa còn trực tiếp nhảy vọt qua các chủ đề trước khi ngủ như khoan đã từ từ, và một loạt chuyện tương tự.

Ngủ chung với La Y luôn có thể khiến tôi ngủ rất ngon, khi nằm mơ còn mơ thấy trúng xổ số với giải thưởng lớn, nhưng bởi vì nguyên nhân không thể nào tưởng tượng nổi, cứ lề mề rà rà nên không thể đến được chỗ nhận thưởng, khi tỉnh giấc cũng không thấy tiền đâu, cho nên có hơi thất vọng.

Nhưng khi tỉnh lại nhìn thấy La Y ngủ ở trước mặt mình, thì thất vọng đó có tính là gì.

Chị ấy đang ngủ, ngay trước mắt tôi.

Tôi muốn dành hết tất cả các từ ngữ ca tụng trên thế giới này cho chị ấy, bao gồm những lời khen ngợi cho các công chúa trong truyện cổ tích, bây giờ có cô công chúa đang nằm ở trước mặt tôi, chỉ cần sáp lại gần, là có thể hôn ngay.

Thế nên tôi dựa sát vào rồi hôn lên.

Mấy giây sau, công chúa của tôi giống như từ trong câu chuyện cổ tích bước ra vậy, sau khi được hôn thì chậm rãi mở mắt ra.


Chị ấy nhìn thế giới này rồi nhìn tôi trong vài giây, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, và nói với tôi: “Tiết Linh Nhất, lấy cái chân của em ra.”
Ài, thật là một cô công chúa không có tình thú.

Vì vậy tôi lặng lẽ rút cái chân đang gác trên người chị ấy ra.

Tiết mục giải trí lần này, hẳn cũng được xem như là đứng thứ nhất thứ hai cả nước, được các đài truyền hình danh tiếng phát sóng vào khung giờ vàng.

Lúc tôi và La Y đến nơi, Trần Linh cũng có mặt rồi, La Y vỗ vỗ vai tôi rồi đã bị Tiền Nhạc Phàm mang đi, ngày hôm qua trước khi đi ngủ đã cùng Trần Linh nói về những hạng mục cần chuẩn bị cho việc hôm nay, cho nên bận rộn đến mấy cũng không quá luống cuống.

Đây là tiết mục giải trí không cần diễn tập trước, sau hai ngày quay thì bị ép cuộn thành tiếng rưỡi đồng hồ rồi mới được công chiếu ra bên ngoài, nhưng trong một tiếng rưỡi đó bị chèn nhiều đoạn quảng cáo, về phần trình diễn của La Y thì tôi không cần phải lo rồi, nhưng Trần Linh thì không giống, tôi lo cô ấy không lộ diện được nhiều.

Thời gian cô ấy ở cùng tôi toàn cười ha hả, nếu tôi mà ở hậu kỳ, nhất định tôi sẽ cắt bỏ toàn bộ cảnh có sự xuất hiện của Trần Linh.

Nhắc đến hậu kỳ không khỏi nghĩ đến Hứa Hoa, cũng khiến tôi sực nhớ ra hình như ngày hôm qua Hứa Hoa có gửi tin nhắn cho tôi trên WeChat thì phải?
Nghĩ thế tôi liền lấy điện thoại ra, quả nhiên có tin nhắn cậu ta gửi cho tôi trên WeChat chưa được xem: “Tôi quyết định về nhà trộm hộ khẩu để đăng ký kết hôn với Tuệ Tuệ.”
Wow, chơi lớn dữ ha.

Vì thế nên tôi đánh bàn phím bùm bụp để nhắn một tràng dài ở bên dưới, sau khi gõ xong mới nhớ tới lời dạy dỗ của La Y hồi tối qua, nghĩ thế tôi xoá một chùm tin nhắn kia, viết lại thành “Suy nghĩ kĩ” rồi gửi qua.

Vừa để điện thoại xuống thì đồng đội đã gọi tôi, nói bắt đầu quay rồi.
==+==
[1]: Xuất phát từ “Thượng Tà”, một bài dân ca Nhạc phủ vào thời nhà Hán, tác giả không rõ.

Trong đó có câu sơn vô lăng, thiên địa hợp, mới dám cùng quân tuyệt.

Nghĩa là trừ khi núi không còn góc cạnh, trời đất hoà làm một, mới dứt bỏ tình ý với người.

[3]: Phòng cho khách là khách sạn chuẩn bị cho khách dừng chân với chỗ ở thoải mái giải trí và dịch vụ.

Khách sạn sẽ dựa vào nhu cầu khác nhau của khách hàng để trang trí và bày bố các loại phòng riêng biệt..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.